Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 399 - Chương 399: Phong Khởi, Vân Tụ (1)

Chương 399: Phong khởi, vân tụ (1) Chương 399: Phong khởi, vân tụ (1)

- Cái gì chứ, không phải là lần này Sư Sư cô nương trở về còn chưa gặp các ngươi mà đã đi gặp người khác sao, còn nói không phải nhằm vào Lý Sư Sư người ta.

Chuyện thế này cũng không phải lần đầu, chỉ là tranh giành tình nhân mà thôi. Này, bên cạnh là ai các ngươi nghe ngóng cho kỹ đã, kẻo không nắn được hồng mềm lại đá phải tảng đá, không phải lần đầu rồi, chuyện kiểu này chẳng hay ho gì, lại còn đang ở chỗ của ta nữa ... Thái bình thịnh thế, các loại sự tình tới tới lui lui đều không có gì khác biệt, cho dù là ở tòa thành lớn như Biện Lương này, ở quá lâu, nhìn mọi chuyện thôi cũng có thể hiểu đại khái là đang xảy ra chuyện gì. Là chủ nhân biệt uyển, nam tử có địa vị Tử tước này cũng không rêu rao gì ở thành Biện Lương này, dù sao chốn kinh thành, vương hầu đâu đâu cũng thấy, gã chỉ là một Tử tước, xưa nay đều ôn hòa đãi người, lần này bị người kéo ra khỏi thành, hỏi qua liền hiểu chuyện gì xảy ra.

Biệt uyển đó gã đã lâu chưa tới, chỉ để lại hai ba hạ nhân trông nom, bên cạnh là sản nghiệp của Phàn lâu, cũng không phải là để cô nương Phàn lâu tranh đoạt tình nhân ư. Trong thành Biện Lương rất nhiều thiếu gia, có học sinh văn sĩ theo đuổi công danh, cũng có những kẻ nhàn rỗi gia cảnh giàu có cả đời không cần văn hay gì, bọn họ dư thừa tinh lực, lúc không có chuyện gì làm thì chỉ có đi chọi gà đấu cẩu tranh đàn bà, hai nhóm người tranh giành tình nhân khiến đối phương bẽ mặt, chuyện như thế ở thành Biện Lương này ngày nào cũng xảy ra, không hề kỳ lạ. Đổng Tiểu Uyên lúc đầu cũng không rõ, chỉ là sắp tới biệt uyển thì nghe nói hôm nay Lý Sư Sư ở bên đó, thế mới đánh trống lui đường.

Nữ tử bình thường thì thôi, xem trò hay đương nhiên là vui vẻ, đắc tội cũng chưa chắc, nhưng là vài vị hoa khôi trong thành Biện Lương ... Gã tội gì mà tham dự vào trong chuyện này. Gã tuy không coi là quen thuộc với Lý Sư Sư, nhưng cũng có duyên vài lần gặp mặt, biết nàng mới trở về từ vùng đất bên ngoài. Trước tết Đoan Ngọ, người bái phỏng hẳn là rất nhiều, nàng lại chỉ có thể tiếp đãi được mấy người, đám bên này hiển nhiên không có cơ hội thân cận nên chạy tới khiêu khích, khiến tân khách của Lý Sư Sư bẽ mặt.

Mấy người chạy tới mượn biệt uyển này thường ngày có chút giao tình, lúc này từ chối không được, trong lòng gã không khỏi chẳng biết làm sao. Chuyện này cho dù thế nào, với gã thì chưa hẳn là thú vị gì. Nếu mấy người bằng hữu của mình ở đây khiến đối phương bẽ mặt, có thể sẽ khiến Lý Sư Sư ghét mình, mà nếu ngược lại, thường thì tầm mắt của những nữ tử chốn lầu xanh này thường rất cao, nếu hôm nay người ta tới đây, bên kia lại đang tiếp đón Chu Bang Ngạn, như vậy bên mình lại thành phản diện, mất mặt vô ích, nếu chuyện bị truyền ra ngoài thì sau sao có thể ở lại tòa nhà này được nữa.

Nghĩ như thế, gã cảm thấy buồn bực. Đám người kia mở cửa biệt uyển, kêu hạ nhân vào chuẩn bị, sau đó liền đi nghênh đón những người khác. Đổng Tiểu Uyên cũng lười hỏi nhiều, một mặt sai người đi dò la xem người tới ở bên kia là ai, một mặt gọi người chuẩn bị xe ngựa, hái mình ra ngoài cuộc trước rồi tính sau. Cứ thế một lát sau, hạ nhân tới nói rằng Sư Sư cô nương đang tiếp đãi mấy người bạn thuở bé là Vu Hòa Trung, Trần Tư Phong.

- Vu Hòa Trung? Trần Tư Phong? Hình như đã từng nghe qua, đó là ...

Gã nghĩ nghĩ, sau đó suy sụp bả vai. Thường ngày gã có nghe nói, Sư Sư cô nương qua lại với người bên ngoài, lại đối xử khá đặc biệt với một vài người, không phải do bọn họ có tài học xuất chúng, mà là vì quen biết với nhau từ bé. Đây chẳng phải là càng phiền toái sao? Nếu đối phương là Chu Bang Ngạn thì còn dễ nói, đó là đám văn nhân tranh đấu sự ưu ái của Sư Sư cô nương, nhưng nếu chạy tới khiến đám người này bẽ mặt, đó chẳng phải là trực tiếp đánh mặt Sư Sư cô nương sao ... Trong khi Đổng Tiểu Uyên phiền muộn, thời gian chầm chậm trôi đi, mây trắng lững lờ trôi chốn xa, trong thành Biện Lương, cái râm mát dần vụt qua.

Trong Sùng vương phủ, Chu Bội ngồi trên một chiếc ghế đá dưới tàng cây, nhìn ranh giới giữa sáng và tối từ một bên lướt qua, nhanh chóng tràn qua nơi này, ánh nắng chiếu qua tàng cây, hơi chói mắt.

Nàng không biết mình đang nghĩ gì, từ đêm qua tới sáng nay gần như không thể an tâm nhắm mắt ngủ. Cảm giác mình thích một người với chuyện thực rằng một tháng sau sẽ phải chọn người khác thành thân ép lên bờ vai nàng, nàng căn bản không biết nên lựa chọn như nào. Nếu lấy thầy làm tiêu chuẩn để chọn, đại khái chẳng thể chọn được ai, nhưng nếu bỏ qua tiêu chuẩn đó ... Nàng lại không bỏ được.

Hơn nữa khi nàng ý thức rằng mình lấy Ninh Nghị làm tiêu chuẩn để yêu thích, nàng cũng càng nhận ra sự thực rằng nàng với thầy đang dần cách xa nhau, hơn nữa là nhanh chóng rời xa. Có lẽ từ nay về sau sẽ khó mà gặp được hắn nữa. Sau khi suy nghĩ những điều bế tắc này, nàng khiến đầu óc mình trở nên trống rống, giả vờ rằng mình đã quen với sự thật đó.

Sau đó Trác Vân Phong tới tìm nàng, nàng cố khiến mình trông đầy sức sống.

Trác Vân Phong dường như không nhận ra sự khác thường của nàng mà nói chuyện phiếm với nàng ở đây, sau đó ... hơi chần chừ rồi hỏi một câu:

- Muội có biết ... hôm nay Ninh Lập Hằng đi đâu không?

- ... Thầy?

Đầu óc Chu Bội bỗng trống rỗng trong chớp mắt, nhưng không có thể hiện ra ngoài:

- Không biết.

Nàng ngừng một lát, rồi lại hỏi: - Sao vậy?

Giọng nói ép tới khá thấp, Trác Vân Phong khá do dự, nhưng cuối cùng hắn nghiêng đầu, hít một hơi:

- Hắn ... nghe nói hắn ra ngoài thành gặp Lý Sư Sư, sau đó ...

Những đốm sáng theo tán cây rơi rụng xuống, hắn đem tin tức nghe được toàn bộ nói cho Chu Bội ...

- ... Hòa Trung, vị Ninh huynh đệ này huynh gặp từ trước rồi, Sư Sư vẫn luôn nói hắn tốt, hắn rốt cuộc ... là thế nào?

Ánh nắng rọi xuống trên con đường nhỏ bên này, Vu Hòa Trung và Trần Tư Phong sánh vai bước đi. Trần Tư Phong hỏi Vu Hòa Trung về vấn đề mà gã tò mò.

Hai người tuy không coi là tri kỷ, nhưng ở trong thành Biện Lương, số lần lui tới cũng không ít, nói chung là quen thuộc nhau hơn Ninh Nghị nhiều. Có một số chuyện, khi có Ninh Nghị thì không tiện hỏi, ví dụ như thân phận ở rể của Ninh Nghị, tài học của hắn, có gia cảnh như nào. Nếu thân phận đối phương thấp, hỏi ngay mặt thì không khỏi quá đáng, nhưng trong lòng vẫn tò mò.

Vu Hòa Trung lại hơi phức tạp, lắc đầu:

- Thú thực, tiểu đệ cũng không rõ lắm, lúc ở Giang Ninh đã không thể nhìn rõ rồi. Nhưng thân phận ở rể của hắn đúng là thực.

Một khi đã ở rể thì chẳng thể màng tới chuyện công danh lợi lộc được nữa, nay Vu Hòa Trung đã vào làm việc ở Hộ bộ, tuy là tiểu lại viết đơn kiện thôi, nhưng cũng rất có tiền đồ. Trần Tư Phong thì có địa vị cao hơn một chút, y hiện là bát phẩm Chủ bạc ở một huyện nha gần Biện Lương được vài năm, nay chưa kịp lên chức. Nếu xác định việc này, hình tượng Ninh Nghị trong mắt hai người liền tương tự như thân thích nghèo khó đến từ nông thôn, không có gì để sánh bằng, ngược lại có vẻ thân thiết hơn.

- Nhưng nghe Sư Sư nói hắn là đệ nhất tài tử Giang Ninh, mấy bài thơ kia ta cũng xem rồi, thật là làm cho người ta phải thán phục. Đó là như nào? - Ta cũng không rõ lắm, chỉ bằng vào những gì thấy ở Giang Ninh, vị Ninh huynh đệ này có hành vi cử chỉ khác hẳn với những văn nhân tài tử thông thường, không tham gia hội thơ, nếu nói thi tác ... thì cũng có vài phần kỳ quái. Nơi đó hắn quả thật có nói rằng "Thi từ vi đạo sĩ sở ngâm", ta chưa từng nghĩ nhiều, nên không hiểu rõ lắm. Chỉ là phía Sư Sư, Trần huynh cũng biết rồi đó, nàng trước nay luôn nhiệt tình giúp đỡ mọi người, vì Ninh huynh đệ mà đến, thật giả thế nào, kỳ thật khó nói rõ ...

Nghe Vu Hòa Trung nói thế, Trần Tư Phong cũng không khỏi bật cười lắc đầu.

Bọn họ đương nhiên hiểu rõ rằng Lý Sư Sư tuy không đến mức phủng sát ai, nhưng đối với bằng hữu thì trước nay luôn khoan dung, tương tự với Vu Hòa Trung hay Trần Tư Phong, nếu có năm phần tài hoa, ở chỗ nàng có lẽ sẽ khen lên thành bảy phần, chỉ là sẽ chú ý không khiến bọn họ quá náo động mà ra chuyện xấu hổ. Đối với cách nàng nói về Ninh Nghị như thế này, thay vì nói là thật, không bằng nói là Lý Sư Sư nguyện ý tin tưởng nó là thật.

Trần Tư Phong cười nói:

- Nhưng việc này cũng liên quan tới chúng ta, xem ra kết giao vị Ninh huynh đệ này làm bằng hữu cũng không sao.

Vu Hòa Trung cũng gật đầu:

- Nói thực, từ khi làm ra mấy bài thơ đó, đã hơn một năm nay không nghe nói hắn làm thêm bài nào ... Nhưng mà, thật giả thì sao chứ, xem ra hắn cũng chưa từng muốn lấy điều đó mà khoe khoang khắp nơi. Bản thân ta có nghe nói, vì mặt mũi, mấy cái chuyện linh tinh gì đám thương gia cũng làm được, ta phỏng chừng chuyện này chưa chắc đã dễ nói ... Hồi còn bé, chúng ta đều gặp Ninh Nghị rồi, ha ha, còn nhớ rõ lúc đó hắn đọc sách cả ngày, lúc này trông tướng mạo phong thái như vậy, thật là quá khác ... Nếu là thật thì cũng không có gì kỳ lạ nhỉ ...

- Nếu đã như thế, ta thấy cũng không nhất định là giả!

Hai người đã cảm thấy thân thiết với Ninh Nghị hơn mấy phần, muốn giúp đỡ người ta nên hai người lại nói tiếp, cũng không có gì là không hay ho. Hai người vốn lấy lý do là đi nhà xí, đi ra từ bên đó, lặng lẽ nói chuyện với nhau, rồi cứ thế vòng nửa vòng nữa, tới gần cửa chính lại nghe được bên ngoài có vài tiếng nhốn nháo. Hai người đi ra xem, thì thấy tiếng ồn đó phát ra từ biệt uyển bên cạnh, xem ra cũng định tổ chức tụ hội.

Đang định trở về thì thấy bên cạnh một chiếc xe ngựa ven đường cách đó không xa, một tên nam tử mặc hoa phục đang nhìn sang phía này. Nam tử này tuổi tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu, dưới cằm nuôi một chòm râu, ánh mắt ôn hòa, khí chất cũng khá trầm ổn, cầm một cây quạt cười đi tới.

- Vu huynh, Trần huynh, thật trùng hợp.

Người này không phải quan viên, nhưng hẳn là người phú quý. Vu Hòa Trung và Trần Tư Phong không có ấn tượng gì với người này, người nọ cũng tự giới thiệu:

- Tại hạ Đổng Tiểu Uyên, ở hội thơ Trùng Dương năm ngoái, đã từng gặp hai vị một lần.

Gã lại không nói tới gia thế của mình, nhưng nói vậy thì Vu Hòa Trung và Trần Tư Phong dĩ nhiên là biết nên ứng đối như nào, hai bên hạnh ngộ với nhau, cười hỏi đối phương có phải cũng làm tụ hội ở bên cạnh kia không. Đổng Tiểu Uyên kia lắc đầu, nói:

- Đúng là có người sắp tới, nhưng không phải tại hạ tổ chức.

Gã giảm tiếng xuống:

- Mạo muội hỏi một câu, Sư Sư đang ở trong đó ư?

Vu Hòa Trung hơi ngạc nhiên, Trần Tư Phong thì nhíu mày. Sau khi nhận được câu trả lời từ Vu Hòa Trung, Đổng Tiểu Uyên ngưng trọng, đồng thời để lộ ra cái loại thần thái "tất cả mọi người đều biết đó" mà rằng:

- Không dối gạt hai vị, sợ là Sư Sư cô nương đến đây gặp gỡ bằng hữu, lại bị rò rỉ tin tức, sau đó chẳng biết tại sao lại khiến người ta hiểu nhầm ...

Gã nói sơ qua chuyện rồi cười chắp tay, nói:

- Kỳ thật, đây cũng không phải chuyện lớn lao gì, mọi người hiểu rõ là được rồi ... Tại hạ còn có chuyện quan trọng cần về thành, cáo từ trước, hai vị hãy gửi lời hỏi thăm của ta tới Sư Sư cô nương nhé.

Vu Hòa Trung và Trần Tư Phong gượng cười, sau đó chắp tay cáo biệt đối phương, nhìn Đổng Tiểu Uyên kia lên ngựa, rồi đi.

Loại chuyện này, với bọn họ, với Sư Sư, quả thật không phải là lần đầu thấy, đúng là không biết phải làm sao, nhưng ... cũng không cần phải khẩn trương, tin rằng không lâu nữa chuyện sẽ được hóa giải thôi ...

Bình Luận (0)
Comment