Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 79 - Chương 79: Tha Sơn Chi Thạch (Thượng)

Chương 79: Tha Sơn Chi Thạch (thượng) Chương 79: Tha Sơn Chi Thạch (thượng)

Mấy ngày kế tiếp, thỉnh thoảng lại thấy cảnh Lục Hồng Đề ngồi trên bậc thang trầm tư.

"...Kỹ thuật bẻ khớp chủ yếu là dưới tình huống bị người ta tấn cống, khiến cho khớp xương lệch khỏi vị trí ban đầu, làm đối phương mất đi sức chiến đấu. Có thể mượn lực hoặc là trực tiếp bẻ gãy. Ta biết trong võ công chắc chắn cũng có rất nhiều thủ pháp bắt giữ, với những thủ pháp cụ thể thì đối với cao thủ như cô, ta chỉ là kẻ múa rìu qua mắt thợ. Đúng ra thì đây chỉ là một số khái niệm trực tiếp về các vị trí như ngón tay, cổ chân, đầu gối.... mục đích để so sánh tham khảo là chủ yếu..."

"Mắt quan sát, tay chân vào thế. Lúc người ta đá tới thì không cần cân nhắc tránh né hoặc là tấn công vào vị trí khác, tiếp chiêu trực diện, vận lực bẻ cổ chân, đối phương hướng bên nào thì bẻ qua bên ấy. Lúc này vị trí đó vô cùng yếu ớt, chỉ cần làm nhẹ một phát là hầu như tàn phế. Ta thấy nhiều loại võ thuật làm khá tốt trên phương diện này nhưng vẫn chưa đủ triệt để và trực tiếp, nên nhiều lúc không thể vận dụng trên chiến trường được..."

"Đây là những khái niệm cơ bản, nói ra cũng rất là đơn giản, sau đó chúng ta phân tích cụ thể các điểm yếu của ngón tay, khuỷu tay, đầu gối... Trên thân người có rất nhiều chỗ hiểm có thể liệt kê. Mặc dù theo chủ trương của sát thủ thì chỉ cần một đao là xong, nhưng thực ra hai khía cạnh này sẽ bổ sung cho nhau..."

Lúc đầu nghe có vẻ phô trương, chứ trong chiến tranh hầu như tất cả các chiêu pháp đều đi theo con đường thực dụng. Những khái niệm như bẻ ngón tay hay đánh trật xương cũng có rất nhiều môn võ công đề cập tới, hoặc như trên thân người có nhiều chỗ hiểm thì Lục Hồng Đề cũng biết. Ninh Nghị giải thích đơn giản, nếu đối phương đánh tới một quyền, ta có thể bẻ gãy tay hắn, hoặc là nương theo hướng ngược lại bẻ trật khuỷu tay... nói mấy cái này vẫn chưa có gì đáng chú ý.

Thế nhưng, khi cẩn thận giảng giải từng bước một, dường như có nhiều chỗ bắt đầu khác biệt.

Phân loại kỹ càng, rõ ràng và có hệ thống. Bên trong những thuyết pháp tựa hồ là đem kết cấu thân thể người giải thích theo kiểu "Nguyên nhân, kết quả.", thậm chí có một số chỗ hiểm trước kia nàng còn chưa từng để ý, cho dù biết rằng lúc chiến đấu cùng người thì kết quả cuối cùng có thể là thế này hoặc thế kia.

"Những thứ này ai dạy cho ngươi đó?"

"Hả?"

"Có vẻ như ngươi coi võ thuật cũng như một thứ để nghiên cứu vậy."

Ninh Nghị ngẫm lại rồi gật đầu cười, thật ra những lời gã nói đều là tập hợp nhiều kỹ thuật chiến đấu hiện đại, chủ yếu là dùng để phòng thân. Hồi đó gã cũng từng học qua, nào là nhu thuật, karate, quyền thái. Về sau tuy gã học không có hệ thống đàng hoàng, nhưng ngoại trừ phương diện để cường kiện thân thể thì trên cơ bản đều là những kỹ xảo dùng để hộ thân, thậm chí cả Quân Thể quyền (võ thuật trong quân đội) hay là những kỹ xảo của bộ đội đặc chủng. Gã không cần nói cụ thể với Lục Hồng Đề vì cô đã quá quen thuộc những thứ này, bởi vậy chỉ phân tích khái quát cho đối phương hiểu mục đích.

"Đối phó với cao thủ có lẽ sẽ bất đồng, nhưng với người bình thường thì trong thời gian ngắn có thể tập trung phá hủy các vị trí yếu điểm trên người như mắt, khuỷu tay bằng nội công của nhị lưu cao thủ. Như vậy, muốn trở thành cao thủ chân chính thì sẽ rất khó khăn, nhưng dùng trong những hoàn cảnh đặc biệt như khi chống lại binh sĩ thì rất hữu hiệu. Không cần theo đuổi sự hoàn hảo, không cần phối hợp các loại võ công mà là nhìn rõ mục đích, rèn luyện một cách có hệ thống, giống như là một loại thủ thuật vậy."

"Ví dụ lựa chọn bốn năm người làm một tổ, chuyên môn tìm hiểu cách đột nhập, tiếp ứng lẫn nhau, giết người vô thanh vô tức, phối hợp với theo dõi trên lộ trình dài... Như thế thì không phải chỉ có cô là có thể ám sát, nhiều người phối hợp có hệ thống thì hiệu suất ám sát hoặc gây rối loạn sẽ cao hơn, nhưng muốn thế thì phải đi sâu vào nghiên cứu, tìm ra quy luật, tìm tòi sơ hở... Được rồi, mấy ý này là về những phương diện tiếp theo, vài ngày nữa hãy bàn tới, thảo luận võ công trước đã..."

"Ta có mấy bộ quyền, cũng chẳng biết có bao nhiêu tác dụng, nhưng cô là sư phụ, hữu dụng hay không thì tự mình đánh giá, dù vô dụng thì coi như xem qua cho biết. Phần đầu tiên đại khái là nhằm vào các nhược điểm trên thân thể, đáng tiếc một tay ta không thể hoạt động tốt, nên có lẽ biểu hiện chưa tới..."

Đã qua vài ngày, tay trái Ninh Nghị trên cơ bản đã cử động được đôi chút, tất nhiên muốn hồi phục hoàn toàn, theo Lục Hồng Đề thì phải cần khoảng nửa năm tiếp tục điều trị, chắc sẽ không lưu lại di chứng quá lớn. Bộ quyền đầu tiên chính là Quân Thể quyền, đây chính là một bộ quyền hoàn toàn thực dụng chỉ nhằm vào những chỗ trí mạng trên cơ thể nhằm giết chết đối phương, tất nhiên bộ quyền này không phải chỉ cần học là có thể áp dụng được, tương tự như kỹ thuật bẻ khớp, không thể thiếu phần luyện tập, mà người bình thường dù có luyện cũng không chắc có thể dùng tướng tá như Ninh Nghị đánh bại đối thủ cỡ huynh đệ nhà họ Dương kia. Trước mắt Ninh Nghị chưa có thời gian để rèn luyện thứ này, nhưng nội dung bên trong nó Lục Hồng Đề có thể nhìn ra được.

"Bộ quyền này chỉ cần có sức mạnh và góc độ, nắm được phần nào thôi thì thực sự rất đáng sợ."

"Nếu luyện tới thành thục, có thể liều với nhất lưu cao thủ hay không?"

Ninh Nghị rất hiếu kỳ với việc này, Lục Hồng Đề ngồi đằng kia cười, sau đó đi đến trước mặt gã nói: "Ngươi đánh ta thử xem."

"Ta là thương binh, với lại không đánh nữ nhân."

Ninh Nghị buông buông tay, chỉ là nói chưa dứt lời, tay phải đã tính tung ra một quyền, thế nhưng ý niệm trong đầu khẽ động, vừa nắm tay lại chuẩn bị đánh ra thì hai ngón tay của Lục Đề đã lặng lẽ chặn nơi khuỷu tay gã, sau đó thu trở về. Gã vừa vung tay phải xong, bất chấp đang bị thương, vận lực tay trái. Ngón tay Lục Hồng Đề điểm lên hai tay gã, rồi điểm một cái xuống đùi, tà váy khẽ tung lên, mũi chân âm thầm điểm vào cổ chân gã. Sau đó Ninh Nghị há mồm muốn cắn tới, trán liền bị đẩy nhẹ xuống, miệng há ra rồi ngậm lại, ăn phải đậu hũ.

Từ đầu đến cuối tay chân gã thậm chí còn chưa thể vung lên, thân thể nghiêng ngả, lúc này miệng cũng bị bịt lại, mặt buồn thiu nói: "Cô như vậy là không đúng."

Lục Hồng Đề vui vẻ cười: "Thu phong vị động nhi thiền tiên giác (Gió thu chưa thổi thì con ve đã sớm biết rồi). Mục đích truy cầu của ngươi là sự đơn giản, nhưng trước khi ra tay, khí huyết trên người đã nói cho ta biết ngươi sẽ làm thế nào, cho dù ngươi có góc độ, có lực lượng thì cũng làm được gì? Sau này ngươi học các loại võ thuật sẽ biết, những chiêu thức kia không phải để đùa nghịch, nếu hai người có trình độ tương đương nhau, thấy bờ vai đối phương khẽ động, ta liên đưa tay lên, đối phương thấy tay ta cử động liền biến chuyển thân hình, sau đó ta biết thế này sẽ vô dụng, cũng biến đổi qua thế khác..."

Nàng nghĩ ngợi: "Nhưng nếu chỉ cần có thành tựu, bộ quyền này thật ra cũng đã đủ."

"Tốt rồi, dù sao ta cũng chỉ có thể làm nhị lưu..." Ninh Nghị vừa ăn đậu hũ lúc trước, hiện tại vẫn nói chuyện vẫn tỉnh bơ. Chiều đến nghiên cứu qua Quân Thể quyền, kể tiếp Thiên Long Bát Bộ, ngày hôm sau, gã biểu diễn cho đối phương xem bộ Thái Cực quyền, trong miệng lẩm ba lẩm bẩm..."

"Thái Cực quyền, từ không mà có, lấy tĩnh chế động, âm dương điều hòa..."

Mấy lời này gã chỉ nhớ được nhiêu đó, nhưng cũng không sao, nghe qua đã thấy cao siêu huyền bí rồi. Sau khi nói xong gã im lặng, bắt đầu làm ra vẻ cao thâm mạt trắc. Thật ra gã luyện cũng chẳng phải là võ công Thái Cực cao siêu gì, chỉ là bài quyền của mấy người già thường tập trong công viên. Lúc này đang là buổi sáng, Lục Hồng Đề ngồi trên bậc thềm ăn quả hồng hái được trong rừng, vừa cười vừa nói.

"Cứ nói đùa, đây là thế quyền gì, chậm như thế làm sao ngươi đánh được người ta..."

Tay trái Ninh Nghị bị thương làm thân thể cũng không được linh hoạt lắm, lúc này dừng lại: "Im lặng, xem cho thật kỹ rồi hãy đánh giá, không được cười... nông cạn."

Gã thẹn quá hóa giận, Lục Hồng Đề nhón một quả hồng vào miệng, ra vẻ nghiêm túc nhưng trong mắt vẫn hiện rõ ý cười. Gã làm lại một lần nữa, đến chiêu Bạch Hạc Lưỡng Sí (Con hạc trắng vui múa), Lục Hồng Đề nuốt một cái, nhẹ gật đầu lẩm bẩm: "Đây là đao thuẫn binh quyền, chỉ là quyền ý hơi rời rạc..."

Bước tới chùng người xuống, giống như gió bị cản lại, tay vung ra như cây roi, khuỷu tay dằn xuống... Kỳ thật Ninh Nghị có cố gắng mềm mại cỡ nào cũng vẫn không đạt tiêu chuẩn, gã nói thuận theo tự nhiên nhưng vẫn di chuyển một cách thực dụng và có quy luật, tính ra cách thức đánh vào chỗ hiểm của Quân Thể quyền hợp với khẩu vị của gã hơn, đánh ra quyền pháp này chỉ để Lục Hồng Đề tham khảo thôi. Quyền đi được một nửa, Lục Hồng Đề cau mày nhìn, tới khi đánh xong nàng ngồi đó mím môi. "Hết rồi hả?"

"Ừm, mấy động tác ta vừa làm..." Ninh Nghị nhún nhún vai, " Thì như thế nào?"

"Không biết nữa..." Ngữ khí Lục Hồng Đề hơi trầm xuống, sau đó nhìn qua, thoáng tự nói với chính mình. "Quyền này của hắn rất quái lạ, lại rời rạc, sao lại có thể như vậy, đây là võ công đạo gia... Sư phụ ta là một đạo cô, người..."

Sư phụ nàng đã từng vướng phải vấn đề này, không biết trước kia đã từng dạy nàng thế nào, nhưng thái cực quyền chắc chắn vẫn chưa xuất hiện ở thời đại này. Ninh Nghị cũng biết Thái Cực quyền đã trải qua nhiều thay đổi, nếu nói quyền pháp chia thành luyện pháp và đấu pháp thì cái này không hẳn là luyện pháp mà thiên về võ đạo thì đúng hơn. Lục Hồng Đề đã có cảm ngộ nên gã cũng không quấy rầy, giữa trưa cầm hồ lô đi múc nước, khi quay về đã thấy Lục Hồng Đề đang đi lại bài quyền trước ngôi miếu đổ, chỉ là khi đến thế Lãm Tước Vĩ nàng đều ngừng lại ba lượt.

Ngừng một lần rồi lặp lại, biến đổi một chút, đôi khi thoáng lắc đầu, lại biến đổi kiểu khác. Cứ như thế tới khi đánh xong một lượt đã trải qua hơn canh giờ, có những chỗ thậm chí Ninh nghị cũng không nhận ra. Nàng liên tiếp đánh ra, tốc độ vẫn chậm rãi nhưng đã bỏ đi rất nhiều động tác thừa, chỉ còn sự thiết huyết sát phạt, làn váy tung bay làm gã cảm thấy một cỗ anh khí đẹp đẽ. Lục Hồng Đề tung chiêu Bàn Lan Chủy đánh vào gốc cây bên cạnh, tay vung ra làm gió rít lên, đánh xong lại bắt đầu chậm rãi thu về, từ tốn, rồi lại bất chợt nhanh lên.

Tới tận lúc hoàng hôn, quyền pháp cũng chưa dừng lại, ánh mặt trời xuyên qua kẽ hở trên tán cây, đỉnh đầu Lục Hồng Đề lờ mờ toát ra một làn khói trắng. Nàng chậm rãi biến đổi quyền pháp nhiều lần, theo như Ninh Nghị thấy thì dường như mỗi lần đều rất dọa người. Sau đó gã nổi lửa nấu cơm, nấu xong thì trời đã tối, gã còn phân vân có nên gọi nàng ngừng lại hay không thì Lục Hồng Đề đã thu khí đi tới ngồi bên cạnh.

"Hiểu thông rồi hả?"

"Thật không hiểu, bộ quyền này của ngươi có rất nhiều chiêu thức dùng trong chiến trận, cái này thì ta hiểu, nhưng mặt khác lại có một số chỗ rất kỳ lạ..." Nàng lắc đầu. "Lấy nhu thắng cương, ý tưởng về âm dương trong đạo gia... những điều này không giống như do nghiên cứu tìm ra... vậy rốt cuộc là ngươi học được từ đâu..."

"Khụ khụ, hồi nhỏ có một đạo sĩ đi qua nhà ta nói..."

"Lục Hồng Đề cười ngặt nghẽo: "Ông ấy ngâm thêm hai bài thơ nữa chứ gì... Người đừng có lừa ta, ta cũng từng thăm dò qua rồi, không muốn nói thì đừng nói, nếu đó là suy nghĩ của chính ngươi, ta cũng đành xem như trên đời có người vừa sinh ra đã thông tường mọi sự mà thôi..."

Hỏi sâu về nghề nghiệp người khác là điều tối kỵ, Lục Hồng Đề khá tôn trọng phương diện này. Ninh Nghị lắc đầu: "Nếu có người như vậy thật, ta cũng rất muốn giới thiệu cho cô, chẳng qua thực sự không có..., Ừm, chuyện lấy nhu thắng cương, còn có một số thuyết pháp rất lợi hại, cô muốn nghe hay không?"

Vậy là tối đến gã lại thuyết pháp lung tung về Thái Cực quyền, do ngẫu nhiên tiếp xúc, hoặc là thấy trên tivi, có khi cả triết học trong kinh doanh cũng đưa vào, rất nhiều thứ chẳng mang lại ích lợi gì. Khi kinh doanh buôn bán tới một mức độ cụ thể, Ninh Nghị phải có một hệ thống lý luận của riêng bản thân, nhưng dù sao cũng không có nhiều ý nghía đối với võ học.

Lục Hồng Đề muốn tái hiện Thái Cực quyền là chuyện không thể làm được trong ngày một ngày hai. Hai ngày kế tiếp gã còn nhồi cho cô thêm các khái niệm về Thốn Kính quyền, Vịnh Xuân quyền, Bán Bộ băng, Tiệt Quyền đạo các loại... Tất nhiên gã đều chưa luyện qua, chỉ là biết sơ sơ một ít, ví dụ như thế đứng "nhị tự kiềm dương mã", gã chỉ biết tư thế đại khái, còn dùng như thế nào thì cho Lục Hồng Đề tự suy nghĩ, hoặc là những chiêu pháp "thiếp thân đoản đả" trong Thốn Kính quyền thì cũng nói mù lung ta lung tung cả lên, ví dụ như nói có loại quyền có thể đánh thế này, hiệu quả đạt được sẽ thế này, còn làm sao để đạt được thì là chuyện của người ta. Thậm chí cả khí thế của kiếm đạo Nhật Bản hoặc là quyền Thái cũng ba hoa một trận.

Gã nói như thế một phần là do không có áp lực, một phần khác là do gã giảng không chỉ vì khoe khoang, nhưng thực sự có hứng thú với những chuyện này. Võ học kéo dài qua hàng ngàn năm, có tiến triển và cũng có thụt lùi. Vậy rốt cuộc kết hợp kinh nghiệm của một đại sư võ học với những lý luận được phát triển qua hàng ngàn năm, đến cuối cùng sẽ thành thế nào, đây là chuyện làm gã rất quan tâm.

Trước mắt gã có ba cảm giác đối với Lục Hồng Đề, một là bằng hữu, hai là bạn giao dịch, về sau còn có thể nhờ vả vài chuyện khác, ba là một nguồn tài nguyên ẩn hình, và gã là người đầu tư, gã rất mong chờ về sau võ công của nàng sẽ phát triển thế nào. Thế nhưng dù sao cũng chẳng nên nghĩ nhiều, nếu đã là bằng hữu, gã sẵn sàng giúp đỡ đối phương nếu có thể, nhất là những thứ này dù sao gã cũng thuận tiện biết được mà thôi.

Vốn Ninh Nghị dự định cung cấp một thứ gì đó cho Lục Hồng Đề để đổi lấy bị kíp võ công, bởi vậy mấy ngày trước gã cố gắng tự hỏi và tổ hợp thông tin, cân nhắc đối phương cần thứ gì. Giống như thời điểm nhàn rỗi đi quản lý công ty thay người khác, trước khi đưa ra các phương án, gã phải hiểu được nội tình của công ty đã.

Vậy nên sáng sớm hôm sau, Ninh Nghị nói với Lục Hồng Đề: "Sau đây ta muốn thảo luận với cô một chút về tình huống trên núi Lữ Lương, thảo luận tình huống Liêu quân tiến đánh, xâm chiếm hằng năm, thảo luận về tình hình các thôn dân trong núi. Mặc dù ta đã hình dung được phần nào, nhưng vẫn chưa nắm được cụ thể hoàn toàn. Sau đó ta sẽ giúp cô tìm ra một phương án và kế hoạch trọn vẹn, đánh giá triển vọng và lập bản kế hoạch dựa trên tình hình thực tế, có lẽ sẽ hữu dụng."

Sau hồi lâu, Lục Hồng Đề đã hiểu, nhìn thẳng vào gã: "Ta cũng đã hiểu đại khái lời ngươi nói, thế nhưng... những chuyện này ngươi cũng biết?"

Ninh Nghị mỉm cười: "Đây mới là những chuyện mà ta thực sự am hiểu, nên sẽ giúp được."

Bình Luận (0)
Comment