- Sự xuất hiện của những anh hùng này có nghĩa là sau khi Vũ triều khai quốc thì tiền lời tích lũy được theo hướng tích cực đã bị tiền nhân tiêu xài hết sạch rồi.
Gió thu soàn soạt, cây cỏ trên sườn núi như hơi cuộn sóng, ánh nắng chiều tà rút đi khiến cảm giác lạnh lẽo dần dần tăng lên nhưng đối với hai người mà nói thì đây chẳng là vấn đề gì. Ninh Nghị nói xong, Tần Thiệu Khiêm ngẫm nghĩ một chút rồi nhẹ giọng than thở:
- Tuy có chút không hiểu những tiền lời khai quốc chẳng phải đã sớm bị tiêu xài hết rồi sao?
- Tiêu xài hết thì bắt đầu nền tảng lập quốc sao?
Ninh Nghị cười cười:
- Nhị thiếu gia có tin nhân quả không?
- Mấy nữ nhân bên cạnh thì tin nhưng ta không tin cái này.
Tần Thiệu Khiêm cầm chuỗi trân châu đeo trên tay, lắc lắc:
- Ta nhớ hình như Lập Hằng cũng không tin?
- Ta tin bất cứ chuyện gì cũng có nhân có quả nhưng không tin nhân duyên quả báo.
- Khác nhau sao?
- Câu hỏi hay đấy!
Ninh Nghị uống rượu, ngẫm nghĩ một chút. Trong quân doanh và viện tử xa xa đã bắt đầu sáng ánh đèn, bóng dáng mọi người tụ tập dưới sắc chiều chạng vạng. Một lúc lâu sau hắn mới nói tiếp.
- Mỗi người chúng ta làm bất cứ việc gì cũng có nhân quả. Điều này đương nhiên là chân lý. Nói lớn ra như chúng ta giết Trương Giác, khiến người Nữ Chân cảm thấy chúng ta hèn nhát, cảm thấy chúng ta hèn nhát thì bắt đầu đánh chúng ta. Ngươi giết một người thì người nhà của họ sẽ tìm người báo thù. Nói nhỏ hơn, Tần tướng nói chuyện mình đã làm trước đây trước mặt Nhị thiếu gia, những thứ ngươi nhìn thấy sẽ hình thành tính cách hiện tại của Nhị thiếu gia ngươi. Người Nữ Chân đã tràn đến, tuy biết chưa chắc có thể đánh lại nhưng người sẽ không chọn cách bỏ chạy.
- Đương nhiên rồi!
Tần Thiệu Khiêm cười cười.
Ninh Nghị cũng cười:
- Mỗi một nhân quả xuất hiện tính ra đương nhiên rất phức tạp nhưng mỗi việc chúng ta làm, thậm chí là một câu nói, một hành động đều có thể dẫn đến một số chuyện, một số ảnh hưởng khác. Phần quả này có khi là tích cực, cũng có khi là tiêu cực, vấn đề là sự xuất hiện của nhân trên người mỗi người là giống nhau nhưng quả đối với mỗi người lại khác nhau.
Tần Thiệu Khiêm cau mày, rõ ràng là bắt đầu cảm thấy mơ hồ.
Ninh Nghị liền cầm một cành cây, vạch mấy vòng trên mặt đất.
- Chuyện là thế này. Chúng ta giả dụ một xã hội có mười người, bọn họ làm chuyện tốt mà cũng làm chuyện xấu. Trong một ngày, mỗi người sẽ tạo ra một cái dương, một cái âm, như vậy là mỗi kiểu sẽ có mười cái nhưng trong một xã hội hoàn chỉnh, dưới sự giáng xuống của mỗi cái dương, âm thì bọn họ cũng tùy cơ. Sau đó rất có khả năng người này có thể nhận được hai số dương, không nhận được số âm nào, như vậy là y gặp may. Một người khác lại gặp phải hai số âm, coi như y xui xẻo, có thể là bị người ta vu oan cho, cũng có thể bị người ta chèn ép nhưng nếu y không đủ nền tảng thì cũng có khả năng gặp phải mười số âm, người nào mà không chịu được thì sẽ chết.
- Cái đó cũng không hoàn toàn là tùy ý. Ta giết một người thì người nhà y chắc chắn sẽ tới tìm ta báo thù.
- Nhưng sự tính toán nhân quả không phải là thêm bớt một cách đơn giản, nếu mỗi thời mỗi khắc mà phần nhân của vô số người đan xen với nhau thì nó sẽ trở nên rất rắc rối.
Ninh Nghị cười:
- Ngươi giết phụ thân của người này, y từ nhỏ đã không còn phụ thân, bị người ta ức hiếp bắt nạt, bị xem thường. Để báo thù y đã làm rất nhiều chuyện xấu, để giết ngươi y cũng giết không ít người trước đó để luyện tay nhưng cũng có thể khi y bị bắt nạt, bị xem thường sẽ có người thương hại y, cho y một cuộc sống tốt, hóa giải được sự thù hận trong lòng y. Tất cả nhân quả của con người đan xen với nhau, cuối cùng sẽ giáng xuống đầu mỗi người, bỏ qua thiên tai thì tổng lượng cơ bản không hề thay đổi.
- Hình như có chút thú vị!
Tần Thiệu Khiêm nói:
- Vậy thì nó có liên quan gì đến tiền lời?
- Chúng ta tạo ra nhân, kết quả mà nó tạo ra đương nhiên có lợi mà cũng có hại cho quốc gia. Quốc gia là một hệ thống khổng lồ, thông qua việc hoạt động của hệ thống này, mỗi ngày nó sẽ thu nhận những nhân quả này, thông qua các cách như pháp luật rồi tha hồ giáng những nhân quả này lên đầu mỗi người một cách đều đặn.
Thân binh ở gần đến châm đuốc, đốt lửa trại ở bên cạnh, Ninh Nghị gõ xuống vòng tròn nhỏ trên mặt đất.
- Lúc quốc gia mới thành lập, tất cả mọi người đều tích cực tiến về phía trước. Hơn nữa vừa trải qua chiến loạn, họ biết hòa bình đến không dễ dàng, lúc nào cũng lo lắng đến các nguy cơ nên sẽ không gây ra những nguyên nhân gây tổn hại đến quốc gia một cách dễ dàng, cũng chính là không làm những việc xấu gây hại đến quốc gia. Vì quốc gia này cũng rất trẻ, tất cả các chế độ đều rất nhạy cảm, cũng sẽ nhanh chóng có phản ứng với những chuyện này nên thời gian đầu, quốc gia không ngừng trở nên hùng mạnh. Nhưng theo thời gian trôi qua sẽ có người nhận được rất nhiều nhân về mặt tốt, trở thành địa chủ, đại gia tộc, trở thành bè đảng trong triều đình.
Ninh Nghị còn chưa nói xong thì Tần Thiệu Khiêm đã gật gật đầu:
- Hiểu rồi,
- Đúng vậy!
Ninh Nghị cũng gật đầu:
- Khi một loạt lợi ích xuất hiện thì đầu tiên người ta sẽ giữ gìn lợi ích của chính mình. Y sẽ làm một chút việc thiện, làm một số việc tốt nhưng vẫn không ngừng khuếch trương bản thân mình. Người nghĩ mà xem, một nhà đại quan thu đất của trăm ngàn hộ nông dân, cho dù y có thu ít địa tô đi thì những việc tốt nhà y làm vẫn rất ít. Mà trăm hộ này vốn cũng chẳng có bao nhiêu thứ, ai cảm thấy cái quốc gia này có liên quan đến y chứ? Bọn họ có lẽ chất phác hiền lành nhưng bọn họ không có đủ khả năng chống đỡ nguy hiểm. Khi xui xẻo rơi xuống đầu thì họ sẽ nhà tan cửa nát, sau đó sẽ biến thành một cỗ máy tiếp tục tạo ra việc xấu. Với phép loại suy này thì quốc gia chỉ có ngày càng sa sút, đây cũng là sự quyết định nhân tính.
Ninh Nghị tiếp tục nói:
- Sau này quốc gia sẽ có ngày càng nhiều việc xấu, việc tốt có lợi với quốc gia ngày càng ít. Đến lúc chức năng của quốc gia bị ảnh hưởng thì việc tiêu hóa việc xấu cũng không thể bình quân được nữa. Có lúc bỗng nhiên một đống nhân quả xấu rơi vào đầu ngươi, ngươi bị oan uổng, có lẽ ngươi không chịu được sóng gió, người không chịu được chỉ có thể chết.
- Khi quốc gia sụp đổ thì các tầng lớp của cả quốc gia đã tích lũy được rất nhiều rất nhiều nhân. Chúng chính là số nợ của lịch sử, tất yếu phải có người trả nợ. Một người có thể trả được bao nhiêu, cho dù gặp phải một phần nhỏ thì cũng phải dùng mạng người để lấp vào. Số nợ mà con người một đất nước tạo ra phải dùng mấy chục vạn, mấy trăm vạn, mấy ngàn vạn mạng người để lấp vào. Đây là nhân quả mà ta biết.
Tần Thiệu Khiêm nhìn mấy vòng tròn hắn vẽ lúc sáng lúc tối trong ánh lửa:
- Vậy Lập Hằng còn nói không tin vào nhân quả sao?
- Tin nhân quả nhưng không tin quả báo.
Ninh Nghị gõ gõ vào vòng tròn đại diện cho mười người:
- Mỗi giá trị âm này giáng xuống đầu mọi người thì tỷ lệ đều bình đẳng, ngươi và ta như nhau, chỉ có điều khả năng gánh vác rủi ro và vận hạn khác nhau. Ở Vũ triều, khả năng gặp vận may vận xấu của một trăm triệu người là như nhau nhưng cụ thể nhận bao nhiêu thì phải đến lúc giáng xuống ngươi mới biết, nhưng nếu ngươi không chống được thì ngươi sẽ chết. Mỗi người chúng ta chỉ có thể sống một lần trong đời, nếu như một vạn kiếp có thể luân hồi thì chúng ta quả thực là hoàn toàn bình đẳng nhưng nếu không có luân hồi thì chỉ còn lại những người may mắn và nhận mệnh thôi.
- Có luân hồi, quả báo lại càng có. Nếu ngươi tạo nhân tốt thì sẽ nhận được quả tốt, nhưng ta...
Ninh Nghị nói đến đây thì dừng hẳn lại một chút rồi mới nói:
- Nhưng ta không tin luân hồi nên ta không tin vào quả báo.
Gió thổi trên không trung, chim đêm đang bay qua. Hai người nói đến đây thì đều trầm mặc rất lâu rồi uống rượu với nhau. Tần Thiệu Khiêm là người luyện võ, làm việc cũng khá thẳng thắn nhưng không có nghĩa là không có trí tuệ. Những lời của Ninh Nghị, anh ta ngẫm nghĩ lại vẫn có thể hiểu được. Vậy kết quả quá nghiêm trọng rồi.
- Lập Hàng cảm thấy Vũ triều ta đã đến lúc này rồi sao?
- Ta không rõ lắm. Ninh Nghị nói:
- Có lẽ chưa đến mức bị sụp đổ nhưng sự xuất hiện của nhân tốt nhân xấu rõ ràng đã không còn đều nhau nữa. Quốc gia đã không còn đủ mạnh, lại có giặc ngoại xâm. Vào lúc này sẽ có rất nhiều mạng người bù vào, cũng có một số người giống như khả năng miễn dịch của đất nước này vậy. Họ sẽ chủ động nghênh đón, tiêu hóa phần lớn kết quả xấu nhưng nếu không chống được thì họ sẽ phải chết. Những người này chính là anh hùng.
Tần Thiệu Khiêm sáng mắt lên, uống một chén rượu:
- Vậy Lập Hằng cảm thấy phải mất bao nhiêu mạng người mới đủ?
- Ta biết người muốn bù vào đó nhưng không phải cứ có mạng người là đủ được.
Ninh Nghị vỗ vỗ bả vai anh ta:
- Đừng quên cái nước này đã nợ nần rồi, quan trọng là con người trước khi chết có thể trả hết nợ, không trả hết mà tất cả mọi người đều chết hết thì cùng lắm là biến số âm thanh số không, làm lại từ đầu.
Hắn ngừng lại một chút:
- Vậy nên về mặt lý luận mà nói, muốn trả nợ thì cách duy nhất chính là còn thật nhiều người còn sống, hơn nữa có thể không ngừng sinh ra số dương, tìm được một cách sinh số dương, không ngừng triệt tiêu những số âm kia. Một người không triệt tiêu được thì một vạn người, chục vạn người, trăm vạn người. Khi một trăm vạn người trở thành chỉnh thể thì chúng ta có thể xử lý một kế hoạch một cách đồng đều.
- Sự đổi thay triều đại, cái gọi là người đổi mới đều là lập ra một hệ thống mới để những người trong một triều đại lấy phương pháp mới để sinh ra ngày càng nhiều số dương, nhưng tuy một hệ thống có thể triệt tiêu lượng số âm lớn đó một cách đồng đều nhưng thực tế luôn có nhiều có ít. Vì vậy, có người đổi mới thất bại, nhà tan cửa nát, có người đổi mới thành công, có thể kéo dài tuổi thọ của một quốc gia, nhưng y cũng nhà tan cửa nát như vậy bởi vì đó là nhân quả mà không phải một người có thể gánh vác được.
Ninh Nghị cười cười:
- Vậy nên nói ra ta đương nhiên rất tán thưởng những đại hiệp hiện giờ, lúc thuyết thư cũng nhờ bọn họ nhưng thực chất ta lại không thích chuyện này. Một nước cũng giống như một con đê dài ngàn dặm, những người trong đó gây nhân tốt nhân ác cũng giống như những con kiến, có con tu bổ nhưng cũng có con đục rỗng. Nhưng rất nhiều người dành hầu hết thời gian để phá hỏng một nước. Ngô Khất Mãi lúc tuyên thệ trước khi xuất quân, Từ Trạch Nhuận mắng chửi Ngô Khất Mãi, nghe nói chết rất khẳng khái. Y ở quê nhà có ruộng tốt thiên khuynh, dọa nam nạt nữ, thậm chí còn có mấy án oan do y xử. Rất nhiều người lúc nói đến giặc ngoại xâm đều thề không đội trời chung, dường như đây là quốc gia đại sự, là yêu nước gì đó nhưng thực ra không phải. Những người nói "ít nhất tôi quan tâm đến quốc gia đại sự" đều không đáng tin. Con người nếu như bình thường là người tốt, không làm tham quan ô lại mới là yêu nước. Nếu như quốc gia không khiến những giá trị âm này sụp đổ, không có thực lực thì làm sao ngoại tộc xâm lăng được chứ? Sao cần sự xuất hiện của những người anh hùng này?
Bóng đêm lờ mờ, sao ngập sống ngân, không gian yên tĩnh. Tần Thiệu Khiêm uống rượu, cười ha ha hai tiếng. Trong ánh lửa trại sáng rực, tầm nhìn đầu kia là viện tử, quân doanh, phủ Đông Bình đèn đuốc sáng trưng, các thửa ruộng, thôn xóm và thủy lộ xa gần. Không lâu sau họ lại chuyên đề tài, nói đến vấn đề vườn không nhà trống, bàn về quan lớn quan nhỏ, nói đến mấy thứ nghiên cứu khác. Đến khi hai người lên đến sườn núi và chuẩn bị xuống thì Ninh Nghị mới thở dài, vỗ vỗ bờ vai của Tần Thiệu Khiêm.
- Nhị thiếu gia, ta nói lung tung nhiều như vậy, chuyện đánh giặc ta biết trong lòng người đã có tính toán. Vũ triều sẽ thế nào cũng rất khó nói nhưng người làm chuyện thực tế có lúc không phải chuyện gì cũng có thể quá cố chấp được.
Tần Thiệu Khiêm cả người đầy mùi rượu, ợ lên một tiếng dài, một lát sau cũng nhìn Ninh Nghị:
- Ta biết ý của Lập Hằng người, nhưng nếu lúc này mà ta lùi lại thì ta có khác gì mấy tên mà ta coi thường chứ? Lập Hằng, ta là nhi tử của Tần gia, gia phụ ở trong triều có biết bao người dõi theo, ta mà không đón đánh thì gia phụ sẽ phải chịu bao nhiều chỉ trích đây? Lập Hằng người học thức uyên bác, nếu như ngươi có cách gì đúng đắn thì cứ nói ra ta nghe một chút.
Mấy lời cuối cùng anh ta nói có chút châm chọc. Người Nữ Chân đã lấy tốc độ như vậy đánh giết đến tận nơi, anh ta đón đánh, nếu như có thể thắng được thì đúng là chuyện cười. Binh tướng thủ hạ dưới tay anh ta là năm vạn, đối phương là mười vạn, bản thân anh ta mới thống lĩnh Võ Thụy Doanh được một năm, quan lớn nhất bên trên lại là quan văn, mà chỉ có mỗi Quách Dược Sư, kinh doanh ở Yến Kinh mấy năm, triều đình không những không quản chế y mà còn dốc toàn lực của sáu châu Yến Vân cho y. Hơn nữa những chiến tích khi người Nữ Chân tiêu diệt nước Liêu so với thực lực trước kia của Võ Thụy Doanh, kiểu đánh này cho dù là Bá Vương Hạng Võ, chiến thần Lã Bố, bạch mã Trần Khánh Chi tái thế cũng e khó có phần thắng. nhưng anh ta còn có bao nhiêu lựa chọn chứ?
Việc này những người trong cuộc cũng ít nhiều có thể nhìn thấy được.
- Thế sự đến nước này làm cái gì cũng không đúng. Ngươi không đi thì chẳng khác gì đám người kia nhưng người đi thì lại hao binh tổn tướng, cho người ta cơ hội tiêu diệt từng phần. Kế vườn không nhà trống của ta cũng vậy, rất có khả năng vì sự di chuyện này mà người bị chết đói do ta còn nhiều hơn người bị chết do người Nữ Chân giết nhưng những việc cần làm thì vẫn phải làm. Đối với Nhị thiếu ngươi, người hỏi ta phải làm thế nào mới đúng, ta chỉ nói hai điều, bất kể ngươi làm được điều nào, người thế nào cũng được.
Ninh Nghị cũng có chút men say phất phất tay:
- Thứ nhất, ngươi có thể xử lý một nửa bọn chúng! Thứ hai, ngươi có thể kéo chân quân Nữ Chân ở đây mười ngày nửa tháng. Hai điều này tùy tiện là có thể làm được. Nhị thiếu, phiền người chết ở đó, nếu không làm được mà người chết thì ta coi ngươi là kẻ hèn nhát!
Hắn thở dài
- Hàng Châu có Tiền Lão, hiện giờ có Chu Đồng, ta rất kính trọng bọn họ nhưng Tiền Lão là người nghiên cứu học vấn, Chu Đồng chỉ có một mình. Nhị thiếu ngươi là tướng quân, cho dù chịu nhục cũng phải sống, giống như những gì ta nói, điều quan trọng không phải là mạng người, không phải số không mà là người phải tạo ra được số dương mới có thể giúp người trả nợ.
Thần sắc Tần Thiệu Khiêm bắt đầu nghiêm túc. Anh ta nhìn quân doanh xa xa rồi lại nhìn bầu trời, không nói gì. Chỉ e những lời Ninh Nghị nói hiện giờ khác với những dự định ban đầu của anh ta.
Sau đó, tới rạng sáng ngày hôm sau, Võ Thụy Quân nhổ trại chuyển hướng sang huyện Thọ Trương, chuẩn bị chặn đánh tây lộ quân của Hoàn Nhan Tông Vọng.
Ninh Nghị đứng ở sườn núi nhìn hơn năm vạn người trùng trùng điệp điệp diễu qua, không biết có bao nhiêu người có thể trở về.
Mà lúc này cũng có đầy vấn đề nghiêm trọng bày ra trước mặt hắn, đó chính là vấn đề có liên quan đến việc triển khai công việc vườn không nhà trống.
Nữ Chân xâm lược phía nam, có người hoảng sợ trốn đi, có người ngược dòng mà lên nhưng sau đó bọn họ sẽ phát hiện mình sẽ bị dòng thác lũ ầm ầm kia cuốn phăng đi.+
Không lâu sau cuộc nói chuyện này của Ninh Nghị và Tần Thiệu Khiêm, một cuộc hỗn loạn lớn nhất đã nổ ra ở Trung Nguyên với khí thế cuồng bạo không ai có thể chống được.