- Việc này ta đã tính toán nhiều lần và chuẩn bị đầy đủ cả rồi, hiền đệ không cần lo lắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Qua một lúc, Thành Chu Hải mở mắt ra cười với Ninh Nghị, sau đó ánh mắt mới dần dần trở nên lạnh lùng.
- Đợi đến lúc nhận nhân tình rồi, ánh mắt của Cao Thái úy sẽ tập trung vào người khác. Ta có thể làm được việc này, xử lí Cao Mộc Ân cũng không để bị nghi ngờ.
Ninh Nghị ngồi ở bên cạnh, ánh mắt cũng lạnh băng, hắn đã hiểu được toàn bộ kế hoạch của Thành Chu Hải. Bên cạnh Tần Tự Nguyên không có một ai dễ bị bắt nạt, điều đó hắn biết. Thế nhưng đối với chuyện này đương nhiên cũng có vài phần cảm kích.
- Huynh rất có mưu kế. Theo ta học nấu ăn đi.
- Sao?
- Không có gì. Lúc nào huynh định nói chuyện này cho Tần tướng biết?
- Sau khi sự việc xảy ra, trước khi Cao Thái úy tìm đến tướng phủ thì ta tự nhiên sẽ nói rõ sự tình với thầy.
- Thế ư? Đây chính là sai lầm đầu tiên của huynh đó.
- Sao cơ? Sao Ninh hiền đệ lại nói như thế?
- Ta nói đùa đấy.
"Huynh tới Tướng phủ không nói chuyện với Tần Tự Nguyên, vì thế ta biết ngươi là đến để tìm ta. Lúc Tần Tự Nguyên đi cũng không hề ngạc nhiên tại sao ngươi lại đến đây. Điều đó chứng tỏ Tần Tự Nguyên đã biết mục đích huynh đến đây. Lúc đó huynh đang rất nôn nóng tìm gặp ta, việc này mà không bị phát hiện ư, cứ chờ bị ông ấy mắng là đồ vô lại"
Ninh Nghị nghĩ thầm trong bụng, ánh mắt nhìn ra phía ngoài rèm xe.
Cùng một lí do chính đáng, sở hữu bóc lột vòng vòng đan xen có thể bóc lột giá trị thặng dư, sau đó quay đầu lại tự mình suy ngẫm thông suốt. Ninh Nghị không vì kế hoạch như thế này mà oán than, thật sự là hắn muốn làm việc ở Mật Trinh Ti, ít ra thì cũng có thể có khả năng khiến cho chuyện này lan rộng ra. Chỉ là ý nghĩ mang đầy sự phẫn nộ chứ tác phong lại là không từ một thủ đoạn nào. Trong phút mơ hồ hắn nhìn thấy một bóng hình cũ, giống như là năm đó Đường Minh Viễn.
Tối nay, sau khi Cao Mộc Ân hưng phấn xông vào gian phòng ở biệt uyển thì đã gặp phải một vấn đề kì lạ mà trước đây gã chưa từng gặp phải.
- Ha ha ha ha, vật nhỏ ơi, nàng đừng có trốn ở trong đó chứ, để ta thả nàng ra nàoô, mẹ nhà ngươi chứ, dây thừng đâuĐây là cái túi khốn kiếp gì vậy, không có dây thừng ta làm sao mà cởi được. Vật nhỏ, nàng đừng có sợ, ta lập tức sẽ... A, sao đã mở ra được rồi...
Sau đó gã cảm thán từ tận đáy lòng: - Mĩ nhân à... Lục Khiêm ngươi thật là tốt với ta, lại đổi cho ta một mĩ nhân càng.... a a a a a .........
Trong phút chốc, có tiếng thét chói tai nhức óc vang lên.
- Cứu ta với, đau quá đi, Lục Khiêm
- A a a a a, ngươi là kẻ nào?
- A......... ngón tay của ta
- Lại dám đối xử với ta như vậy. Phụ vương! Phụ vương! Cứu con với
Lục Khiêm ở bên ngoài bị làm cho kinh động, tiếng đá đạp loạn xạ ngoài cửa viện vang lên, phía bên kia tường có một tên thị vệ xông vào, bị người ta đoạt đao và đâm thẳng đến, máu đỏ phun ra.
- Là kẻ nào?
- Bảo vệ Nha nội!
Trong tiếng quát tháo, Lục Khiêm phi thẳng ra phía ngoài, gã vung thanh đao sáng lóe xoay vòng như dải lụa, gã đánh bay tấm lưới cá, hai nhánh tên nỏ, khi bao vôi bay đến thì hoành đao của gã đâm thủng, bay xa vài mét mới nổ tung. Trước mắt lập lòe ánh lửa, những tiếng ầm ầm nổ vang, tên thị vệ ở bên cạnh người đầy máu tươi.
- Lục Khiêm
- Làngươi
- Các ngươi có biết các ngươi đang bắt giữ ai không hả?
- Hả?
Những lời nói xen kẽ nhau, Lục Khiêm nhận ra được kẻ vừa xông vào, nhưng cũng kịp phản ứng được với tình hình bên trong, gã liền bay ngược trở lại:
- Bảo vệ Nha nội, đừng để bọn chúng xông vào.
- Ngay cả Quận chúa mà các ngươi cũng dám đụng vào, không sợ bị tịch thu tài sản và tru di tam tộc hay sao?
Mấy tên thị vệ ở bên ngoài viện bị mấy người đột nhiên xông vào đánh cho trở tay không kịp, nhưng Lục Khiêm đã kịp giữ được cửa vào. Khi người thư sinh tên là Ninh Nghị xông vào có đánh nhau vài chiêu thì Lục Khiêm có ý cảnh giác, đao vừa xuất ra đột nhiên lại thu lại, tránh được cạm bẫy nguy hiểm vô cùng, đồng thời cũng chém vào vai đối phương một cái. Gã không ngờ thủ đoạn của đối phương lại kì quái đến như vậy, nhưng gã cũng biết được sự chênh lệch giữa đôi bên, lại lần nữa xông lên, đột nhiên, cơn gió mạnh từ bên cạnh ập đến.
Thế thương như rồng, Lục Khiêm cầm đao chém bừa, sau phút chốc thì gã dường như kêu lên theo bản năng:
- Lâm Xung!
rong nháy mắt, ánh lửa như nứt ra, hai người đang giao thủ cùng xông vào phía trong viện, Lục Khiêm ra sức chống đỡ nhưng lại liên tục bị đánh lùi. Sau đó là bị một thương của người đó áp sát, thanh bảo đao trong tay gã giương lên đón đỡ, hổ khẩu run lên, lúc này hắn mới nhận ra người đó không phải Lâm Xung, người này tướng mạo cường tráng hơn Lâm Xung, kĩ thuật sử dụng thương thì cũng có phần giống với Lâm Xung nhưng thế thương thì càng điềm tĩnh, càng vững vàng, càng cay độc hơn. Bản thân gã ngang tài ngang sức với Lâm Xung, nhưng người này rõ ràng là võ nghệ cao hơn Lâm Xung.
Trong phòng vang lên tiếng kêu thảm thiết của Nha nội và tiếng kêu khóc của nữ nhân, phía bên kia, Ninh Nghị đã xông vào phía trong cửa, hắn đánh nhau cùng đám thị vệ, máu đang chảy trong lồng ngực, nội lực dồi dào. Lục Khiêm xoay người xông vào phía cửa sổ gian phòng, Ninh Nghị xông đến phía cửa. Trong căn phòng, máu me loang lổ, trên người Cao nha nội đang gào khóc và nữ nhân kia đều có máu. Nhưng trên tay thiếu nữ đó đang cầm con dao găm, vết máu đều là từ người tên Cao nha nội phun ra.
Hai ngón tay của nha nội đã bị chém đứt, trước ngực, sau lưng đều bị chém vài nhát. Gã chạy lồng lên, vừa khóc vừa gào thét cầm lấy vật ở bên cạnh định đánh trả cô gái. Cô gái liền vung con dao lên, vừa khóc, vừa xông về phía gã. Cho đến tận khi Lục Khiêm xông vào thì gã mới đẩy Cao Mộc Ân qua một bên. Còn bên này thì Ninh Nghị nửa người cũng đầy những máu ôm lấy Chu Bội từ phía sau, ôm nàng vào lòng.
- Thầy ơi...thầy...
Chu Bội khóc lớn.
- Ngón tay của ta....ngón tay của ta...
Cao Mộc Ân cũng kêu gào, Lục Khiêm đỡ gã ra ngoài ...
- Chuyện hôm nay các ngươi làm ta sẽ ghi nhớ
- Mẹ nhà ngươi chứ, chờ chết đi! Đồ chó chết!
Ninh Nghị nắm chặt thanh đao trong tay, gân xanh nổi cả lên, mắt hằn lên những đường tơ má, chỉ muốn xông đến chém chết chủ tớ hai người kia.
Bên ngoài có người kêu lên:
- Người của Sùng vương phủ đến rồi, người của Sùng vương phủ đến rồi.
Tiếng người huyên náo, ánh lửa sáng rực, sắc đêm rừng rực, giống như là bị thiêu cháy bùng lên.