Tiếng mưa ào ào xối xả va xuống mái nhà. Trong cơn mưa, trên con đường dài có một người đàn ông trung niên mặc áo tơi đứng chắp tay trước đoàn xe.
- ... Ta họ Triệu, tên là Triệu Tứ, các huynh đệ trên giang hồ yêu mến phong cho danh hiệu là Tráo Đắc Trụ, phàm là chuyện xảy ra trong vùng Lữ Lương này, tìm Triệu Tứ ta, ít nhất cũng có thể nói giúp mấy câu. Mấy vị huynh đệ từ chỗ đại đương gia đến đây, thì những chuyện kế tiếp chính là chuyện của Triệu mỗ ta rồi. Không biết phải xưng hô với các vị huynh đệ ra sao?
- Tráo Đắc Trụ, cái tên này không hề đơn giản đâu.
Người thư sinh trên lưng ngựa chắp tay:
- Tại hạ Ninh Nghị, người trong giang hồ thường gọi là Huyết Thủ Nhân Đồ, vị bên cạnh là "Phần Thành Thương" Chúc Bưu, những người khác đều là các huynh đệ đi cùng ta, xin gửi lời chào đến Triệu công.
Người thư sinh nói rất chậm rãi, đúng mực mà rất nề nếp, giọng điệu lại có nét giang hồ cổ quái. Người thanh niên ít tuổi tên Chúc Bưu ngồi trên con ngựa ở bên cạnh cúi đầu chào, đôi mắt rất sáng.
- Phần Thành Thương... ngoại hiệu rất hay.
Tráo Đắc Trụ kia cũng ôm quyền:
- Ngưỡng mộ đã lâu!
Y đã tung hoành vùng Lữ Lương rất lâu nhưng chưa được ai xưng hô là Triệu công một cách nho nhã như vậy. Y âm thầm đánh giá hai người, trong lòng nghĩ: Chỉ là một đám trẻ ranh...
Các thế lực trong vùng Lữ Lương sơn rất phức tạp. Thanh Mộc trại tuy mở cửa buôn bán, đã có quy mô nhất định nhưng muốn thâm nhập vào con đường buôn lậu Lữ Lương vẫn rất khó khăn. Người bình thường không có quan hệ, cũng không có người dắt mối thì còn lâu mới có thể thâm nhập vào được. Triệu công này chính là một trong những người dắt đường của Thanh Mộc trại ở bên ngoài, khoảng ba bốn mươi tuổi, sau lưng đeo một thanh đại đao đã có chỗ gỉ sét, ánh mắt lóe sáng, thần sắc cũng có vài phần khôn khéo, có lẽ võ công không cao lắm, nhưng rất biết cách xử trí trên cả đoạn đường dài, có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân Thanh Mộc trại chọn y.
Đám người Ninh Nghị đi đến đây, đã để lại tất cả xe ngựa ở khu vực gần đó, đổi thành đội kỵ mã chở hàng hóa đi lên núi. Phương thức liên lạc và khẩu lệnh mà họ dùng là do Hồng Đề từng để lại, tuy là quan hệ với đại đương gia đấy, nhưng cũng chẳng có gì là lạ, càng không biết quan hệ nhờ ai mà có được.
Suốt dọc đường đi, Triệu Tứ đều âm thầm đánh giá thương đội này, không lâu sau liền bắt đầu suy tính. Những người này có vẻ như đến từ phía nam, đều là những gia tộc khá lớn. Chỉ cần nhìn vào mấy thủ lĩnh trẻ tuổi là biết họ đều là những người được gia tộc rèn luyện để nối nghiệp. Thương đội này hắn là lần đầu tiên đi tới đây, nhưng nhìn những hán tử đi trong đội ngũ võ nghệ cũng không tầm thường, nhìn tinh thần và khí thế đi đường, hẳn họ cũng có từng làm lính, ít nhất cũng là bậc anh hùng hảo hán ở phía nam núi Lữ Lương rồi.
Chẳng qua có là anh hùng hảo hán mà đi qua đây thì cũng chẳng là cái thá gì. Việc buôn bán từ nam chí bắc, nhất là ở Lữ Lương không cần nhuệ khí, mà cái quan trọng nhất là khả năng tùy cơ ứng biến. Nếu không, một khi qua núi, gặp phải tình cảnh vàng thau lẫn lộn, thì rồng cũng chịu mà hổ cũng đành thua cả thôi. Một đội ngũ một hai trăm người, dù cường thịnh đến đâu cũng khó mà qua được, nhưng sợ nhất vẫn là do người quá trẻ dẫn dắt, rất dễ dẫn đến tan tác rời rạc.
Triệu Tứ tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng thân làm người dẫn đường thì vẫn phải làm tròn bổn phận. Thanh Mộc trại tuy rằng từ trong Lữ Lương phát triển ra ngoài, với bên ngoài chỉ là một trại thổ phỉ, nhưng thật ra lại là một sơn trại lớn thưởng phạt nghiêm minh. Trong mắt đám người Triệu Tứ, đây là quy củ mà đại đương gia "Huyết Bồ Tát" học được trong quân đội phía nam, nhưng lại không biết được người đã định ra những quy củ này cho đại đương gia lại chính là thanh niên trẻ tuổi ở trong xe ngựa đi đi phía sau kia.
Sau khi hai bên hội hợp lại, trong mưa, đi thêm nửa ngày đường mới đến địa phận núi Lữ Lương. Vùng đất này thế núi kéo dài, đường đi gập ghềnh, dân cư càng lúc càng thưa thớt, hoàn toàn khác xa với vùng đất phía nam.
Ở ngay sát biên cảnh, Lữ Lương sơn không chỉ nhiều năm bị vây trong vòng chiến loạn, mà bản thân cũng vốn là một vùng đất cằn cỗi. Suốt cả dải núi, cây cối rất thưa thớt, những cây có thể thu hoạch cũng chẳng đáng là bao, cây khoai tây ở đời sau phù hợp với điều kiện vùng này thì vẫn chưa truyền vào Trung Quốc. Ở đây tuy thiếu nước nhưng nếu gặp mưa to thì lại dễ gây nên những trận lụt lớn.
Những người ở vùng đất này không bỏ đi thì cũng đói chết, những người gắn bó với vùng đất này vốn cố thổ khó ly. Hai trăm năm trước, ở đây vốn là một mảnh đất thái bình, nhưng sau đó, năm nào cũng xảy ra một lần chiến loạn với Đả Thảo cốc, có người chết, có người trốn vào trong núi hoặc là tìm nơi khác sinh sống. Lương thực vốn đã ít lại bị cướp đi một phần, phần còn lại thì gần như không thể ăn được.
Có những năm nạn đói kéo dài, nơi sơn dã, việc ăn thịt người cũng không phải là hiếm gặp. Sau khi Vũ triều dần dần phát triển, ngoài vùng Lữ Lương ra thì mọi nơi khác xem như no đủ, tuy rằng không hỗ trợ gì cho Lữ Lương được, nhưng mấy chục năm nay cũng rất ít những trường hợp đói đến mức phải ăn thịt người, tuy vậy, người bị đói chết cũng rất bình thường. Trong tình hình lương thực có hạn mà phải nuôi sống một nhóm người, những người khác ắt phải chết đói, đây là cách sinh tồn tàn khốc nhất, và cũng không liên quan gì đến từ bi yêu ghét.
Con người ta nếu đã đến mức bị đói chết thì chuyện gì cũng có thể làm ra được. Mảnh đất này như là nơi nuôi dưỡng cổ trùng, dần dần các trật tự đều bị phá vỡ, đạo nghĩa có cũng được, không có cũng chẳng sao, cũng chẳng ai hơi đâu đi nói mấy triết lý đạo đức, quan trọng nhất vẫn là bản thân được sinh tồn. Những người sống sót được trong hoàn cảnh như vậy, có người cực kì tàn nhẫn, lại cũng có người rất đơn thuần, cũng có người mang cả hai thái cực tính cách trái ngược này... Cũng không phải là không có ai muốn thiết lập trật tự, nhưng những người muốn làm chuyện này đều đã thất bại, kết cục chỉ là nhận lấy cái chết.
Thỉnh thoảng họ sẽ gây xung đột với một số lực lượng bên ngoài, cũng có khi những thế lực quân đội bên ngoài lợi dụng tình hình bất ổn, tràn vào giết một đám người, rồi lấy đó làm thành tích tiêu diệt thổ phỉ, bẩm báo lên triều đình. Những chuyện như vậy, trừ bản thân những người bị giết thì người ngoài cũng chẳng ai biết đến.
Sinh tồn trong tình hình như vậy, con người nào có khác gì bầy lang sói.
- ... Trong núi này, dù nói gì đi nữa, cũng không phải là một nơi yên bình, người ngoài cơ bản là không thể tiến vào.
Mưa đã tạnh, suốt trên đường tiến vào núi, Triệu Tự giới thiệu chung về khu vực này.
- Ở phía tây trong núi trước kia có một mã tặc tên là Trương Đại Đỗ, đại khái là cũng nổi danh được một thời gian... khoảng chừng hai năm thì chết, là bị nhị đương gia trong trại giết, thi thể treo dưới chân núi đến mấy tháng. Nhị đương gia kia tiếp quản trại chưa tới nửa năm nhưng đã có mấy cuộc đấu đá kịch liệt rồi. Bên kia còn có một doanh săn bắn, cũng hết sức kiêu ngạo hung hăng, không nể mặt ai cả, nên bây giờ chúng ta phải đi đường vòng.
- ... Muốn nói đến có thế lực hơn một chút thì có thể nói đến đám "Tiểu Hưởng Mã" Cừu Mạnh Đường ở phía đông, nghe nói chúng có quan hệ với Hổ vương, hiện nay đã có khá đông thủ hạ, cũng khá nổi danh. Đi một đoạn nữa có Loạn Sơn vương Trần Chấn Hải của Trần Gia cừ, Hắc Khô vương Loan Tam Lang của Khô Lâu trại, qua Thanh Mộc trại một chút còn có địa bàn của mấy huynh đệ Phương Nghĩa, Dương Kỷ... Ngoài ra, phía bắc gần đây còn có một đám người Liêu, nghe nói là đám bại binh sau khi nước Liêu diệt vong đã tụ tập lại, có chừng hơn hai ngàn người, cũng đã mấy lần xung đột với Thanh Mộc trại chúng ta.
Triệu Tứ nắm rõ các thế lực trong khu vực Lữ Lương sơn như lòng bàn tay. Đôi khi gặp phải vài toán nhân mã trên đường, y đều tiến lên can thiệp, sau một lúc thì đối phương cũng cho họ đi qua. Thật ra trong những vùng núi như thế này, phiền toái nhất cũng không phải là những bang nhóm thế lực lớn mà là những nhóm cướp đường xem thường quy củ. Bang nhóm thế lực lớn thường thường vẫn theo quy củ, nhưng những nhóm thổ phỉ nhãi nhép chỉ cần biết được bữa nay không biết bữa mai, hoành hành ngang ngược đánh chiếm vô cớ, mới khiến người ta phải đau đầu. Thanh Mộc trại đã nhiều lần nói lý lẽ với đám người này, nhưng chúng hôm trước còn nghe lời, hôm sau lại cho đám người khác đi hoành hành. Thanh Mộc trại đã tốn rất nhiều công sức mới giữ được đường vào núi.
Có nhiều khi, đám người Ninh Nghị nhìn thấy gần con đường núi có cắm những cọc gỗ, trên mặt cọc gỗ còn gắn những thi thể hay những đầu lâu, những mảnh xương trắng hếu cắm trên những gò đất núi màu vàng là tuyến cảnh giác cao nhất. Nhưng những thi thể đã không còn nhiều, chứng tỏ gần đây số người chết đã giảm đi, có nhiều cột chỉ là được dựng lên rồi lại để trống.
- Đám người vừa rồi, tên cầm đầu là Hoàng Viên, tuy là đám ác lang nhưng vẫn còn nể chúng ta phần nào... Những nơi này khi trước, đại đương gia dẫn chúng đi đánh dẹp đấy, khi ấy một loạt mất mạng, máu chảy từ trên núi xuống, đến mức cả sườn núi đều nhuộm một màu đỏ.
Sau khi dẹp một đám cướp dọc đường, Triệu Tứ trở lại, phất tay giới thiệu sơ lược về xung quanh, ánh mắt đánh giá đám người Ninh Nghị, nét mặt rất tự đắc.
- Bây giờ đã tiến vào núi, Ninh công tử hãy giữ vững đội ngũ của mình, không được để ai tách đội, chúng ta còn phải thêm mấy chục người đi theo phía sau, nếu để đội ngũ rời rạc sẽ thành loạn mất...
Những chuyện Triệu Tứ nói là thời kì đầu của Thanh Mộc trại, Lữ Lương sơn tuy loạn nhưng từ ngày có con đường buôn lậu này, người qua lại nếu không phải kẻ bản lĩnh cao cường thì cũng là đám thương nhân to gan liều mạng đánh cược một lần. Lữ Lương sơn dù loạn nhưng lại rất hoang vắng, dân cư thưa thớt, một khi đi qua được sẽ kiếm được một khoản rất lớn. Lúc mới ban đầu đám thương nhân tiếp xúc liên hệ với người của Thanh Mộc trại cũng không dễ dàng gì, ngay cả người địa phương đi qua cũng bị chém giết vô số lần.
Sau này việc kinh doanh bắt đầu mở rộng, Thanh Mộc trại mới bắt đầu có thu nhập và lương thực và cũng nhanh chóng mở rộng, để đảm bảo và duy trì một con đường ổn định, đám người Hồng Đề gần như chạy khắp các đỉnh núi để đàm phán điều kiện, chào hỏi, giao thủ, giết người, hoặc là giết từng đám nhỏ, hoặc là sống mái với nhau bằng những trận huyết chiến, vậy nên trên toàn bộ con đường có bao nhiêu cây cọc gỗ chính là có bấy nhiêu người chết.
Đến bây giờ cũng có rất nhiều người muốn kiếm cơm trên con đường này, nhưng trên thực tế, chỉ có Thanh Mộc trại mới thực sự đã thông toàn bộ con đường, thương nhân muốn dẫn đội buôn đi qua, hầu như đều trở thành mồi cho đám lang sói dọc đường. Cũng có có kẻ ngu xuẩn không sợ trời không sợ đất đến chặn đường hoặc phá hủy con đường, muốn vơ vét tài sản của Thanh Mộc trại - đây đương nhiên là những kẻ ngu xuẩn hết mức, chẳng bao lâu sau lập tức có người giết đến tận cửa.
- ... Chính là như vậy, bây giờ nhắc đến danh hiệu Huyết Bồ Tát của đại đương gia Thanh Mộc trại chúng ta, có kẻ nào dám không nhường đường!
Đoàn ngựa thồ đi trước, Triệu Tứ vừa đi vừa nói, lại quay sang nhìn Ninh Nghị, y vốn định dùng những chuyện tàn khốc này để dọa vị công tử này, nhưng nói nửa ngày chẳng thấy hắn có biểu hiện gì cả.
Ninh Nghị nghe những chuyện này rất chăm chú, bình thường Hồng Đề gặp hắn chắc sẽ không nhắc đến mấy từ máu chảy thành sông hay sống mái này nọ đâu, lại càng không nhắc đến phỉ hiệu "Huyết Bồ Tát" dần dần đã trở thành cái tên hù dọa người ở Lữ Lương. Huyết Bồ Tát... phải giết người đến mức độ nào mới được đặt ngoại hiệu này... Đối với các loại ngoại hiệu "Hà Sơn Thiết Kiếm", "Huyết Bồ Tát" nghe "rất hay" này rõ ràng là "áo rồng tên ma", lúc gặp nhất định phải trêu nàng mới được.
- Nhờ vậy mà từ năm trước đến nay, mọi người trong trại đều không phải chịu đói, mấy đỉnh núi xung quanh nhờ chia lãi với Thanh Mộc trại mà cũng khá hơn rất nhiều.
Triệu Tứ dù sao cũng là một người dân thuần phác sống trên núi, liền nhìn Ninh Nghị nói:
- Ninh công tử dù sao cũng là người từ phương nam đến, hắn là chưa bao giờ biết đến chuyện người chết đói phải không?
- Năm trước phía nam cũng mất mùa.
Ninh Nghị cười:
- Nói như vậy, gần đây nghe nói nữ đương gia của các vị muốn chọn chồng sao...
Ánh mắt Triệu Tứ trầm xuống:
- Ninh công tử cũng có hứng thú với chuyện này sao?
- Đúng là muốn mở mang một chút kiến thức.
Hắn nói muốn biết chứ không phải muốn tham gia, nét mặt Triệu Tứ mới giãn ra một chút:
- Hừ, đó chẳng qua là tin đồn, không biết là ai lén lút tuyên truyền thông tin này khiến gần đây có rất nhiều người muốn vào Thanh Mộc trại. Đại đương gia võ nghệ trác tuyệt, một thanh kiếm trong tay, cả trăm người cũng không thể lại gần, đám người tầm thường kia mà dám đem ra so sánh sao? Tỷ võ chiêu thân, một đám không biết sống chết là gì...
Y lại tiếp tục luyên thuyên:
- Từ năm ấy đến giờ, đại dương gia một mình một kiếm tung hoành khắp mấy trăm dặm Lữ Lương, biết bao hảo hán độc thủ nghe danh đại đương gia mặt đều biến sắc. Như năm trước có kẻ tên Lã Thường, là kẻ vô cùng hung ác, võ nghệ cao cường, giết người không chớp mắt, đến quấy rối Thanh Mộc trại, đã bị trại chủ đuổi một ngày một đêm giết chết. Mùa đông năm trước, lão lang chủ của một đám thổ phỉ rất có thế lực ở Lữ Lương, tung hoành khắp mạn phía tây định đánh úp Thanh Mộc trại chúng ta, nhằm giết chết đại đương gia. Suốt một đường đuổi giết trên núi, đại đương gia một mình một kiếm, một đuốc lại gặp phải đàn sói hoang giữa đêm đông giá lạnh, nhưng đại đương gia vẫn liều mình mở ra một con đường máu. Bảy ngày sau, lão lang chủ còn tưởng rằng đại đương gia chết rồi, kết quả bị đại đương gia chém đầu ngay trước mắt mọi người. Trước nữa, ở phía Phần Dương có một đám mã phỉ...
Thấy Ninh Nghị rất hứng thú với những chuyện liên quan đến "Đại đương gia", Triệu Tứ khi kể chuyện đều hết sức tự đắc, nhưng sau khi nói một thôi một hồi, y mới thấy đáy mắt vị công tử trẻ tuổi bên cạnh hơi xao động, nhưng sau đó hắn vẫn giữ nguyên nụ cười, nhẹ giọng hỏi:
- Đến tận bây giờ mà trại chủ của các huynh vẫn phải lăn lộn bên ngoài sao? Vậy các huynh thì sao?
- Đương nhiên bên người trại chủ có người chứ.
Triệu Tứ phất tay:
- Nhưng Lữ Lương sơn rất loạn, có người tuân theo quy củ, nhưng có người thì không, chuyện này nói rõ ràng ra rất khó... Hơn nữa, ngươi có biết võ nghệ của trại chủ chúng ta cao cường đến đâu không, nói cho ngươi biết, ta mới học được ba sát chiêu của trại chủ, sau này ra ngoài hành sự cũng đã có được ngoại hiệu "Tráo Đắc Trụ" này đấy. Nếu người được chứng kiến tận mắt, khi đó người mới hiểu được...
Bị chỉ trích để trại chủ vẫn phải ra ngoài hành sự, Triệu Tứ có phần không được tự nhiên, lại giải thích thêm một thôi một hồi nữa. Ninh Nghị chỉ cười không hỏi đến cùng. Đi được một đoạn đường nữa, phía trước lại là một khe núi, trong khe núi có một đội nhân mã đang nhìn về phía này. Triệu Tứ làm động tác ra hiệu, sau đó thúc ngựa đến đó để tiếp tục can thiệp.
Lúc này đã là buổi chiều, mọi người đi thêm một đoạn mới hạ trại ở gần đấy. Gò đất này không đến nỗi quá cằn cỗi, gần đó có những cây cối thấp bé nhưng hình thù kì dị, không hề có những bụi cây cỏ rậm rạp. Một dòng suối nhỏ trong trẻo uốn lượn vắt qua dải đất này. Mặt trời chiều ngả về tây, ánh mắt mọi người đều hướng về khoảng đất trống trước mắt, một mảnh thôn xóm hoang tàn, hiển nhiên là không có người ở. Ninh Nghị đứng dưới chân núi, nhìn theo hướng vầng dương đang từ từ hạ xuống.
Chúc Bưu xách thương đi đến:
- Vừa rồi có lĩnh giáo mấy chiêu của Tráo Đắc Trụ kia, võ nghệ của y không giống với phương nam. Thứ võ công này từ những trận đánh nhau sinh tử mà tôi luyện thành, điểm mấu chốt là khí thế. Những cao thủ bình thường đều không liều mạng đến vậy, không đến hai đao sẽ bị giết, nhưng nếu trụ qua được thì mọi chuyện rất khó nói.
Ninh Nghị cũng mỉm cười:
- Ở đây luyện đao pháp không phải để tỷ thí võ nghệ, nếu như ngươi chống cự được, bọn họ tự nhiên sẽ quay đầu bỏ chạy, rồi sau đó dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để trả đũa.
Võ nghệ của Chúc Bưu cao hơn Ninh Nghị rất nhiều, đương nhiên có thể hiểu được chuyện này. Thật ra tuy miệng thì nói Triệu Tứ rất có khí thế, nhưng lấy tu vi của đám người Triệu Tứ mà nói, thì có khí thế hay hay võ nghệ đối với Chúc Bưu cũng không có gì khác biệt, nguyên nhân chủ yếu là do sự khác biệt giữa hai loại võ công quá lớn. Y cười ha ha:
- Ninh Nghị đại ca, người đang nghĩ chuyện của Lục tiền bối hả?
- Khi trước, suy xét đến tình hình Lữ Lương sơn, đã chọn cách buôn lậu.
Ninh Nghị chắp hai tay sau lưng, nhíu mày:
- Mở cửa buôn bán đều là vì lợi nhuận, nhưng nếu chỉ biết đến lợi nhuận thì sẽ không bồi dưỡng được lòng trung thành. Chỉ sợ vài tên lão đại vì ham lợi mà liên kết lại với nhau, bình thường phát triển thì không sao, đến khi thật sự ra tay thì ai nấy đều phải sợ hãi đấy.
Hắn dừng một chút:
- Cho nên lúc đầu ta đã nhắc nhở nàng, quan trọng nhất là nắm trong tay những nhân vật nòng cốt có sức mạnh vũ trang, người đánh giỏi thì phải dùng đến kỉ luật nghiêm khắc nhất để khống chế, sau đó mới bồi dưỡng lực ngưng tụ, mà võ công và mị lực của nàng đều phải vận dụng, một tông sư cao thủ chỉ cần hơi biết quản lý một chút, khả năng bị phản bội sẽ càng thấp hơn Nhưng xem ra... sức hấp dẫn của nàng, còn vượt xa cả mức đó rồi.
Trong giọng nói của Ninh Nghị có xen lẫn chút gì đó rất phức tạp. Lúc mới nghe thấy ngoại hiệu Huyết Bồ Tát của Lục Hồng Đề, còn cả những việc giết tới giết lui, hắn thấy có chút buồn cười. Tuy Ninh Nghị muốn hướng đến một cuộc sống thanh thản yên bình, nhưng đối với mặt tối của cuộc đời thì hắn hiểu rất sâu sắc, chỉ là nghe Triệu Tứ kể quá nhiều chuyện với giọng điệu vô cùng đắc ý, trong lòng hắn nảy sinh một tia ngổn ngang.
- ... Cái gì mà Lý Thường, cái gì mà lão lang chủ, chuyện này chắc chắn đã bị Tráo Đắc Trụ kia thêm mắm dặm muối đấy, nhưng chắc chắn cũng không đến mức là bịa đặt. Chuyện một người một cây kiếm, một cây đuốc đối diện với cả bầy lang sói, sau lưng còn có người đuổi giết, Chúc huynh đệ, đệ nghĩ sao?
Hắn nghĩ đến hình dáng nữ nhân kia giữa bầu trời mênh mông tuyết trắng, bị cả một đàn sói bao vây, cảnh vô cùng đẹp, nhưng sau đó, hắn không khỏi lại thở dài một hơi.
Chúc Bưu nhún vai:
- Ừm, ta thấy... mấy con sói ấy cũng hiểu được bản tính của con người đấy, nếu chỉ có một hai con sói, không chừng mình ta cũng đuổi chúng đi được. Võ công của Lục tiền bối lợi hại như vậy, những con sói đó đâu làm gì được cô ấy.
- Nhưng đó là trời đông tràn ngập băng tuyết, là một bầy sói đói bụng khát máu...
Ninh Nghị phất tay:
- Võ công của nàng vốn đã cao rồi. Còn về sức hút của riêng nàng thì chỉ cần vừa phải thôi... ngồi một chỗ chỉ huy, khiến bản thân mình trở nên thần bí một chút không tốt sao, lại cứ đích thân hành sự. Bảo nàng nuôi một đám người chính là muốn làm việc cho nàng, chẳng lẽ nuôi để làm cảnh chắc. Lần này đến phải xem sơn trại của nàng rốt cuộc là như thế nào mới được...
Thời gian Chúc Bưu làm việc dưới trướng Ninh Nghị không phải chỉ là ngày một ngày hai, Ninh Nghị đã dạy y không ít chuyện. Y bĩu môi, trong lòng cũng hiểu được cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Ngay lúc đó, y đột nhiên cảm giác được có cái gì đó xuất hiện, ánh mắt hướng về phương xa, nhìn phía rừng cây thưa thớt. Một đàn chim chóc xôn xao bay ra, sau đó có một tiếng phịch vang lên rất lớn. Chỉ một tiếng vang duy nhất, ngay sau đó không gian lập tức trở về yên tĩnh.
Giống như một cơn gió đột nhiên thổi qua chân núi, khiến hơn một nửa trong đoàn, hơn trăm người đang hạ trại dưới chân núi, trong nháy mắt này đều kinh động, nhìn sang bên kia.
Đó là sự yên lặng khiến người ta bất an. Triệu Tứ từ trong doanh địa chạy ra, nhảy lên tảng đá lớn, tháo đao thép xuống, tay kia phất tay về phía sau:
- Đừng hoảng!
Đương nhiên, kỳ thật căn bản không ai sợ hãi.
Ngay sau đó, giữa rừng cây dương lại có bóng người chợt lóe lên, trong tiếng giao tranh có tiếng kêu thảm thiết "A" ngắn ngủi phát ra, sau đó, trên cây có bóng người xuất hiện, tiếng binh khí giao kích. Đứng ở bên này chỉ nghe thấy những tiếng binh khí va chạm vào nhau.
- Ai?
- Đi raaa!
- Nha aaa!
- Mọi người bình tĩnh, cẩn thậnnn!
Có những âm thanh vang vọng, rồi đột ngột im bặt. Trong rừng cây có vệt máu bắn lên, một cái đầu người văng qua ngay trước mắt mọi người, sau đó lại có một thi thể bị mổ phanh ngực bắn ra. Hiển nhiên vừa nãy, trong khu rừng này, đã có hai nhóm người khác nhau vô tình chạm mặt, mới xảy ra cuộc chém giết chí mạng ngắn ngủi này.
Triệu Tứ vẫn chưa rõ chuyện gì vừa xảy ra, quay đầu lại nhìn. Trong ánh chiều tà, từng người từng người một ở phía sau tản ra giữa núi non trùng điệp, có người cầm đao, có người cầm thương, có người cầm nó, lặng lẽ triển khai hàng ngũ, gần như không ai nói với nhau một câu nào, không gian tràn ngập sát khí nghiêm nghị. Có mấy người còn đang nghi ngờ nhìn về phía y đang đứng trên tảng đá dò xét. Có một thanh niên trẻ lúc trước từng bắt chuyện với y đang nấp sau phiến đá nghiêng nghiêng đầu, im lặng ra hiệu với y: Ngươi còn không xuống đi, đứng đó mãi làm gì?
Ở phía xa hơn, hai người trẻ tuổi cầm đầu thoáng cái đã thay đổi vị trí, trầm mặc yên lặng đánh giá phía bên này, trong ánh mắt cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên. Trên thực tế với tính cách của Ninh Nghị, tình hình Lữ Lương sơn loạn như vậy, hắn đầu thể đem toàn bộ sự an toàn của cả đội đặt hết vào người dẫn đường của Thanh Mộc trại. Đột nhiên có kẻ liều mạng nhảy ra gây chuyện, xem ra thì phiền phức đấy, nhưng cũng không khiến hắn quá đỗi ngạc nhiên.
Lại nhắc đến phía cánh rừng cây dương, từ chỗ thi thể vừa bị ném ra, một thân ảnh từ từ rời khỏi khu rừng. Đó là một người đàn ông vóc dáng cao lớn, Triệu Tứ từng gặp gã ở trong đội kỵ mã. Mặt người này có một vết sẹo, dáng người khôi ngô, bước chân vững vàng, thân thủ xem ra rất cao, hơn nữa vẻ mặt trầm mặc mà nghiêm túc, mặc dù y là người Lữ Lương sơn nhưng cũng không dám vênh vang. Trong đội ngũ của Ninh Nghị, gã đảm nhận chức tiểu đội trưởng. Lúc này thanh đao thép trong tay người đàn ông kia đã nhuốm máu, đưa tay lên làm động tác ra hiệu rồi đi đến sau một đống đá lớn hỗn độn, nấp ở đó. Sau đó trong rừng lần lượt có mấy người rút khỏi, đó đều là thành viên trong đội phụ trách cảnh giới của gã.
- Có khoảng ba bốn trăm người, đến từ phía đông nam...
Chúc Bưu giải mã rồi đọc lại tin tức đối phương truyền đến, nói mấy câu với Ninh Nghị. Ninh Nghị gật đầu:
- Tiếp ứng Nhiếp Sơn bọn họ lên núi!
Nhiếp Sơn mà Ninh Nghị nhắc đến chính là tên của người đàn ông kia. Nhiếp Sơn vốn là một tiểu đầu mục trong Lương Sơn, tính tình trời sinh hung tàn, giết người rất nhiều, sau đó trong doanh trại của đồi Độc Long được Lục Hồng Đề chỉ điểm - chủ yếu là bị đánh, sau khi sám hối, võ nghệ lập tức có tinh tiến. Thật ra phần lớn tài nghệ, võ nghệ hay nghệ thuật đều giống nhau, khi đã đạt đến bình cảnh mà có thể thúc đẩy đột phá, thì nguyên nhân chủ yếu là lĩnh hội được triết học, chính là rèn luyện về mặt tâm tính. Việc sám hối trong đồi Độc Long tuy có mặt méo mó của nó, nhưng cũng mang đến một nhân tố cuồng tín đến mức cực đoan nào đó. Một người như vậy lại trải qua huấn luyện tiểu đội nghiêm ngặt, nếu đánh nhau trong một phạm vi nhỏ như rừng cây thì họ chẳng khác nào thần chết lấy mạng, chỉ cần đội tiền tiêu tinh nhuệ của kẻ địch vừa xâm nhập vào khu rừng đánh lén, lập tức sẽ bị giết sạch ngay.
Việc di chuyển giữa những dãy núi trùng điệp diễn ra trong yên lặng nhưng rất có trật tự, có người cảnh giới, có người thu xếp các vật dụng. Đám người Nhiếp Sơn cũng đã từ dưới đi đến. Từ rất xa, một nhóm người đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt, Triệu Tứ liền thấy bên này có hai người giương cung, cài tên, phật phật phật liên tục bắn ngã mấy bóng người đi đầu, đối phương vội vàng lui ra, nhưng sau đó rất nhanh lại có càng nhiều người từ phía đông nam xuất hiện.
- Triệu Tứ gia.
Ninh Nghị tiến đến gần:
- Hiện nay phải có đến ba bốn trăm người kéo đến, huynh thấy đây có thể là người phương nào?
- Mẹ nó chứ!
Triệu Tử nghiến răng:
- Đây vẫn là địa bàn của Tiểu Hưởng Mã, vừa này khi đi qua khe núi kia, ta còn bắt chuyện với bọn hắn, Cừu Mạnh Đường hắn đúng là chán sống rồi mà, dám động thủ với chúng ta, đầu óc hắn bị sao vậy, mẹ nó chứ!
Nói đến đây Triệu Tứ liếc nhìn xung quanh, liền thấy cả trăm người này tụ lại, di chuyển, mỗi người đều tràn đầy thần khí nhưng di chuyển không hề hỗn loạn liền biết đám người này có lại lịch không hề tầm thường. Y cắn răng một cái, xông thẳng vào đám người mới xuất hiện.
- Cừu Mạnh đường! Cừu trại chủ! Y hét lớn về phía bóng người vừa tiến đến kia:
- Ta là Triệu Tứ của Thanh Mộc trại, hôm nay dẫn huynh đệ của ta qua đây, đây là ý của đại đương gia! Các ngươi đã thu tiền mãi lộ, còn muốn giở trò gì nữa! Các người uống nhầm thuốc rồi có phải không, dám bội ước với Thanh Mộc trại chúng taaa!
Y chỉ là một người rất bình thường trong sơn trại mà dũng cảm khiêu chiến, bên này là uy thế mà Thanh Mộc trại dùng máu dựng lên. Trong ánh nắng vàng ấm áp của buổi chiều tà, bên kia có một âm thanh phát ra, chính là Tiểu Hương Mã tung hoành trên núi Lữ Lương.
- Triệu Tứ, những người ngươi dẫn theo hôm nay đều phải ở lại, chuyện này, về sau ta sẽ đích thân giải thích với Huyết Bồ Tát.
Ngữ điệu có chút lười nhác, nhưng do nội lực thúc đẩy, lại ở trong không khí tiêu điều yên tĩnh nhất thời vang vọng khắp cả núi đồi, để lại dư âm cuồn cuộn vang vọng.
- Ta chỉ nói một lần thôi, ngươi, có thể đi.
Ninh Nghị đứng trên núi nhíu mày:
- Lúc nào cũng gặp phải phiền phức, thật chẳng hiểu là làm sao nữa...