Con đường đất vàng xuyên qua trong rừng, đi vào giữa biệt uyển. Trước biệt uyển có mấy cỗ xe ngựa đang đỗ, ánh nắng xuyên qua khe lá cây, từ xa truyền đến tiếng ve kêu râm ran. Những tiếng cười cười nói nói hòa lẫn trong tiếng ve kêu đó.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào tên nam nhân đáng khinh đang ôm lấy cánh tay mình, vẻ mặt Ninh Nghị mới có chút tươi cười, bên cạnh, Lục Khiêm ấn đao, cùng tùy tùng của phủ Thái úy bất động thanh sắc đến gần. Cao Mộc Ân vẫn cười cười:
- Ngươi có thể làm thế nào?
Một đám người nhìn chằm chằm xem phản ứng của như thế nào, một lát trôi qua, Ninh Nghị vừa động, hắn giơ tay lên, cuối cùng bắt được mu bàn tay của Cao nha nội, gật đầu mỉm cười.
- Nói rất có lý, lại gặp mặt rồi, vị huynh trưởng này, chúng ta thật có duyên đấy.
Trong lời nói của hắn cũng có vài phần cảm khái, lời nói không không nhanh, Cao nha nội cười nhìn bàn tay bị chộp lấy của mình, mãi mới giằng ra được, y lui về phía sau đứng thẳng, một bàn tay nhấc choàng vạt áo của mình lên, chỉ một ngón tay hướng Ninh Nghị.
- Ngươi đừng giở trò này với ta, ta nói cho ngươi biết. Hoa thái tuế ta sẽ không để ngươi đùa giỡn như vậy đâu. Ngươi cũng khá lắm, nhưng ta nói để ngươi rõ, ngươi dám đùa giỡn ta, ta sẽ không nuốt được cục tức này đâu.
Cao Mộc Ân nói rất hưng phấn, thân mình nhảy dựng lên theo bản năng, Ninh Nghị bị y giằng tay ra, bàn tay tiếc nuối dừng ở không trung, mặt mỉm cười nhưng không thay đổi:
- Hiểu rồi, ngươi sẽ không bị ta đùa giỡn nữa đâu.
Sau khi gật đầu đồng ý xong, nụ cười ấm áp chuyển hướng sang phía Lục khiêm.
- Tuy nhiên, Lục ngu hầu đã điều tra thân phận của ta rồi?
Lục Khiêm một tay ấn đao, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ híp mắt lại nhìn Ninh Nghị:
- Một kẻ thư sinh, lại còn ở rể nữa thì có thân phận gì.
Tất cả mọi chuyện đến quá đột ngột, có lẽ hai người này đối thoại mới là tâm điểm. Lục Khiêm và Cao nha nội lần này đến đây, vốn là nghe nói có náo nhiệt đến xem, đối với thân phận của Ninh Nghị, thật ra cũng không biết nhiều lắm. Nhưng khi Cao Nha nội ý thức được mình bị đùa giỡn, Lục Khiêm đương nhiên muốn đứng bên phía y trước. Muốn lấy khí thế áp đảo tên thư sinh không biết sống chết này. Hai câu nói này là sự thật, bên kia Cao Mộc Ân vẫn còn hưng phấn nhảy lên nói chuyện.
- Ta nuốt không trôi cục tức này ngươi phải cho ra công đạo. Ta nói cho ngươi biết, cha ta là Cao Cầu. Cao Mộc Ân ta ở Biện Lương này ai cũng phải sợ hãi. Ngươi đùa giỡn ra trước, ta sẽ chứng minh cho ngươi sợ ta, ngươi nói xem.
- Nha nội nhìn rõ mọi việc.
Ninh Nghị cười nhìn y.
- Tại hạ nhìn với cặp mắt khác xưa.
- Ngươi sợ ta, chứng tỏ ngươi không đấu lại ta. Bây giờ ta sẽ bắt ngươi. Ta biết tên của ngươi rồi, ngươi không chạy thoát được đâu. Ta muốn trả thù ngươi...ha ha, nhưng ta không có hứng thú với nam nhân, mà chỉ có hứng thú với mỹ nữ, mỹ nữ và mỹ nữ mà thôi.
Y hưng phấn cười dâm đãng.
- Lần trước gặp mấy mỹ nữ kia, là người của ngươi đúng không? Trừ phi ngươi chịu dẫn bọn họ đến gặp ta, giới thiệu ta Hoa hoa thái tuế hoành hành trong thành Biện Lương nhiều năm, những trò như vậy không phải là lần đầu tiên chơi, thời điểm vô lý còn không chịu buông tha người.
Lúc này đúng lý thì càng không có khả năng buông tha. Gia vệ bên cạnh cũng đã cười lên, chờ xem thư sinh trước mặt mình có phản ứng gì. Cao nha nội còn chưa cười xong, thư sinh bên kia đã cười cười lắc đầu, lẩm bẩm:
- Các ngươi không biết ta là người như thế nào sao
Ý của câu này giống như các ngươi đều không biết ta mà đã đến chọc giận ta rồi.Nhưng nói như vậy đương nhiên không thể khiến người ta thoái nhượng, Cao Mộc Ân cười nói:
- Ta không cần biết ngươi là ai, cha ta là Cao Cầu đấy. Ở trong thành Biện Lương này ngươi dám
Lời này chưa nói xong, trước mắt Cao Mộc Ân, Ninh Nghị gật đầu, ngước mắt lên:
- Biết rồi.
Sau đó bước lên phía trước, một tên gia vệ đi ngang đến:
- Ngươi muốn làm gì.
Hắn cũng thuận thế vừa đỡ, bởi vì trước mắt tới gần, so với vừa rồi Cao Mộc Ân chủ động tiến sát hắn có chút bất đồng. Nhưng sau đó, chuyện khiến cho mọi người phản ứng không kịp đã xảy ra, ít nhất ở Biện Lương này, đã lâu rồi không xảy ra chuyện như vậy.
Thi hội, giữa trưa, ánh nắng, tiếng ve kêu, bãi đất trống bên ngoài biệt viện, người thư sinh bị chặn bước lên một bước, gia vệ đụng lên, sau đó, tay của người thư sinh túm lấy được quần áo của y, sau đó kéo người y lại, đập xuống xuống, máu tươi và răng bay lên không trung, dưới ánh nắng mặt trời, tất cả đều đang chuyển động.
Phác đao phát ra những xoạt xoạt, bay khỏi vỏ đao.
Ánh mắt Lục Khiêm lạnh lẽo, rồi cũng đột nhiên bước lại đây.
Trong nháy mắt đó, Ninh Nghị túm lấy vạt áo của tên gia vệ kia, tay phải đẩy lại cằm y, thanh đao bên hông bung ra chém về phía Lục Khiêm, Lục Khiêm giơ tay từ dưới chém ra, bảo đao trong tay lóe lên, ba hạ xuống, đao gãy lưỡi bay lên trời. Ngay sau đó, có vật gì đó nổ tung trong ánh mặt trời. Thuận theo thế vung đao từ trong ống tay áo, bao phấn vôi bay ra bị y chém một đao, đập vào mặt.
Cao nha nội đứng ở đằng kia, nói không rõ ràng, y nhìn thấy đối phương ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên âm trầm, như biến thành một con người khác, hoàn toàn khác với người lúc trước cười nói trêu chọc ... Máu, răng , thân thể của gia vệ bay lên không trung, ngã xuống đất.
Bên kia Lục Khiêm sau khi va chạm đã múa đao thành từng đường đao ảnh, bay ngược ra, trong không khí tràn đầy mùi vôi phấn, ánh nắng chói mắt, trước mắt y, bóng dáng của thư sinh kia phóng đại, tới gần, hai tay mở ra, trong lúc nhất thời làm cho y cảm giác gần như che mất ánh nắng, sau đó phịch một cái, cứng rắn ôm chặt lấy y!
Lục Ngu Hầu lùi lại vài bước, bèn đứng lại, khi vươn tay ra che trước mắt, bên kia tay thư sinh và Cao nha nội như ôm lấy nhau, Cao nha nội không dám nhúc nhích, gia vệ xung quanh cũng đã rút đao ra, không dám tiến lên nữa. Một nam nhân ôm lấy một nam nhân khác, người khác thoạt nhìn có lẽ sẽ cảm thấy ghê tởm và buồn cười, nhưng lúc này thì khác, lộ ra một sự nguy hiểm khó nói thành lời.
Lục Ngu Hầu tuyệt đối không phải kẻ yếu, người có thể đối chiến với Lâm Xung, trên giang hồ cũng được xếp vào hàng cao thủ. Hơn nữa một đường từ dưới đi lên, tính cảnh giác của y rất cao, nếu là giở âm mưu thủ đoạn cũng tuyệt đối không kém người khác. Nhưng dù là như vậy, giao thủ lần thứ nhất, y vẫn không phòng thủ được bao phấn vôi kia.Thứ nhất là hoàn cảnh như vậy, thư sinh kia ở bên trong tham dự thi hội, bộ dạng như vậy, Lục Khiêm căn bản không nghĩ rằng hắn có võ nghệ cao cường, cũng không nghĩ đến việc đối phương lại ra tay vào lúc này, càng khỏi cần nói đến việc tên thư sinh kia lại ném ra một bao phấn vôi. Thứ hai, âm mưu thủ đoạn như vậy đã được trải qua muôn ngàn thử thách, y cũng không thể tưởng tượng được trên giang hồ lại có người vắt óc ra để luyện cái này. Trong tay y bảo đao sắc bén, trong mắt cố nhiên dã bị dính vào một chút vôi, nhưng khi phản ứng lại, tay thư sinh đang ôm lấy Cao Mộc Ân, ánh mắt thay đổi hẳn.
Ninh Nghị hai tay túm lấy Hoa hoa thái tuế trước mắt, có chút dùng sức, khiến cho xương cốt của y khẽ kêu lên, Cao Mộc Ân căn bản không dám động đậy, không biết rốt cuộc đây là loại người gì. Y cảm thấy đầu của thư sinh kia bắt đầu động vào phía đầu y, có khi mặt còn dán trên tóc y, khiến cho y phải nổi da gà, qua một lát, thư sinh thở phào một hơi:
- Các ngươi đều không biết ta là ai
Lời nói trầm, giống như ghé vào tai y thì thào nói. Cao Mộc Ân cảm thấy sau lưng có một bàn tay đang di chuyển lên, nắm lấy sau cổ mình, thậm chí khiến hai người tiến sát vào nhau hơn:
- Các ngươi không biết vì sao mà đã làm như vậy rồi, ta biết có một từ là "khanh đa", ta đem nó tặng cho ngươi có được không?
Ánh mắt Ninh Nghị lạnh lùng nhìn về phía tên gia vệ và Lục Khiêm, nói nhỏ vào tai Cao nha nội. Cao nha nội trong lúc nhất thời chưa có phản ứng, nhưng sau đó đã không muốn nhìn thấy kẻ có tố chất bệnh tâm thần này nữa:
- Ngươingươi muốn làm gì.
- Không có.
Ninh Nghị thấp giọng nói, một tay vỗ lưng của y.
- Ta thật sự thích kiểu người như ngươi, ngây thơ đáng yêu. Nhưngngươi muốn ta giới thiệu các nàng ấy cho ngươi thì thôi đi, có được không?
Đầu hắn đã sát vào tóc Cao Mộc Ân, cầm cổ tay y vòng qua. Đặt trên mặt y, khiến cho hai người càng sát nhau hơn. Ngừng lại một chút, coi thường nói nhỏ:
- Ta thực sự thích các nàng, ngươi xem, ngươi cũng không biết ta là người thế nào, nếu chẳng may ta là kẻ thần kinh thì làm thế nào. Ngươi làm việc gì mà khiến ta phải chạy trên đường để giết ngươi, như vậy là không tốt đúng không. Đừng nói là khiến ngươi bị thương, mà khiến cho chó mèo bị thương cũng không tốt, ngươi còn có bao nhiêu nữ nhân để chơi nữa cơ mà
- À, đương nhiên, ta khẳng định không phải đồ thần kinh rồi, lệnh tôn là Cao Cầu, ta luôn bội phục. Ta đã nói trước rồi, gặp nhau chính là có duyên, ngươi đáng yêu như vậy, ta thực sự thích ngươi, ngươi đừng có cãi nhau với ta nữa có được không?
Hắn thoáng buông Cao Mộc Ân ra, hai tay cầm đầu y, ánh mắt nhìn nhau, trán chạm nhau, tươi cười:
- Được không? Cao Mộc Ân nhìn hắn:
- Được
- Tốt lắm, từ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ta biết ngay chúng ta có thể làm bằng hữu
Ninh Nghị cầm đầu của y, trên đầu y thơm một cái:
- Bằng hữu tốt.
Buông Cao Mộc Ân ra, Ninh Nghị thu lại nụ cười, nhìn sang phía Lục Khiêm, mở miệng nói:
- Một trận hiểu lầm, Lục Ngu Hầu, sao lại thành như vậy?
Cao Mộc Ân trong lúc này vội vàng đẩy ra, tay gia vệ bị đánh rơi răng phía sau đã nhổm dậy, bị Ninh Nghị tóm áo lần nữa, thuận tay đẩy lên phía trước, mọi người nhất thời không biết có nên động thủ hay không. Cao nha nội xoa xoa trán, muốn nói hoặc mắng chửi điều gì đó, nhưng y luôn có chút phong cách thần kinh, lúc này thấy người bị bệnh thần kinh càng nặng hơn, thì chỉ có thể mắng một câu:
- Đồ...đồ thần kinh, Lục Khiêm.
Y có lẽ là muốn kêu Lục Khiêm động thủ giết người, nhưng sau đó nhìn thấy người Lục Khiêm đầy vôi, tên thư sinh trước mặt mình quả thật không biết có lai lịch gì, thoạt nhìn thật sự đáng sợ. Cuối cùng nói:
- Ta, bọn ta đi trướcmẹ kiếp, đồ thần kinh, ngươi đợi đấy.
Nếu là lên một loạt, Lục Khiêm đương nhiên biết chắc có thể giết chết tên thư sinh này, nhưng hoành hành ngang ngược là một chuyện, ở ngoài biệt viện giết tên thư sinh lại là một chuyện khác. Việc này một Cao nha nội cũng chưa chắc đã có thể gánh chịu được hậu quả. Cao Cầu tuy rằng chức cao quyền trọng, nhưng dù sao cũng chỉ là sủng thần của thiên tử, chưa chắc đã được sự ủng hộ của cả triều đình. Huống chi sai lầm vừa rồi, y biết Cao Mộc Ân mà mình bảo vệ đã chết một lần. Nếu như tên thư sinh này còn có những thủ đoạn lộn xộn, liều mình ngươi chết ta sống. nếu giết chết nha nội thì mình cũng không thể gánh chịu nổi hậu quả.
Trên thực tế, sự tình phát triển, từ khi đột nhiên động thủ, đã hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn họ rồi. Ý thức được việc bên mình bị đùa giỡn, đi ra bắt người, tỏ rõ thái độ thượng phong, dự đoán đối phương thế nào cũng không dám đắc tội với phủ Thái Úy, nhưng sau đó lại đột ngột chuyển biến, bọn họ cũng không biết mình rốt cuộc chống lại cái gì.
Thông thường mà nói, thái độ của một người đối với người khác, luôn có dấu vết có thể lần theo. Lần trước vẻ mặt sáng lạn, là để khai tội bọn họ mà cho người rời đi.
Hắn sợ hãi phủ Thái Úy, lúc này đây bị vạch trần, nhiều nhất cũng chỉ bị chê cười, nhưng ai cũng không nghĩ ra, thái độ và quyết định của đối phương lại thay đổi nhanh như vậy, chỉ nói mấy câu đã trực tiếp nhấc bàn rồi.
Ninh Nghị đứng ở bên kia lạnh lùng nhìn bọn họ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt bàn tay của mình, nhìn đoàn người đi xa rồi, ánh mắt mới trở lại vẻ âm trầm.
Ở chỗ không xa, còn có hai ánh mắt đang nhìn cảnh này, nhìn đám người Cao Mộc Ân đi xa, gần một chút là Chu Bội phía sau xe ngựa xem cảnh này từ đầu đến cuối. Mà ở xa một chút, cạnh viện môn, nam tử tên Thành Chu Hải đang nhìn thần thái của Chu Bội, lại nhìn Ninh Nghị bên kia, như thể đã phát hiện điều gì đó thú vị, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm. Một lúc sau, nụ cười đó khi chuyển tới đám người Cao Mộc Ân thì biến thành một màu lạnh lẽo.