Trời chiều đậm màu đồng đỏ, ánh nắng giống như thủy triều tràn về phía chân trời.
Những cơn gió mát của mùa thu thổi vào ô cửa sổ, Vân Trúc ngồi bên cạnh chiếc bàn trước cửa sổ, nàng cầm bút lông đang viết gì đó chăm chú viết vào một quyển sách. Vân Trúc mới thay bộ đồ khác, nàng mặc một bộ quần áo rộng thùng thình màu vàng nhạt, tuy rằng ánh mắt rất chăm chú, nhưng trên khuôn mặt ửng hồng ấy vẫn toát ra những hơi thở ấm áp. Thực ra, nàng vừa mới tắm rửa xong, trên lọn tóc vẫn dính những hạt nước, trên người vẫn vẫn toát ra mùi hương thanh mát, nhân lúc Ninh Nghị còn còn chưa tắm xong, nàng tận dụng thời gian ngắn ngủi ấy, hoàn thành quyển sách mà hồi trước Ninh Nghị có nhờ nàng làm.
Không lâu sau đó Ninh Nghị đã đến, hắn ôm lấy nàng từ phía sau. Hơi thở quen thuộc ấy khiến nàng nghiêng nghiêng đầu, từ từ chạm vào gò má của đối phương. Trong miệng nói lí nhí vài câu:
- Nào, đừng trêu thiếp nữa, thiếp còn phải sửa lại cuốn sách này nữa, thiếp làm còn chưa xong mà
- Ừ
Ninh Nghị liền cúi đầu nhìn vào mấy hàng chữ mà nàng vừa viết.
- Dù nói thế nào thiếp cũng chỉ là một nữ tử, dù có viết phóng khoáng một chút, chỉ e cũng sẽ có chút chênh lệch. Thật sự có thể dùng hay sao?
- Ta cũng đang xem đây. Sao chứ, đúng là quá tuyệt vời mà
Khoảng thời gian gần đây, công việc giới thiệu hàng hóa của Trúc Ký theo những chuyến xe ngựa tấp nập ngược xuôi có chút phát triển, có rất nhiều hàng hóa có thể truyền đi xa, Ninh Nghị cũng đang chuẩn bị. Trong đó, bao gồm cái chết của Tiền Hi Văn Hàng Châu, chuyện này đối với Ninh Nghị mà nói, không chỉ là Tiền Hi Văn, còn có lần cuối cùng hắn đi thăm Tiền Hi Văn, mấy người đã được báo tên cho hắn biết là Tiền Hải Đình, Tiền Duy Lượng, Tiền Duy Kỳ, tên của mấy người này đều đã được lưu lại.
Không chỉ có chuyện của Tiền Hi Văn này, Ninh Nghị còn chuẩn bị đó là bảng xếp hạng một đám cao thủ võ lâm, Võ lâm giai thoại lục, vân vân. Đương nhiên, hắn đã đi vào Võ triều đến ba lần, hiện giờ tuy rằng đã có thể dùng cổ văn để viết, nhưng xét về tài văn chương, luôn bị bó buộc vào lối suy nghĩ của một người hiện đại, bởi vậy, hắn mới giao cho Vân Trúc giúp mình, bảng xếp hạng cao thủ tất nhiên là tự hắn có thể làm được, còn giai thoại lục thì nhất định cần có người khác trau chuốt. Trước mặt kẻ khác, tất nhiên phải làm ra vẻ bận rộn, không có thời gian rảnh rồi.
Lúc này khi hắn nhìn thấy những gì Vân Trúc viết, không kìm nổi thốt lên những lời ca ngợi, kỳ thật đây không phải là khen ngợi suông gì, tuy rằng Vân Trúc chỉ là một nữ tử, nhưng trong người nàng có đầy đủ phẩm chất, có trí thông minh, về mặt viết văn thì đúng là có trình độ tốt. Nếu so với một số văn nhân quen viết các loại tiểu thuyết tình yêu, tiểu thuyết kỳ quái thì đúng là nàng ăn đứt họ Vân Trúc nghe được lời tán dương của hắn, cũng thấy vô cùng vui sướng:
- Có thật không? Chàng đừng trêu thiếp đấy
- Đương nhiên...
Ninh Nghị vẫn nhìn lên trên trang văn nàng viết:
- ... Khi trước nàng là một tài nữ cơ mà, ta lừa nàng làm gì. Ta thấy nếu sau này đi in ra thì cũng không cần sửa lại nữa đâu. Haiz, lão Tiền coi như đã biết rồi, chắc cũng sẽ không phải mang về cho nàng nữa
Những trang văn dự định để đưa cho những người kể chuyện đó, tạm thời vẫn chỉ được lưu truyền trong nội bộ, mỗi người kể truyện đều có lý giải riêng của mình, cũng phải xem xem khả năng ứng biến của họ thế nào. Nếu sau này có nhiều người được tiếp xúc, chắc chắn có thể hợp thành để xuất bản. Vân Trúc nghiêng mình cầm lấy cánh tay của Ninh Nghị:
- Tiền Công là người làm thiếp phải khâm phục đấy
Nàng nói đến đây thì ngừng lại, Ninh Nghị cũng nhếch miệng mỉm cười, gấp mấy trang sách viết truyện đó lại. Lát sau, Vân Trúc nói:
- Lập Hằng, chàng gần đây bận chuyện cứu nạn thiên tai thế nào rồi?
- Cũng sắp bắt đầu rồi. À, đúng rồi, bên Quách Dược Sư có tin thắng trận đấy
Ninh Nghị vừa cười vừa nói cho Vân Trúc biết về tin thắng trận gần đây ở phương bắc, Vân Trúc mở to hai mắt, nàng cũng thấy vui lây. Tâm tình của nàng tất nhiên là thay đổi theo Ninh Nghị, nếu Ninh Nghị mà vui, nàng cũng sẽ thấy vui, Ninh Nghị mà lo lắng, nàng sao không thể ưu sầu được. Nhưng còn tình yêu nước, thì trong mỗi một con người đều tồn tại tình cảm này.
- Nói như vậy, đám người Nữ Chân kia sẽ không còn dám xem thường chúng ta nữa?
- Cũng khó nói, dù sao mọi chuyện cũng phải từ từ mới biết được, tuy nhiên dù sao đó cũng là một khởi đầu tốt. Ninh Nghị ôm lấy nàng rồi để nàng ngồi lên đùi mình, hắn nhớ đến một chuyện:
- À, chức vụ của Lý Tần cũng đã được định rồi, ngày mai là chúng ta có thể mời y một bữa cơm - Lý công tử? Làm quan rồi sao?
- Ừ, đại quan
Ninh Nghị cười cười rồi nói:
- Nhắc đến, khi ở Giang Ninh, nàng cùng Cẩm Nhi cũng có quen biết y, hôm nay y đến kinh thành rồi, mọi người cũng coi như người quen cũ. Vậy nàng có muốn gặp y không?
- Không cần đâu, tuy rằng lúc trước có quen biết, nhưng chẳng qua là vì y là tài tử, cũng không phải bằng hữu gì, sao phải gặp chứ. Tuy nhiên, Lập Hằng chàng không phải để tâm đâu, Cái đám thư sinh này, cả đời cái họ cần là công danh, việc giàu dễ có bạn, sang dễ có vợ xuất hiện nhiều rồi mà
Vân Trúc ôm lấy bờ vai của hắn, nằm gọn trong lòng của Ninh Nghị, co gọn lại hai chân, hai bàn chân thu gọn dưới váy, Ninh Nghị ôm nàng mỉm cười. Thân hình nàng vô cùng cân xứng, bởi vậy tư thế không giống như những đứa trẻ nhỏ, nếu có ai nhìn thấy, cũng sẽ nghĩ ngay đó là cảnh nam nữ thân thiết với nhau thôi. Ánh chiều tà đâm qua những kẽ lá dưới mái hiên, chiếu vào cửa sổ, hai người vẫn ôm nhau như vậy hàn huyên một lúc lâu, đợi đến giờ lên đèn, Cẩm Nhi mới trở về từ bên ngoài, Ninh Nghị nói với nàng vài câu, rồi cãi nhau một trận, sau đó hắn mới rời khỏi tiểu viện.
Tối hôm nó, âm thanh ầm ĩ của Cao Mộc Ân truyền ra từ trong thư phòng phủ thái úy của Cao Cầu.
- Cha à, ngay đến con chó của của A Hoa lão gia của Hương Tú gia nhà bên cạnh cũng còn biết, hảo nam nhi chí tại bốn phương! Người nói, một cái thành Biện Lương nhỏ như vậy, làm sao có thể đủ không gian cho con trổ được tài của mình! Hơn nữa, đều do những người đó đi ra ngoài bịa đặt, nói đứa con như con làm gì cũng đều dựa vào quyền thế của cha! Con đâu có chứ! Con chỉ dựa vào sự dạy bảo của cha, nhưng bọn họ đều đi nói xấu con như vậy, thật đúng là ấm ức mà!
Ánh đèn đung đưa, Cao Cầu ngồi trước bàn xử lý chuyện công cau mày, rồi lập tức cầm bút lông viết tiếp. Trên mặt đất ở trước cửa phòng, Cao Mộc Ân đang quỳ ở đó, khóc lên khóc xuống cào xé mặt đất. Sau một lúc lâu không thấy phụ thân phản ứng gì, y liền lê đầu gối tiến lên, đến ôm lấy chân cha y.
- Cha à! Người lúc nào cũng rất công bằng mà! Con cũng biết là trước kia con làm một số chuyện không đúng! Con chó của Hương Tú gia nhà bên cạnh của A Hoa lão gia từng nói, kinh thành mà, một nơi nhỏ như vậy, lại có nhiều người ở đây như thế, sẽ có lúc khó tránh khỏi sẽ xảy ra xung đột, nảy sinh những chuyện hiểu lầm, con cũng đã hiểu ra rồi! Con là nam nhi, nên giờ muốn đi ra ngoài để làm một số chuyện, con muốn đòi lại một chút công lý
Nghe y nói vậy, Cao Cầu giơ tay ra đặt lên tay y, một tay đẩy y ngã ra đất, ánh mắt nhìn về phía y:
- Lấy lại công lý sao? Mày muốn lấy lại công lý với ai? Chẳng lẽ mày còn muốn đi Giang Ninh tìm vị tiểu quận chúa kia
- Không đâu, Không phải vậy ạ! Con chỉ muốn đi ra ngoài làm chút chuyện, để cho kẻ khác biết được năng lực của con thôi! Cha, con cảm thấy việc Lục Khiêm mất tích có chút kì lạ, một người cao to như vậy, sao có thể mất tích được như thế! Hơn nữa gã là người của phủ thái úy ta, nếu cứ để mất tích như vậy, chúng ta quả thật là mất mặt lắm ạ. Con chỉ là muốn đi để giúp cha lấy lại thể diện. Con cảm thấy.. Chu Đồng nhất định là biết gì đó về chuyện này, nghe nói gần đây lão ta xuất hiện ở vùng Ký Châu phía bắc, à...
- Ngươi muốn đi tìm Chu Đồng!
Y còn chưa dứt lời, Cao Cầu đã vung bút lông lên ném ra. Mực bắn tung tóe lên trên trán y. Cây bút cũng văng trên mặt đất. Cao Mộc Ân vội vàng nhặt lên, đặt lại lên trên bàn sách cho Cao Cầu.
- Cha à, không phải vậy. Dù, dù có thế nào cũng phải tìm Chu Đồng. Còn nếu cha nói không tìm thì con sẽ không tìm nữa
Cao Cầu tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào đứa con nuôi này. Nói thực, tuy không phải là cha con ruột, với một kẻ mà không có lấy một đứa con như hắn thì vẫn vô cùng sủng ái đứa con nuôi này. Hiện giờ y lại ở đây làm loạn hết chuyện này đến chuyện khác, trong lòng thái úy cũng hiểu được lý do tại sao, cũng chỉ là vì y muốn lấy lại thể diện cho phủ thái úy, hơn nữa trong thời gian gần đây, kinh thành đã không có nhiều chuyện đáng vui, đối với tên Hoa Hoa Thái Tuế này rồi. Còn về Lục Khiêm Tử, không biết rằng có phải y muốn đi điều tra gì hay không, nếu thực sự là muốn làm vậy, dựa vào khả năng của y thì thất bại là chuyện đương nhiên.
- Con không được đi tìm Chu Đồng
Cao Cầu đứng lên, nghĩ một lát:
- Nếu con muốn đi ra ngoài thì cũng được thôi. Chuyện đi tra tìm Lục Khiêm, thì nên đi theo hướng Sơn Đông ấy. Vậy thì thế này, gần đây ta có nhận được một phong thư cần đưa đến Đại Danh phu Lương Trung thư. Y là con rể thái sư, con biết chứ?
Ngón tay Cao Cầu gõ gõ lên bàn:
- Khoảng thời gian gần đây, phía bắc đang thiếu lương thực, giá gạo tăng cao, chuyện này cũng có sự nhúng tay của thái sư. Ta vốn định phái Trần sư gia qua đó xem xét, lần này hãy để Trần sư gia đi cùng con, con hãy đi tìm vị Lương Thế thúc kia trước, đem thư cho y, làm xong chuyện thì trở về, coi như là lấy lại thể diện cho ta, con thấy sao?
Cao Mộc Ân quỳ ở phía bên cạnh nhìn ông ta, rồi ôm lấy chân Cao Cầu gào khóc:
- Trên đời này chỉ có cha là tốt nhất
Cao Cầu vỗ vỗ đầu của y:.
- Nhưng có hai điểm này con phải nhớ kỹ cho ta. Thứ nhất, phủ Đại Danh hiện tại vẫn đang giàu có và thái bình, nhưng nếu đi về tây bắc, hiện giờ đang có nạn đói hoành hành, xưa nay không được yên ổn, nên con không được đi ra ngoài. Ta sẽ sai Trần sư gia và đám người dưới đi theo lần này trông chừng con, ở gần Đại Danh phủ, có Lương thế thúc của người phối hợp, con làm gì cũng được, nhưng nhất định không được chạy lung tung! Thứ hai, nếu con muốn tra tìm chuyện của Lục Khiêm cũng được, nhưng con chỉ được phái người đi điều tra, cũng có thể để Lương Sơn thúc đi thay, còn không cần biết con tra ra được những gì
Y cúi đầu xuống, trầm giọng nói nhỏ bên tai Cao Mộc Ân:
- Nếu con không muốn chết, thì đừng đi tìm Chu Đồng làm gì, cho dù có thấy lão, cũng hay né tránh. Con đã hiểu chưa?
Cao Mộc Ân nghe được những lời này, gật đầu lia lịa, rồi sau đó y còn thề thốt trên trời dưới biển gì đó, Cao Cầu nghe xong ngồi xuống, nói:
- Cút đi
Cao Mộc An liền lùi từ phòng ra ngoài, đứng dậy kéo cửa phòng lại, sau đó vui mừng chạy đi. Cao Cầu ngồi trong phòng cười, sau đó ánh mắt lại trở nên nghiêm túc. Chuyện đứa con này muốn làm y còn không rõ hay sao, thời gian này kinh thành vẫn chưa xảy ra chuyện gì lớn, nhưng ra khỏi đây, đặc biệt là đi đến vùng Sơn Đông, trước giờ cũng không phải là đất lành gì, người bình thường mệnh cũng chỉ như con kiến, y đi đến bên đó, có chơi vài cô gái cũng không làm loạn thành chuyện lớn gì, hơn nữa còn có Lương Trung Thư phối hợp, nên thiết nghĩ mọi chuyện cũng sẽ thuận lợi mà thôi.
Về phần quan tâm đến Lục Khiêm, đó chỉ là nói giỡn. Đứa con này tuy rằng không lương thiện, song gan cũng không phải lớn, chỉ cần có vài cô gái cho y chơi bời, thì tin rằng tâm tính cũng sẽ được kiềm chế, sẽ ngoan ngoãn mà ở trong phủ Đại Danh. Khoảng thời gian trong kinh thành này đã đè nén y lâu như vậy, nên giờ để y đi tìm mấy cô nương giải sầu cũng là hợp lý....
Một đêm tháng tám, tin tức Hoa Hoa Thái Tuế chuẩn bị rời khỏi kinh thành cũng không khiến mọi người quan tâm đến. Còn đối với Lý Tần, y biết được tin mình sắp thăng quan tiến chức, chỉ muộn có nửa ngày so với Ninh Nghị - vào một buổi chiều nọ, đã có người trong cung đến thông báo cho y, vào buổi sáng ngày mai vào cung diện thánh. Tuy rằng còn chưa rõ về chức quan sắp được tiến phong, nhưng đối với y đây cũng là chuyện được sắp đặt hết rồi.
Vì thế nên y cũng hủy bỏ luôn buổi tiệc mà vốn đã định tổ chức, tối hôm đó phải dâng hương, tắm rửa, giữ chay tịnh. Ngồi trong viện tử với những làn gió nhè nhẹ thổi qua, nghe những thanh âm lao xao truyền đến từ bên ngoài, giống như những âm thanh được vang lên từ một thế giới khác vậy. Qua bức tường phía xa xa kia, ánh trăng đang treo lơ lửng trên ngọn cây, ánh sáng của ngọn đèn dầu dần nuốt hết những khoảng không trong tòa thành, khiến màn trời đen kia sáng lên như màu hổ phách.
Y biết rằng mình sẽ nhớ đến màn trời đến trong suốt này. Chỉ có điều vào đêm nay, con đường làm quan của y đã rẽ sang một ngả mới. Từ nay về sau những thứ xuất hiện trước mặt y sẽ là mưa giông bão táp. Kẻ sĩ đọc sách, mười năm gian khổ học tập, mấy chục năm cô đơn. Giờ y sẽ biến thành một phần để thúc đẩy thiên hạ này.
Y không biết những danh sĩ và quan lớn kia hôm nay có mặt ở đây có phải là có tâm tình như vậy hay không, trong đêm khuya ngồi trên ban công tầng hai hậu viện Trúc Ký, y vẫn đi vào giấc ngủ một cách nhẹ nhàng.
Ngày hôm sau là lần thứ hai y gặp được Thánh Thượng, lần đầu tiên thực sự hoàn thành cái gọi là quần thần tấu đối.