Khó khăn lắm, tuyết mới chịu ngừng rơi, không khí trong sơn cốc của thôn Hạ cũng trở nên náo nhiệt.
Dù tuyết rơi nhiều, quân đội vẫn không hoàn toàn ngừng huấn luyện, lại còn lăn lê bò toài không nhụt chí trong băng tuyết giá lạnh để rèn luyện thể chất, luyện tập xung phong...Người trong sơn cốc đông đúc, thay phiên liên tục xúc tuyết, lấy lao động thay thế huấn luyện, chỉ có một số người sức khỏe không tốt, mới được hoàn toàn nghỉ ngơi.
Thời này dù sao binh lính cũng vẫn có vấn đề về thể chất, thường ngày mọi người ăn uống không sung túc, một tháng chỉ được ăn vài miếng thịt, thân thể cũng gầy yếu. Nhưng mặt khác, người từ cuộc sống gian khổ bước ra, thường cũng đã được tôi luyện, bởi vậy những quân nhân không chịu nổi giá lạnh, cũng không nhiều.
Để duy trì cuộc sống cho hơn vạn người, Ninh Nghị vận dụng hàng loạt quan hệ, không chỉ dựa vào hệ thống hậu cần của phủ Hữu tướng, mà còn có các địa chủ, phú thương mà hắn đã tạo được mối quan hệ tốt đẹp và sự tin tưởng lẫn nhau hồi cứu trợ thiên tai trước kia. Lần trước là vì cứu người, cũng là cho mọi người cơ hội kiếm tiền, lần này là vì đánh giặc, Ninh Nghị lấy danh nghĩa quan phủ ghi biên nhận tạm thời, sử dụng lương thực, thực phẩm mà những phú thương đó tích trữ, để bù đắp cho sự thiếu hụt quân lương, đợi khi chiến tranh kết thúc, chính phủ sẽ thanh toán sau.
Để tránh cho sơn cốc ở thôn Hạ bị quân Nữ Chân công kích bất ngờ, lại bị tan vỡ và phải chuyển đi, số lượng thực đó được tạm thời trữ ở bờ bắc Hoàng Hà, cách mấy ngày vận chuyển về một lần. Càng về sau, lương thực chuyển về càng nhiều, tuy vận chuyển phiền phức, hơn nữa cũng do bờ bắc Hoàng Hà bị ảnh hưởng nhất định vì thực hiện vườn không nhà trống, nhưng sau khi hao tốn tâm sức, vấn đề quân lương đã được bảo đảm.
Hàng ngày tuyết đều được quét dọn, đến khi tuyết ngừng rơi, tuyết đọng trong sơn cốc liền được quét dọn sạch sẽ. Rất nhiều tuyết đọng được chất xung quanh sơn cốc như một ngọn núi nhỏ, nếu kỵ binh Nữ Chân tới, cũng bị ngăn trở ít nhiều.
Hệ thống phòng ngự bên ngoài của sơn cốc là những đóng tuyết, là năm lớp chướng ngại vật xen lẫn với những chiến hào. Men theo núi mà lên tới đài quan sát, tường thành bằng gỗ đang được dựng lên, tám mươi khẩu Du mộc pháo và mấy khẩu Thiết pháo do Lữ Lương Sơn mang tới đã được đặt ở những vị trí then chốt- những vị trí được lựa chọn nghiêm ngặt nhằm tạo thành một mạng lưới hỏa lực chặt chẽ ở phía trước sơn cốc.
So với Thiết pháo thời hậu thế, uy lực của Du mộc pháo đương nhiên không tính là lớn, trên chiến trường rộng lớn hoặc trên tường thành trống trải của Biện Lương, không phát huy nhiều hiệu quả, nhưng ở phía trước và xung quanh sơn cốc có địa hình tương đối chật hẹp này, tám mươi khẩu pháo là đủ để khiến Ninh Nghị cảm thấy vững bụng. Đương nhiên, đối với những người khác còn chưa rõ hiệu quả của Du mộc pháo, thì không cảm thấy như vậy.
"Nếu có một hai vạn người xông tới, khắp núi đồi sẽ tràn ngập người."
Khi đi quanh công sự phòng ngự này, Tần Thiệu Khiêm nghĩ như vậy.
Một lần ngoài ý muốn, thân là một học sinh của một trường trung học hắn đã bị Thượng Đế bug ra một lỗi lớn, nhân sinh của hắn đã bị biến đổi, tất cả sẽ phát sinh như thế...
Cửa sơn cốc tuy hẹp, nhưng thế núi hai bên không dốc lắm, nếu thật sự bị đại quân địch tấn công, cũng không phải là một mặt gặp địch, mà có thể là ba mặt gặp địch.
Hơn tám mươi khẩu pháo chỉ ngăn được chốc lát, chứ không thể ngăn được lâu dài, nhất là lúc này Du Lộc pháo vẫn có vấn đề về chất lượng. Tuy những khẩu pháo do Lữ Lương Sơn mang đến là tốt nhất do đã từng trải qua cải tiến và gia cố, nhưng bình quân mỗi khẩu chỉ bắn được mười phát, tuổi thọ rất giới hạn, hơn nữa thời gian giữa hai lần bắn hơi lâu. Thiết pháo đương nhiên tốt hơn một chút, nhưng dù là Du mộc pháo hay Thiết pháo, vẫn có nhược điểm là nổ nòng rất nguy hiểm.
Đứng trên công sự làm bằng gỗ, Ninh Nghị đang suy nghĩ. Bên cạnh hắn, Tần Thiệu Khiêm, Hồng Đề, bọn Hàn Kính đều có mặt. Trong ngoài sơn cốc đều là cảnh bận rộn. Ngoài tường phòng ngự, hàng loạt cây cối đã bị phát quang, để lại một bãi đất trống với những gốc cây trông như những cọc gỗ ngắn, vài người đang luyện bắn cung ở đây. Vũ Văn Phi Độ ở cách đó không xa, nhằm về phía những cây cối xa hơn mà bắn tên.
Một gã thiếu niên vừa khiêng đồ đạc xong, từ bên cạnh đi tới. Da thiếu niên này hơi đen, tên là Tiểu Hắc, từ Lữ Lương Sơn tới, về mặt nào đó, có thể xem gã như là một nửa đệ tử của Hồng Đề. Ở Lữ Lương Sơn, Vũ Văn Phi Độ và Tiểu Hắc từng là bạn bè.
Vũ Văn Phi Độ bắn tên chuẩn xác về phía gốc cây phía xa, rồi quay lại hỏi:
- Thấy thế nào hả?
- Thằng què!
Tiểu Hắc buông một câu, rồi lê chân đi về phía trước.
Vũ Văn Phi Độ ngửa mặt lên trời hít một hơi:
- Ta không thể nhịn người được nữa! Tiếp ám khí!
Gã nhặt một viên đá ném về phía Tiểu Hắc, bị Tiểu Hắc chụp được, nhưng Vũ Văn Phi Độ đã lao tới, tuy một chân gã cử động khó khăn, nhưng chỉ bị khập khiễng chứ không phải bị cụt, võ nghệ của gã vẫn còn, hai thiếu niên bắt đầu đánh nhau, quyền pháp bay lượn, trông hết sức mạnh mẽ.
Ninh Nghị và mọi người thấy vậy đều cười cười. Chợt vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, Tần Thiệu Khiêm chỉ chỉ về phía bên. Phía đầu sơn cốc, một đoàn kỵ mã đang đi tới, những người cưỡi ngựa đều mặc đồ màu trắng. Nếu họ không cưỡi ngựa, thì giữa một màu trắng xóa mênh mông của tuyết, ở xa hầu như không thể nhận ra.
Đoàn kỵ mã tiến vào sơn cốc, người dẫn đầu liền đi về phía bên này, sau khi lên tới tường thành, liền thấp giọng báo cáo với bọn Ninh Nghị về tình hình, vẻ mặt bọn Ninh Nghị đều trở nên nghiêm nghị. Đợi cho người dẫn đầu kia rời khỏi, Ninh Nghị chống hai tay vào mép tường thành, nhìn về phía bên ngoài hồi lâu, rồi mới quay lại tiếp tục trò chuyện với đám Tần Thiệu Khiêm.
Giọng hắn cũng không quá cao.
- ...Mồi đã thả ra, cá có cắn câu hay không, cũng khó nói lắm...
- ...Loại chuyện này, thà rằng tin là có, còn hơn là không, lũ xuân bắt đầu sau khi vỡ đê, tiếp đó, bất kể như thế nào, quân Nữ Chân sẽ thấy hậu quả...Hy vọng Biện Lương phòng thủ vững vàng...
- Đó không phải là điều chúng ta muốn, quyết đánh đến cùng, khi phía bị áp bức vùng lên thì tất thắng. Biện Lương là hoàng thành, không giữ được là nước mất nhà tan, các tướng trong thành hiểu rõ điều này, chúng ta chỉ có thể tin tưởng là họ có thể giữ được thành...
- Dù kế hoạch thực hiện được tốt, nếu thật sự đánh tới đây, chúng ta cũng gay lắm, đối phó được hay không, là vấn đề lớn.
- Với hơn một tháng hao tâm tổn trí, mà muốn huấn luyện được cái gọi là tinh binh bách chiến, là người ngốc nói mê. Có thể tuyển những người chiến đấu tốt nhất trong số chúng ta, chuẩn bị sẵn sàng đánh một trận. Trong tình thế này, chúng ta có thể tranh thủ ưu thế lớn nhất của mình, nếu đối phó không được, cũng chỉ có chết mà thôi...
- Thái Nguyên bị bao vây lâu như vậy, tuy không có tin tức truyền ra, nhưng cũng đang chống đỡ được...
- Chúng ta đã chiếm được rất nhiều ưu thế rồi...Khó là Thái Nguyên...
Từ khi Tông Hàn nam hạ, bắt đầu công thành, thành Thái Nguyên nằm chặn ngay phía trước đường tiến quân của Tây lộ quân Nữ Chân như một cái gai, người chỉ huy trong đó là Tần Thiệu Hòa, anh cả Tần Thiệu Khiêm. Lúc đầu còn có chút tin tức truyền ra, từ sau khi Tây quân cứu viện thất bại, quân Tông Hàn đã triệt để càn quét và phong tỏa cả một vùng. Cũng cùng ý nghĩ như Tông Vọng, mục tiêu của Tông Hàn là hạ tòa thành kiên cố đó, bèn ra sức huấn luyện phương pháp công thành cho người Nữ Chân. Sau khi thành Thái Nguyên không còn trao đổi thư từ với bên ngoài, chỉ có thể dựa vào đôi chút tin tức mơ hồ lọt ra ngoài mà phỏng đoán được, cuộc chiến ở thành Thái Nguyên vô cùng khốc liệt.
Tây lộ quân của Nữ Chân cũng không ở ngoài thành đợi quá lâu, không giống như Đông lộ quân, chúng không phải đối phó với nhiều đội quân cần vương ở thành Biện Lương. Tông Hàn cũng sốt ruột đối với tình hình chiến sự ở phía nam, đã phát động tiến công đại quy mô đối với thành Thái Nguyên, nhưng sức chống trả kiên cường của thành Thái Nguyên, cũng vượt ngoài dự liệu của bọn chúng.
Đây hầu như chỉ là những tin tức phỏng đoán mà thôi, sau khi thảm bại, Võ Thụy doanh phải chỉnh đốn lại quân đội, có rất nhiều việc phải làm. Tình hình ngoài thành Biện Lương đã quá nguy cấp, mọi người cũng không rảnh để mà để ý tới mạn bắc. Mà sau lần gần như bị bức bách phải thoái vị vào ngày 25 tháng 9, lúc này hoàng đế Chu Triết giữ thái độ lặng lẽ một cách tiêu cực, giao toàn bộ việc phòng thủ thành Biện Lương cho Lý Cương, Chủng Sư Đạo và Tần Tự Nguyên.
Sự im lặng này rất nguy hiểm, cũng không có nghĩa là hoàng đế tín nhiệm những người đó, mà là đang giận dữ đối với tất cả mọi người. Do có thể tiếp xúc với nhân viên truyền tin tức cấp cao, bọn Ninh Nghị, Tần Thiệu Khiểm có thể biết rõ đối với vai trò của phủ Hữu tướng đêm đó, cũng không phải là hoàng đế không nhận ra, cho dù ông ta không thể xác định, nhất định vẫn nuôi lòng nghi kỵ và oán hận. Hậu quả trực tiếp của tình huống này là, trong ngắn hạn, hầu như thành Thái Nguyên không thể nhận được cứu viện gì cả.
Không ai biết, ở một khu vực bị cô lập như vậy, thành Thái Nguyên còn có thể giữ được bao lâu. Nhưng có một điều có thể tin tưởng, nếu như Thái Nguyên có thể giữ vững lâu như vậy, thành Biện Lương cũng sẽ có cơ hội như vậy, sự đánh cược được ăn cả ngã về không của bọn Ninh Nghị, đều dựa vào điều kiện tiên quyết này.
Thành Biện Lương mà bị phá, mọi việc đều đi tong, mà cho dù Biện Lương giữ vững được, Ninh Nghị, Hồng Đề, Tần Thiệu Khiêm cũng cần phải nỗ lực gấp mười lần, rốt cuộc nhìn lại, thấy chỉ nắm được một phần trăm hy vọng.
Nhưng có một điều chắc chắn, rất nhiều người sẽ phải chết!
Sức chiến đấu của Vũ triều tuy yếu, nhưng quân nhu quân dụng rất đầy đủ, Ninh Nghị đã liên tục điều tới rất nhiều cung tên, thuốc nổ, các loại binh khí, nhưng với hơn một vạn người trong sơn cốc, rốt cuộc sức chiến đấu sẽ ở mức độ nào so với quân Nữ Chân? Mặc dù đã tăng cường phòng ngự, điều khiến trong lòng mọi người đều nghi vấn, đó là không biết có thể lấy một chọi một với chúng hay không, Ninh Nghị cũng không hề lạc quan.
Bất kể như thế nào, đã biết bên mình là quân ô hợp, bại binh, mới chỉnh đốn chưa được hai tháng mà lại phải đối mặt với địch thủ đang là đội quân thuộc hàng mạnh nhất thiên hạ.
Sau khi tuyết ngừng rơi, trời trong trẻo hiếm thấy, bầu trời sáng sủa rộng rãi, không khí lạnh giá. Ninh Nghị nhìn về hướng thành Biện Lương, hít sâu một hơi, bất kê Tông Vọng có cắn câu như bọn họ hy vọng hay không, Ninh Nghị biết rằng, bức thư đó tới nơi, sẽ trở thành một mồi lửa đốt cháy thùng thuốc súng.
Ngòi lửa là do bọn hắn châm lên, nhưng chính xác đến khi nào dây mồi mới bén vào thùng thuốc súng, thì hắn không biết.
Khi tuyết ngừng rơi, nhà nào ở thành Biện Lương cũng ra đường xúc tuyết, liên tiếp mấy ngày nay, việc phòng thủ không hề lơi lỏng. Nhưng ngay cả đã có sự chuẩn bị tâm lý nhất định, không ai có thể biết được, sự thử thách tàn khốc nhất, mấy ngày nữa sẽ đến.
Trước lúc đó, là vài sự việc nho nhỏ và đơn giản xảy ra ở nơi đây....