Trong thời đại này, con gái mười bốn mười lăm tuổi có thể trưởng thành lập gia đình, con gái lầu xanh hấp dẫn nhất là ở thời kì mười bốn đến mười tám tuổi. Đến năm hai mươi cũng có thể nói là đã gần như qua đi tuổi xuân tươi đẹp nhất rồi.
Con gái lúc này mặc dù xinh đẹp, tài hoa trác tuyệt, nhưng khi lập gia đình chỉ có thể lựa chọn làm tiểu thiếp hoặc vợ bé. Đương nhiên cũng có những cô gái dựa vào tài năng cầm, kì, thi, họa đến hơn ba mươi tuổi vẫn còn danh tiếng và cũng vẫn có khách đến thăm, nhưng muốn có người để lấy, e rằng là muốn làm tiểu thiếp hay vợ kế cũng không được nữa rồi.
Dù sao Cẩm Nhi cũng đang ở thời kì xuân xanh đẹp nhất của đời người nhưng đến lúc này, cô ấy đã gần hai mươi rồi, ở đời sau có rất nhiều cô gái trẻ trung ở độ tuổi này cũng gần như đã sắp thành con gái quá lứa nhỡ thì. Bình thường cô ấy nói muốn cả đời làm bạn với Vân Trúc, vấn đề này dường như không có gì có thể chia cắt được. Nhưng trước mắt Vân Trúc và Ninh Nghị đã sống cùng nhau, thì vấn đề của cô ấy càng trở nên rõ ràng.
Tô Văn Dục nhỏ hơn Ninh Nghị một tuổi, nhưng chưa lấy vợ, nếu anh ta và Cẩm Nhi thực sự có tình cảm với nhau thì Ninh Nghị cảm thấy thuyết phục anh ta cưới Cẩm Nhi làm chính thê cũng không phải là điều không thể. Hắn nói đến chuyện này là thành tâm thành ý, Vân Trúc thì ngược lại muốn nói nhưng rồi thôi, hai người đi bên đường vào một góc tối, Vân Trúc đi nhích lại gần Ninh Nghị hơn. Nàng có chút uất ức dựa sát vào hắn, nụ cười trên mặt hiện rõ vẻ phức tạp.
- Lập Hằng à, nếu ...
- Ừ, cái gì?
- Không có gì ...
- Lạ thật ...
Ninh Nghị lắc đầu, sau đó hắn chỉ về một kiến trúc lộng lẫy ở phái trước con đường:
- Muội nhìn kìa thật là đẹp. Tuy có thể là hai quán thanh lâu ... Tương lai chúng ta cũng có thể tham khảo một chút để mở Trúc Kí ở đây ...
Tầng trệt trong tầm mắt kéo dài, hiện ra vẻ hùng vĩ, đèn trên lầu cũng không phải là xanh, vàng rực rỡ nhưng ánh đèn đan xen vào nhau chiếu xuống làm cho chỗ này đã đẹp còn được tôn thêm phần tao nhã. Những lầu khác có vẻ đã bỏ từ lâu nhưng vẫn chưa bị mục nát còn có vẻ lắng đọng của rêu phong thời gian. Kết cấu của tầng trệt phần lớn là gỗ, có mang tới cảm giác như vậy và việc bảo dưỡng là không thể tách dời nhau được.
Ninh Nghị và Vân Trúc vừa xem vừa đi thẳng về phía cửa chính, phía trên tầng trệt có hành lang cầu nối liền các gian với nhau, có bóng dáng của cô gái dẫn khách đi qua, trong không khí réo rắt tiếng sáo trúc, tao nhã mà tươi mát.
- Chỗ này ... không phải là Phàn lâu đấy chứ?
Vân Trúc nhìn lên quang cảnh trên lầu nhẹ nhàng nói: - Xem ra, Sư Sư cô nương cách chúng ta không quá xa ...
- Phàn lâu?
Lúc này cách cửa chính còn xa, bọn họ lại đứng ở mặt bên nên nhìn không rõ tấm biển hiệu. Ninh Nghị dụi dụi mắt:
- Vân Trúc muội vẫn chưa từng đến Biện Lương ...
- Chỉ nghe người ta từng nói về nơi này ...
Vân Trúc trả lời giọng hơi nhỏ, ban đầu nàng ở trong lầu xanh nên đã từng nghe khách nhân nhắc tới. Từ trước đến nay Phàn lâu là lầu xanh đệ nhất Kinh Thành, nghe người ta nói lịch sử đã có hơn mấy chục năm rồi. Tuy mấy năm gần đây Lý Sư Sư nổi tiếng nhưng cũng chỉ là một trong những hoa khôi nổi tiếng mà thôi.
Hai người đi đến con đường đối diện với cửa chính, nhìn thấy tấm biển hiệu bên kia, quả nhiên viết là "Phàn lâu". Hai người tản bộ trên đường, vẫn là đi lòng vòng nhưng không thể ngờ rằng lại gần chỗ của Lý Sư Sư đến vậy. Ninh Nghị suy nghĩ, quay đầu lại tìm kiếm vị trí của Văn Hợp lâu, Vân Trúc ở bên cạnh thì đang kéo ống tay áo của hắn.
- Lập Hằng ... Lập Hằng, huynh bỏ muội ra, có người ở đối diện đang nhìn ...
Ninh Nghị quay đầu lại, đối diện là cửa của Phàn Lâu đang có một đám người đi ra, không ít người trong lúc chờ xe ngựa đến nói chuyện phiếm cho đỡ buồn. Nhìn về phía bên này có một ông lão chừng hơn năm mươi tuổi ăn mặc quần áo quý phái, ánh mắt có chút thâm trầm. Lúc này Ninh Nghị đang cầm tay giằng co với Vân Trúc, bên cạnh có người hình như đang chào hỏi ông ta, ông ta quơ quơ ống tay áo, miệng hầm hừ nói:
- Thói đời lụi bại, đạo đức chẳng còn, trước mặt mọi người mà lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì nữa!
Ông ta nói không nhỏ, người bên cạnh đều nghe thấy hết. Mặc dù không có hành động nào đặc biệt nhưng mấy người đều nhìn về phía Ninh Nghị. Vốn dĩ hắn và Vân Trúc đang lôi lôi kéo kéo, bộ dạng cũng không có gì đáng nói, chỉ là lúc này hơi nhíu mày đứng thẳng người, bắt đầu lộ ra vẻ tức giận về người có địa vị cao kia:
- Ngươi vừa mới ở trong kĩ viện uống rượu, chơi hoa ghẹo nguyệt mà cũng có mặt mũi để nói loại chuyện này sao!
Ngữ khí hắn trầm thấp uy nghiêm, nhưng dù sao cũng hình thức cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, không thể dọa người khác được, nhưng vẫn cầm tay Vân Trúc không chịu buông ra. Vân Trúc cũng không giằng co nữa, chỉ cúi đầu mặt đỏ bừng.
Lão nhân đối diện tức giận:
- Tên đầy tớ nhỏ kia, ngươi là ai mà dám ăn nói như thế trước mặt lão phu! Có dám báo danh tính không!
Ninh Nghị nắm tay Vân Trúc chậm rãi bước đi, sau đó nghiêng đầu:
- Ngươi không biết ta, ta sao không dám ... Ngươi - Đi - Chết - Đi!
Sau khi mắng chửi xong một câu, mặt hắn không chút biểu cảm kéo Vân Trúc xoay người bỏ đi, người ở bên kia bắt đầu hô:
- Người đâu, bắt tên cuồng đồ lại ...
Lúc đó, Ninh Nghị đã đi vào trong ngõ nhỏ bên kia, sau đó khi Vân Trúc chưa kịp phản ứng thì đã ôm lấy nàng, chạy đi thật nhanh.
Trên Phàn lâu lúc này lại đang có đôi mắt nhìn về bên này, đó là tại cửa sổ lầu ba, một cô gái mặc trang phục màu trắng, dáng vẻ thanh nhã, tóc khẽ bay trong gió đêm, trên khuôn mặt ẩn chứa nụ cười. Nàng đứng ở cửa sổ trong lúc vô tình đã nhìn thấy một màn phát sinh này, trong mơ hồ còn nghe thấy câu "Đi chết đi".
Đang cười, bên cạnh lại có một nam tử đi tới:
- Sư Sư, nhìn thấy gì mà thú vị thế?
Nam tử kia tên là Đông Mặc, chính là một trong những tài tử khá có danh tiếng tại Biện Lương, cũng đã từng gặp Ninh Nghị một lần tại Giang Ninh. Lúc này gã cũng nhìn xuống đoàn người đang giận giữ ở dưới cửa sổ:
- Ồ, Tiết Công Viễn Tiết lão sư của Tuyển Văn xã đang tức giận kia, xảy ra chuyện gì vậy, nhìn bộ dạng tức giận của ông ta kìa. Mà kia là Vu Thiếu Nguyên là nhân tài mới xuất hiện, Tuyển Văn Xã muốn gã gia nhập đấy, Sư Sư đã từng đọc văn chương của gã chưa?
Lý Sư Sư cười lắc đầu, miệng trả lời Đông Mặc "Nhất định phải xem", nhưng mắt lại nhìn đôi nam nữ bỏ chạy ở con đường dài đối diện, hòa nhập vào trong đám đông, biến mất không thấy bóng dáng nữa.
Thật sự là người thú vị ... Trong lòng nàng thầm nghĩ như vậy.