Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 366 - Chương 366: Gián Điệp (1)

Chương 366: Gián điệp (1) Chương 366: Gián điệp (1)

Điều duy nhất giúp y có thể chống đỡ là y hiểu rằng mình đang bị vây trong hoàn cảnh sinh tử, lúc này chỉ cần ngã xuống thì cho dù vết thương không giết y, đám quan binh đang truy đuổi phía sau cũng sẽ lấy đi tính mạng của y.

Chính y cũng không biết đã chạy trốn bao lâu trong sơn lĩnh. Sắc trời vẫn tối om.

Nếu ở nơi có tầm nhìn tốt một chút, y còn có thể nhìn thấy ngọn lửa ở khe núi bên kia. Cũng vào lúc này, y mới có thể thoáng hồi tưởng lại trận chiến vừa rồi.

Khác với trận chiến lúc hơn hai trăm người đối mặt với hơn hai ngàn quan binh bao vây càn quét mà vẫn có thể đục thủng vòng vây để thoát ra, trận chiến đấu đột nhiên này cũng không có nhiều kháng cự hoặc phá vây đáng để nói. Khi Ninh Nghị suất lĩnh quan binh từ trong rừng cây liều chết xung phong lao ra, hai bên giao chiến trong nháy mắt đã triển khai chiến đấu kịch liệt chém giết. Nhưng hơn mười người Lương Sơn đã là thương binh, mệt binh, tình hình chiến đấu lập tức nghiêng về một phía.

Đám người Chu Vũ chỉ thoáng nhìn rõ thế cục liền biết không còn chờ mong gì ở may mắn nữa, lập tức quay người muốn chạy trốn. Nhưng đám quân lính đã liều chết vây quanh, chỉ một lát đã khiến họ phải lâm vào khổ chiến. Tiểu Úy Trì Tôn Tân cũng giống như Lã Phương, bị chém chết trước tiên ngay trước mặt bọn họ.

Lúc trước, Chu Vũ căn bản không thể nào ngờ được lại phát sinh sự việc thế này.

Chu Vũ hiểu rằng trước mặt một kẻ thù giỏi về bày mưu tính kế, mỗi một bước đi đều phải suy xét xem đối phương có chuẩn bị nào phía sau không. Khi đám người Lư Tuấn Nghĩa phá vây chạy ra, y cũng từng nghĩ rằng sự việc có khi có gian trá, nhưng khi đối phương kêu tên Lư viên ngoại, thoáng nghi ngờ trong lòng y liền biến mất. Kể từ lúc đó, trên suốt quãng đường, y đều vừa chạy trốn vừa thăm dò, chính là vì sợ bị đuổi theo. Nhưng cuối cùng, khi bóng người đó vẫn xuất hiện trước mặt bọn họ ở thời điểm tăm tối nhất, y vẫn không thể nghĩ nổi lý do tại sao.

Thời gian từ lúc diễn ra trận chiến đầu tiên, huynh đệ bên mình bị bắt cho đến lúc này còn không đến một ngày, cho dù có người phản bội thì cũng không thể nhanh đến mức như vậy. Việc này sao có thể là bố cục của thời gian chỉ nửa ngày được? Nhưng đối phương đã xuất hiện, chỉ càng chứng minh sự chênh lệch trong bố cục và vận hành của hai bên. Nếu nói lần đầu tiên gặp chuyện chẳng may chỉ là do đối phương quá cẩn thận, trong lúc vô tình phát hiện mưu tính của bên mình, vậy thì lần này hoàn toàn do bên kia chủ động bày mưu tính kế và dẫn dắt bố cục. Khi y vẫn còn đang suy xét nên đi theo đường nào để tương kế tựu kế nghĩ biện pháp cứu người thì đối phương đã trực tiếp đảo khách thành chủ, lập độc kế gậy ông đập lưng ông.

Biến hóa kịch liệt, sự tình phát sinh quá nhanh chóng khiến bọn họ không kịp tính toán nước đi kế tiếp mà chỉ còn nghĩ cách tìm đường chạy trối chết.

Cũng có một số việc cho tới tận lúc này mới càng thêm rõ ràng khiến Chu Vũ cảm nhận được.

Vốn y vẫn còn chút tâm lý hy vọng vào may mắn, là bởi vì từ trước tới giờ quan phủ vẫn đối xử với lục lâm hay thậm chí là đối với Lương Sơn đều như vậy. Hơn hai trăm người bị giết một nửa, bắt được bốn, năm mươi người, dĩ nhiên là đại thắng.

Tiếp theo, những kẻ trốn thoát đương nhiên là càng cảnh giác hơn, muốn bắt được sẽ rất khó khăn, làm nhiều công ít. Bởi vậy công tích như vậy đã là rất đáng khen, không đáng tốn tinh lực vào việc truy đuổi hoặc giết chóc hết những kẻ lọt lưới. Tuy rằng đối phương khác với quan phủ nhưng dù sao cũng bị hạn chế về thân phận. Một thư sinh có thân phận ở rể, cho dù có giỏi bày mưu tính kế thì vẫn khiến người ta có cảm giác yếu thế.

Mà khi Ninh Nghị lại một lần nữa xuất hiện trước mặt bọn họ, Chu Vũ rốt cục mới phát hiện, người này hoàn toàn khác với đám quan phủ bảo thủ, thậm chí còn khác với tuyệt đại bộ phận lục lâm cường hào. Ngay khi hắn đã chiếm được đại thắng khiến mọi người phải khen ngợi thì không ngờ trong lòng hắn vẫn suy nghĩ phải chém tận giết tuyệt mọi người Lương Sơn, không để lại đường sống. Điều này cũng khiến Chu Vũ đột nhiên ý thức được ý nghĩa của việc này: Hắn và bên mình có mối thù diệt môn.

Lương Sơn có mối thù diệt môn với rất nhiều người, có lẽ bởi vì quá nhiều nên cũng quen, không thèm để ý nữa. Nhưng đối với người bình thường thì loại thù hận này chính là thứ luôn đè nặng trong tim.

Lương Sơn có hơn bốn vạn người, đối với người bình thường thì việc đánh bại hơn hai trăm người, tốn bao công sức để đuổi giết bốn, năm mươi người còn lại chẳng có ý nghĩa gì. Chỉ riêng người đó (Ninh Nghị) là muốn giết sạch tất cả kẻ thù trong tầm mắt của hắn. Mối thù hận nho nhỏ giữa Tịch Quân Dục và Tô gia vốn chỉ là một khái niệm đơn giản đối với đám người Lương Sơn nhưng đến lúc này đã thực sự bị bóng người này đè ép tới trước mặt bọn họ.

Tịch Quân Dục có thể đúng là đã đá vào tấm sắt không nên động đến … Nếu có thể sớm chú ý một chút về điểm này, có lẽ hết thảy sẽ tốt hơn rất nhiều.

Nhưng đã đến nước này, tất cả chỉ có thể dùng mạng để lấp vào thôi. Lúc ấy Chu Vũ thậm chí còn có ý định chủ động xông lên, quát lớn:

- Có gan thì một mình đấu!

Nhưng sau đó nghênh đón y không chỉ có Ninh Nghị gật đầu nói được mà còn mưa tên bay thẳng tới theo cái vẫy tay của hắn.

Lần này cũng chỉ có khoảng hai, ba trăm người bao vây trên núi nhưng khi xông lên thì đám người Chu Vũ không có nhiều cơ hội phá vây cho lắm. Bọn họ một đường chém giết, bị mưa tên phân tách, đao thương vây quanh, nhưng cuối cùng khiến Chu Vũ chiếm được cơ hội may mắn lại chính là đám hỏa tiễn bắn ngay lúc đầu.

Đám hỏa tiễn đó đã tạo thành sát thương nhất định đối với đám người Lương Sơn, nhưng sau quá trình chém giết lại chiếu sáng lên hoàn cảnh xung quanh. Ngược lại với lúc quan binh vây kín trong bóng đêm khiến bên này rất khó có thể xác định được phương hướng phá vây, đám người Lương Sơn vừa bị thương vừa mệt mỏi chỉ trong nháy mắt hỗn loạn đã bị chém giết quá nửa.

Tiếp đó ngọn lửa cũng bắt đầu lan tràn rộng ra, cho đến lúc quy mô dần dần lớn lên mới rốt cục tạo thành phức tạp tương đương cho cả hai bên. Đây có lẽ là tính toán sai duy nhất của Ninh Lập Hằng. Khi Chu Vũ mạo hiểm phá vây ra ngoài bằng phương thức gần như tự sát xông qua ngọn lửa hừng hực, mới nghe thấy tiếng đối phương hô to ở bên kia:

- Ai bảo các ngươi bắn hỏa tiễn … Bắt lấy đám khốn khiếp kia!

Trong ngọn lửa, tất cả mọi người bị phân tách, Chu Vũ có thể nhìn thấy bóng dáng Trần Đạt bị quan binh bao phủ hạ gục, Lư Tuấn Nghĩa và Yến Thanh bị vây chặt bên kia, đánh nhau với hơn mười người, tới mức toàn thân máu chảy đầm đìa nhưng miệng vẫn hô to chạy mau đi. Nhưng khi Chu Vũ lần cuối cùng nhìn lại thì thấy cảnh tượng có người cầm đao đâm vào ngực Lư Tuấn Nghĩa, Yến Thanh ra sức chém giết, tiếng gầm rú giống như vây thú mơ hồ truyền đến …

Bên cạnh chỉ còn lại Trương Thuận và một tên bộ hạ cũng đang bị trọng thương cùng nhau chạy trốn. Bọn họ xông ra khỏi vòng vây từ các hướng khác nhau nhưng may mắn gặp được nhau. Trương Thuận võ nghệ cao cường, tìm được Chu Vũ, còn tên bộ hạ kia thì ôm bụng, cùng Trương Thuận dìu nhau chạy trốn.

Nguyên bản có thể nhìn thấy hy vọng và tiền đồ rộng lớn, lúc này đây đã hoàn toàn bị chôn vùi … Từ sau khi lên Lương Sơn, y chưa từng phải bị thương như vậy, chưa từng trải qua thất bại và tăm tối như vậy. Vậy mà ngay tại mấy ngày trước, hết thảy đều hẳn là rất nắm chắc. Trước đó nữa, ở trên Lương Sơn, y nhìn thấy người trẻ tuổi tên là Tịch Quân Dục, thấy gã kể rằng mình bị đãi ngộ bất công. Sự tình như vậy có nhiều lắm, thậm chí y chưa từng nghi ngờ bao giờ. Có nhiều thứ như thể chém không đứt, nhìn không thấy, ví dụ như là vận rủi, đã xuất hiện từ mấy năm trước nhưng đến một thời điểm nào đó không hề phòng bị, nó lại bất chợt đổ ập xuống.

Ý thức ngơ ngác nhưng thân thể vẫn theo bản năng cố hết sức tìm đường tốt nhất chạy trối chết. Bọn họ ra khỏi rừng cây, trèo lên sườn núi. Bóng tối không còn ở trước mắt nữa, mặt trời hiện lên ở xa xa cuối chân trời, dần chiếu sáng khắp không gian. Tên bộ hạ đi theo bên cạnh Trương Thuận rốt cục chảy hết máu, ngã xuống.

Trương Thuận kéo y dậy nhưng chỉ một chốc đã phải đẩy thi thể từ trên vách núi xuống.

- Chúng ta phải đi về …

Chu Vũ yếu ớt nói. Trương Thuận vỗ vai y, cũng mệt mỏi gần ngã.

- Chúng ta phải đi về … Về Lương Sơn … Nói cho họ việc này …

Mặt trời dần lên cao. Bọn họ lại đi trên lưng núi, không biết có mấy người còn sống sót, không biết phía trước sẽ có thể phát sinh những sự tình gì. Mãi cho đến hai ngày sau, trên đường trở về Lương Sơn, bọn họ mới gặp được Yến Thanh trông giống hệt người chết … Đây là chuyện nói sau.

Ánh mặt trời xuyên qua tán cây. Ngọn lửa vẫn âm ỉ cháy, sương khói tràn ngập khắp rừng. Sương mù buổi sớm, tro bụi và ngọn lửa hòa lẫn vào nhau khiến người ta có cảm giác nhơm nhớp. Trong rừng cây còn rất nhiều máu tươi và thi thể. Cuộc chiến đã kết thúc, binh lính đang quét tước tàn cục, kiểm kê đầu người và thuận tay bổ đao.

Đám người Ninh Nghị đi qua bên cạnh, rời khỏi rừng cây, đi lên một gò núi nhỏ.

Ninh Nghị hỏi:

- Đại khái có mấy người thoát được?

- Bốn, năm người thì phải.

- Vậy là đủ rồi.

Ninh Nghị gật đầu.

- Vẫn phải gửi công văn hải bộ, kêu các lộ chặn lại hỗ trợ kiểm tra, tuy nhiên bọn họ hẳn là vẫn có thể trốn thoát trở về. Ta tin tưởng năng lực của bọn họ. Bọn họ làm được.

Bình Luận (0)
Comment