Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 569 - Chương 569: Nguy Tình Như Sơn Lang Tâm Tựa Thiết

Chương 569: Nguy tình như sơn lang tâm tựa thiết Chương 569: Nguy tình như sơn lang tâm tựa thiết

Ngọn lửa bốc lên, dòng khí bắt đầu khởi động, hào quang bùng nổ, tứ chi bị nổ toát ra vung vãi khắp bốn phương tám hướng, máu tươi và mảnh vỡ cũng văng ra. Giữa đám quân đội lúc này có những đột hỏa thương đơn giản, khiến cho cục diện dường như xuất hiện những loại vũ khí kì quái, nhưng cái thứ mà hiện tại có thể khiến mọi thứ nổ tung này, Thiết Thiên Ưng, Tông Phi Hiểu hay Phàn Trọng ai nấy cũng đều chưa từng thấy bao giờ. Còn đối với đám người mà phần lớn là lục lâm hay thậm chí là bộ khoái mà nói, phản ứng đầu tiên của bọn họ cũng chỉ biết coi thứ này là một loại yêu thuật.

Nhưng trên thực tế, nếu mọi người có thể ổn định tâm thần xem xét kỹ, hiệu quả mà pháo đạn này mang tới cũng không có gì là phi thường. Một kẻ đứng mũi chịu sào thì bị đánh vỡ một nửa thân hình, nhưng những kẻ bên cạnh nhiều lắm thì cũng chỉ bị thương hoặc bay ra, xa hơn nữa thì cũng chỉ vì bị dòng khí đó đột ngột đến mà xô ngã xuống đất. Nếu dựa vào kết quả mà nói, vừa rồi hai mươi tên nỏ kia bắn một lượt đã giết được hai người, còn đạn pháo này bắn ra một cách hoàn mỹ vào thẳng giữa đám người, nhưng kết quả lại không lý tưởng lắm.

Chỉ có điều lúc này đêm đã khuya, tiếng nổ vang lớn quanh quẩn trong bầu trời đêm, thì liệu có mấy kẻ còn có thể giữ đầu óc tỉnh táo. Dù cho lúc này những kẻ tham gia đều là cao thủ, đã trải qua tất nhiều trận chiến, nhưng phải chần chừ rất lâu mới có thể phản ứng lại, lúc này, bên kia cũng đã cho ống pháo du mộc thứ hai lên.

Bóng người hỗn loạn, đám người Lâm Ác Thiện ra sức hướng thẳng về phía đám người Phương Bách Hoa, Đặng Nguyên Giác ở ngã rẽ bên kia, Thôn Vân hòa thượng và vài tên cao thủ đang lao đến phía Ninh Nghị để đánh giết, ý muốn đánh từ bên phía sườn đến tiền phương. Tại sườn núi bên đường, Thiết Thiên Ưng ghìm chặt chiến mã đang loạn chuyển, hét thật lớn:

- Ninh Lập Hằng, người điên rồi! Việc này mà kết thúc, ta sẽ tính sổ với ngươi! Ngươi cũng phải biết người bảo vệ bọn họ là ai, là người của ai, sao ngươi ngu như bò vậyyy!

Ninh Nghị đứng lên, ngọn đuốc lớn phía sau biến hình dáng của hắn bỗng trở nên chiếc bóng cực lớn. Tiếng pháo nổ đợt hai đã vang ầm trời, ngọn lửa pháo lao ra cũng khoảng nửa trượng. Đám người Thôn Vân hòa thượng còn chưa xông đến đã phải tránh để không trúng vào trọng tâm phương hướng của quả pháo đó, nhưng quả pháo này không đơn giản giống lần trước. Trong ngọn lửa, vô số những vụn sắt, mảnh vỡ, hạt chì, chông sắt bắn ra che phủ mặt đất.

Dường như xuất phát từ bản năng cảnh giác của cao thủ, Thôn Vân kéo một người bên cạnh lên để che phía trước y, sau đó toàn thân những kẻ này đều bị đánh bay ra ngoài, máu tươi lan tràn, đường núi phía trước vang lên tiếng nổ rầm rầm, giống như là một trận mưa lớn trút xuống, ngay cả chỗ miệng núi cũng bị ảnh hưởng, nhưng đó chỉ là một vài mảnh vỡ nhỏ. Văng được tới khoảng cách này, khả năng sát thương đã hầu như không còn.

Chỉ còn năm sáu người xông về phía đầu đó, những kẻ đứng mũi chịu sào bị uy lực của quả pháo tác động đến. Trong thân thể của người mà Thôn Vân đã thuận tay túm lấy bị trúng vô số hạt chì vụn sắt, gần như bị nó đâm lỗ chỗ, sau khi ngã trên mặt đất, chỉ còn biết giãy giụa. Trên người y dường như cũng có chỗ nào đó bị thương, trên người có chiếc áo thiết cà sa che chắn, nhưng tay chân và trán thì lại bị những mảnh vụn văng đến làm trầy da.

Thôn Vân hòa thượng là một trong số những người đầu tiên nhận ra Ninh Nghị. Khi trước bởi đã phải chịu nhục ở Sơn Đông, nên y vẫn luôn muốn báo mối thù này, bởi vậy mới ra sức để lao mình về phía trước. Nhưng lúc này Ninh Nghị đứng ở đó thì hắn đâu có quan tâm gì đến những kẻ muốn lao tới, cho dù đó là những tên cao thủ đã bị chấn động một hồi thì cũng như là không có gì. Khi hắn đứng lên, tiếng pháo cũng vang lên. Sau khi máu tươi vây ra, tiếng của hắn lại vang lên lần nữa.

- Được! Ma Ni giáo khởi sự, mê hoặc lòng người, thường có những kẻ nhà vọng tộc giàu có tham gia. Mấy ngày tước ta đã nói với người chuyện này, lúc này hẳn ngươi đã nghĩ thông suốt, những kẻ đứng đằng sau trợ giúp cho những tên yêu nhân này hành sự là ai, Thiết bổ đầu, ngươi hãy to giọng nói cho ta biết!

- Ngươi...

Thiết Thiên Ưng chỉ vào Ninh Nghị, nghiến răng nghiến lợi. Lúc này, y làm sao có thể đem thế lực đằng sau Tư Không Nam nói ra được. Tông Phi Hiểu và Phàn Trọng đã giục ngựa dẫn người hướng đánh đến phía sườn núi kia. Thành viên Mật Trinh ti phía sau Ninh Nghị đã lên dây cung, sau đó còn dựng lên cửa pháo thứ ba, đốt lửa phóng ra. Loạt pháo lần này, là loại đạn pháo có thể bắn xa.

Sau khi du mộc đã hết, thổ pháo được tạo thành bởi vòng sắt đai ngoài. Ninh Nghị đã tốn cả nửa năm qua để thầm nghiên cứu loại thổ pháo này, giờ xem ra hàm lượng kỹ thuật mà thổ pháo này cần không quá cao. Hậu thế lúc chiến trận, khi Đặng Công lãnh đạo Bách Sắc khởi nghĩa, đã dùng qua loại vũ khí này. Một số vùng sau này kháng Nhật cũng đã dùng nó, nó là sự kết hợp giữa kiến thức cơ bản có phần tiên tiến và khả năng sản xuất lạc hậu.

Tuy nhiên, dù sao không được coi là trang bị chính thức, kể cả có thử nghiệm trong mấy tháng sau, đạn pháo khi bắn ra vẫn sẽ tồn tại những chuyện ngoài ý muốn hay những nguy hiểm khó đoán trước được. Nếu như một số lượng lớn hỏa dược được cho thêm vào, có thể sẽ làm cho nổ nòng. Mặt khác, muốn bỏ thêm đạn dược vào kỳ thực cũng không dễ dàng, bình thường phải nhờ những người có kinh nghiệm một chút cẩn thận kiểm tra và nhét vào, cho thấy việc này cũng vô cùng phiền phức.

Loại vũ khí không được xem là đáng tin cậy này, nếu không phải có chuyện khó giải quyết, Ninh Nghị cũng không tùy tiện lấy ra dùng. Hiện loại du mộc pháo hắn mang ra có tám cửa, sau khi phóng ra sẽ còn lưu lại những đốm lửa nên sẽ không dễ để lên đạn. Nhưng lúc này chỉ bắn một quả pháo đấy, nhưng cũng là lượt bắn thứ tư rồi, toàn bộ con đường trong núi đã trở nên hỗn loạn, trước và sau bị chia cắt thành hai đoạn.

Ninh Nghị nổi danh trên giang hồ chưa lâu, hơn nữa nửa năm nay tin tức bế tắc, có thể hiểu hết về hắn qua là không được mấy người. Lần thứ nhất bị pháo oanh tạc, đã có người hỏi hắn là ai, sau đó liền có người nói ra tên của hắn, lai lịch của Tâm Ma, Lương Sơn bị diệt, đã có máu tanh của mấy vạn người chết trong tay hắn, khiến đám người đó không khỏi xôn xao một hồi.

Trên giang hồ, tên có thể đặt sai, nhưng biệt hiệu thì tuyệt đối không sai được. Mấy vạn mạng người trên chết trên tay hắn, nói về âm mưu hay thế lực, thì phi hiệu Tâm Ma này không phải là hạng dễ chọc giận. Những người ở đây dù thế nào cũng nghĩ không thông, sao lúc này có thể gặp phải tên sát tinh này.

Đám người Lâm Ác Thiện đuổi theo kẻ thù đang chạy về phía ngã rẽ trong rừng xa xa, phía sau là từng đợt quân Ma Ni giáo và nhân sĩ lục lâm bắt đầu lách đi, có những kẻ đã nghĩ là sẽ giết Ninh Nghị, nhưng bên trong cuộc chém giết, Thiết Thiên Ưng, Tông Phi Hiểu cũng đã vọt đến phía Ninh Nghị. Cuộc giằng co giữa một bên là hai trăm người với một bên là hai mươi người.

- Ninh Nghị, hôm nay người ngu xuẩn vậy, sau này nhất định phải hối hận.

- Các ngươi mới là kẻ ngu xuẩn! Ma Ni giáo mê hoặc lòng người, thủ đoạn vô biên, các ngươi lại đi tin lũ yêu nhân chúng, quả thực tầm nhìn hạn hẹp, ngu không ai bằng!

- Bên ta lợi dụng những kẻ này, người nên hiểu đó là vì quyền biến, hiện giờ cần toàn lực công kích, vậy mà người lại dám nhúng tay vào! Ninh Lập Hằng, ngươi một khi đã hận Ma Ni giáo như vậy, vậy tại sao chỉ đánh về phía Tư Không Nam! Ngươi giải thích việc này thế nàooo!

- Ngu xuẩn! Lúc này một bên thế yếu một bên thế mạnh, ta tất nhiên phải giúp yếu chống mạnh, mới có thể khiến cả hai bên đều bị thiệt hại! Nhưng ta còn có chuyện muốn hỏi người. Người áp giai Phương Thất Phật lên kinh là sứ mệnh của các người, nhưng hiện giờ sao hắn ta lại được người khác cứu đi? Bố cục của các ngươi có vấn đề, không biết phân nặng nhẹ, thật quá ngu dốt!

- Hình bộ ta làm việc, sao lại có thể để Mật Trinh ti các ngươi khoa tay múa chân!

- Tốt nhất là không cần những người đám tha cho tội chúng Ma Ni giáo, ngươi nhất định phải thông báo cho Tần tướng!

Cục diện truy đuổi ngày càng trở nên hỗn loạn. Đám người Ninh Nghị sau đó cũng nhanh chóng đuổi theo về phía bên kia, một mặt truy đuổi, mặt kia tranh cãi với đám người Thiết Thiên Ưng. Một bộ phận Ma Ni giáo muốn động thủ với bên Ninh Nghị, nhưng Mật Trinh ti, Hình bộ và bộ khoái đang ở cùng một chỗ, nếu thấy đối phương tới lập tức bắn tên, khi đối phương động thủ lại đó sẽ khó tránh khỏi làm kinh động đến đám người Hình bộ. Sự va chạm nhỏ giữa hai bên lập tức khiến tình hình trở nên mẫn cảm, đến lúc này, những kẻ đang hợp tác với nhau bỗng trở nên khó mà tin tưởng được.

Ánh lửa sáng rực, khi đuổi tới sườn núi nọ, Ninh Nghị lại bắt tay bày một cửa pháo, hắn chỉ vào Vương Nan Đà ra lệnh:

- Nổ chết đám người khốn khiếp kia cho taaa!

Vương Nan Đà nhìn về phía bên này, rồi mắng lên một câu rồi tránh sang bên, một phát pháo bắn ra oanh tạc trên mặt đất. Lần này lại không hề có ai bị thương. Cũng vào lúc này, có tiếng hô vang lên, thiền trượng rơi xuống đất, chính là Đặng Nguyên Giác ra tay ngăn Lâm Ác Thiện và Tư Không Nam, rốt cuộc lại bị một quyền đánh vỡ đầu, một đao đâm vào bụng, ngã xuống đường. Đám người Tây Qua định đi cứu, nhưng lại không đến kịp.

Đánh đến lúc này, Trần Phàm, Tây Qua hay Phương Bách Hoa cũng đều đã bị thương vô cùng mệt mỏi. Bất kể là Ninh Nghị đã ra tay làm nhiễu loạn trận địa thì bọn họ vẫn đang rơi vào thế yếu. Chân núi vào lúc giữa đêm, phía sau ánh lửa lan tràn, một đường đuổi giết chạy dài vô cùng vô tận, vào lúc Tây Qua ra sức vung trảm, đôi lúc cũng có thể nhìn thấy thân ảnh mập mờ nơi phía xa.

Người đàn ông mà đã lâu không gặp ấy, nàng đã từng âm thầm chờ đợi rất lâu, nhưng đến lúc chuyện đó thực sự xảy ra thì chỉ có thể đứng cách xa nhau vài chục trường đứng nhìn. Lúc này người đàn ông có biệt hiệu là Tâm Ma kia đang chạy vội ở bên đó, hắn đang làm loạn trận hình phía sau của Ma Ni giáo, khiến bọn chúng trở nên tan tác. Hắn vẫn tràn đầy khí thế như vậy, luôn luôn điên cuồng, vậy nên không có ai có thể nhìn thấu được tâm tư của hắn. Nhưng trong lòng nàng thì lại hiểu được, người đàn ông này đang dốc hết sức mình để giúp tình hình trở nên tốt hơn.

Nhớ vào lúc hơn một năm trước đây, ngọn lửa chiến tranh đã bắt đầu bùng nổ ở Hàng Châu, song phương cũng đang ở thế đối đầu, dường như lúc này cũng giống tình huống như vậy.

Nhưng những người trong giang hồ, có những thời điểm chỉ biết cố gắng hết sức mà thôi. Nếu không thể nhìn thấy con đường phía trước, thì cũng không thể đánh giá được phía sau thân mình là cái gì, lúc đó nàng dường như không để ý đến mấy chuyện này, cũng có thể là cố gắng hết sức để quên đi, nhưng trước mắt, trên đầu cô thiếu nữ quấn khăn trắng, thân thể khắp nơi là mệt mỏi và đau đớn ấy cũng cần phải nghỉ ngơi hay dừng lại một lát, để bản thân có thể tiếp cận với hắn và nói một vài câu.

Nhưng chỉ sau chốc lát, tình thế xoay chuyển khó đoán đã xuất hiện trước mắt.

Triền núi kéo dài lên trên, ở đỉnh cao nhất xuất hiện một chiếc cầu treo cũ kĩ lâu đời.

Trong cuộc hỗn loạn, mấy người đang trong tình cảnh lưu vong ấy lao về phía đó. Người cõng Phương Thất Phật trên lưng cũng toàn lực lao về phía đó, rồi đột nhiên bị Phương Thất Phật kéo kéo:

- A Hổ, chúng ta dừng ở bên này đi!

Người cõng Phương Thất Phật trên lưng tên là Trác Hổ, hơn ba mươi tuổi, cũng là người tâm phúc bên cạnh y, người này có chút do dự nói:

- Nhưng...

- Ta tự có tính toán! Trần Phàm!

Trần Phàm vội đi đến:

- Sư phụ, người qua cầu mau lên...

- Con đừng lo cho ta, ta có kế này, con hãy đi trước qua bên kia cầu, rồi ở bên đó chuẩn bị sẵn sàng cắt cầu!

Tới lúc này, tinh thần của Phương Thất Phật có lẽ đã được khôi phục vài phần. Lúc này Trần Phàm cũng biết, tuy rằng cầu treo có thể dùng, nhưng hai bên nhất định phải có người phụ trách, nếu không người của mình đi được nửa cầu mà bên kia lại cắt dây thì những người trên cầu nhất định sẽ chết. Gã chạy một lèo về phía cầu bên kia, đám người Lâm Ác Thiện ở phía sau cũng đã đuổi theo, rồi đánh nhau cùng đám người Phương Bách Hoa đang ra sức ngăn cản.

Ánh lửa đột nhiên bùng tới, nổ bùng trong trời đêm, mấy cao thủ Ma Ni giáo bị ảnh hưởng, bay người, một tên thủ hạ của Phương Bách Hoa cũng bị cuốn vào trong đó. Lâm Ác Thiện quay đầu nhìn lại, chỉ thấy triền núi bên kia, Ninh Lập Hằng đã xuống ngựa, chỉ huy mấy tên lính xếp thành một hàng pháo hướng về phía này. Bên này phần cầu treo nối với phía núi cũng bị thu hẹp, máy phát pháo đạn của đối phương đồng loạt đánh tới, rõ ràng là muốn tận diệt tất cả bọn chúng.

Trong nháy mắt, ánh lắt Lâm Ác Thiện quét qua mọi người xung quanh, lão vẫn dĩ cũng là thiên tài kinh tài tuyệt diễm, vừa mới động não, lập tức hét lớn:

- Đi! Đi vòng qua!

Lão dẫn đầu một đám người chạy về bên kia triền núi.

Thế núi bên này tuy rằng cao, phía dưới thì có suối sâu, nhưng từ bên cạnh đi vòng lại, cho dù là nước không sâu cũng không kịp được, vẫn có thể đi vòng theo bên đó được. Lâm Ác Thiện biết rõ nếu lão đi, đám người Tông Phi Hiểu nhất định sẽ xông lên, tên Tâm Ma kia dù có tiếp tục phát rồ, chắc cũng không đến mức oanh tạc người của Hình bộ. Đối phương tổn thất một số người bên phía cầu treo bên này, nếu lão đi đường vòng, lúc đó sẽ còn có ít tên cần phải xử lý. Chuyện đó tuy rằng nghĩ rất rõ, nhưng trong lòng lại nghẹn lời nên y không nói ra được.

Quả nhiên, đám người Lâm Ác Thiện vừa chuyển hướng, đám bộ khoái bắt đầu xông lên. Tông Phi Hiểu hét lớn tiếng về phía Ninh Nghị:

- Ngươi dám làm càn, ông đây sẽ giết chết ngươi!

Phía trước cầu treo bên kia, Phương Thất Phật nói với Trác Hổ:

- Đã đến nước này, Trác Hổ, bỏ ta xuống đi, nhanh chạy đi.

Trác Hồ nhanh chóng phản ứng lại, tới lúc chỉ còn cách cầu treo mấy trượng, gã đang tính xoay người chạy tới. Phương Thất Phật phía sau lại giơ tay trái lên, một con dao găm nằm kề ngay yết hầu Trác Hổ, rồi xoẹt một đường.

- Ta có lỗi với người...

Đám người Trần Phàm nhìn từ bên kia sang, khi Trác Hồ cất bước chạy trốn, trong lúc đó máu tươi cũng bắn ra, thân thể gã lăn về phía trước. Phương Thất Phật cũng ngã lăn trên mặt đất. Biến cố bất ngờ này đã thu hút được sự chú ý của mọi người, Phần lớn trong số họ còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Phương Thất Phật giăng giăng ngồi dậy, giơ tay trái còn có thể cử động của mình lên, trên đó còn đang cầm một con giao găm, nói:

- Đi đi!

Âm thanh cuối cùng của vị cao thủ tông sư này vang vọng trên bầu trời:

- Con đường sau này hãy tự mình đi!

Dưới sườn núi bên cạnh, Tư Không Nam, Lâm Ác Thiện đều quay đầu lại. Đám người của Phương Thất Phật chuẩn bị tiếp đón quân địch cách đó vài trường quay đầu lại, đám người Tây Qua đang chuẩn bị chạy lên cầu treo cũng quay đầu lại. Xa xa phía rừng núi, bóng dáng của một đạo nhân lấp ló cũng chau mày lại, đó là Vương Dần.

- Không được qua đây!

Phương Thất Phật đặt dao găm lên cổ họng mình, câu cuối cùng y nói là:

- Nếu qua đây ta sẽ tự vẫn!

Đám bộ khoái cách đó không xa hay đám người Thiết Thiên Ưng, Tông Phi Hiểu trong giây lát bỗng trở nên chần chừ. Bọn họ bắc tiến lần này, mục đích là để bảo đảm Phương Thất Phật còn sống, để có thể mang về kinh thành chịu thẩm tra, nếu Phương Thất Phật chết ở đây, chuyện đúng là không hay. Trong khoảng thời gian mà mọi người còn đang đứng suy tính thì bỗng có một bóng người xông lên đến bên cạnh Phương Thất Phật.

Trường thương của Chúc Bưu thì bảo vệ xung quanh thân ảnh kia, tên nó cũng đã được bắn đi một cách chính xác, thân ảnh kia đi đến bên cạnh Phương Thất Phật, vung đao lên dưới ánh trăng.

- Mẹ kiếppp!

Trong thời điểm huyết quang bay lên trong bầu trời đêm, đầu của Phương Thất Phật vốn còn đang quét về phía đám người chung quanh sơn dã, trong chớp mắt còn nhoáng vòng sang bên này, ánh mắt trong vắt. Khi chiến đao chém qua cổ, cũng đạp bay dao găm mà y dùng để tự vệ trên tay. Thư sinh cầm đầu người đứng bên đó, ánh mắt đảo qua đám người bên cạnh, đám người phía dưới, rồi đảo qua đám người trên cầu treo, đám người Bá Đạo doanh, Lưu Tây Qua, Trần Phàm, ánh mắt và ngữ điệu, đều lạnh lùng như băng như tuyết.

Sau đó thi thể mới ngã xuống, hắn giơ đầu người lên, nhìn thoáng qua. Xa xa Lâm Ác Thiện há miệng thở dốc, phía dưới Thiết Thiên Ưng, Tông Phi Hiểu máu giận dâng tràn, cách đó không xa Phương Bách Hoa đã cầm lấy thương lao về phía bên này, đau buồn đến mức không thể nói ra. Trần Phàm nắm chặt nắm đấm, đi hai bước lên trước, nhưng trong đầu lại trở nên trống rỗng.

- Ha... Aaa!

Cách đó không xa trên cầu treo, thiếu nữ đột nhiên cũng đứng lên, phát ra một tiếng kêu đau xót, xé ruột xé gan. Tiếng hét đó có lẽ ẩn chứa rất nhiều điều, không chỉ là cái chết của Phương Thất Phật quá thảm khốc, còn có nhiều điều khác mà nỗi lòng hai bên mới có thể lý giải được, nên tiếng hét ấy mới có thể vang dội cả bầu trời đêm...

Thời gian trôi đi. Ninh Nghị cầm lấy đầu người rồi lạnh lùng xoay đi, ánh mắt lạnh lùng ấy không nhìn qua bên kia một lần.

Bình Luận (0)
Comment