Sự tình Tứ Quý Trai đêm vừa rồi qua đi xong, Lâu Thư Uyển không chủ động đi tìm Ninh Nghị nữa, những lời liên quan đến bối cảnh của Ninh Nghị từ miệng huynh trưởng Lâu Thư Vọng khiến nàng cảm thấy như đang chìm trong sương mộng. Vốn chỉ là một nam tử bên người, là một người mà nàng cảm thấy xuất sắc, thậm chí nàng còn có một loại cảm giác như người bên ngoài chẳng ai biết hắn tốt thế nào, chỉ có mình nàng biết, bỗng nhiên bây giờ lại phát hiện mình đã quá xem nhẹ đối phương, lĩnh vực mà tên nam nhân mang tên Ninh Nghị kia tiếp xúc, thực ra không phải là thứ mà nàng có thể chạm đến được. Loại cảm giác thế này nàng cũng chỉ mới lần đầu trải nghiệm.
Có thể lấy sức một mình chống lại đám người Thạch Bảo nơi hẻm Thái Bình mà không rơi xuống hạ phong, trên đường đào vong lại có thể lợi dụng mấy ngàn hội binh để xoay chuyển thế cục, người như thế nếu đưa ra mà xét thì sẽ nằm ở tầng thứ nào, Lâu Thư Uyển rất khó mà xác định nổi. Đương nhiên nói theo lý trí, nếu có thể nhận định một cách bình tĩnh khách quan, thực ra nàng cũng đồng ý với suy nghĩ của huynh trưởng mình, sức người cũng phải có lúc cùng, dù là anh hùng, cũng đều do thời thế xô đẩy, những lời đồn có liên quan đến Ninh Nghị kia, đằng sau có nguyên do mù mờ như thế nào rất khó mà nói rõ, bất kể như thế nào, dưới tình hình hắn không thể dựa thế như hiện nay, cục diện Tứ Quý Trai quả thật làm một tử cục nan giải.
Chuyện mà ta, hoặc là đại ca ta xem chừng không giải quyết nổi, có lẽ trong mắt hắn chỉ là một sự nhỏ đưa tay là xong -- tâm tình như vậy, đối với Lâu Thư Uyển vẫn còn có một chút bình tĩnh, thì mặc dù có khi vẫn dâng lên, nhưng cũng sẽ tức khắc bị dồn vào trong một góc vắng của nội tâm mà thôi.
Đêm này, trong thành đã phát sinh đủ loại sự tình to to nhỏ nhỏ, mặc dù đã về đến nhà, Lâu Thư Uyển cũng vẫn có thể ngẫu nhiên nghe được chút tin tức từ đám nha hoàn hay đám sai vặt trong khi nàng chưa thể ngủ. Với các dạng biến loạn xảy ra trong thành, Lâu gia mới quy thuận không lâu tất nhiên sẽ nằm trong đám người mẫn cảm nhất, nhưng những tin tức liên quan đến Tứ Quý Trai tất nhiên không nằm trong đó, mãi đến mờ sáng ngày thứ hai, trong màn sương trắng bao phủ mới có thể nghe được chút thông tin từ những câu thì thầm của đám người Ngụy Lăng Tuyết.
Sau khi nàng được huynh trưởng đón về, tên Ninh Nghị kia với đồng bạn hai người phải đối mặt với sự bức ép hùng hổ của Lệ Thiên Hữu, nhưng vẫn ngang nhiên không lùi, cuối cùng tên thư sinh Ninh Nghị kia trong lúc quyết đấu một đối một đã đánh chết đối thủ ngay đương trường -- lúc nàng biết được việc này từ miệng đám người đang muốn bù đắp quan hệ là Ngụy Lăng Tuyết với Tần Cổ Lai thì trong lòng tức khắc trở nên hỗn loạn đến mức không thể hỗn loạn hơn.
Như vậy, kẻ ở rể nhà Tô Đàn Nhi này, tới cùng là người như thế nào đây...
Một bóng người vốn đã cho rằng thấy rõ, đến bây giờ lại mơ hồ đi. Thực ra, Ngụy Lăng Tuyết với Tần Cổ Lai không hề chủ động ra ngoài hỏi thăm tin tức có liên quan đến Ninh Nghị, mà những tin này đều do đám thủ hạ của đại ca truyền đến, có nghĩa rằng đại ca cũng đang chú ý đến hướng phát triển của sự tình. Nàng đi thẳng đến sân viện của đại ca, sương vẫn còn đang dày, nhưng Lâu Thư Vọng đã sớm dậy làm việc, mấy tên quản sự nghe dặn dò trong thư phòng xong thì bước ra ngoài, hai ả nha hoàn thân cận của đại tẩu đang bưng chậu gỗ đựng nước ấm bước đi dưới mái hiên, Lâu Thư Vọng đang xử lý những sự tình mà bọn tùy tùng báo cáo lên, có vẻ vừa mới rửa mặt sạch sẽ, ngẩng đầu lên nhìn nàng.
-... Phàm có quan hệ với Tề gia, đành phải khước từ người ta trước, sự tình phải giao cho rõ ràng... Theo quy củ mà xử lý đi, bên phòng thu chi thì chi hai mươi lượng...
Vừa nói, Lâu Thư Vọng vừa cúi đầu ghi vào một tờ giấy, chờ hạ nhân cầm giấy rời đi xong, mới bước lên phía trước thư trác, tay phải nhẹ nhàng nắm lấy lòng bàn tay trái, hỏi:
- Dậy rồi à? Buổi sáng hôm nay Lệ Thiên Nhuận sẽ trở về, thế cục lại phải căng thẳng một thời gian đây, muội nên có sự chuẩn bị về tâm lý, cộng thêm mấy chuyện của Tề gia, vậy một số nơi không nên lui tới thì đừng tới nữa.
Lâu Thư Uyển nhìn y, dẫu cái tin Lệ Thiên Nhuận sắp trở về khiến nàng có chút tỉnh táo, nhưng trong miệng vẫn chỉ nói:
- Tối hôm qua không ngủ.
Lâu Thư Vọng cũng không bất ngờ, chỉ gật gật đầu, đưa tay nắn nắn nơi mũi:
- Ừ! Huynh cũng không ngủ, phụ thân chắc cũng đã bận rộn cả đêm đấy, nhị ca của muội cả đêm chưa về rồi... Là ngủ lại chỗ Hình Phương Trung kia đấy, chẳng có đại sự gì đâu.
Đây có lẽ có thể xem là "tìm chuyện mà nói cho qua", có điều Lâu Thư Uyển vốn cũng không biết nên nói gì, bèn ngồi xuống chiếc ghế dựa bên cạnh, trầm mặc nhìn đại ca một chốc, rồi nói:
-Hắn vẫn còn sống.
- Huynh biết, đã nghe nói rồi.
Ngữ khí của Lâu Thư Vọng không hề có vẻ kỳ quái, dù sao đây cũng không phải là đại sự gì. Lâu gia hiện đang có quan hệ mật thiết với triều đình Phương Lạp, duy trì sự vận chuyển nơi Hàng Châu, đã có thể gọi là dây mơ rễ má sâu sắc rồi, sự tình lớn lớn nhỏ nhỏ mà mỗi ngày y phải xử lý có vô số. Chuyện có liên quan đến Ninh Lập Hằng đơn giản chỉ là một chuyện tranh đoạt tình nhân của em dâu nhà mình mà thôi, liên quan đến một tên nam tử có vẻ khá xuất sắc. Y đứng ở góc độ kẻ bề trên mà quan sát chuyện này, cho nên dù có vài chỗ nhìn lầm cũng không cần phải kinh ngạc quá thể.
- Tình thế cấp bách, Lệ Thiên Hữu không thể không chấp nhận đơn đấu với hắn, cuối cùng một cao thủ bên Lệ Thiên Hữu bước ra xuất chiến... Dưới tình huống như vậy mà vẫn có thể mở được một con đường máu, người tên Ninh Nghị này không đơn giản. Cũng có nghe nói bên Bá Đao doanh có người ra mặt, có điều... Sau khi nhị ca của muội trở về, chắc cũng có thể biết hiện hắn đang ở đâu đấy.
- ... Đại ca cũng nói hắn không đơn giản, sao còn nhất quyết phải khiến nhị ca xích mích với hắn làm gì?
- Ta không tham dự, đây là chuyện của nhị ca muội thôi. Người không đơn giản thì nhiều lắm, hiện giờ nơi Hàng Châu, những kẻ mang theo đao đi trên đường, mười tên cũng có thể tìm ra tám tên không đơn giản, ngay cả hai vị ở bên cạnh muội cũng đều đã từng có sự tích một mình địch chúng nhân đấy... Phải xem xem họ được đặt ở nơi nào nữa.... Đêm qua đã nói với muội rồi, thôi cứ thế đi, Thư Uyển, đừng nghĩ nhiều nữa, tiếp tục nghĩ cũng không có lợi gì cả, tiếp tới không chỉ có một mình nhị ca của muội đâu, Lệ Thiên Nhuận mà về đây, hai huynh đệ bọn họ không ai chọc nổi cả...
Lời đại ca nói dĩ nhiên là phải. Trong lòng Lâu Thư Uyển nhất thời cũng khó có thể quy lại cảm xúc của mình đối với Ninh Nghị, chốc chốc cảm thấy gần, chốc chốc lại cảm thấy xa, cái cảm giác có lẽ hai người có thể ở bên nhau trước kia đến bây giờ vẫn còn nguyên vẹn, cứ chốc chốc tràn đầy, chốc chốc mất tăm phập phồng trong lòng nàng.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn vẫn không nên chủ động đi tìm hắn. Sau khi Lệ Thiên Nhuận trở về thành, thế cục Hàng Châu sẽ một lần nữa trở nên khắc nghiệt hơn, cũng bắt đầu thanh toán, lùng bắt những tên trong bè đảng chiêu an có khuynh hướng nghiêng về triều đình, song song với việc lùng bắt những tên mật thám được triều đình an bài trong nghĩa quân. Áp lực do Đồng Quán xuôi Nam tạo ra đã không còn cách biên giới phía Bắc bao xa nữa, những hành động kể trên đều là để khẩn cấp chuẩn bị cho việc thủ thành sắp tới.
Những chuyện này tuy không dễ lan đến Lâu gia, nhưng thân là nữ tử, trong mấy ngày tiếp theo Lâu Thư Uyển vẫn không ra khỏi cửa nữa, chỉ ở trong nhà xử lý một ít sự vật mà thôi. Nhưng trên thực tế, bóng ma của chiến tranh lẫn áp lực bắt người ở bên ngoài cũng đã bao trùm qua đây, việc lưu thông các loại vật tư trong chợ đã ngày càng trở nên trì trệ, hết thảy chỉ là ấn theo từng bước mà duy trì, thành ra cũng không cần không gian vận hành nhiều nhặn gì cho lắm. Chuyện xuất đầu lộ diện đã đặt lên trên đầu của nam giới trong nhà, nàng bắt đầu trở nên thanh nhàn hơn, trong những ngày này cũng ngẫu nhiên nhìn lá khô rơi nơi sân viện mà đoán xem Ninh Nghị hiện đang trải qua cuộc sống như thế nào.
Thực ra Ninh Nghị khá là nhàn rỗi.
Sau khi sự tình Tứ Quý Trai kết thúc, tạm thời hắn không có bao nhiêu dự định tiếp theo. Hắn đã bị thương, trong lúc dưỡng thương cũng phải nghỉ dạy nơi Văn Liệt thư viện, do đó hắn có thể thanh nhàn được mấy hôm. Lệ Thiên Nhuận trở về thành vốn đã chuẩn bị sẵn về tâm lý, cho nên cũng không tạo thành đả kích bao lớn với Bá Đao doanh, có lẽ thứ duy nhất chịu ảnh hưởng trong bầu không khí khắc nghiệt này chính là giá hàng, đã tăng cao thêm.
Lúc này việc thu lương đã hoàn tất, dù năm nay có xảy ra chiến loạn, đây cũng là thời điểm lương thực sung túc nhất. Có điều số lương thực này đã bị mọi thế lực phân chia mất rồi, cho nên trong thời khắc mà bóng ma chiến tranh sắp sửa bao trùm như hiện nay, hàng hóa lưu thông ra bên ngoài đã ít nay lại càng ít. Nội bộ Bá Đao doanh ít nhất vẫn còn có thể có các loại lương thực dự trữ bù vào, trong thời gian ngắn sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đến sinh hoạt của mọi người. Nhưng ở ngoài phạm vi đó, sinh hoạt của mọi người ngày càng trở nên gian nan hơn.
Sự tích Ninh Nghị đánh chết Thang Khấu nơi Tứ Quý Trai trong thời gian ngắn đã hình thành một đề tài trong phạm vi nhỏ của phố Tế Liễu. Nhưng chuyện làm người ta say sưa bàn tán hơn vẫn là sự tích Lưu Đại Bưu đơn đao chiến quần hùng ngày kia. Kẻ không biết sự tình đại để thế nào chỉ nghe rằng Lưu Đại Bưu đã đại bại Tác Hồn Thương Tề Nguyên Khang, sau đó theo quy củ giang hồ một người một đao đơn độc chống lại ba huynh đệ Tề gia đến báo thù mà đại thắng. Nghe nói Lưu Đại Bưu này chính là một anh hùng hảo hán lẫm liệt ngực đầy lông, thân cao tám thước, vòng eo cũng là tám thước...
Mà đối với những người thực sự biết được nội tình, việc Lưu Tây Qua lấy thân nữ tử làm được chuyện này không thể nghi ngờ đã khiến cho người ta phải kinh thán. Chuyện Tề Nguyên Khang làm phản vốn có thể chờ Lệ Thiên Nhuận về thành rồi xử, nhưng Bá Đao doanh vốn luôn điệu thấp lại phối hợp với vài bên phe mình phát động tấn công trước, chủ yếu là để một lần triển lãm sức mạnh của mình trước khi Lệ Thiên Nhuận trở về. Có điều sau khi chuyện này xảy ra, lại có một hậu quả khiến người ta không kịp đề phòng lặng lẽ hiện lên cách đó vài ngày.
Cô nàng Lưu Tây Qua kia, cũng phải nên lấy chồng rồi đấy...
Không có bất cứ ai nói rõ ràng câu này, nhưng những lời đồn đại linh tinh về chuyện Lâu Tĩnh Chi sắp sửa cầu hôn Lưu Tây Qua lại bắt đầu xuất hiện trong lớp cao tầng quân đội của Phương Lạp, tuy chỉ là chuyện rỉ tai nhau trong một nhóm cấp bậc cực cao. Nhưng không lâu sau, số thanh niên tài tuấn được phái đến liên lạc, phục vụ trong Bá Đao doanh rõ ràng đã trở nên nhiều hơn, mà những người này phần lớn đều là lớp con cháu của nhân sĩ cao tầng trong triều cả. Bọn họ vẫn bán tín bán nghi với việc mập mờ giữa Lưu Tây Qua và Lâu Tĩnh Chi, nhưng chuyện Lưu Tây Qua quả thật đến kỳ phải lập gia đình dường như đã trở thành nhận định chung của họ, cho nên họ muốn thử thời vận xem sao. Trong nhất thời, bầu không khí bên ngoài thì khắc nghiệt với việc bắt người, còn trong Bá Đao doanh lại lâm vào trong bầu không khí mập mờ với việc thân cận.
Lưu Tây Qua đang dưỡng bệnh trong đình, không gặp ai cả. Dưới sự che dấu của tổng quản Lưu Thiên Nam, nàng thực không biết bên ngoài kia đã trở nên kinh tởm đến thế. Nếu biết, thể nào cũng phải gắng gánh nội thương mà đi trảm Lâu Tĩnh Chi ngay. Thực ra trong chuyện này Lâu Tĩnh Chi cũng có phần vô tội, là một kẻ kiêu ngạo, y không cách nào nói với người ngoài quan hệ giữa y với Lưu Tây Qua được, dù phụ thân y hỏi đến, nhiều lắm y cũng cũng chỉ nói "Phụ thân không cần quản" mà thôi. Lần này Lâu Mẫn Trung đi trước một bước nên cảm thấy có hy vọng, chỉ sợ đã cân nhắc đến vấn đề cầu hôn rồi.
Trong lòng thiếu nữ có lẽ cũng đang chuẩn bị cho một lần thay đổi, có lẽ cũng đã hạ quyết tâm rồi, nhưng lại vẫn chưa có hành động nào, dù sao chuyện cũng quá lớn, cần phải có càng nhiều đắn đo hơn, cần phải có càng nhiều cân nhắc hơn, để xác định luồng nhiệt huyết trong nhất thời này không phải là không có chút giá trị nào.
Ninh Nghị nhìn nàng hai lần, sự tình có liên quan đến chuyện ấy, hai người đều không nhắc đến. Thương thế của hắn không nặng, đã khỏi nhanh hơn Lưu Tây Qua nhiều lắm, chừng hai ba ngày đã không gây bất cứ trở ngại gì cho thân thể nữa rồi. Lúc này Lệ Thiên Nhuận đã trở về thành, đã bắt đầu lùng bắt với quy mô lớn, khiến trong thành xôn xao cả lên. Ninh Nghị cũng đã có sự chuẩn bị, chờ sự trả thù quy mô của Lệ gia, có điều trước đấy lại có một sự tình khác bùng lên ngoài ý muốn.
Hôm nay trời còn chưa sáng, đã vang lên tiếng gõ cửa dồn dập ngoài viện, Ninh Nghị rời giường mở cửa, ngoài cửa xuất hiện một tên học trò. Tên thiếu niên này là Trác Tiểu Phong, không phải học trò do Ninh Nghị trực tiếp giảng dạy, mà là thành viên bên phe phái căm thù Ninh nghị. Phụ thân của y là một tên phụ tá trong quân của Phương Lạp, năm nay y mười bốn tuổi, là kẻ thông minh, giữa đám trẻ kia cũng được coi là một nhân vật đa mưu túc trí.
Vốn mỗi lần y nhìn thấy Ninh Nghị đều tỏ thái độ hằm hè, nhưng lúc này đứng ngoài cửa lại chỉ biết hổn hà hổn hển, thần tình tỏ vẻ lo lắng. Đầu tiên Ninh Nghị còn cho rằng Trác gia chịu ảnh hưởng của cơn cuồng phong tẩy trừ lần này, đã bị tịch biên nhà cửa mất rồi. Hắn nhìn nhìn, thấy ngoài cửa không có truy binh, bèn vội vàng kéo Trác Tiểu Phong vào, nhưng sau vài câu gặng hỏi, mới biết hóa ra trong mấy ngày hắn không đến thư viện dạy học, bọn nhỏ hai phe vẫn ngoài sáng trong tối tranh đấu với nhau cả trong lẫn ngoài thư viện. Tranh nhau làm người tốt, bắt người xấu tất nhiên là một chuyện tốt, nhưng đến lần này, cuối cùng bọn chúng cũng đã đụng phải kẻ không thể chọc đến...