Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 541 - Chương 541: Tiếng Sấm ... (2)

Chương 541: Tiếng sấm ... (2) Chương 541: Tiếng sấm ... (2)

Nói đến trước tết, ta cùng với vị Yến công tử kia có từng chạm mặt. Có rất nhiều chuyện liên quan đến Lập Hằng, sau này đều là anh ta nói cho ta biết.

- Hy vọng đều là chuyện tốt.

Sư Sư quay đầu lại suy nghĩ, ánh mắt chuyển động sau đó gật đầu nói:

- Ừ, đều là chuyện tốt.

Ninh Nghị cười phá lên. Sau những đề tài vụn vặt tiếng sấm của bầu trời mùa xuân đã bắt đầu. Sắc trời cũng bớt âm u. Ninh Nghị liền đứng dậy cáo từ, nhưng nàng giữ hắn ở lại uống thêm một chén trà nữa. Lúc này còn chưa đến trưa, Ninh Nghị đi về Tướng phủ. Thực ra Lý Sư Sư và Lý ma ma cũng muốn đi. Hỏi ra mới biết, tối hôm qua nàng có đón tiếp chậm trễ một vị đại nhân cho nên hôm nay muốn nhà xin lỗi.

Thanh lâu mở cửa làm ăn, khoa khôi của Phàn lâu nói quý giá là quý giá đó là vì mọi người cùng nhau tán thưởng. Nhưng ở kinh thành không thể theo như ý bọn họ được. Đêm qua đến Phàn lâu, có hai nhân vật như vậy. Một người hiện giờ đang là anh hùng trong kinh thành, Quách Dược Sư đến từ phương bắc, do một vị quan to ở Binh Bộ đưa tới đây. Yêu cầu Lý Sư Sư ra tiếp đãi. Đương nhiên là Lý Sư Sư không dám kháng cự nhưng thực tế với không khí của Biện Lương bây giờ. Bắc phạt là chủ yếu. Quách Dược Sư muốn đến Phàn lâu để gặp Lý Sư Sư cho dù là đại quan như Tần Tự Nguyên hay Lý Cương cũng phải nể mặt đối phương.

Đi vào Phàn lâu còn có một vị khác nữa, đại khái là một phần tử trong hoàng tộc Chu thị, dùng tên giả tự xưng là Võ Cát. Đi cùng tới là Thái úy Cao Cầu, cũng đủ thấy thân phận của y không phải là thấp. Với thân phận này cũng không ai dám kháng cự. Nhưng đối phương vừa nghe thấy Quách Dược Sư cũng ở đây lại tỏ vẻ không cần gọi Sư Sư cô nương đến nữa mà đi gọi hai hoa khôi khác nói chuyện. Lý Uẩn xin lỗi thay Sư Sư rồi rời đi, thật là mất hứng.

Vì chuyện này mà hôm nay Lý Uẩn phải đi cùng Lý Sư Sư đến phủ Thái úy để nói lời xin lỗi. Xe ngựa hai bên cùng đi mấy con phố rồi mới tách ra. Sau khi xe của Ninh Nghị đến Tướng phủ thì xe ngựa của Phàn lâu cũng dừng lại trước phủ Thái úy.

Trời có vẻ mưa mau hơn, sắc trời cũng không đẹp lắm. Bây giờ còn chưa đến bữa cơm trưa. Lý Uẩn và Sư Sư cũng được coi là những nhân vật có tiếng ở kinh thành. Sau khi người gác cổng vào thông báo Cao Cầu cũng đi tiếp đón hai người.

Làm đương kim Thái úy, xuất thân cao quý. Cao Cầu dáng người cao lớn, khôi ngô rất có phong độ của một ngôi sao cầu thủ. Tuy trong triều đình hiện tại có những bình luận không tốt nhưng nói chuyện tối hôm qua đối phương cũng rất rộng lượng cười xề xòa, xua tay tỏ vẻ không có gì.

- Nói ra vốn dĩ vị kia là người có chút thân phận. Thánh thượng dặn ta phải mang y đi du ngoạn kinh thành không được chậm trễ. Đêm qua nếu là người khác, Cao mỗ sẽ phải lý luận một phen nhưng là Quách thống lĩnh thì tình huống lại hoàn toàn khác. Gần đây chiến sự ở bắc địa, Quách thống lĩnh có những công lao to lớn. Nếu không có gì thay đổi ông ta xuôi nam một chuyến mấy ngày nữa sẽ về. Đêm qua sợ rằng là Đương kim thánh thượng cũng phải nhường cho Quách thống lĩnh gặp mặt Sư Sư cô nương.

Cao thái úy uống một ngụm trà rồi cười:

- Về chuyện đó, vị quý nhân kia cũng nghĩ như vậy. Tuyệt đối không vì thế mà để bụng Sư Sư cô nương. Nhưng thực ra nếu Sư Sư cô nương đón tiếp chậm trễ Quách thống lĩnh mới khiến ông ta thực sự tức giận.

Nghe đối phương nói như vậy Lý Uẩn cũng vội cảm ơn nói:

- Vị quý nhân kia độ lượng như vậy khiến trong lòng ta và Sư Sư rất áy náy.

Chỉ có điều không biết vị quý nhân đó có còn ở kinh thành hay không? Hiệu ở ở chỗ nào? Có tiện để ta và Sư Sư đến coi như để Sư Sư có cơ hội tạ tội, như thế ...

- Ồ, không cần đâu.

Cao thái úy khoát tay cười ngắt lời Lý Uẩn nói ngắn gọn:

- Thứ nhất là vị quý nhân đó bận trăm công ngàn việc. Thứ hai là ông ấy cũng không để bụng, hai người cần gì phải áy náy. Hai vị đến nhà thăm hỏi thì lại là cố tình mất rồi. Chỉ hy vọng lần sau đến Phàn lâu nếu Sư Sư cô nương có thể gặp ông ấy là vui rồi. Lý ma ma, chúng ta là người quen biết hà tất phải nói câu tạ tội, khách sáo rồi.

Lý Uẩn mở Phàn lâu là có thể quen biết vô số người ở kinh thành. Lúc Cao Cầu vừa được phú quý cũng thường đến. Đến đây nói lời xin lỗi thì cũng đã đủ ý tứ rồi.

Đại quan trong kinh thành cả một tốp, còn Lý Sư Sư cũng chỉ có một. Ai lại chỉ vì gặp một hoa khôi thanh lâu mà hủy hoại người khác. Chỉ có điều đã đến cửa thì phải chu đáo với người ta sau này người ta mới nhớ đến, sẽ cảm thấy Lý Uẩn hiểu đạo lý, một chút chuyện nhỏ cũng phải đến xin lỗi.

Trong lúc nói chuyện cũng đã có quan Binh bộ đến bái kiến Cao Cầu. Lý Uẩn đứng dậy cáo từ. Quản gia đưa hai người đi cửa sau. Lý Uẩn kéo Sư Sư hạ giọng nói:

- Xem ra thân phận của vị quý nhân kia rất khó lường. Bình thường ở kinh thành chưa từng gặp, nhưng có thể là không phải là Thế tử càng không phải là Vương gia, e là vẫn phải lo chuyện kia ...

Đại đa số dòng họ Vũ triều đều không có quyền lực, ở trên chỉ là thùng cơm to thì nuôi phía dưới. Nhưng một số người được nắm giữ quyền nào đó cũng được coi như tâm phúc được hoàng thất tín nhiệm. Lý Uẩn có thể đoán ra thì đương nhiên là trong lòng Sư Sư cũng đã hiểu. Hai người vòng nhanh qua hành lang đến chỗ xe ngựa đỗ ở cạnh sân rồi đột nhiên nghe thấy có tiếng người xôn xao.

- Ở đâu?

Trong trời mưa to ở đằng xa có người hô lên như vậy. Tiếng người kia là từ một bộ phận bên trong phủ Thái úy. Trong đám hỗn loạn còn có tiếng người khuyên ngăn gì đó, nhưng chỉ một khắc tiếng người đó cũng đã đi đến bên này.

- Ở đâu ... Đừng cản ta! Lý Sư Sư ở đây ... Cút ngay! Ta không nghe! Ngươi nhìn ta! Ngươi nhìn ta! Ta không cần bình tĩnh! Ngươi nhìn ta giống với vẻ đang bình tĩnh lắm sao? Ngươi có tin ta giết ... cả nhà ngươi không? Lý Sư Sư, ngươi không được đi ở lại đại chiến với ta 300 hiệp.

Tiếng người càng gần hơn, Lý Uẩn nhíu mày thấp giọng nói:

- Là Cao nha nội?

Vị quản gia của phủ Thái úy tiễn người cũng hơi khó xử. Quay đầu lại chỉ nhìn thấy con của Cao Cầu, Cao Mộc Ân mặc một bộ đồ thùng thình, tóc rối bù như kẻ điên lao bổ về phía sân. Vừa nhìn thấy hai người liền chỉ về hướng bên này. Còn ở bên cạnh y có 4, 5 tên tùy tùng ngăn lại khuyên can.

Dạo này trong kinh thành Lý Sư Sư và Lý Uẩn cũng từng gặp Cao Nha nội càn rỡ nhất trong kinh thành này rồi.

Nhưng, một là tuy đối phương có tiếng xấu nhưng lại thích phụ nữ đàng hoàng.

Hai là danh tiếng của Lý Sư Sư và Phàn lâu cũng khiến cho y không dám làm bậy.

Hai bên vẫn chưa tiếp xúc nhiều.

Đại thọ năm ngoái của Hoàng thái hậu, Cao Mộc Ân đã đắc tội với một vị quận chúa đến mừng thọ, bị hoàng thất tức giận. Nghe nói là vị Hoa Hoa thái tuế này bị Cao Cầu đánh cho bán sống bán chết. Từ đó về sau bị giam lỏng ở trong phủ. Trong chuyện này, càng khiến mọi người quan tâm là chuyện Cao Cầu bị hoàng thượng chửi bới thậm tệ, giáng chức. Lúc này Lý Uẩn có chút không hiểu gì. Sư Sư lại đột nhiên nhớ đến năm ngoái Tiểu quận lên kinh kia tên là Chu Bội.

Chỉ thấy Cao Mộc Ân đuổi giết một đường đi đến:

- Lý Sư Sư! Ngươi còn dám đến! Không được cản ta! Bình tĩnh! Ta bình tĩnh cho các ngươi xem! Các ngươi không phải là muốn ta bình tĩnh sao?

Y vừa đi vừa giằng tay của tùy tùy ngăn mình ra, cởi áo choàng ném lên người đi bên cạnh mình. Lý Uẩn đi lên trước mấy bước kêu lên kinh hãi:

- Cao công tử, chuyện gì vậy? Có phải là có hiểu lầm gì không? Công tử cứ mặc quần áo vào trước đi đừng để bị lạnh ...

- Cảm lạnh! Hiểu lầm! Đừng có giả bộ là ngươi không biết gì! Ta đã nghe hết rồi! Ngày mai có phải tên Ninh Lập Hằng đã sẽ khai trương Trúc Kí phải không? Lý Sư Sư! Có phải gần đây cô rất thân thiết với Ninh Lập Hằng không? Hắn là tình nhân của cô phải không?

Cao Mộc Ân chỉ mặc áo lót xông đến, Lý Uẩn vội ngăn lại:

- Cao công tử! Không phải, không phải! Công tử lầm rồi Sư Sư của chúng ta chỉ quen người đó chứ không có vấn đề gì cả. Công tử không nên nói lung lung làm mất thanh danh còn con gái người ta ... Trúc Kí đã khai trương rồi ...

- Ngươi tránh ra cho ta.

Cao Mộc Ân đẩy Lý Uẩn ra:

- Đừng tưởng rằng hắn giết được Lục Khiêm thì ta sợ hắn! Hừ! Lý Sư Sư, trước kia người khác nể mặt cô, ta mặc kệ! Hôm nay không giống! Có phải ngày mai cô còn biểu diễn không? Còn muốn hát thơ từ hắn viết đúng không? Ta đã nghe hết rồi ... Hôm nay ta sẽ nói mà không để ý gì hết, cô là một kỹ nữ là cũng đã chấp nhận rồi, cô đừng chạy.

Lúc này người thực sự dám ngăn cản y chỉ còn Lý Uẩn, bà ta bị y đẩy ra ngã nhào xuống đất. Lý Sư Sư ở bên kia bị dọa đến sửng sốt sau đó định bỏ chạy thì bị đối phương kéo tay lại.

- A ...

Sư Sư thét lên một tiếng chói tai, ra sức tránh đối phương. Khí lực của Cao Mộc Ân cũng không lớn, sau khi tay bị giằng ra, liền giơ tay kia lên tát vào mặt của nàng.

"Bốp" Nữ tử ngã sấp ra ngoài hành lang ngay giữa màn mưa lầy lội.

- Ha ha, có đau không ... Đúng rồi, ta hôm nay tìm ngươi, phá nát thân thể ngươi, ngày mai đi phá nát cửa hàng của hắn! Đừng tưởng rằng Hoa Hoa Thái tuế ta sợ hắn nhé ...

Cao Mộc Ân giơ tay lên, xông tới nữ tử ở giữa màn mưa:

- Đừng chạy, ngươi nhu thuận một chút, khóc lớn một chút, hôm nay ta phải hành hạ thân thể ngươi, phá hoại mặt đẹp của ngươi, nghe nói cũng không đau lắm đâu, ha ha ha ...

Sấm mùa xuân nổ vang, Lý Sư Sư đứng lên, cố gắng chạy trốn ra ngoài ...

Bình Luận (0)
Comment