Đàn Nhi chợt kêu lên một tiếng, làm cho mọi người trong viện đều bị kinh động, Vân Trúc và Cẩm Nhi từ trong lầu bên chạy xuống, trong phòng bên cạnh, Tiểu Thiền còn đang ở cữ cũng theo Hạnh nhi đi ra. Ninh Hi cũng lạch bạch lạch bạch chay qua, ở trong sân ngã nhào một phát, tiếp đó lại bò dậy, vẻ mặt mơ hồ.
- Làm sao vậy...
Vân Trúc chạy tới ôm lấy Ninh Hi, phủi bụi trên người nó.
- Đi chiến trường...
- Đừng thêm phiền, trở về đi! Tiểu Thiền! Đã bảo nàng không nên xuống giường...
Ninh Nghị quát một tiếng, trong phòng, đứa nhỏ mới sinh oa oa khóc lên, mà ở bên ngoài càng xôn xao nhiều hơn. Đám người Tô Văn Định cũng chạy đến cửa viện, nhìn bên này thấy Đàn Nhi bị Ninh Nghị bế trên cửa, chỉ nghe nói là:
- Tướng công định lên Bắc, định đi chiến trường!
Đám người Vân Trúc nghe nói thế lập tức tái mặt khựng lại, chỉ có Cẩm Nhi ngập ngừng nói:
- Lần này... có thể không đi được không....
Nàng chung quy biết mình là thiếp thất, thời điểm có mặt Đàn Nhi, nàng cũng không nói nhiều, chỉ là nhìn thẳng vào Ninh Nghị hỏi.
- Đây là ta đi làm việc, không phải đi chiến trường...
Trong lúc Ninh Nghị giải bày, cửa sân bên kia truyền tới một thanh âm:
- Nhị tỷ, ta cũng đi đấy! Chúng ta đây là vì nước vì dân, ty không nên ngăn cản tỷ phu!
Nói chuyện chính là Tô Văn Phương. Y còn chưa dứt lời, Tô Đàn Nhi quay phắt đầu lại:
- Cậu câm miệng đi! Trong nhà cậu cũng sắp có con nhỏ, em dâu đã có bầu ba tháng rồi!
Tô Văn Phương ôm đầu:
- Nhà có mọi người, nam nhi vốn chính là bổn phận bảo vệ quốc gia, ta đi theo tỷ phu lên bắc là chuyện tốt!
Trong ngày thường, y nào dám nói chuyện với Tô Đàn Nhi như vậy.
Ninh Nghị phất tay quát:
- Cậu câm miệng cho ta!
Tô Văn Phương có chút ấm ức nói:
- Tỷ phu...
Mà ở bên cạnh y, nữ nhân gần đây mới được chẩn đoán mang bầu vội kéo ống tay áo của y, sắc mặt lúc đó lúc trắng, nàng nhìn Ninh Nghi, rồi nhìn lại trượng phu Tô Văn Phương, trong lúc nhất thời ánh mắt phức tạp nhưng không có lên tiếng. Đợi cho Ninh Nghị ở trong sân giải bày thêm vài câu, ngoài cửa sân bên này đột nhiên vang lên tiếng khóc, sau đó có tiếng hỏi nghẹn ngào của vợ con Tô Văn Định:
- Chàng... chàng cũng đi sao?
- Nam nhi bảo vệ quốc gia! Việc này không phải là chuyện nữ nhân các ngươi có thể nói! Thu lại vẻ mặt nữ nhân khóc sướt mướt kia cho ta. Nếu không coi chừng ta phạt nàng...
Rồi sau đó tiếng khóc giống như có sức cuốn hút, vang lên phạm vi càng lớn.
Ninh Nghị khóe mắt co giật mạnh, đột nhiên quay về phía cửa sân bên kia:
- Hết thảy câm miệng cho ta! Hiện tại làm sao vậy! Chỉ là đi lên bắc một chút mà thôi, khóc cái gì mà khóc! Chờ mong trượng phu các ngươi chết à!
Trong nhà này, hắn có uy nghiêm tuyệt đối, lời nói nghiêm khắc này vừa ra, người nhà ở xung quanh đều sợ tới mức im thin thít. Văn Định, Văn Phương đắc ý ngửa đầu nói:
- Đúng vậy, ai nói sẽ chết! Bọn đàn bà các ngươi này...
- Văn Định, Văn Phương các ngươi cũng câm miệng cho ta!
Ninh Nghị chỉ chỉ bọn họ:
- Để các nàng khóc! Sao có thể không cho người khóc! Khóc thay các ngươi là lo lắng cho các ngươi, là trong lòng có ngươi! Có thể nhìn được điểm này thì ghi nhớ ở trong lòng cho ta... Cái gì trừng phạt nàng, coi chừng Nhị tỷ ngươi xử lý các ngươi!
Lần này Ninh Nghị răn dạy không phân tốt xấu, tuyệt đối là hành vi trước sau mâu thuẫn mà ba phải, chỉ có điều mọi người cũng không tiện nói cái gì. Hắn mắng xong một trận, mới hít vào một hơi, nhìn quanh bốn phía, giọng điệu mới thật sự nghiêm túc nói tiếp:
- Người trong nhà sắp đi ra ngoài làm việc, lo lắng là nghĩa phải có, nhưng Nhị tỷ các ngươi suy nghĩ nhiều rồi, không nguy hiểm như vậy! Trong ngày thường ta mấy chục người không phải cũng giống nhau quét sạch Lương Sơn? Chúng ta chỉ là làm hậu cần ở bên ngoài chiến trường, không phải thật sự đi lên chiến trường. Đây là để cho các ngươi yên tâm mới nói cho các ngươi biết tình hình thực tế, người Nữ Chân là lợi hại, ta cũng không muốn đối mặt với bọn họ, các ngươi còn sợ cái gì!
Hắn nói xong đoạn này, hơi dừng lại rồi nói tiếp:
- Nhưng bất kể là chúng ta đi làm gì! Người Nữ Chân đánh tới rồi, chúng ta cũng phải đi nghênh địch đấy! Trượng phu, huynh đệ của các ngươi, trước kia ở thành Giang Ninh là một đám công tử con ông cháu cha chỉ biết ăn uống ca hát vui đùa! Tên Văn Phương kia tới bây giờ vẫn còn có chút ẻo lả... Nhưng hiện tại bọn họ là nam nhân, đường đường chính chính đầu đội trời chân đạp đất! Các ngươi có con nhỏ, về sau là có thể nói với con nhỏ: cha của chúng là ai, trải qua chuyện gì! Các ngươi có thể phụ trách tự hào, ta sẽ phụ trách đưa bọn họ trở về an toàn! Đến lúc đó bọn họ tùy tiện một người ra riêng, cũng có thể làm một cây trụ cột, chống đỡ cho một đại gia đình! -
- Được rồi!
Ninh Nghị giơ tay lên:
- Thời gian không còn nhiều, hai ngày nữa sẽ đi, thời gian còn ở lại thì hãy sống với nhau cho tốt, có lời gì hãy nói ra, muốn khóc thì trở về khóc cho bọn hắn xem đi. Không nên ở chỗ này một đống người náo loạn lung tung... Dường như trước kia đâu có khoa trương như vậy! Đều trở về đi! Bên cạnh ta còn có người cần phải dỗ dành đây...
Hắn thở dài, quay đầu, nhìn mọi người trong sân:
- Tốt lắm! Nếu các ngươi muốn khóc cho ta xem... thì chúng ta vào trong phòng rồi khóc được không?
Cẩm Nhi lau lau mắt, hít mũi một cái:
- Chàng sẽ không có việc gì, thiếp không khóc đâu!
Trên mặt nàng lộ ra nụ cười, chỉ có điều nước mắt còn đang không ngừng rơi, Ninh Nghị bất đắc dĩ đi tới, ôm thân mình nàng, sau đó cùng các nàng kéo nhau trở về phòng...
******
Đường phố cửa bắc Đại Huyện, trong thành thị truyền đến tiếng chiến đấu huyên náo bốn phương tám hướng, Hoàn Nhan Hi Doãn cưỡi chiến mã, cánh tay đặt trên chuôi kiếm.
Ám sát chợt tới bất ngờ.
Rồi đột nhiên sát khí ngưng tụ giống như ánh mặt trời mỏng manh ngăn cách tiếng vang, đột nhiên từ trong một tòa tiểu lâu sụp đổ hơn phân nửa ven đường bắn ra vũ khí sắc bén không tiếng động kèm theo sát ý thê lương, trong nháy mắt mọi người chưa kịp phản ứng, đã mãnh liệt bắn thẳng tới trước chiến mã Hoàn Nhan Hi Doãn, đạo sắc bén từ trên cao chém xuống.
Trong đám thân vệ của Hoàn Nhan Hi Doãn, có một người từ sườn phía sau đột nhiên bắn tên ra, người còn lại vội ném trường thương, nhưng mà trong nháy mắt đó, phản ứng của mọi người dường như đều không thể vượt qua tốc độ của ám sát, người nọ từ không trung đánh xuống, quát to thành tiếng bén nhọn:
- A a...
Thanh âm thê lương mà quỷ dị lại giống như tiếng quạ kêu đêm.
Áo khoác trên người Hoàn Nhan Hi Doãn rít lên một tiếng trải rộng trên không trung, trên đường phố buổi chiều, chiến mã dựng đứng lên giữa không trung, giống như nổi lên một đoàn ánh nắng. Hoàn Nhan Hi Doãn "Hừ" một tiếng, rút kiếm vung chém, Viên Vương Kim Kiếm mang theo vầng hào quang màu vàng, va chạm với khí tức thê lương tang thương kia trên không trung.
Thích khách đột kích kia bị chém phải bay lui ra ngoài, đó là một gã người lùn dáng người thấp bé xấu xí, trong tay cầm một thanh binh khí giống như đao giống như liêm, vô cùng sắc bén. Gã lăn mấy vòng trên mặt đất, mới vừa đứng lên, rừng thương đã tới.
- A...
Gã mở miệng kêu to, thân hình bay ngược lại, tên bắn thủng bờ vai của gã, trường thương theo sát tới, gã vung đao chém mạnh. Chỉ trong chốc lát, gã liền bị đẩy vào góc chết trong đống hoang tàn ven đường, mấy cây trường thương gần như toàn bộ đâm trúng gã, đâm thủng thân thể gã. Gã nắm liêm đao trong tay, mắt nhìn Hoàn Nhan Hi Doãn, trong miệng trào ra máu tươi, còn đang kêu to:
- A...
Nhưng ngay sau đó tiếng kêu quỷ dị kia cũng biến mất.
Người lùn thân hình thấp bé này không đủ lực lượng, nhưng mà gã luôn luyện võ, luyện tập đạo ám sát đạt tới đỉnh cao. Chỉ hy vọng có thể dùng sức một kích chém chết đại tướng địch, chỉ có điều một kích không trúng, mình đã chết rồi.
Hoàn Nhan Hi Doãn ngồi trên lưng ngựa, nhìn vào thi thể này:
- Là người lục lâm của Vũ triều, thân thủ không tệ! Sau khi phá thành, treo hắn ở cửa thành!
Y thu lại trọng kiếm trong tay ra lệnh, liền có vệ sĩ nghe lệnh thi hành.
Mồng ba tháng tám, bất kể như thế nào, vào buổi chiều này, mũi đao ám sát của người lục lâm Vũ triều, lần đầu tiên nhắm vào tướng lĩnh cao tầng của Kim quốc. Chỉ có điều thân phận của người ám sát này, trong một thời gian cũng không có bao nhiêu người biết được.
Không lâu sau, cửa phía nam Đại Huyện cũng hoàn toàn bị người Nữ Chân đánh hạ, toàn thành bắt đầu bị giết chóc. Mà hết thảy phát sinh ở phía bắc, cũng chỉ là khúc nhạc dạo nho nhỏ tiếp theo người Kim xâm nhập phía nam mà thôi. Không lâu sau, bọn họ liền cuốn quét xuống, tiến sát cổ thành Hân Châu...
***************
Mặc dù đối với chuyện Ninh Nghị lên bắc, nữ nhân theo bản năng biểu hiện ra kháng cự, nhưng thật sự nước đến chân, nữ nhân có thể làm ngoại trừ khóc và lo lắng, cũng không có lựa chọn gì nhiều hơn.
Còn đối với Ninh Nghị mà nói, tuy rằng cũng từng trải cảnh nước mất nhà tan chẳng sợ, ý tưởng chỉ cần an phận ở một góc là tốt rồi, lúc này cũng đã bị đẩy ngã. Khi sự việc thực sự ập tới đây, hắn cũng không có nhiều lựa chọn để chọn, tới cuối cùng, cũng chỉ có thể dùng kiên nhẫn lớn nhất trấn an người bên cạnh, trọng yếu là mấy người nhà.
Bất kể như thế nào, quá khứ đã qua một năm thoải mái và thái bình, theo khoảnh khắc Đàn Nhi khóc lên này, quả thật giống như bị vật gì đó cắt xé. Lúc này quay đầu lại xem, mới cảm nhận được cái loại sống trong thoải mái nhàn nhã này là quý báu và hạnh phúc.
Thậm chí hắn còn không kịp tới đặt cái tên hay cho con của mình và Tiểu Thiền...
Mặt trời chiều ngã về tây, trong phủ còn chưa có ăn cơm, Ninh Nghị và Đàn Nhi đến gần trên đường đi rồi. Gần nhà có dòng sông nhỏ chảy ngang qua thành thị, trên sông nhỏ có cầu đá, xung quanh người đi đường không nhiều lắm, mùa thu ánh mặt trời chiếu lá cây xuống dòng sông, nhìn theo thuyền nhỏ mui thuyền đen chạy dưới cầu đá, Đàn Nhi liền nắm tay của hắn. Xung quanh cách đó không xa có nhiều hộ vệ và gia đình đi theo.
- Thiếp vốn... chỉ muốn cuộc sống càng đơn giản một chút!
Đàn Nhi cười cười:
- Giống Giang Ninh như trước là tốt rồi, không cần đi ra cửa luôn phải dẫn theo rất nhiều người, sợ người khác đánh tới. Có thể đi lại nhàn nhã, thoải mái ngắm phong cảnh... Tướng công chàng còn nhớ chứ? Giang Ninh bên kia, ở gần nhà cũng có cầu như vậy, có đôi khi chàng trở về, thiếp luôn ở đó chờ gặp chàng... Lần đầu tiên khi thiếp dọn tới đây đã nhìn thấy, trong lòng chỉ muốn khi mặt trời xuống núi thiếp sẽ đến cầu này tản bộ, sau đó nhìn thấy chàng từ đầu cầu bên kia đi tới...
Chuyện của Trúc Ký, chuyện trên người Ninh Nghị sau này càng ngày càng lớn, người trong nhà đi ra ngoài cũng phải mang theo hộ vệ bảo tiêu, về nhà thì phần lớn ngồi xe ngựa, đâu có cơ hội tản bộ ở bên ngoài... Nhắc tới Ninh Nghị cúi thấp đầu, Đàn Nhị thì lắc lắc đầu.
- Thiếp cũng biết chuyện tướng công chàng cần phải làm, thiếp cái gì đều ủng hộ chàng, nhưng chỉ có một điểm: trong lòng thiếp không rõ, chuyện thiên hạ là để người trong thiên hạ làm, vì sao... trong lòng tướng công cứ có nhiều cảm giác gấp gáp như vậy? Giống như lần này, chàng ở lại kinh thành rõ ràng cũng là có thể làm việc, hiệu suất nhất định sẽ kém, nhưng kém một chút thì kém một chút thôi. Thời điểm ở nhà, trước mặt của Vân Trúc các nàng, thiếp không dám hỏi chàng như vậy, nhưng thiếp thật sự không rõ...
Ninh Nghị nắm tay nàng thật chặt, sau một lát trầm mặc, thở dài, thấp giọng lẩm bẩm:
- Ta muốn đi xem chiến trường...
- Hả?
Đàn Nhi quay đầu nhìn hắn.
Ninh Nghị cười gia la, ánh mắt trong suốt:
- Nàng có biết trước khi thành Yến Kinh bị đánh hạ, Quách Dược Sư ngăn cản bao lâu không?
Đàn Nhị hiển nhiên không rõ vì sao hắn hỏi như thế.
- Y ngăn cản năm canh giờ và đánh năm canh giờ với Hoàn Nhan Tông Vọng thế lực ngang nhau, nếu như không có biến hóa, nếu không ai đâm dao nhỏ sau lưng, thậm chí y có thể đánh bại Hoàn Nhan Tông Vọng!
Ninh Nghị nói tiếp:
- Chúng ta có an bài người ở bên cạnh Quách Dược Sư, không đến mức có thể thao túng hoặc giết y, nhưng có thể biết toàn bộ tình hình lúc đó: Trương Lệnh Huy, Lưu Thuận Nhân rút lui trên chiến trường, muốn đầu hàng, nhưng Quách Dược Sư là thật sự muốn đánh thắng, sau lần bại này y trở về lại Yến Kinh, nếu cả thành phòng thủ, cũng có thể giữ được một thời gian ngắn, nhưng y lập tức đầu hàng ngay... nàng có biết điều này đại biểu điều gì không?
- Cái gì?
Đàn Nhi hỏi một câu, tuy nhiên trong nội tâm nàng vốn cũng không hề quan tâm.
- Từ sau chuyện Trương Giác, vấn đề đầu hàng này, với y mà nói cũng không sao cả. Nếu như không có tiến thêm một bước phát sinh chuyện đau lòng, y có thể đánh, nhưng bởi vì hai huynh đệ quyết định hàng không thể thay đổi, y lập tức biết dù có đánh tiếp nữa không có ý nghĩa... Có khả năng là... từ sau chuyện Trương Giác, trong lòng y đã biết rõ Vũ triều không được coi trọng!
Ninh Nghị cười cười:
- Mặt khác, ngay từ đầu chiến sự, vị trong cung kia đã chuẩn bị phong cho Quách Dược Sư là Yến Vương, nàng thử nghĩ xem điều đó có ý gì?
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Đàn Nhi, Ninh Nghị dừng một chút, nói tiếp:
- Trong triều đình tất cả mọi người đại khái đã nhìn ra, vị trong cung kia... là sợ hãi, sợ hãi vỡ mật rồi. Đương nhiên có khả năng chính vị ấy cũng không phát hiện, nhưng cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, Quách Dược Sư còn chưa có đánh thắng, đã trực tiếp phong làm Yến Vương, vị ấy nói là ngàn vàng mua khí phách, nhưng còn những người khác thì sao? Không có tiền lệ này, tây quân trấn Tây Hạ sẽ thế nào, sẽ ăn nói thế nào với Chủng Sư Đạo bọn họ. Vị ấy sợ hãi, lợi thế trên tay, một tia ý thức sẽ mất đi... Mà sau vị ở trong cung kia, khi Đồng Quán trực tiếp vứt bỏ Thái Nguyên về kinh, thời điểm ông ta chuẩn bị trở về, phỏng chừng Nhạn Môn Quan, thành Yến Kinh cũng còn chưa bị đánh hạ đâu...
Đàn Nhi trầm mặc một lát nói:
- Bọn họ...
- Hoàng thượng trong cung, đại thần chưởng quan quân đội, tướng lĩnh tuyến đầu biên cương quan ải..
Ninh Nghị cười cười:
- Bọn họ toàn bộ cũng không tin Vũ triều có thể thắng. A... Ít nhất lúc này, bọn họ đều biến thành nhà tiên tri xứng chức nhất rồi. Thật vậy, trong miệng có thể nói ca múa mừng cảnh thái bình, đủ loại chuyện khốn kiếp, trong lòng mọi người nhiều ít vẫn có hiểu rõ...
Phát hiện ý tứ từ trong lời nói của Ninh Nghị để lộ ra, trong lúc nhất thời Đàn Nhi không biết nên nói cái gì cho phải. Ninh Nghị nắm tay nàng.
- Đương nhiên, chuyện không có bết bát như nàng nghĩ như vậy, một quốc gia dù suy sụp thế nào đi nữa, cũng có thể kéo dài một thời gian ngắn, nhưng trong xác suất tối thiểu, quả thật bọn họ có khả năng một đường đánh giết tới đây, đánh hạ kinh thành, thậm chí có thể trong thời gian mười mấy năm, tiêu diệt toàn bộ Vũ triều. Đến lúc đó, có khả năng mọi người đều không chạy thoát!
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Khả năng này, dù sao cũng là có đấy!
- Ta chỉ quan tâm tới các nàng, nói cho cùng, chính là những người trong nhà này!
Ninh Nghị nắm tay nàng, nhìn ánh mắt của nàng cười cười, nói:
- Trên đời này hơn mấy trăm triệu người, ta hy vọng bọn họ có thể trải qua cuộc sống tốt. Nhưng nói lời nói thật, nếu sự tình không thể xoay chuyển, cho dù toàn bộ mấy trăm triệu người chết ở trước mặt ta, ta cũng có thể còn sống trở về. Nhưng nếu như quân Kim thật sự đánh hạ Biện Lương, hoặc là Giang Ninh, thời điểm đuổi đến chúng ta không có chỗ để trốn, thực sự rơi xuống trên đầu các người, thì ta làm sao bây giờ?
- Không làm được chuyện gì cũng thôi đi, nhưng hiện tại ta có thể làm được, thì sao ta có thể ký thác hoàn toàn an nguy của các người vào một đám người không đáng tin cậy như vậy?
Hắn gấp khúc từng ngón tay của Đàn Nhi, nắm thành nắm tay, sau đó bao lại trong lòng bàn tay của mình, tay nữ nhân không lớn, lúc này, thân hình thể từ trước mắt dường như cũng có vẻ nhỏ nhắn, hắn cười rộ lên:
- Cho nên ta muốn đi chiến trường nhìn xem...
Từ đầu tới cuối, Ninh Nghị tin tưởng vững chắc cố gắng và năng lực của con người, con người có chuyện am hiểu, cũng có chuyện không am hiểu, nhưng nếu chấp nhận trả giá cố gắng vượt mọi khó khăn gian khổ, thì chuyện am hiểu có thể dung nạp chuyện không am hiểu... Bởi vậy hắn cũng phải đi đến tuyến đầu chiến trường, đi nhìn đi nghe đi cảm thụ. Con người dù sao cũng phải trả giá cho nỗ lực của mình, chỉ vì không muốn ký thác vật quý trọng vào tay người khác!
Nữ tử ôm thân thể nam tử, ánh trời chiều chiếu qua kẽ lá thu, hòa hai thân hình làm một thể. Tiếng sấm ngày mùa hè đã qua, đây là trong ngày đầu thu, ngày ấm áp cuối cùng. Kế tiếp, chính là giết chóc lạnh như băng và sống máu sôi trào.
Vào ngày mồng bốn tháng tám hắn làm chuyện trong nhà, an bài cả ngày, đồng thời phát ra mệnh lệnh cho Trúc Ký phía bắc. Buổi chiều, hắn cũng gặp mặt Sư Sư; chạng vạng tối cùng ngày, Ninh Nghị từ biệt Tướng phủ và mọi người trong nhà, vẫn như cũ bình thản rời đi. Thành Biện Lương lóng lánh ánh đèn khắp nơi, cùng người đi một lòng khởi hành lên phía bắc...
Phía bắc, đám người Sử Tiến vượt qua thành Hân Châu, cảnh tượng hỗn loạn, tàn khốc, tanh máu và hoang vu thuộc về chiến tranh kia hiện ra ở trước mắt bọn họ, rồi tiếp sau đó là vô số quân đội địch nhân...+