Y ngẩng đầu lên, hiện giờ ánh nắng mặt trời đầu tháng sáu sáng rõ, hơi nóng, nhưng lúc này lại như bị nhiễm khí lạnh bao phủ xuống, bám vào trên người mỗi người khiến người ta lạnh cả sống lưng. Từ mùng năm tháng sáu đến giờ, mỗi một việc đều được tất cả mọi người biết rất rõ ràng nhưng vì sao lại biến thành một bước này? Trong mắt mọi người, quả thật sự việc rất rõ ràng, minh bạch nhưng lại quỷ dị khiến mọi người không thể lý giải nổi. Bọn họ chưa bao giờ gặp chuyện như vậy, thậm chí ngay cả nghe nói cũng chưa từng được nghe nói tới.
- Ba ngày ... Mới chỉ ba ngày ...
Tịch Quân Dục thì thầm.
Bắt đầu từ chiều ngày mùng năm tháng sáu đến sáng ngày mùng tám tháng sáu, mới chỉ ba ngày, nói là đi đánh nhau nhưng thực tế giống như có người ở bên đối diện thả ra một bóng ma độc ác nhất, quỷ dị nhất. Dưới ánh mặt trời, gần như mỗi một người biết tình thế lúc này đều không kìm nổi ghìm ngựa, hoành đao nhìn về phía Chúc gia trang, cảm nhận cái lạnh buông xuống, trong lòng trống rỗng, sau đó không biết phải đi con đường nào.
- Sao lại ... Thành như vậy ...
Sự tình vớ vấn khiến người ta gần như phải bật cười, không ai nguyện ý tin tưởng nhưng bóng ma đang trốn ở trong lòng mỗi người, xâm chiếm thân thể mỗi người, dần dần hiện ra đầy đủ hình thái của nó. Chỉ cần đi tiếp thêm một bước nữa, ai cũng có thể nhìn thấy được rằng hết thảy đều sẽ biến thành sự thật nhe nanh múa vuốt ... Ánh nắng trút xuống.
Mùng tám tháng sáu, đồi Độc Long, lúc gần chính ngọ (giữa trưa), trên chiến trường xuất hiện một khoảng thời gian tĩnh lặng ngắn ngủi kỳ lạ.
Dưới sự vây công của các tướng lĩnh Lương Sơn, địa lợi bên ngoài Chúc gia trang đã khó có thể duy trì. Đám người Loan Đình Ngọc cuối cùng cũng hoàn toàn rút lui về trong thôn trang. Mấy đội ngũ của Loan Đình Ngọc bảo vệ bốn cửa nhưng quân đội bên kia đột nhiên lại chậm tới. Bên quân doanh Lương Sơn an tĩnh trong chốc lát, giống như đang âm thầm súc lực. Mọi người trong Chúc gia trang tranh thủ chút thời gian đó nghỉ ngơi, chỉnh đốn và sắp đặt lại ở sau tường đá trong trang.
Không ít người lên trên tường đá nhìn, sau đó lại đi xuống.
- Bên kia sắp công tới đây à?
- Chẳng phải nói bên kia nội chiến à ...
- Nội chiến ... Bọn chúng cũng còn có hơn mười ngàn người đó ...
Không thể tránh khỏi việc châu đầu ghé tai, thì thầm to nhỏ. Cũng có một số người đang nghị luận kế sách của vị Lôi công tử bên này có hiệu quả hay không.Trong mấy ngày nay, dư luận mà Ninh Nghị cố ý thả ra cho mọi người trong Chúc gia trang quả thật có tác dụng phấn chấn sĩ khí. Ví dụ như Ngô Dụng kinh ngạc, phía bên mình không ngừng thả tù binh ra tạo thành phiền toái cho phía bên kia. Sáng nay treo đầu Lưu Đường lên cũng quả thật đã cho mọi người trong Chúc gia trang một liều thuốc kích thích.
Nhưng đánh nhau suốt mấy ngày tới nay, tử thương quả thật cũng đã mang đến đả kích trầm trọng đối với người trong Chúc gia trang. Bọn họ không phải là quân đội chính quy, cho dù ngày thường đều là những người dân dũng mãnh nhưng dưới bóng ma tử vong nghiêm trọng này, áp lực nội tâm cũng vẫn rất lớn. Những tuyên truyền có liên quan đến vị Lôi công tử này có lẽ cũng mang chút hiệu quả hy vọng. Mà điều khiến nội tâm của mọi người có thêm kháng cự kỳ thật lại chính là sự hung hãn của bên Lương Sơn mấy ngày này.
Trước khi đến đây, gần như Lương Sơn chưa bao giờ nghĩ đến tình huống không đánh hạ nổi đồi Độc Long. Dưới ảnh hưởng của tâm lý như vậy, coi toàn bộ cuộc chiến trở thành luyện binh, tất cả mọi người Lương Sơn đều đánh cực kỳ nhẹ nhàng vui vẻ.
Bên phía Lương Sơn thì đầy nhẹ nhàng vui vẻ nhưng đối với phía Chúc gia trang và Hổ gia trang thì đối phương chính là buông tay giết chóc không chút lưu tình.
Mặc kê bên mình phản kháng như thế nào, đối phương vẫn luôn tấn công với khí thế Thái Sơn áp đỉnh. Đây rất giống với một cao thủ võ lâm trêu chọc đối thủ trước khi ra tay giết người. Ngươi liều mạng cũng thế mà điên lên cũng thế, dù sao ta đều không sao cả. Ta cũng không nóng nảy, ngươi cứ giận dữ mặc kệ ngươi, tiếp theo ta sẽ đánh chết ngươi.
Một bên luôn có thể cảm nhận được thái độ của bên kia. Khi người nhà, bằng hữu của mình bị giết chết, đối phương không hề lưu tình chút nào, bên phía đồi Độc Long cuối cùng cũng bị buộc trở thành ai binh (quân đội bi ai) mà không phải là tàn binh. Đây là nguyên nhân chính khiến toàn bộ đồi Độc Long có thể chống đỡ được đến nay.
Đương nhiên, trong sinh tử, không phải cứ nói ai binh là có thể đủ để vượt qua hết thảy. Bên đồi Độc Long cũng không thể thấy được hết tình trạng trong quân doanh Lương Sơn. Cho dù bên kia có đầu lĩnh thực sự hàng phục triều đình, có thể phát huy được tác dụng lớn đến mức nào thì bên này vẫn còn phải nghi vấn.
Về phương diện khác, nếu có quan viên triều đình ở đây, vì sao đến giờ mà quân đội vẫn còn chưa xuất hiện? Có phải triều đình muốn biến bên mình thành cây thương để đánh nhau với Lương Sơn? Đương nhiên cũng có người suy nghĩ như vậy, cũng hơi dao động nhưng toàn bộ Chúc gia trang vẫn còn có thể đoàn kết, cũng không đến mức tạo thành sóng lớn.
Cũng chính bởi như vậy nên Ninh Nghị cũng cảm thấy đến giờ mới chỉ san bằng tỉ số trên toàn bộ thế cục mà thôi. Cho dù bởi vì vậy mà sau này Lương Sơn bị nội chiến phân liệt thì hiện tại bên mình khả năng vẫn sẽ gặp phải một hồi ác chiến nữa.
- ... Bên kia, bọn chúng đã hoảng hốt. Muốn đưa ra quyết định cũng rất khó. Nói không chừng có một số đầu lĩnh đã chuẩn bị lôi kéo thủ hạ bỏ đi ... Nói thật ra, nếu thật sự phân liệt theo quy mô lớn thì hiện tại vẫn còn chưa có khả năng. Hiện tại đại bộ phận người bên kia đều có người nhà và gia sản ở trên Lương Sơn. Muốn đánh, bọn chúng nhất định có thể đánh, nhưng vẫn phải luôn luôn dự đoán và đề phòng người bên cạnh phản chiến. Quân đội Lương Sơn đã không phải là đội quân của Lương Sơn ba ngày trước. Chi quân đội này sẽ không thể lại có khí thế như mặt trời ban trưa lúc trước nữa. Kỳ thật đến hiện tại, bọn chúng đã không có gì khác biệt so với bất cứ chi quân đội nào của triều Vũ. Hơn nữa, trên chiến trận, mọi người đều có thể nhìn ra được, các ngươi chống đỡ thêm một khắc thì bọn chúng sẽ càng yếu đi. Bắt đầu từ hiện tại, kỳ thật các ngươi mới là chi quân đội đánh nhau giỏi nhất khắp phụ cận Lương Sơn ...
Một con bươm bướm bay dưới ánh mặt trời, đỗ xuống bức tường đá. Sau bức tường đá, một thanh niên tên là Ninh Nghị đang nồi nói chuyện với mọi người xung quanh. Bởi vì bên phía Lương Sơn chậm có động tác nên người bên ngoài mới đi tới hỏi hắn về thế cục. Hắn thuận miệng nói một ít, sau đó mọi người xung quanh đều tụ tập đến đây.
Trong hai ngày này, Ninh Nghị cũng hay nói chuyện với mọi người xung quanh.
Đương nhiên là bởi vì lời nói của hắn có đạo lý, nhưng đối với những thôn dân tương đối mộc mạc và tương đối nóng nảy mà nói, số người thực sự có thể hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của hắn cũng không nhiều. Nhưng khi Ninh Nghị nói chuyện đều có một khí thế có thể rất dễ dàng thuyết phục người khác. Đối với những người dân trong trang, nghe được một ít danh từ mới hoặc có thể đối chiếu và lý giải một ít tình huống bên đối phương đã là rất tốt rồi. Cảm quan trong lòng bọn họ đối với Lôi thiếu gia liền đương nhiên là rất cao cấp, rất phóng khoáng.
Ngôn ngữ có bạo lực, ngôn ngữ cũng có sức thuyết phục. Như vậy như vậy ở thời hiện đại sau này có một cách gọi chuyên môn là "Chính ủy" (chính trị viên).
Ninh Nghị vừa nói như vậy, người xung quanh đều nghĩ lại, cũng có người nói ra, trong đợt tấn công cuối cùng trước khi rút về trang vừa rồi, mọi người đều cảm thấy quân lính Lương Sơn không còn đánh mãnh liệt như trước kia nữa, có thể là đã bắt đầu nghi kỵ lẫn nhau.
- Bọn chúng đương nhiên phải nghi kỵ, phải lo lắng ... Mọi người biết vì sao một trăm ngàn quân tướng triều Vũ lại thua mười ngàn người Liêu không? Chính là bởi vì ... Khí thế. Quân đội đánh giặc quan trọng nhất là sĩ khí. Ngay từ đầu, chúng ta đã đánh vào khí thế của bọn chúng. Bên kia tầm nhìn quá hạn hẹp, chỉ nghĩ rằng chúng ta đùa bỡn những thủ đoạn vặt vãnh. Hiện giờ chúng phát hiện ra được thì đã không còn bất cứ biện pháp gì nữa. Hơn nữa càng ý thức được điểm đó thì sụp đổ càng nhanh. Những thứ đó các ngươi cứ đợi chút là có thể nhìn thấy ... Các vị huynh đệ, nếu bọn chúng dám đánh trận này, tối nay có thể đánh xong, bọn chúng chết chắc rồi ...
Ninh Nghị ngồi dưới tường, thần sắc thong dong tuyên truyền ngôn luận của mình. Cách đó không xa, Chúc Long đang cảnh giác tuần tra phía trên tường đá. Trên một tảng đá gần đó, Chúc Bưu đang cầm một cái bát to xì xụp ăn mì. Sau khi ăn xong, y cầm lấy thương thép múa vài cái đầy uy vũ.
Trên bậc thang ở xa hơn một chút, Loan Đình Ngọc lẳng lẳng ngồi dưới ánh mặt trời, nhìn một cô bé toàn thân bẩn thỉu đưa nước đến lau vết máu thịt dính trên Bát Giác Hỗn Đồng Côn của gã. Sau khi cô bé đi, con bướm lại bay qua những tia nắng mặt trời, đậu xuống cây Đồng Côn đã trải qua trăm trận chiến kia ... Sau đó gã quay đầu nhìn lại. Phía xa xa, trong quân doanh Lương Sơn truyền đến ba tiếng hô "Sát! Sát! Sát!" che trời phủ đất! Nếu không đánh thắng trận chiến này, Lương Sơn sẽ bị sụp đổ. Đến lúc này, bọn họ rốt cục vẫn đưa ra quyết định, giờ bắt đầu đi tới.
Cờ xí phấp phới. Đầu lĩnh chính là Tống Giang. Tới lúc này, cũng chỉ có y mới có thể lại một lần nữa chấn hưng khí thế và thanh danh của Lương Sơn. Khoảng thời gian im lặng lúc trước hiển nhiên là lúc vị đại danh đỉnh đỉnh "Hô Bảo Nghĩa" này đang nói chuyện trước toàn quân.