Ở phía trước đúng là Tần Minh đang bị trói chặt, miệng bịt giẻ. Tống Giang ghìm ngựa cười lạnh:
- Tống Giang ta nhân nghĩa, thiên hạ đều biết. Ngươi cứ đi hỏi xem, ta đâu phải kẻ thích lạm sát! Người thân của các ngươi đều ở đây, những ai nguyện đầu hàng Lương Sơn ta, cùng tụ nghĩa, người thân sẽ được miễn tử. Nếu không, chờ tới khi hai vạn huynh đệ chúng ta sang bằng Chúc gia trang hôm nay, những kẻ không theo sẽ phải giết! Nói đã hết lời.
Y nói tới đây, rút bảo đao bên hông chỉ lên trời, đang định nói tiếp thì trên tường đá đột nhiên phát sinh biến cố khiến mọi người đang chuẩn bị xung trận bị ngăn lại.
Trên tường đá, Tần Minh vốn đang bị trói đột nhiên nhảy dựng lên, dứt đứt dây thừng trói, nện một quyền đổ gục một tên trang hộ (bảo vệ trang) bên cạnh. Những binh lính xung quanh đều ào tới nhưng Tần Minh võ nghệ rất cao cường, hai ba tên trang hộ bị y đánh văng ra, cướp lấy một thanh đao thép, muốn xông ra khỏi tường đá.
Tường đá của Chúc gia trang có thể xem như tường lũy khá vững chắc nhưng cũng chỉ cao khoảng hai trượng mà thôi, người võ nghệ cao cường nhảy xuống căn bản là không có vấn đề. Nhưng Tần Minh đã bị Chúc Bưu ở bên cạnh dùng thương ngăn lại. Loan Đình Ngọc ở bên kia cũng xông tới. Tần Minh vừa mới thoát khốn, thân thể không được thoải mái lập tức dính một côn. Lúc này Hoa Vinh lắp lên kéo cung muốn xông lên, nhưng người còn lại cngx hô quát xung phong muốn đi cứu Tần Minh, nhưng đúng lúc đó, Tần Minh kéo được giẻ nhét trong miệng ra.
- Hô Diên Chước ...
Cái tên này vang vọng khắp chiến trường, nhưng Hô Diên Chước đang đi chiến trường Vạn Gia Lĩnh, cũng không ai biết cái tên này có ý nghĩa gì. Tuy nhiên ngay sau đó, lời của Tần Minh lại khiến rất nhiều người nghe được phải rợn tóc gáy.
- ... Quan Thắng! Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ...
Máu tươi văng tung tóe. Loan Đình Ngọc một côn, Chúc Bưu một thương, đánh chết Tần Minh trên tường đá, thi thể bay trở lại Chúc gia trang. Chúc Bưu quay người lại, trên mặt đầy máu me, giơ thương lên, hô to đầy dã man:
- Đến đây ...
Không ai phản ứng y.
Mọi người vốn đã rút binh khí định xung phong nhưng giờ khắc này đều không kìm nổi nhìn về phía sườn núi phía đông. Dưới ánh mặt trời, ở đó cũng tụ tập một đội quân, cờ xí phất phới. Trước trận là mấy tướng lĩnh đầu lĩnh, mà người đứng trước nhất chính là Đại Đao Quan Thắng.
Mà người cưỡi chiến mã bên cạnh y là Yến Thanh. Vị lãng tử mà ai cũng thân quen ở Lương Sơn này đang đi tới nói chuyện phiếm với y, vừa lúc đang cùng đứng sóng ngựa với y ở đó.
Không mấy ai có thể hình dung được cảm giác của các tướng lĩnh trước trận lúc này. Trên thực tế đại đa số mọi người đầu tiên là nghĩ lại trúng kế của đối phương rồi.
Có người nghĩ Quan Thắng thảm rồi. Cũng có một ít người nghĩ hay là đây là sự thật? Những người thông minh trong quân trận lúc này cũng không thể nào hiểu được cái gì là thật, cái gì là giả. Binh lính thì bị biến cố này làm cho mờ mịt. Ngô Dụng đứng bên cạnh Tống Giang cũng môi run rẩy, không biết nên nói cái gì. Có cái gì đó u ám từ trên trời hạ xuống khiến mọi người đều lạnh toát cả lưng. Trong không gian vô hình phía đối diện đang có một ác ma nhe răng cười độc ác đi đến.
Trong số mọi người ở đây thì thần sắc phức tạp nhất sợ rằng chính là Quan Thắng. Mới vừa rồi, y đang giơ Thanh Long Đao lên, sau đó cũng bị cảnh tượng này biến thành ngây ngẩn cả người. Y luôn tự xưng là dòng dõi của Quan Vũ, nổi tiếng là nhân nghĩa, nhưng lúc này không thể nói được gì cũng không thể suy nghĩ được gì.
Tần Minh đã chết. Tất cả mọi người đều nhìn sang. Y há miệng mấp máy, sau đó theo bản năng quay đầu sang nhìn Yến Thanh ở bên cạnh.
Trên chiến mã bên cạnh, Yến Thanh dường như cũng ngây ngẩn cả người, sau đó chậm rãi quay đầu sang. Hai người đối mắt nhìn nhau đầy phức tạp. Yến Thanh liếc nhìn trường đao mà Quan Thắng đang giơ lên.
Trước hai quân trận, giữa cái nhìn chăm chú của mọi người, thời gian như dừng lại. Sau đó binh một tiếng, Yến Thanh rút đao. Quan Thắng vung đao. Hai người đánh một chiêu. Quan Thắng võ nghệ cao cường, mặc dù Yến Thanh cũng giỏi võ nhưng vẫn không cùng một đẳng cấp. Chiến mã của Yến Thanh lảo đảo bước sang bên cạnh, Yến Thanh thậm chí còn ngã xuống ngựa, dừng lại trên thảm cỏ ở sườn núi, vung đao, cứ thế đứng trên mặt đất nhìn Quan Thắng.
Khi đã hình thành nghi ngờ, khoảng cách mà giơ tay có thể chạm tới lúc nãy giữa hai người quả thật là quá gần!
- Không phải ta mà ...
Trên sườn núi rốt cục truyền đến tiếng hô uất nghẹn và nghiến răng của Quan Thắng.
- Không phải hắn, không phải hắn, châm ngòi ly gián, châm ngòi ly gián ...
Ngô Dụng thì thào nói, mạch máu trên trán sôi sục, gần như không khống chế được con ngựa đang cưỡi. Lúc này y mới phản ứng được, lại mắc bẫy rồi. Hiện tại rốt cục y có thể cảm giác được rằng đối phương gần như đã suy tính tất cả các bước đi.
Bắt đầu từ ba ngày trước, mỗi bước đi của mình đều dẫm vào một cái bẫy. Cứ bước thêm một bước lại thêm một lần mắc bẫy. Đây chân chính là đánh đấm liên tục. Mình như thể đang ở trong vũng bùn lầy, càng vùng vẫy càng lún sâu. Mà biểu hiện của mình ... Thật sự là vụng về như một đứa trẻ vậy.
... Sao có thể nói như vậy chứ, ngu xuẩn ...
Y cố gắng tới gần Tống Giang, nắm lấy ống tay áo gã.
- Là cạm bẫy, không phải Quan huynh đệ. Cường công, cường công ... Bọn chúng ba ngàn người, chúng ta hai vạn. Bọn chúng ba ngàn người, chúng ta hai vạn ...
"Bọn chúng ba ngàn người, chúng ta hai vạn", đây là điều mà y vẫn luôn nhắc Tống Giang cần phải nhấn mạnh trước mặt mọi người.
Tuy nhiên lúc này Tống Giang vẫn không mở miệng. Trên sườn núi phía tây, Lâm Xung giơ trường thương lên, âm thanh vang vọng:
- Tần huynh đệ bị bịt mắt, chúng ta sao có thể mắc kế ly gián này chứ? Chư vị huynh đệ, chúng ta hai vạn người. Đối phương chỉ có ba ngàn người già yếu. Bọn chúng đã sợ. Hãy cùng ta đạp thành đất bằng!
Lâm Xung nói xong liền hét to, dẫn dắt binh lính dưới trướng xung phong lên.
- Ta giết đám gian nhân các ngươi ...
Còn ở trên sườn núi phía đông, Quan Thắng xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, nâng đao giục ngựa xung phong. Nhưng binh lính sau lưng y thì do dự một lát mới rốt cục đuổi theo. Lúc này, trên tường đá bên kia truyền đến tiếng hô to:
- Quan tuần kiểm! Mau đến cửa trang! Quan tuần kiểm! Mau đến cửa trang!
Mọi người vừa thấy y một mình giục ngựa chạy như điên, binh lính phía sau đều bị y bỏ lại, trong lúc nhất thời mọi người đều có chút trầm mặc.
Nhưng tình cảnh như vậy chỉ diễn ra trong chốc lát, tiếp sau đó, tướng sĩ Lương Sơn vẫn mãnh liệt xung phong về phía Chúc gia trang ... Đợt sóng tên thứ nhất xẹt qua không trung, bắn văng lên hoa máu trong đám người. Bên ngoài tường đá, quân tốt Lương Sơn hùng dũng nâng những chiếc thang đơn sơ chế tạo bằng gỗ chặt ngay ở lân cận, áp lên mặt tường. Nước sôi, những quả cầu bằng mây tẩm dầu được đốt lửa ... bắt đầu được ném ra từ phía sau tường. Ngọn lửa bốc lên đồng thời cũng toát ra khói đen cuồn cuộn. Trận chém giết rốt cục bắt đầu, không còn ai có thể đủ sức vãn hồi.
Dưới ánh mặt trời, ở một bên của chiến trường, Ngô Dụng nhìn cảnh tượng mãnh liệt trước mắt, cảm thấy ánh sáng có chút chói mắt. Y lảo đảo trên lưng ngựa, sau đó giữa ánh mắt chăm chú của mọi người, ... ngã xuống ngựa.
Đám người Tống Giang vội vàng đỡ y đến dưới một tàng cây cách đó không xa, cho y nằm xuống. Sau khi xoa bóp nhân trung một hồi, y từ từ tỉnh lại, hai mắt đầy tơ máu, nhìn về phía chiến trường khổng lồ bên kia. Có những thanh âm từ rất xa truyền tới, là Chúc gia trang vừa đánh vừa ra sức kêu gọi đầu hàng. Hô rằng quân đội triều đình đang tới, hô rằng Lương Sơn đã lục đục lẫn nhau, hô rằng đã có đại đầu lĩnh quy thuận, lại hô rằng chỉ cần giết chết sĩ tốt Lương Sơn là có thể được tẩy trắng, hô bảng giá đầu người của mỗi tầng cấp ...
- Công Minh ca ca, khụ ... Ngô Dụng vô năng, không đoán được ... Không đoán được cái gì hết ...
Y dựa lưng vào thân cây, trong mắt có vô số bóng người đang đi đến:
- Ta chưa bao giờ nghe nói ... Đánh nhau như vậy ...
Vô số tiếng chém giết át mất tiếng nói của y ... Binh khí, hoa máu, mũi thương, lửa cháy ... Dưới ánh mặt trời tháng sáu, cảnh tượng ác chiến bên ngoài tường đá ở lân cận Chúc gia trang vẫn đang kéo dài.
Tên bay qua không trung, chui vào trong tấm thuẫn, vào trong đất, vào trong cơ thể người. Tiếng hò hét, tiếng gào khóc hòa lẫn nhau. Một khắc trước người vẫn còn đang hò hét nhưng chỉ ngay sau đó khả năng đã hóa thành một thi thể. Người muốn xông lên tường bị nước sôi tưới lên người, rơi xuống liền bị phồng rộp hết lên, máu liền chảy ra ... Thân trúng đao thương, ngã từ trên tường xuống, có kẻ bị ngã gãy chân tay, có kẻ lại gãy cổ. Người trong Chúc gia trang dùng những cây gỗ dài ném những quả cầu lửa ra bên ngoài, rơi xuống đầu những quân tốt Lương Sơn không kịp tránh, sau đó cầu lửa quay cuồng lăn đi.
Đủ loại vết thương, máu tươi bắn tung tóe, chân tay cụt ... Ở tường đá phía đông, có người ngã từ trên xuống, còn chưa đứng vững thì xương ống chân đã gãy đâm xuyên qua da chân lòi ra, còn chưa kịp kêu lên thảm thiết thì bên trên đã đổ nước sôi xuống. Có quân tốt Lương Sơn ôm trang hộ của Chúc gia trang nhảy từ trên tường xuống. Sau khi rơi xuống đất, đám quân lính Lương Sơn liền loạn đao phân thây trang hộ kia. Có trang hộ muốn cứu viện, ném đá, bắn tên xuống dưới. Binh lính bên dưới cũng cầm cung tên bắn lên trên.