(4)
Trong cơn mưa lớn, nước sông chảy xiết cuộn trào mãnh liệt về khúc cong ở phía trước, những con sóng nổi lên. Thân thể to lớn như một con gấu lao xuống nước bơi oàm oạp sục sạo. Chỉ một lát sau, thân ảnh kia lại nhảy lên bờ.
Người tên Lâm Ác Thiện kia dọc theo bờ sông chạy mấy bước về phía trước, nhìn dòng nước sông. Lão vừa chạy vừa không ngừng nhặt tảng đá ném vào giữa con sông, làm cho mặt nước dâng cột sóng lên cao ngất. Không biết bao nhiêu lần như vậy, lão mới dừng không ném nữa, lại chạy thêm mấy bước, tốc độ cũng giảm dần.
"Ha ha", lão có chút giễu cợt mà cười rộ lên. Nhưng bên trong dòng nước kia, thiếu nữ ngã xuống đã không còn thấy tung tích.
Cao thủ so chiêu, cho dù chỉ là một chút sơ hở cũng phải trả một cái giá rất đắt.
Trận chiến này giữa hai người, tuy rằng Lâm Ác Thiện đã đánh cho Tây Qua không còn sức đánh trả. Nhưng chỉ nói về tu vi, những người trẻ tuổi như Tây Qua, Trần Phàm đã chạm tới cánh cửa khiến họ lột xác lên một tầm cao mới. Khả năng bơi của Lâm Ác Thiện rất bình thường, chỉ không biết về mặt này khả năng của Tây Qua đến đâu. Nếu như kỹ năng bơi của Tây Qua thuần thục, cho dù đang trọng thương ngâm mình dưới nước, đột nhiên vụt lên cho lão mấy đao cũng không phải là chuyện không thể.
Lão vừa mới tái xuất giang hồ, lúc này lại chiếm hết thượng phong, trước khi đối mặt Chu Đồng, chuyện gì cũng đều cần chắc chắn. Hơn nữa nếu thực sự đối phương có khả năng bơi cực kỳ tốt, do bị thương nặng, sẽ không duy trì tình trạng ở trong nước này được quá lâu. Dưới cơn mưa to tầm tã, bóng dáng lão men theo dọc con sông đi lên đằng trước, ánh mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào cảnh vật hai bên bờ sông.
Thời gian đã là chiều muộn, những dãy núi trong màn mưa đều khoác lên một vẻ u ám. Con sông này không rộng lắm, đối diện với nó là một mảnh rừng xanh ngắt, rậm rạp sát đất. Trong khi con sông đang rít gào cuồn cuộn chảy, bóng dáng của thân ảnh cao lớn kia in lên khoảng không giữa trời và đất, mang theo một mảnh sát khí lạnh lẽo.
Thiếu nữ ngâm mình trong nước, tay nắm chặt đoản đao, cố gắng duy trì một tia tỉnh táo cuối cùng. Nhưng trong nước sông, mạch nước ngầm cuồn cuộn, thân thể của nàng lặng lẽ chạm đến bùn cát ở đáy sông, trong nháy mắt, thân thể đã trôi dạt đến một nơi không biết là đâu.
......
Ánh sáng u ám, nước sông đục ngầu nhưng tốc độ chảy quả thật kinh người, bùn đất và rong rêu quấn lấy thân mình. Khi đột nhiên đến một khúc quanh, nàng lấy hết toàn bộ ý thức sống sót cố gắng điều chỉnh thân thể, mở to hai mắt.
Ngay trước mắt, những hòn đá ngầm dưới đáy sông nhô lên, mạnh mẽ đánh thẳng về phía đỉnh đầu!
Bóng đen phóng đại.
Đến chạng vạng tối thì mưa bắt đầu ngớt, nhưng sắc trời thì đã tối từ lâu. Mưa gió thấm vào những dãy núi, những gò đồi, điểm lên những tia sáng.
Trên vùng núi xung quanh ngọn đồi tên là Tứ Bình, doanh địa đã ngập trong một mảnh lầy lội. Lúc Tông Phi Hiểu đi vào trong doanh địa là vào bữa cơm chiều, ngọn lửa miễn cường cháy trong gian nhà lều ẩm ướt, mấy đội nha dịch đang ở bên ngoài sửa sang lại mương máng, các hộ vệ ca ngày và ca đêm đang khoác áo tơi, tiến hành thay ca, nhìn thấy y đến, việc chấp hành quy củ càng thêm nghiêm khắc.
Hình bộ làm việc, triệu tập các bộ khoái nha dịch khắp nơi. Việc vận chuyển tài nguyên vẫn phải dựa vào nha phủ các địa phương. Từ đầu năm nay, quan phủ làm việc gì cũng khiến nhân dân phải kiêng dè. Nhưng chuyện lần này lại khác hẳn với những lần trước.
Hảo hán Lục Lâm, nói thẳng ra là tam giáo cửu lưu, đám người dưới tay Phương Bách Hoa đều là tinh anh trong tinh anh. Nếu thành lập doanh địa trong thôn trang, thị trấn, nếu đã không cách nào di tản hết toàn bộ dân cư không có phận sự xung quanh đi, sẽ có sơ hở có thể bị lợi dụng. Vì kế hoạch tạm thời, Tông Phi Hiểu và Thiết Thiên ưng vẫn là lựa chọn dựa theo phương thức hành quân mà lập doanh trại độc lập, cố gắng nắm vững từng thủ hạ của mình, tránh việc bị người ngoài trà trộn vào.
Hình bộ lớn như vậy, quản lý hình sự của cả nước, tổng cộng có bảy vị tổng bổ đầu, ai nấy đều là nhân tài. Thiết Thiên Ưng khôn khéo giỏi giang, quản lý nội bộ. Tông Phi Hiểu tuy trông có vẻ khôi ngô cao lớn, bộ dạng hung bạo nóng nảy, trên thực tế cũng là hạng người tâm tư kín đáo. Y mấy hôm nay đều dẫn bọn bộ khoái ở bên ngoài bày ra thiên la địa võng, thỉnh thoảng lại có mấy tên thổ phỉ đơn lẻ bị lôi ra, tập trung vào đám tù binh.
Tuy nói muốn đối phó với đám cao thủ như Phương Bách Hoa vẫn phải cần sử dụng đến đám người Lâm Ác Thiện, nhưng đây cũng là do Tông Phi Hiểu bày bố ra, từng bước từng bước dồn ép không gian tháo chạy của đối phương một cách có hiệu quả.
Doanh địa này đã xuất hiện ở đồi Tứ Bình mấy ngày rồi, trong mấy ngày này liên tiếp bắt được mấy tên thổ phỉ tán loạn, cũng có những người là cao thủ Lục Lâm nổi danh khi trước. Nhưng đối với người của Hình Bộ mà nói, chỉ bắt được những người này, vẫn là không đủ.
Lần này áp giải Phương Thất Phật lên phía bắc, đối với hai người Thiết, Tông bề ngoài mệnh lệnh chỉ là áp tải Phương Thất Phật về kinh thành chịu thẩm tra, nhưng hai người lại cho rằng nếu chỉ có việc này thì ai cũng đều có thể làm được. Đánh bại Phương Lạp là công lao của Đồng Quán, đánh bại Phương Thất Phật chính là Tân Hưng Tông, quân đội ôm đồm những công lao này vốn là cũng có điểm không đúng. Nhưng đối với hai người mà nói, có thể nắm được cơ hội xuất đầu lộ diện, đương nhiên phải bắt được Phương Bách Hoa, quét sạch cả đám dư nghiệt Vĩnh Lạc.
Tổng bộ đầu Hình bộ, nói ra thì quyền lực rất lớn, nhưng trên thực tế, bọn họ chính là một bước đệm từ địa phương đến trung ương. Những người này thường thường do tầng thấp nhất đứng lên, rất thành thục sự vụ cụ thể. Bọn họ cơ trí thâm sâu, vả lại võ nghệ cao cường, nhưng ở trong triều đình, loại người này chung quy chỉ có thể làm những quan lại tàn ác, mà không được chính thức xếp vào những chức quan to. Nói một cách khác, bọn họ là "người có tay nghề" mà không phải "quan viên trong cơ cấu", là "Binh Vương" mà không phải là "Tướng quân".
Khoảng cách giữa hai loại người này rất lớn, rất nhiều người có thể chỉ yên phận với vị trí trong tổng bộ cả đời. Nhưng nếu như có thể vượt qua ngưỡng này, tiến vào Trung ương Hình bộ, cho dù có phải hoàn toàn thay đối, sau này công thành trí sĩ, cũng có thể có một danh tiếng tốt hơn.
Việc bán tài văn nghệ võ cho bậc đế vương là chuyện thường, nhưng sự khác biệt giữa văn và võ lại lớn đến vậy. Đương nhiên, lẽ đời như vậy, đối với bọn họ mà nói cũng chẳng có gì sai trái. Cái thân phận tổng bộ này tuy không lớn, nhưng đối với những quan viên triều đình trung ương mà nói, với người thường mà nói thì cũng đã to bằng trời rồi.
Một đường đi thẳng vào trong một cái lều mới dựng lên ở vòng bên trong doanh địa, Thiết Thiên Ưng đang ngồi bên bàn, vừa ăn cơm vừa uống rượu. Chỗ ở tuy rất tệ nhưng đồ ăn thức uống vẫn rất phong phú, Tông Phi Hiểu ăn khá nhiều nhưng không uống rượu, cầm bát cơm dở, ào ào ăn hết cả bát rồi mới buông bát nói chuyện.
- Hôm nạy chỉ bắt được ba tên, chúng ta mất bảy huynh đệ, bị thương mười ba. Trong số chúng có chín tên không chịu buông tay chịu trói đều chết cả rồi.
Thiết Thiên Ưng uống một ngụm rượu, cười lạnh:
- Đã có thể trốn đến bây giờ, đến kinh thành cũng chẳng có gì tốt đẹp gì. Trong lòng chúng rất rõ ràng, tự nhiên không bằng lòng bó tay chịu trói.
Bên phía thị trấn Dư hình như đã phát hiện được tung tích của đám người Phương Bách Hoa, có người đã giao thủ với người của Bá Đao. Chúng hẳn đã thay đổi địa bàn. Tuy nhiên tối nay ta định đến đó xem một chút.
- Đã thông báo cho họ Lâm bên đấy chưa?
Lâm Tông Ngô tính tình cổ quái, chúng ta nói với họ, nhưng họ thì nửa điểm cũng không đồng ý tiết lộ, thật sự khiến người ta khó chịu
Tông Phi Hiểu lắc đầu hừ một tiếng:
Nhưng những điều cần nói cũng đã nói cả với họ rồi.
Thiết Thiên ưng cười cười:
Bọn họ lợi dụng chúng ta, chúng ta cũng lợi dụng bọn họ. Những người này thần thần bí cũng là chuyện thường. Trước tiên cứ để kệ bọn họ, đợi sau khi tìm được Phương Bách Hoa rồi nói
Hai người đều không phải dân kẻ ngốc, câu này y cũng là thuận miệng nói ra, cũng không phải muốn giải thích chuyện gì với Tông Phi Hiểu, y hơi dừng một chút, lại thấp giọng nói:
Ma Phật đà Lâm Ác Thiện... Năm đó rất lợi hại
-Tên mập kiaTông Phi Hiểu ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Tu vi quả thật không thể khinh thường. Y nói muốn khiêu chiến Chu Đồng. Chỉ sợ không phải nói ngoa.
-Ha!
Thiết Thiên Ưng cười nhạt:
- Vậy hãy chờ xem, cái danh Thiên hạ đệ nhất cao thủ của Ngự Quyền quán đâu phải tự nhiên mà có.
Trong lúc hai người nói chuyện phiếm mấy câu, Tông Phi Hiểu đã ăn hết hai bát cơm lớn, sau đó lại từ từ nhai nuốt, vừa ăn chút thức ăn lại nhớ ra một chuyện, thuận miệng nói:
- Mấy ngày nay, người của Mật Trinh ti luôn đến các quan phủ xung quanh dò la tin tức về chuyện này.
Thiết Thiên Ưng mở hé mắt, sau một lát mới khôi phục thần sắc nói:
Chuyện này đã ầm ĩ đến vậy, bên kia có chút động tĩnh, cũng là khó tránh khỏi.
- Danh không chính ngôn bất thuận, đám người này ở đây thì có thể gây sức ép gì chứ?
Gặp tình huống phi thường thì phải kịp thời ứng phó.
Thiết Thiên Ưng cười:
Chỉ nhìn thái độ của bề trên, liền biết Thánh Thượng cũng không yên tâm về bọn họ, bọn họ bây giờ chỉ có tư cách đứng một bên quan sát, đợi đến khi chiến sự phía bắc dừng lại, huynh xem đám người này sẽ có kết cục ra sao. Khi trước Thái tướng còn chưa có quyền lực đến vậy, trên triều đình làm sao có thể để cả một phái lớn mạnh đến vậy.
Tông Phi Hiểu gật gật đầu, lại hạ giọng nói:
Cách đây không lâu, lúc Lưu Khánh Hoà cùng ta lén tán gẫu, nói về Mật Trinh ti này, nói không chừng là vì chống lại Thái tướng là mà lập ra. Trong triều đình, Lý tướng chỉ là dựa vào thanh danh cương trực đối phó với Thái tướng, dù sao người thật sự lợi hại vẫn là vị Tần tướng gia kia. Năm đó nếu y không từng bị giáng chức, thì hiện sợ sợ đã thật sự đã có địa vị sánh ngang với Thái tướng rồi.
Những chuyện như thế này, ta và huynh đâu thể hiểu hết được.
Thiết Thiên Ưng cũng thấp giọng nói:
Nhưng nếu nói ra, trong những vụ án mà trước kia ta và huynh cùng làm, ngẫm lại những vụ liên quan đến Thái tướng đã lên đến bao nhiêu vụ. Bè lũ Thái tướng đại gia thế lớn, năm đó buôn bán với người Liêu, bọn họ có bao nhiêu người tham dự vào. Nếu có người có thể đối kháng với Thái tướng, lần bắc phạt này cũng sẽ không xảy ra.
Thái tướng cũng rất muốn đẩy mạnh bắc phạt đây.
Đám người Thái tướng, Đồng Xu Mật có ai không muốn thúc đẩy bắc phạt, bọn họ muốn lưu danh hậu thế.
Thiết Thiên Ưng nói:
Nhưng đám người đứng sau bọn chúng thì chưa hẳn, nếu không có Tần tướng đột nhiên xuất hiện, các chí sĩ lâu năm không hề vướng bận giáng một đòn đả kích thật mạnh vào đám người này, thì còn có ai chịu ở đây nhượng bộ, rút khỏi việc buôn bán với nước Liêu. Thái tướng cũng là ăn may thấy đám người Tần tướng kiêu ngạo. Tần tướng lợi hại như vậy, y mới thuận nước đẩy thuyền, nói với người trong nhà, thánh thượng quyết tâm bắc phạt, Tần tướng lại không coi ai ra gì, không thể chọc vào.
Y nói xong, lại thở dài:
Tuy nhiên trong thời kì phi thường, người có thể dùng thủ đoạn mạnh mẽ ác liệt đến vậy, huynh đã thấy qua mấy người có thể sống đến già rồi? Chỉ sợ phe phái của Tần tướng, so với phe phái của Lý tướng càng bị người ta căm hận.
Tông Phi Hiểu cùng lắc đầu, bọn họ lúc này nói chuyện quốc gia đại sự, thật ra cũng là không hài lòng với sự tham gia của Mật Trinh ti. Trước kia trong chuyện này, bọn họ có quyền uy, nhận sự quản lý của thượng cấp Hình bộ không nói, một tiểu nha môn mới thành lập mới vài năm, quy mô không đáng gì mà dám đứng một bên chằm chằm quan sát như vậy thì ai có thể thoải mái được chứ.
- Nhưng lần này Mật Trinh ti tra xét có vẻ vụn vặt. Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Tông Phi Hiểu nói
Thiết Thiên Ưng nhíu mày:
- Vụn vặt ?
- Điều động rất nhiều thứ ở huyện nha gần đây, thoạt nhìn đều là lông gà vỏ tỏi, không muốn gây sự chú ý của chúng ta. Các bộ khoái bị điều động, rồi xuất hiện người bị thương, những chuyện này đều có. Có người còn nói, bọn họ còn đến y quán ở gần đây thăm bệnh sắp xếp mọi việc chu toàn như vậy, ắt hẳn là một kẻ lão làng.
Chuyện lần này chúng ta làm cũng tính là quang minh chính đại Thiết Thiên Ưng trầm ngâm một lúc rồi nói:
Bọn họ muốn tra xét để làm gì?
Tư Không Nam, Lâm Tông Ngô, Vương Nan Đà
Tông Phi Hiểu hạ giọng nói.
Thiết Thiên Ưng ánh mắt mơ hồ, trầm tư một lát rồi nhìn về phía Tông Phi Hiểu:
Bon họ chọc được sao?
Từ năm trước sau chuyện ở Lương Sơn, Mật Trinh ti lại càng thêm chú ý đến Lục Lâm. Bọn họ trước kia không có người, lại mang khí phách thư sinh, vốn cũng không quản đến chuyện này, nhưng bây giờ có người rồi. Người tên là Tâm Ma Ninh Nghị kia.
Thiết Thiên Ưng mỉm cười một tiếng, lại không có bình luận gì.
- Đừng quá coi thường y, sau sự việc Lương Sơn, cái danh Tâm Ma đã truyền khắp Lục Lâm ở phía bắc, Lưu Khánh Hoà bên kia biết đến, còn có năm sáu nhóm người đi kinh thành, đều muốn ám sát hắn để thành danh. Tất cả đã đều như đá chìm đáy biển rồi.
Bên trong bảy đại tổng bộ của Hình bộ, Lưu Khánh Hoà chính là bổ đầu phụ trách Kinh kỳ (kinh đô và vùng lân cận), lời nói ra đương nhiên có trọng lượng lượng, Thiết Thiên Ưng lại lắc đầu:
- Có thế lực của Hữu tướng, thường đi đến kinh thành, tự nhiên sẽ nhận kết cục như vậy, thật ra cũng chẳng mấy dính dáng đến sức mạnh của Ninh Nghị, ta thấy sự việc Lương Sơn, người này tuy rằng hung ác, lắm mưu nhiều kế, nhưng khi làm việc vẫn theo phong cách thao túng người khác của kẻ thư sinh, chỉ sợ cũng là một mưu sĩ xuất thân từ tướng phủ mà thôi. Hiện giờ ở đây có rất nhiều thế lực nhúng tay vào, thế cục đã đủ loạn. Hắn ta nếu là khí phách thư sinh, không biết trời cao đất rộng mà nhúng tay vào Hắc, không biết sẽ có kết cục gì.
Thiết Thiên Ưng nói đến đây, tuy trong lời nói đối với Tâm Ma mặc dù có vài phần không cho là đúng, nhưng thực tế lại vẫn hiểu chuyện không thể coi thường đối phương. Y đã làm việc ở công môn được nhiều năm, biết rõ nhất chính là sự tàn nhẫn của nho sinh.
Lục Lâm đã trài qua không biết bao nhiêu ngày tháng gió tanh mưa máu, không biết bao nhiêu lần vẫn giữ vững đạo nghĩa. Còn những tên nho sinh thật sự, luôn miệng nói đạo đức, trên thực tế không thủ đoạn tồi tệ nào là không dùng đến. Đặc biệt là bọn họ đọc sách nhiều, biết nhiều chuyện, một khi đã không kiêng nể gì hành sự, thủ đoạn nhiều vô kể, muốn phòng cũng khó mà phòng được. Sự việc Lương Sơn chính là bằng chứng, mấy vạn người bị một loạt mưu kế thẳng tay đàn áp. Tuy chuyện đó do Mật Trinh ti phụ trách, Hình bộ cũng không nhúng tay vào nhiều, nhưng đám người Thiết Thiên Ưng lại ngẫu nhiên biết được một chút, cũng biết rõ lợi hại trong đó. Rất nhiều người sống sót sau chuyện này trong lòng vẫn luôn ngập tràn sợ hãi, sau đó Lục Lâm chấn động, cái tên Tâm Ma được biết đến, không phải giống như những người của Lục Lâm gây dựng tên tuổi, đối phương hoàn toàn lấy tính mệnh người khác để đổi lấy tên tuổi.
Hình bộ tuy thuộc về triều đình, nhưng cũng không có ai dám lấy tính mạng của hàng vạn con người ra sắp đặt cục diện. Có thể thao túng sinh mệnh của nhiều người như vậy, nếu không phải quân đội trên chiến trường thì chỉ có đám nho sinh làm ra được.
Ở khu vực gần đồi Tứ Bình hiện tại có đến hai vị tổng bộ của Hình bộ, đây là một lực lượng mà bất cứ thế lực Lục Lâm nào cũng phải chấn động. Nhưng Tư Không Nam chính là thánh nữ trước của Ma giáo, dưới trướng cao thủ vô số, võ nghệ cao cường đến đâu khó có thể đánh giá, sau lưng còn có cái bóng của một đại gia tộc ai cũng không dám động vào. Mà phe phái của Phương Bách Hoa hiện giờ tuy lâm vào khốn cảnh nhưng cũng đủ sức chấn động tàn dư của lần phản loạn ở Thiên Nam này. Lực lượng lúc trước có thể lay động cả triều đình, cho dù lâm vào đường cùng cũng không thể khinh thường được.
Trong thế cục như vậy, nếu như kẻ lòng dạ cổ quái khó lường như Tâm Ma chen chân vào, đối với bọn họ mà nói là rất khó đoán được kết quả. Tuy rằng bè phái Mật Trinh ti hiện giờ chỉ có quyền quan sát mà không có quyền chỉ huy, nhưng ai biết trong lòng bọn họ đang mưu tính điều gì. Nho học lắt léo khó lường, giật một sợi dây cũng đủ chấn động cả khu rừng, họ thật sự muốn làm việc gì cũng khó mà đoán được.
Chủ yếu là y rất ghét cái cảm giác lúc nào cũng bị người khác nhìn chằm chằm, giương cung mà không bắn, nhất là khi đối phương lại là người như Tâm Ma.
Sau một hồi bàn luận, Tông Phi Hiểu ăn cơm xong rồi đi nghỉ một lát, liền muốn đi ra ngoài điều tra chuyện của Phương Bách Hoa thì đột nhiên có người đến báo cáo:
- Có người xưng là người của Mật Trinh ti cầm văn điệp (giấy giới thiệu thời xưa) của phủ Hữu tướng quân, ở bên ngoài xin cầu kiến.
Thiết Thiên Ưng và Tông Phi Hiểu nhìn nhau, nhíu chặt mày lại, chung một ý nghĩ:
- Vẫn đến thật sao?
Bọn họ đều nghĩ Mật Trinh ti sẽ âm thầm giám sát mọi chuyện, không nghĩ đến đối phương sẽ bỗng nhiên đến tận nhà cầu kiến.
Mật Trinh ti ở địa phương cũng không có quyền lực cưỡng chế, Thiết Thiên Ưng và Tông Phi Hiểu dĩ nhiên có thể không cho đối phương tiến vào, nhưng thà đắc tội quân tử chớ đắc tội với tiểu nhân, với cách hành sự của Mật Trinh ti dưới sự điều khiển của Tâm Ma, nếu thật sự cự tuyệt cũng không được. Tông Phi Hiểu cầm lấy tấm văn điệp kia, hỏi:
- Người đến là ai?
Sau khi xem kĩ càng mới đưa cho Thiết Thiên Ưng:
- Huynh đi xử lý đi, ta phải ra ngoài.
Nhìn vào tên thì y là một vị khách đến từ tướng phủ, tên là Thành Chu Hải. Bọn họ vừa rồi bàn luận về Ninh Nghị, hạ nhân lại đột nhiên đến báo, đều không khỏi nghĩ thầm người đến là Tâm Ma kia? Lúc này nhìn thấy không phải, cũng không có chuyện lớn gì phải đối phó, thật ra lại cảm thấy kỳ lạ. Cho dù Ninh Nghị có thật sự đến, bọn họ cũng không đến mức cảm thấy quá nghiêm trọng.
Tông Phi Hiểu lập tức đi ra, Thiết Thiên Ưng sai thủ hạ chuẩn bị một chút trong lều trướng, truyền cho người kia vào.