Tối hôm đó, Ninh Nghị ngủ trong một chiếc lều bên ngoài căn phòng nhỏ.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, hắn đã thức dậy, lúc này trong sơn cốc cũng đã có tiếng nói chuyện - Đối với những võ giả này mà nói cũng không cần ngủ quá nhiều như người bình thường, ngược lại, lại có thói quen thức dậy vào lúc bình minh để luyện võ. Ninh Nghị kín đáo chào hỏi Chúc Bưu rồi âm thầm dắt ngựa qua ngôi nhà gỗ bên kia, cùng Hồng Đề lúc ấy cũng đã tỉnh dậy, chạy khỏi thung lũng.
Bỏ lại cả đội ngũ, lén lút chạy trốn theo Hồng Đề, xem ra thật là trẻ con. Nhưng cũng đã sắp đến nơi rồi, Ninh Nghị cũng muốn có chút thời gian nhàn rỗi làm mấy việc ngốc nghếch. Lần này đến Lữ Lương không dẫn một nữ tử nào đi theo, lúc này trong đội ngũ chỉ có một người của Thanh Mộc trại là Triệu Tứ gia, nếu thật sự đi cùng nhau, thì giữa Ninh Nghị và Hồng Đề quả thật cảm thấy không được tự nhiên.
Đương nhiên là dù bỏ lại cả đội ngũ để lén khởi hành trước, hai người cũng không làm việc gì quá giới hạn. Muốn nói những lời tình tứ, bày tỏ cõi lòng thì không phù hợp với thời đại này. Hồng Đề tính tình không màng danh lợi, sau khi trải qua tang thương lại càng giống đóa mai trắng nở trong tuyết lạnh. Nàng rất ít nói, chỉ thích được ở bên ngắm nhìn Ninh Nghị làm việc, hoặc nghe hắn nói chuyện, đôi khi Ninh Nghị nắm lấy bàn tay nàng, vừa ấm áp lại có chút gì đó yêu thương ngượng ngùng. Đương nhiên cũng có khi nàng sẽ tìm những câu chuyện xưa kể cho Ninh Nghị nghe, còn với những chuyện bình thường không mấy khúc chiết li kì - nàng cũng không hứng thú lắm.
Ninh Nghị cũng không ghét cảm giác như vậy - Trên thực tế, những nữ tử của thời đại này cũng không biết gì đến nói những lời yêu đương, bình thường ở nhà nói chuyện với hôn phu cũng rất câu nệ, bởi vậy mà thanh lâu rất thịnh hành. Thật ra đến thanh lâu ngoài để thỏa mãn thú vui, còn phần nhiều là đi hưởng thụ tình yêu đấy. Như Lý Sư Sư, như Vân Trúc và Cẩm Nhi, sau khi được huấn luyện, cách nói chuyện của hoa khôi như các nàng rất thú vị, ứng đối khéo léo. Giá trị thực sự của các hoa khôi chính là các nàng biết nói về tình yêu. Nhưng Ninh Nghị sẽ không bị những cảm giác giả dối này mê hoặc, đơn giản mà nói, hắn thích cảm ác ấm áp chân thành tha thiết, không nhất thiết cứ phải trao đổi quá nhiều.
Đêm hôm trước gặp mặt liền muốn bày trò cười trêu chọc nàng, đến sáng ngày hôm sau thì lôi kéo nàng bỏ lại cả đội ngũ âm thầm đi trước, nhìn thấy nụ cười bất đắc dĩ trên gương mặt nàng, Ninh Nghị cũng lớn tiếng cười ha ha, giơ ngón tay trỏ lên đung đưa qua lại. Không bao lâu sau hai người đi ra từ trong cánh rừng dương, đi đến chân núi phía trước. Chân trời phía đông một mảnh dài trắng trong, những cơn gió đầu hạ khoan khoái thổi đến, Lữ Lương sơn có những kênh rạch chằng chịt, chồng chất lên nhau hiện ra trước mắt, trông thật tráng lệ mà tươi mát.
Là một trong những lá chắn của Nhạn Môn quan, mảnh đất Lữ Lương đâu phải mảnh đất lành. Thế núi ngắt gãy, ở giữa là những vực thẳm sâu hun hút, giữa những vùng đất đai cằn cỗi thường có bầy sói xuất hiện - Ninh Nghị và Hồng Đề đi qua chân núi liền nhìn thấy một đàn, lúc đó mặt trời từ phía đông bắt đầu mọc lên, sắc trời còn chưa sáng tỏ, đàn sói kia có khoảng chục con, hẳn là một gia đình sói, đang từ sườn núi phía trước đi đến rồi nhìn sang bên này.
Ninh Nghị và Hồng Đề không chuyển hướng mà dắt ngựa đi thẳng về phía trước. Khi đi qua, Ninh Nghị còn nhìn một con sói đang nhe nanh ra, mắng một câu:
- Nhìn cái gì mà nhìn!
Vào buổi sáng sớm, tiếng nói phát ra giữa rừng núi càng thêm vang vọng hơn, con sói đang nhe nanh ra càng muốn nhào về phía trước. Khi Hồng Đề vừa đảo mắt qua, mấy con sói liền quay lại phía sau "Uuu" một tiếng, sau đó hơn chục con sói hoang đồng loạt chạy xuống dưới chân núi.
- Sao ta lại không cảm nhận được sát khí của nàng nhỉ?
Ninh Nghị đánh giá nàng.
- Nếu chúng dám nhào về phía trước, ta sẽ thật sự ra tay giết chúng, một số con sẽ chạy được, có một số con không thể, nhìn là biết chúng rất đói bụng rồi.
Hồng Đề mỉm cười.
- Nếu nói như vậy lúc ban đầu, nếu ta có thật sự bổ nhào đến, nàng cũng sẽ không giết ta, ta vì biết được chuyện này nên không cảm nhận được sát khí trên người nàng.
- Điều này thì khó nói lắm.
- A, vậy để ta thử xem.
Ninh Nghị đứng trên chân núi, buông dây cương ngựa ra, bẻ cổ tay giống như đang muốn lao đến. Hồng Đề đứng bên kia, ánh mắt bỗng nhiên ngưng tụ, hai tay đặt trước ngực rồi giơ lên. Ninh Nghị đột nhiên thấy trong lòng căng thẳng, không tự chủ được lui một bước, sau đó nghi ngờ nhìn vai phải của mình.
- Nếu ngươi xông đến, ta sẽ đánh vào vai ngươi!
Hồng Đề nói.
Ninh Nghị gãi đầu:
- Khoa trương như vậy... Nàng thật sự đánh ta sao...
Hồng Đề không trả lời, một lúc sau khi hai người tiếp tục phi ngựa về phía trước mới nghe thấy nàng thấp giọng nói:
- Thật ra sẽ không đánh...
Quay đầu lại nhìn chỉ thấy trong ánh ban mai, ánh mắt nàng trong suốt như pha lê, môi vẽ lên nụ cười thong dong.
Thỉnh thoảng hai người lại đùa nghịch như vậy, đợi đến khi mặt trời lên cao thêm chút nữa, bọn họ liên đốt lửa ở bờ suối gần đó, nấu cháo thịt ăn sáng. Đã là ban ngày, Hồng Đề cất áo choàng buổi tối đi, chỉ mặc một bộ trang phục võ sĩ cho dễ hoạt động, áo dài quần dài, đều là màu xám đen - lộ ra thân hình cao gầy của Hồng Đề, tuy không mấy tinh tế nhưng cũng không khiến người ta thấy quá béo hay quá cường tráng, có lẽ là nhờ việc tu luyện nội công trong một thời gian dài. Từng cử chỉ của nàng đều hồn nhiên mà toát ra khí thế không thể khinh thường. Trước mặt Ninh Nghị, nàng là một hiệp nữ xinh đẹp khiến người ta cảm thấy ấm áp, nhưng nếu là trước mặt kẻ thù, nàng trong nháy mắt sẽ toát ra khí thế khiến kẻ khác phải rét lạnh.
Nhưng bộ y phục kia đã cũ, ở phía sau vai và cổ tay còn có hai mảnh vá kín đáo, dùng vải bố cùng màu sắc cẩn thận vá lại, nếu không nhìn kĩ sẽ không phát hiện ra.
Ăn sáng xong, hai người cưỡi ngựa đi thẳng đến chỗ Hồng Đề chỉ. Vùng đất này Hồng Đề đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, Ninh Nghị thì qua lời giới thiệu của nàng cũng hiểu biết đôi chút, ở nơi nào từng đánh nhau, nơi nào có người chết, phỉ tặc nơi nào nổi danh, đã có những chuyện gì xảy ra.
Xen giữa rừng núi và vực thẳm là những con đường quanh co khúc khuỷu, Hồng Đề tìm đến mấy thôn xóm hoặc những sơn trại, có nơi có người ở nhưng cũng có những nơi đã biến thành tử địa, tường nhà đổ nát, xung quanh cũng không phải không có người sinh sống, nhưng phần lớn đều rất nghèo khổ, hoặc là có chỗ ủy thác - nếu đỡ khổ một chút thì liền bị bọn cướp hoành hành. Cường đạo trên núi Lữ Lương nếu tập trung quy mô lớn có thể mở rộng công việc cướp bóc ra các huyện trấn phụ cận.
Hồng Đề cũng chỉ giới thiệu sơ qua những chuyện này, chẳng khác gì mấy chuyện bình thường khác. Trên thực tế, đây đương nhiên là chuyện rất bình thường, giết người, đói chết, cướp bóc thậm chí là ăn thịt người, Ninh Nghị cũng không phải là không biết đến những chuyện này, vừa nghe là đã hiểu được phần nào. Hồng Đề từng nói, ở đây mọi người "sống không giống như người", Ninh Nghị trong lòng hiểu rõ, có rất nhiều chuyện Hồng Đề không kể cặn kẽ, mà có kể cặn kẽ thì cũng chẳng làm được gì, hắn hiểu điều này. Cả ngày nay, hắn cùng Hồng Đề chạy trước đội hình, không ngờ vô tình trong lúc này lại gặp phải chuyện như vậy.
Đó là thôn trang nàng sống trước đây - trước khi Hồng Đề vào sâu trong núi hung hiểm mà thành lập Thanh Mộc trại. Qua buổi trưa, Ninh Nghị nói muốn ra ngoài quan sát một chút. Ninh Nghị mở miệng, Hồng Đề hơi do dự một chút rồi cũng đồng ý.
Men theo chỗ bọn họ đang đứng đi hơn hai mươi dặm về phía tây bắc Lữ Lương sơn, nhờ có Hồng Đề chỉ đường, họ đi vào một thôn trang nhỏ trong rừng cây dương. Ánh mặt trời buổi chiều ấm áp, thôn trang nhỏ đã đổ nát đến không nhìn ra hình thù nhà cửa. Hai người đi một mạch đến đây, vừa đi vừa nói chuyện về Trúc Ký của Ninh Nghị.
Khi mới quen nhau ở Giang Ninh, lúc trong tiểu viện, Tiểu Thiền nói: "Chuông gió, ngày mai gặp". Ninh Nghị từng nói với Tiểu Thiền, tương lai muốn đưa Trúc Ký đến vùng Lữ Lương sơn, chỉ để bán gà nướng thôi. Bây giờ xem ra chuyện này cũng rất khó, cũng may lúc nãy Ninh Nghị đã tiện tay mang theo gà và gia vị. Sau khi hai người đi vào thôn trang liền đi tìm ngôi nhà mà Hồng Đề ở hồi nhỏ.
Trong thôn trang là khung cảnh đổ nát thê lương, những ngôi nhà dựng bằng bùn đất hoặc gỗ không có người trông nom, trải qua mưa gió liền không đứng vững được mà đổ sụp xuống. Nhưng nghe nói ngôi nhà trước đây Hồng Đề ở vẫn còn khá nguyên vẹn. Hai người dọn dẹp qua một chút, kể lại chiếc bàn chỉ còn ba chân, lại dọn lại nhà bếp, Ninh Nghị chuẩn bị làm món gà nướng. Hồng Đề ở bên cạnh dọn dẹp lại nhà của một lượt, đến khi mọi thứ đều ổn thỏa, Ninh Nghị chuẩn bị thể hiện tài nghệ, nàng mới ra ngoài làm chút việc.
- Nàng nhớ về ăn cơm nhé!
Ninh Nghị cười cầm cái túi đựng con gà, huơ huơ tay. Nàng ra ngoài xử lý công việc, đương nhiên là có chút mong nhớ rồi. Lúc này mặt trời đã khuất dần về phía tây nhưng ánh nắng vẫn rất ấm áp. Đã lâu Ninh Nghị không làm mấy chuyện này nên cũng mất không ít công sức, sau một hồi lâu mới có mùi thơm nức mũi từ trong ngọn lửa tỏa ra.
Bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, hình như là đi vào phòng bên cạnh. Ninh Nghị xoa tay, đi về hướng ấy. Có người cất tiếng, đó là một âm thanh thong thả nhưng rất khàn:
- Hồng Đề về rồi à? Hồng Đề về đấy phải không?
Đó là một nữ nhân quần áo tả tơi, từ đầu đến chân toàn một màu đen, không thể nhìn ra tuổi, một con mắt dường như bị mù, hơi híp lại, miệng mất hai chiếc răng. Từ xa cũng ngửi thấy mùi hôi trên người nữ nhân này, hẳn là một người điên, sau khi thấy Ninh Nghị thì thân thể người đó đột nhiên co rúm lại. Nghe thấy nữ nhân kia gọi tên của Hồng Đề, Ninh Nghị có chút ngạc nhiên, sau đó nói:
- Hồng Đề... đã về rồi, ta là tướng công của nàng ấy.
- A?
Nghe Ninh Nghị nói như vậy, nữ nhân kia buông lỏng cảnh giác, thậm chí ánh mắt đột nhiên sáng rực lên:
- Ngươi là... tướng công của nàng?... Hồng Đề đã thành thân rồi sao? Các ngươi thành thân khi nào vậy?
- Ngay trong năm nay, cũng chưa được bao lâu.
Ninh Nghị cười nói:
- Người là...
- Trong năm đây, cũng chưa được bao lâu sao? Ồ, cũng chưa được bao lâu... Hồng Đề đã thành thân rồi sao, ngươi là người ở đâu... À, ta là Phúc Đoan Vân, là Đoan Vân tỷ của muội ấy...
Nữ nhân kia chỉ là một thôn phụ dân dã, hắn là đã phát điên mới trở thành bộ dạng như này. Nhưng sau khi nghe nói Hồng Đề đã thành thần, trên mặt ngập tràn cảm xúc vui sướng, Ninh Nghị cũng bị cuốn vào niềm vui này, cười gật đầu.
- Đoạn Vân tỷ, ta tên là Ninh Nghị, là người Giang Ninh. À, tỷ chờ chút.
Ninh Nghị đến cạnh bếp, lấy từ trong túi mang theo bên người ra một cốc nước, khăn mặt, múc một ít nước xấp vào khăn mặt rồi đưa cho nàng.
- Đoan Vân tỷ, tỷ lau tay, uống nước rồi ngồi xuống đây.
Hắn đặt một chiếc ghế còn ngồi được sang bên cạnh bàn, để đối phương ngồi xuống. Nữ nhân trước mặt có chút do dự không muốn lau tay, nhưng khi ngồi xuống cũng lau tay rồi bưng lấy ly nước.
Căn phòng này đã không còn mái, chỉ còn ba bức vách tường đổ nát. Phúc Đoan Vân ngồi cạnh chiếc bàn mục nát, giống như những cô gái cả ngày khép mình trong nhà, đứt quãng nói chuyện cùng Ninh Nghị, hỏi Ninh Nghị đang làm gì, rồi kể lại những chuyện đã xảy ra trong thời gian Hồng Đề không trở lại, còn kể cả những chuyện trước kia của Hồng Đề, nói nàng rất hiểu chuyện, kể cả nạn đói khi trước, nhưng khi kể chuyện về mình và những chuyện đã xảy ra trong thôn thì lời nói lại trở nên hỗn độn.
- ... Gần đây mọi người đều đi chơi la cà, lúc nãy ta đến nhà Nhuận Hưng cũng chẳng có ai... Ta thì sống một mình, à, còn có tướng công của ta, và bà bà của ta nữa, đến Phần Dương mua... mua quà tết, vẫn chưa quay về... Ta nghĩ, trước tưới nước vào đất... thùng nước trong nhà hỏng rồi, ta định sang đây mượn cái thùng đựng nước, vừa hay thấy nhà hai ngươi mở cửa, Hồng Đề quay về rồi, thật tốt... Muội ấy cũng đã thành thân rồi... Ninh công tử, ngươi phải đối xử thật tốt với muội ấy đấy...
Phúc Đoan Vân vừa nói, Ninh Nghị đứng ở bên kính cẩn đáp lời, thời gian từ từ trôi qua đến khi bóng lưng Hồng Đề xuất hiện, nàng cũng như đang tìm kiếm cái gì. Nhìn thấy Phúc Đoan Vân, ánh mắt luôn tìm kiếm mới dừng lại, nhìn Ninh Nghị đầy phức tạp rồi đi tới:
- Đoan Vân tỷ, sao tỷ lại ở đây.
- A, Hồng Đề, muội đã về rồi sao, muội vừa về lại ra ngoài tiếp rồi. Ta đến đây tìm muội, lại gặp được tướng công của muội.
- Tướng công...
Hồng Đề liếc mắt nhìn Ninh Nghị một cái.
Ninh Nghị cười cười đứng lên:
- Vừa hay đến giờ cơm tối, Đoan Vân tỷ hãy ở lại ăn bữa cơm đã.
- Ừ, ừ...
Phúc Đoan Vân gật đầu đồng ý, rồi nói với Hồng Đề:
- Muội cứ ra ngoài... cứ ra ngoài...
- Muội vừa đến nhà tìm tỷ mà...
Hồng Đề khẽ nói.
- Ta, ta đi ra ngoài...
Phúc Đoan Vân ngẫm nghĩ một chút, cười nói:
- Ta muốn trồng mấy cái cây, nhưng cái cuốc lại cho người khác mượn mất rồi, lúc bà bà đi, đưa ta ít đậu tương... bảo ta trồng đậu tương vào đất...
Ánh mặt trời rực rỡ từ trên cao chiếu xuống, khiến căn phòng thêm phần ấm áp.
- Đúng vậy, trồng đậu tương.
Hồng Đề gật đầu đáp lời.