Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 360 - Chương 360: Chính Diện, Phản Diện

Chương 360: Chính diện, phản diện Chương 360: Chính diện, phản diện

Đương nhiên, trên thực tế, có lẽ bởi vì lúc ấy đối phương đã nhận ra tình thế khẩn cấp, không muốn chần chừ kéo dài thời gian để bị tiếp cận. Đám người đó lập tức cắt đứt dây cương ngựa, phá khung xe ngựa làm thuẫn. Chiến trường bắt đầu mưa tên bắn như châu chấu. Kỳ thật Ninh Nghị cũng không tính là quân nhân. Hắn chưa từng tham gia một chiến trường chính thức nào như vậy, ít nhất là nhìn không hiểu thế cục. Cho dù trên đường trốn chết khỏi Hàng Châu, một tay thao túng thế cục, hắn cũng chỉ là thao túng tính cách con người, làm phấn chấn sĩ khí mà thôi.

Khi đám người Trần Kim Quy nói đối phương lựa chọn phương hướng tốt nhất, quả nhiên là trong đó có tướng tài, hắn mới có thể hiểu được đại khái tình thế phát triển.

Gần ba ngàn người bao vây nhưng tại mỗi điểm chưa chắc đã có đông người.

Lần này Lương Sơn đi ra đều là tinh nhuệ thực sự trong trại. Có đầu mục cỡ Lư Tuấn Nghĩa dẫn dắt, lại bị bao vây hoàn toàn nên trở thành bị bức đến đường cùng. Bọn họ quyết liệt phá vây, đến mức quân lính Từ Châu không thể nào cản nổi, ngay cả Ninh Nghị ở xa nhìn lại cũng có thể nhìn thấy. Đến cuối cùng, vòng vây bị đột phá một lỗ hổng, khiến một đám người trốn thoát.

Đối với đám tướng lãnh bên này thì dù sao đây cũng là một trận đại thắng. Nói thật ra, đám người Lương Sơn chết khá nhiều trong lúc chiến đấu, để lại hơn trăm thi thể. Tiếp đó là những người trốn chạy lẻ loi hoặc bị tụt lại và bị bắt cũng đến ba, bốn mươi người. Trong số bảy, tám mươi người chạy thoát khỏi vòng vây có khoảng hai mươi người bị đuổi theo giết chết. Cuối cùng còn năm, sáu mươi người chạy thoát, trong đó có cả mấy tên đầu mục.

Ngay cả Văn Nhân Bất Nhị và huynh đệ Tề Tân Dũng cũng nói quân tinh nhuệ khác với binh lính bình thường, Ninh Nghị vẫn không hài lòng với chiến quả như vậy. Vất vả bố trí, vận dụng các loại tài nguyên, ba ngàn người bao vây hai trăm người, vậy mà vẫn khiến hơn năm mươi người chạy thoát. Ninh Nghị cảm thấy như bị tát vào mặt. Hắn vốn nghĩ một lưới bắt hết toàn bộ không sót một ai.

Đương nhiên, với thực tế hiện tại, các chuyên gia sẽ nói là hai trăm tên Lương Sơn này dũng mãnh như thế nào. Cũng chẳng còn cách nào khác. Lúc này ngủ được hai canh giờ thì tỉnh lại, bên phía Văn Nhân Bất Nhị cũng đã thu xếp xong cơ bản, liền kéo Ninh Nghị sang một bên:

- Bắt được bốn mươi ba người, trong đó hẳn là có bốn đầu mục Lương Sơn, trong đó … Có một kẻ cao lớn mà ngươi nói rất lợi hại, là Lư Tuấn Nghĩa.

Ninh Nghị hơi ngẩn người:

- Tên cầm trường mâu đi chặn hậu à?

Lúc ấy trên chiến trường, phía Lương Sơn đánh thủng một lỗ vòng vây, trong đó có một nam nhân thân hình cao lớn khôi ngô dẫn người chặn ở phía sau. Binh lính bình thường gặp y đều bị đánh cho té trái ngã phải. Lúc ấy Ninh Nghị còn khen ngợi một câu, sau đó còn bàn luận với đám người Tề Tân Dũng xem y và Trần Phàm ai lợi hại hơn, còn nói người này chắc chắn là kẻ có danh tiếng, nhất định phải bắt lấy.

Kỳ thật đám người Tề Tân Dũng cũng không biết Ninh Nghị nói "kẻ có danh tiếng" ở đây nghĩa là gì, chỉ nghĩ rằng đó có lẽ là đầu mục.

Văn Nhân Bất Nhị gật đầu nói:

- Đúng là y.

- Lúc trước ta đã nói … Lúc lừa Yến Thanh … Không ngờ lại đúng là bắt được thật … Tốt, chúng ta đi ăn sáng đã, ăn xong bố trí thời gian tính toán bước tiếp theo.

- Ồ, còn những kẻ nào khác nữa?

- Có Cẩm Mao Hổ Yến Thuận. Tên này bị đánh ngã trong lúc chạy trốn nên bị chúng ta bắt được. Còn có mấy tên là cái gì mà Trần Đạt, Trịnh Thiên Thọ …

- Ừ, bắt nhiều trung thần nghĩa sĩ như vậy, khiến ta cảm thấy mình giống một đại nhân vật phản diện…

- Cái gì?

- Không có gì, ăn sáng đi …

Ve kêu buổi sáng, những vũng nước vì trận mưa đêm qua dần bốc hơi dưới ánh nắng hè. Binh lính tụ tập trên bến tàu nho nhỏ. Hành động đuổi bắt quy mô lớn đêm qua giờ cũng đã tạm kết thúc.

Lư Tuấn Nghĩa mang theo xích sắt kêu loảng xoảng, nửa người đầy vết máu, bị mang vào phòng, đặt ngồi xuống. Y trợn mắt hổ, nhìn mọi người trong phòng. Hai người bên cạnh trông coi y đều là cao thủ. Đối diện là một cái bàn viết. Sau bàn là một người trẻ tuổi đang cúi đầu viết, thỉnh thoảng lại xem tài liệu, sau đó ngẩng đầu liếc nhìn y, chính là kẻ đã gặp trên chiến trường đêm qua, tên là Ninh Lập Hằng.

- Đây hẳn là Lư Tuấn Nghĩa.

Hắn nói một câu mà không phải là hỏi. Lư Tuấn Nghĩa ngồi thẳng lại, đáp:

- Đúng là ta đây.

Người đối diện lại hình như không nghe thấy, nam tử bên cạnh chỉ chỉ, nói:

- Đúng là y.

Đối phương mới gật gật đầu, cầm lấy một tờ giấy vừa viết xong để sang một bên, sau đó đứng lên, đi tới mở cửa sổ phía sau, đứng hóng gió một chút rồi mới quay lại ngồi xuống.

Nếu là tra hỏi, thẩm vấn bình thường đều phải tạo áp lực cực lớn cho đối phương, thường sẽ lựa chọn nơi tăm tối, nhưng lúc này vừa mở cửa số, ánh mặt trời liền chiếu vào, lại còn có gió nhẹ hiu hiu, Lư Tuấn Nghĩa còn tưởng rằng đối phương muốn hành động kiểu chiêu hiền đãi sĩ thì Ninh Nghị đã mở miệng.

Giọng điệu không cao, giống như đang kể chuyện:

- Ngươi hẳn là đã biết tên của ta, trước hết ta nói với ngươi một chút tình hình đã. Các ngươi đến nhà ta giết rất nhiều người, người già, phụ nữ, trẻ nhỏ, không một ai là biết võ công, cho nên đừng trông mong rằng ta sẽ coi các ngươi là người. Hiện tại ta có thể sẽ lấy dao xẻo từng miếng thịt trên người ngươi xuống.

Lư Tuấn Nghĩa lập tức mỉm cười:

- Vậy ngươi đến làm đi.

- Ngươi có thể không cần phải nói.

Ninh Nghị vẫn luôn cúi đầu vừa đọc tài liệu vừa nói, lúc này mới ngẩng đầu liếc nhìn y:

- Tìm ngươi lại đây là bởi vì Yến Thanh nhất định sẽ đến cứu ngươi. Ta đoán y sẽ đến, cho nên ta nói cho ngươi biết ta muốn làm như thế nào. Ta sẽ bảo người đánh nát toàn bộ xương từ đùi tới bắp chân các ngươi … Sau đó treo các ngươi trên cột cờ của thuyền, cho đến khi các ngươi bị phơi nắng đến chết. Lương Sơn các ngươi vẫn luôn nói nghĩa khí, ta tin tưởng các ngươi, đến lúc đó sẽ có bao nhiêu người đến cứu … Dù sao bọn họ cứu thì các ngươi cũng đã thành phế nhân, mang cũng không đi được, cũng chỉ có thể cùng chết. Đến lúc đó xem vận may của các ngươi như thế nào …

Ninh Nghị ngẩng đầu lạnh lùng nhìn y, lần này nhìn lâu hơn một chút.

- Ta đang uy hiếp ngươi, ngươi không cần phải nói gì, nhưng ngươi có thể tự sát, tự cắt đứt gân mạch gì gì đó … Nếu như ngươi biết cách. Mà cho dù ngươi chết, Yến Thanh cũng sẽ tới tìm ta báo thù. Nếu y vận khí không tốt, bị ta bắt được, ta sẽ lột da y …

Ngọn cây xanh biếc lay động bên bờ sông, ánh nắng chiếu vào sau lưng, Ninh Nghị cúi đầu, cầm tờ giấy phe phẩy … Bên kia, Lư Tuấn Nghĩa ánh mắt lóe lên tức giận:

- Ngươi dám làm vậy thật sự là thất đức, liệu có chắc tương lai sẽ không ai lột da ngươi! Ngươi cứ làm đi, xem Lư mỗ ta lúc đó có nháy mắt hay không!

- Kẻ bị lột da là Yến Thanh, còn ngươi thì bị phơi nắng chết.

Ninh Nghị cúi đầu nhìn tài liệu, tay gõ gõ lên bàn, một lát sau mới thản nhiên nói tiếp:

- Ta đã nói với nữ bằng hữu của ta rằng, trên thế giới này, con người nếu gặp phải hổ, nó sẽ không vì ngươi làm điều tốt mà bỏ qua cho ngươi. Con người của ta rất đơn giản. Giữa người với người có rất nhiều chuyện không hề công bằng. Người khác có lẽ có thể sẽ so bì với nhau xem cha mẹ ai quyền thế to hơn. Còn chúng ta, luôn luôn có một việc có thể kéo chúng ta đến một đường … Chính là liều mạng.

Ninh Nghị vẫn cúi đầu đọc tài liệu:

- Chỉ cần người khác nguyện ý đánh bạc một mạng, ta cũng thả một mạng của mình vào đó, không có gì hay để nói hết.

- Hừ, vậy ngươi cứ việc động thủ đi!

Lư Tuấn Nghĩa cả giận cười nói:

- Sao cứ phải lề mề nói với ta nhiều như vậy, trong lòng ngươi sợ à?

- Bởi vì ta đang uy hiếp ngươi.

Ninh Nghị không ngẩng đầu lên, thản nhiên cắt đứt lời y:

- Cho nên tốt nhất là ngươi nghe cho rõ lời ta nói … Đây là một phần tin tức về ngươi. Lư viên ngoại, ngươi là một kẻ có tiền có thế ở Đại Danh phủ, một thân võ nghệ cao siêu lại không có cửa đền nợ nước. Sau khi Tống Giang nghe nói tới tên của ngươi, liền muốn ép ngươi lên núi. "Lô hoa tùng lý nhất biển chu, tuấn kiệt nga tòng thử địa du. Nghĩa sĩ nhược năng tri thử lý, phản cung đào nan khả vô ưu" (Một chiếc thuyền con trong bụi lau, tuấn kiệt từ nay đến nơi này, nghĩa sĩ nếu còn biết tình lý, tự hỏi chạy nạn chẳng còn lo), bài thơ châm biếm này là do Ngô Dụng viết … Tài văn chương rất bình thường.

- Đầu óc ngươi có phân, bị Ngô Dụng lừa gạt, đi Thái An trốn tránh họa, sau đó bị Lương Sơn mai phục, bị bọn chúng mời ngươi lên núi, ngươi không đáp ứng. Sau khi về nhà, ngươi bị đội mũ xanh (bị cắm sừng). Lão bà của ngươi ngủ với một kẻ tên là Lý Cố … À, thú vị thật. Bọn họ đã sớm cặp kè với nhau, bộ dạng của Lý Cố nhất định là dễ nhìn hơn ngươi nhiều …

Ninh Nghị nói với giọng hài hước, khi nhìn lên thì thấy Lư Tuấn Nghĩa trợn hai mắt, nắm tay thật chặt tới mức khớp xương kêu răng rắc.

- Đừng kích động như vậy. Còn có gì không vui thì nói ra để mọi người chia sẻ một chút nào. Được rồi, để ta tự xem vậy … A, bọn họ nói ngươi tư thông với kẻ cướp, bắt ngươi vào tù, vu oan giá họa … Lý Cố chắc chắn là đã thương lượng rất kỹ với vị Trung Thư đại nhân, sau khi xong việc có thể nuốt hết tài sản của ngươi. Nếu không có ưu đãi, kẻ làm quan kia cũng chẳng thèm đánh ngươi làm gì. Ngươi bị phán sung quân tới đảo Sa Môn. Trên đường đi, bọn công sai muốn hại ngươi, tuy rằng Yến Thanh cứu ngươi nhưng kết quả là ngươi lại bị phán tử hình. Thạch Tú cướp pháp trường không thành nên bị bắt … Ồ, lúc này ngươi đã chịu ân tình của Lương Sơn rồi, đúng không nhỉ? Dù sao cũng không còn đường nào khác để đi rồi.

Bình Luận (0)
Comment