Trần thế như gió thu, nhân sinh như lá rụng.
Trong mấy tháng ở Đại Đồng, thứ mỗi lần Sử Tiến cảm nhận được là cảm giác thê lương không có căn cứ. Cảm nhận này cũng không phải là vì bản thân hắn, mà là vì hắn thường xuyên nhìn thấy cuộc sống của các nô lệ người Hán.
Sau lần ám sát thứ hai đối với Niêm Hãn, Sử Tiến được cứu sống trong sự truy bắt sau đó, lúc tỉnh lại, người đã ở trong hang của nô lệ bên ngoài thành Đại Đồng.
Mấy chục năm một tộc Nữ Chân quật khởi, trước sau diệt Liêu phạt Vũ, trong chinh chiến trời nam đất bắc này, kẻ biến thành nô lệ, kỳ thực cũng không chỉ có người Hán. Có điều chinh phạt có trước sau, cùng với việc chính quyền Kim quốc dần ổn định, những người trở thành nô lệ trước đó, hoặc là đã chết, hoặc là dần dần quy hóa thành một phần của Kim quốc, mười năm này, quần thể nô lệ lớn nhất trong lãnh thổ Kim quốc, phần nhiều là người Hán trước đó.
Từ ban đầu Nữ Chân nam hạ đến dò núi khuấy biển của mấy năm trước, trong thời gian mấy năm, lần lượt có trăm vạn người Hán bị bắt tới lãnh thổ Kim quốc, những người này bất luận là phú quý hay nghèo khó đều trở thành khổ dịch, nô lệ như nhau, sống những ngày tháng người không ra người quỷ không ra quỷ, cũng đã từng có phản kháng, nhưng phần lớn đều đón lấy đối xử tàn khốc hơn. Mấy năm gần đây, chính sách đối với nô lệ người Hán trong lãnh thổ Kim quốc cũng bắt đầu mềm mỏng, tùy ý giết chết nô lệ thì nhà chủ nhân phải bồi thường, cộng thêm cho dù là nuôi một đám súc sinh, cũng không thể nào mười năm ngày nào cũng đàn áp quất roi, đánh một gậy, còn phải thưởng một trái táo ngọt, một phần Hán nô mới dần dần có chút không gian sinh tồn của mình.
Trong lãnh thổ Kim quốc, hiện giờ có rất nhiều tư nô, nhưng chủ yếu nhất vẫn là nô lệ đào mỏ, làm công, làm khổ dịch thuộc về triều đình Kim quốc. Chỗ khu dân cư bên ngoài thành Đại Đồng này, chính là nơi tụ tập nô lệ của quặng mỏ, nhà xưởng gần đây, túp lều tạp nhạp, con đường lầy lội, bên ngoài khu dân cư vây qua quýt một vòng rào chắn, thỉnh thoảng có binh sĩ tới coi giữ, nhưng cũng đều qua loa cho xong chuyện, dần dà, cuối cùng cũng hình thành nên sinh thái tụ cư ở tầng dưới chót. Ban ngày làm công, thu hoạch được ít thứ duy trì sinh kế, đêm đến rốt cục cũng có chút tự do, trốn chạy không hề dễ dàng, các nô lệ trên mặt có xăm chữ, da bọc xương cho dù có thể chạy thoát ra khỏi khu dân cư này, cũng cực khó vượt qua mảnh đất Nữ Chân trăm ngàn dặm. Sử Tiến chính là tỉnh lại ở đây.
Rốt cuộc là ai đã cứu hắn, ngay từ đầu cũng không biết.
Trong túp lều tối tăm, người thu nhận giúp đỡ hắn, là một lão đầu vóc người khô xác. Sau khi đại khái trao đổi mấy lần, Sử Tiến mới biết, dưới vũng nước đọng tuyệt vọng của hang nô lệ này, dòng chảy ngầm của sự phản kháng kỳ thực cũng đều luôn có.
Trăm vạn người Hán bị người Nữ Chân bắt đi từ Trung Nguyên, suy cho cùng cũng đã từng sống cuộc sống tương đối yên ổn, không phải là heo chó sống quen với ngày tháng không phải người. Dưới đàn áp và đồ đao ban đầu, tâm tư phản kháng cố nhiên từng lần một bị giết sạch, nhưng mà khi môi trường xung quanh hơi nới lỏng, trong những người Hán này có nho sinh, có quan viên, có thân sĩ, ít nhiều còn có thể nhớ được cuộc sống ban đầu, bèn ít nhiều gì có chút cách nghĩ phản kháng. Ngày tháng sống thế này không giống người, nhưng chỉ cần đoàn kết lại, cũng không phải là không có hy vọng trở về.
Giống như những “hiệp khách” vẫn đang ngấm ngầm đối đầu với người Nữ Chân kia, giống như một số “thiện nhân” nào đó đang hoạt động trong bóng tối, những lực lượng này có lẽ không lớn, nhưng vẫn luôn có một số người, thông qua con đường thế này thế khác, may mắn đào thoát hoặc gây ra một số thương tổn đối với người Nữ Chân. Lão nhân chính là thuộc về một tổ chức nhỏ như vậy, nghe nói cũng có chút liên hệ với người của Vũ triều, một mặt khó khăn cầu sống trong môi trường không phải người này, một mặt giữ lại chút hy vọng nhỏ nhoi, hy vọng có một ngày, Vũ triều có thể hưng sư bắc phạt, bọn họ có thể lần nữa được nhìn lại đất đai phương nam trong những năm còn sống.
Còn về người cứu hắn là ai, lão nhân cũng nói không rõ ràng.
Thương thế của Sử Tiến không nhẹ, ở lại trong túp lều hơn nửa tháng, trong đó cũng nghe nói tới việc đồ sát đối với người Hán vì hắn mà ra. Lão nhân trước khi bị bắt tới là một người đọc sách, đại khái đoán được thân phận của Sử Tiến, lại không để bụng đối với việc đồ sát bên ngoài.
- Vốn dĩ là sống không lâu, sớm chết sớm siêu sinh, tráng sĩ ngươi không cần bận tâm.
Trong lời nói, cũng đang có không khí chết chóc.
Khu nhà lều tụ tập nhiều đám đông, cho dù lão nhân thuộc về một thế lực nhỏ nào đó, cũng khó tránh sẽ có người biết được nơi ở của Sử Tiến mà lựa chọn đi mật báo, trong thời gian hơn nửa tháng, Sử Tiến đều ẩn náu, chưa dám ra ngoài. Trong khoảng thời gian đó cũng có quản sự người Nữ Chân kiểm tra lục soát bên ngoài, đến một ngày của hơn nửa tháng sau, lão nhân đã ra ngoài làm việc, đột nhiên có người xông vào. Thương thế của Sử Tiến đã gần khỏi, bèn muốn động thủ, người đó lại hiển nhiên biết được lai lịch của Sử Tiến.
- Là ta cứu ngươi, xảy ra chuyện rồi, mau đi theo ta.
Sử Tiến đi theo người nọ thoát ra khỏi khu nhà lều, vậy mới tránh được một lần kiểm tra lục soát lớn.
Người cứu hắn kia tuổi tác không lớn, đeo một cái mặt nạ biểu cảm cứng ngắc, nhìn phương thức hành động, giống như hình tượng “hiệp khách” hoạt động sôi nổi ở tầng dưới chót Đại Đồng. Ra khỏi khu nhà lều này, người đó lại chỉ điểm cho Sử Tiến nơi trốn, sau đó đại khái nói rõ với hắn một số tình hình.
- Đại biến do Ngô Khất Mãi trúng gió đã xuất hiện, Tông Phụ Tông Bật điều binh đã thành sự thực, thế cục trong lãnh thổ Kim quốc xiết chặt, đại chiến sắp đến......
Nói đến cuối cùng, đột nhiên có ý tứ “ngươi muốn giết Tông Hàn thì nhanh đi”.
Sử Tiến được hắn chỉ điểm, lại nhớ tới một nữ nhân khác từng chỉ điểm cho hắn nơi ẩn nấp, mở miệng nói tới chuyện ngày đó. Theo Sử Tiến nghĩ, ngày đó bị người Nữ Chân vây bắt, rất có thể là do nữ nhân kia mật báo, cho nên hơi muốn chứng thực từ đối phương. Đối phương cũng gật đầu.
- Ở cái nơi như Kim quốc này, người Hán muốn sống những ngày tháng tốt, có chuyện gì mà không làm ra được, tráng sĩ người nếu đã nhìn rõ mặt mũi của tiện nhân kia, thì nên biết nơi này chẳng có gì gọi là ôn nhu cả, tiện nhân cẩu tặc, lần sau giết hết một lượt là được!
Trong lời nói của người này, hung ác cực đoan, nhưng Sử Tiến ngẫm nghĩ, cũng có thể hiểu được. Đối đầu với người Nữ Chân ở loại nơi như thế này, không có sự hung hãn và cực đoan ngược lại mới kỳ quái.
Hắn ẩn nấp ở phụ cận theo cách nói của đối phương, nhưng dù sao giờ thương thế đã gần khỏi hẳn, với thân thủ của hắn, thiên hạ cũng không có mấy người có thể bắt được hắn. Trong lòng Sử Tiến lờ mờ cảm thấy, ám sát Niêm Hãn hai lần không chết, cho dù là được ông trời chiếu cố, đoán chừng lần thứ ba cũng phải chết rồi, trước đó hắn không hề chùn bước, lúc này trong lòng hơi có thêm suy nghĩ cho dù phải chết, cũng nên cẩn thận hơn một chút. Bèn cứ vậy quan sát và nghe ngóng tin tức ở phụ cận Đại Đồng.
Nhiệt độ trong tháng tư tháng năm dần tăng cao, tình hình ở phụ cận Đại Đồng mắt thấy đã trở nên khẩn trương, Sử Tiến tranh thủ có thời gian đi tìm lão nhân nọ, trong lúc nói chuyện phiếm, tổ chức nhỏ của đối phương dường như cũng phát giác được sự biến đổi của đại thế, dường như đã liên lạc được với thám tử của Vũ triều, muốn làm chút chuyện đại sự gì đó. Trong một phen trò chuyện, lại có một tin tức khác khiến hắn ngạc nhiên hồi lâu.
- Vị Ngũ Thu Hà cô nương kia, bởi vì ra mặt cứu ngươi, bị Cốc Thần Hoàn Nhan Hi Doãn của Nữ Chân một kiếm chém chết, ây dà, những năm này, Ngũ Thu Hà các nàng từng âm thầm cứu được rất nhiều người, bọn họ không đáng chết, cũng đã chết rồi......
Trong cuộc sống ở nơi như địa ngục này, con người đối với sự sống chết đã trở nên vô cảm, cho dù nhắc tới loại chuyện như vậy, sắc mặt cũng không có quá nhiều thay đổi. Sử Tiến liên tục hỏi thăm, mới biết được đối phương bị theo dõi, chứ không phải bán đứng hắn. Hắn trở lại chỗ ẩn thân, qua hai ngày, nam tử mang mặt nạ kia lại đến, bị hắn dùng một tay chế trụ, nghiêm khắc quát hỏi.
Đối phương võ nghệ không cao, nhưng cười chế giễu.
- Tại sao lại lừa ngươi, nói cho ngươi biết thì có ích gì. Ngươi là tới giết Niêm Hãn, đạo của thích khách thẳng tiến không lui, ngươi nghĩ nhiều như thế làm gì? Có ích lợi với ngươi à? Hai lần ám sát không thành, người Nữ Chân không tìm thấy ngươi, liền lôi người Hán ra giết tới ban trăm, trong âm thầm còn giết nhiều hơn nữa. Bọn họ tàn nhẫn, thì ngươi không ám sát Niêm Hãn nữa à? Ta nói chân tướng cho ngươi nghe để làm gì? Loạn tâm chí ngươi? Những đại hiệp các ngươi thích nhất là suy nghĩ lung tung, còn không bằng để ngươi cảm thấy thiên hạ đều là người xấu đơn giản hơn nhiều, dù sao nữ nhân họ Ngũ đó đã chết rồi, nàng sẽ không trách ngươi, ngươi nhanh chóng đi báo thù cho nàng ta đi.
- Ta ngẫm nghĩ, ám sát kiểu này, chung quy không có kết quả......
- Ngươi muốn kết quả gì? Một người giết chết Niêm Hãn, sau đó giết tiếp Ngô Khất Mãi? Cứu vãn thiên hạ? Một người Hán như ngươi ám sát Niêm Hãn hai lần, rồi đi giết lần thứ ba, đây chính là kết quả tốt nhất, nói ra thì, là một khẩu khí đó trong lòng người Hán không tan! Người Nữ Chân muốn giết người, giết thì giết thôi, khoảng thời gian bọn họ bắt đầu tùy ý giết người đó, ngươi vẫn chưa thấy qua.
Sử Tiến nhìn hắn.
- Vậy các ngươi lại đang làm cái gì.
- Làm chuyện mà ta thấy có ý nghĩa.
Đối phương nói một hồi, tâm trạng cũng bình tĩnh lại, hai người đi qua rừng cây, nhìn xa xa về phía khu nhà lều đó.
- Ngươi coi nơi này là nơi nào? Ngươi cho rằng thật sự có chuyện gì đó, ngươi làm rồi thì có thể cứu thiên hạ này sao? Không ai làm được, nữ nhân Ngũ Thu Hà kia, cứ nghĩ âm thầm mua một hai người bán về phía nam, sắp đánh trận rồi, người như thế này thế kia muốn quấy rối Tông Hàn, muốn cho nổ đại tạo viện......lão đầu thu nhận giúp đỡ ngươi kia, bọn họ chờ đợi làm một trận bạo loạn lớn, sau đó cùng nhau tháo chạy về phía nam, chưa biết chừng chỉ điểm của Vũ triều lừa họ thế nào đó, nhưng mà......cũng đều không sai, có thể làm chút chuyện vẫn tốt hơn là không làm.
- Ngươi tới nơi này, giết Niêm Hãn hai lần, rõ ràng là nghĩ quẩn. Vậy cũng không sao cả, ngươi đi giết Niêm Hãn của ngươi, ta làm chuyện của ta, làm hết sức mình, nghe theo ý trời, nói không chừng ngươi thật sự giết được hắn thì sao. Trong lòng ngươi có hận, vậy cứ tiếp tục hận đi!
Đối phương cũng thật sự là người Hán lăn lộn ở đất bắc, tự sa ngã đến mức hỗn độn. Trong lòng Sử Tiến ngược lại bắt đầu có chút tín nhiệm người này, sau đó hắn lại tiếp xúc với đối phương hai lần, từ trong miệng đối phương, trong miệng của vị lão nhân đó, Sử Tiến cũng dần dần biết được càng nhiều tin tức hơn, bên phía lão nhân, dường như là nhận được sự kích động của thám tử Vũ triều, đang chuẩn bị một trận khởi sự lớn, thế lực ngầm các bên còn lại, phần lớn cũng đã rục rịch muốn ngóc đầu dậy, trong đó, đều không ít người động tâm tư đối với Niêm Hãn, đối với Cốc Thần, đối với đại tạo viện và quân đội. Mà Trung Nguyên lúc này, dường như cũng có rất nhiều chuyện đang xảy ra, như Lưu Dự trở về chính nghĩa, như Vũ triều đã làm tốt công tác chuẩn bị nghênh chiến Nữ Chân......
Còn về người trẻ tuổi mang mặt nạ kia, sau một phen tìm hiểu, Sử Tiến đại khái đoán được thân phận của hắn, chính là kẻ bị truy nã bên ngoài phụ cận Đại Đồng biệt hiệu “Thằng Hề”. Người này võ nghệ không cao, danh tiếng cũng không sánh bằng nhiều “loạn phỉ” Kim quốc nổi tiếng trên các bảng xếp hạng, nhưng chí ít theo Sử Tiến thấy, đối phương đích thực có không ít bản lĩnh và thủ đoạn, chỉ là tính tình cực đoan, xuất quỷ nhập thần, Sử Tiến cũng không quá đoán được tâm tư của đối phương.
- Sắp sửa đánh nhau rồi, đám người của Vũ triều này, trông cậy vào mấy nô lệ người Hán làm một lần bạo động lớn để gây rối cho Kim quốc......thực sự là không có chút chí khí nào......
- Lão đầu kia, trong lòng bọn họ chưa hẳn không nghĩ tới những chuyện này, có điều, dù sao cũng là sống không bằng chết, cho dù sẽ chết rất nhiều người, có lẽ có thể chạy thoát mấy người thì sao, chạy được bao nhiêu hay bấy nhiêu......
- Ta à......ta muốn ra tay với đại tạo viện, thợ thủ công trong đại tạo viện đa phần là người Hán, mẹ kiếp, nếu như có thể thoáng cái nổ chết tất cả, Hoàn Nhan Hi Doãn thật sự phải khóc rồi, ha ha ha ha......
Nghe đối phương nói như vậy, Sử Tiến nghiêm mặt.
- Ngươi......bọn họ suy cho cùng cũng đều là người Hán.
- Có khác gì với đã chết rồi?
- Ngươi!
Sử Tiến nhận lấy y bát của Chu Đồng, trong thâm tâm được coi là một thân chính khí, nghe thấy lời này, đột ngột ra tay bóp lấy cổ đối phương, “Thằng Hề” cũng nhìn hắn, trong mắt không có chút dao động nào.
- Phải đó, giết ta đi.
- Ngươi......ngươi không nên như vậy, luôn có......luôn có biện pháp khác......
- Ngươi ám sát Niêm Hãn, ta không khoa tay múa chân đối với ngươi, ngươi cũng bớt vung tay chỉ trỏ đối với ta, bằng không thì giết chết ta, bằng không......ta mới là tiền bối của ngươi, cái nơi như Kim quốc này, ngươi hiểu cái gì? Vì cứu ngươi, hiện giờ Mãn Đô Đạt Lỗ cả ngày điều tra ta, ta mới là tai bay vạ gió......
Hắn lẩm bẩm, Sử Tiến chung quy cũng không thể xuống tay, nghe nói cái tên của Mãn Đô Đạt Lỗ đó, nói.
- Cùng lắm ta tìm lúc nào đó giết hắn.
Trong lòng lại biết, nếu như muốn giết Mãn Đô Đạt Lỗ, chung quy là lãng phí một lần cơ hội hành thích, muốn ra tay, vẫn là phải giết mục tiêu có giá trị hơn mới đúng.
Thời gian dần dần đi qua, bầu không khí trong âm thầm cũng từng ngày một căng thẳng hơn. Khí trời càng trở nên oi bức, sau đó vào một ngày của hạ tuần tháng sáu, một trận bạo loạn lớn cuối cùng đã bùng nổ.
Ngày đó, Sử Tiến chứng kiến và tham dự vào trận thất bại to lớn kia......
Bạo loạn bất ngờ bùng phát, là buổi tối của ngày hai mươi mốt tháng sáu, bên ngoài thành vang lên phản bội chạy trốn và chém giết, có người đốt lên lửa lớn, hiệp sĩ người Hán bên trong thành Đại Đồng đi về hướng của đại tạo viện, dẫn tới từng hồi xao động.
Bởi vì sự tách rời của toàn bộ hệ thống tình báo, Sử Tiến không hề nhận được tin tức trực tiếp, nhưng trước lúc đó, hắn cũng đã quyết định, một khi xảy ra chuyện, hắn sẽ bắt đầu ám sát lần thứ ba.
Mục tiêu lần này, cũng không phải là Hoàn Nhan Tông Hàn, mà là cố vấn so ra khả năng càng đơn giản hơn, trong nội bộ Nữ Chân có lẽ càng có ảnh hưởng lớn hơn, Hoàn Nhan Hi Doãn.
Sử Tiến xông vào trong phủ của Cốc Thần, tìm kiếm tung tích của Hoàn Nhan Hi Doãn, còn chưa tới được nơi đó, đầu bên kia của đại tạo viện đã truyền tới tiếng kèn lệnh chiêng trống dâng trào, nhìn từ kết quả quan sát trong một khoảng thời gian, đám đông bạo loạn trong ngoài Đại Đồng lần này, đã rơi vào sự chuẩn bị ôm cây đợi thỏ của đám người Tông Hàn, Hi Doãn.
Một trận đồ sát và đuổi trốn đang triển khai.
Sử Tiến nhớ tới lời Thằng Hề từng nói, cũng không biết liệu đối phương có thật sự tham gia vào không, nhưng mãi đến khi hắn lặng lẽ tiến vào trong phủ đệ của Cốc Thần, chí ít ngọn lửa cháy lên bên phía đại tạo viện kia, xem ra phạm vi phá hoại cũng không quá lớn.
Toàn bộ thành thị rối loạn nghiêm trọng, Sử Tiến quan sát một chút trong phủ của Cốc Thần, bèn biết đối phương lúc này không ở đây, hắn muốn tìm một nơi âm thầm ẩn nấp, đợi đối phương về nhà, tung mạnh một đòn. Sau đó vẫn là bị cao thủ của Nữ Chân phát giác ra dấu vết, sau một phen giao thủ và đuổi trốn, Sử Tiến xông vào trong một gian phòng trong phủ Cốc Thần, nhìn thấy đồ vật được trưng bày trước mặt.
Gian phòng rộng lớn, thứ bày biện và cất giữ là chiến lợi phẩm Hoàn Nhan Hi Doãn sưu tập trong các chiến dịch lớn nhỏ của cả một đời, một thanh trường thương to lớn cổ sơ được bày ngay phía trước, nhìn thấy nó, Sử Tiến trong lờ mờ như thấy được ánh trăng của hơn mười năm trước.
Đó là trường thương của Chu Đồng.
Tên trên giang hồ là Thương Long Phục.
Nó vượt ngang thời gian hơn mười năm, yên tĩnh đến trước mặt Sử Tiến......
......
Đám đông ô hợp đột nhiên phát động không địch lại được sự dụng tâm bố trí của Hoàn Nhan Hi Doãn, trong đêm này, bạo động dần dần chuyển hóa thành đồ sát nghiêng về một bên —— trên lịch sử chính quyền của Nữ Chân, trấn áp kiểu này kỳ thực vĩnh viễn không chỉ có một hai lần, chẳng qua gần hai năm nay mới dần dần ít đi mà thôi.
Sử Tiến lưng đeo trường thương, một đường chém giết tháo chạy, lúc ngang qua hang nô lệ bên ngoài thành, quân đội đã bao vây nơi đó, ngọn lửa bốc cháy lên, mùi máu tanh lan tràn. Trong hỗn loạn như vậy, Sử Tiến rốt cục cũng đã thoát khỏi kẻ địch truy sát, hắn thử tiến vào tìm kiếm lão giả đã thu nhận hắn kia, nhưng cuối cùng không thể tìm được. Cứ vậy một đường vòng vèo đi về trong núi càng hẻo lánh hơn, lúc đến căn nhà tranh nhỏ nơi hắn ẩn nấp tạm thời, phía trước đã có người tới.
Là “Thằng Hề” nửa người nhuốm máu, tới không thể tìm thấy Sử Tiến, gõ gõ xung quanh, sau đó tìm được một tảng đá, ngã phịch xuống.
Sử Tiến đi ra ngoài, “Thằng Hề” kia nhìn hắn một cái.
- Có một chuyện nhờ ngươi.
- Ngươi không cho nổ tung đại tạo viện.
Sử Tiến nói một câu, sau đó nhìn xung quanh.
- Phía sau có người bám theo không?
Đối phương lắc đầu.
- Vốn đã không có ý định nổ tung. Đại tạo viện mỗi ngày đều đang làm việc, hôm nay nổ một đống quân tư, đối với đại quân Nữ Chân mà nói, có thể xem là gì chứ?
- ......chuyện gì?
- Chính quyền Lưu Dự quy hàng Vũ triều, sẽ thức tỉnh một đám người không cam lòng cuối cùng của Trung Nguyên đứng dậy chống cự, nhưng Ngụy Tề và Kim quốc suy cho cùng đã nắm giữ Trung Nguyên gần mười năm, người chết tâm và người không cam lòng nhiều như nhau. Năm ngoái chính quyền Điền Hổ biến động, đám người Điền Thực, Lâu Thư Uyển thượng vị mới liên thủ với Vương Cự Vân, là dự định phản kháng Kim quốc, nhưng trong này, đương nhiên có rất nhiều người sẽ quy hàng người Nữ Chân ngay khi Kim quốc nam hạ.
Thằng Hề cho tay vào trong người, móc ra một đồ vật.
- Trên tay Hoàn Nhan Hi Doãn, có một bản danh sách như vậy, thuộc về quan viên người Hán nắm giữ đằng chuôi, trước đây qua lại rất nhiều, bày tỏ bằng lòng quy hàng. Ta nhắm tới nó được một thời gian rồi, ghép nối chắp vá, sau khi kiểm tra đối chiếu, hẳn là thật......
Sử Tiến há miệng, không thể nói ra lời, đối phương đưa đồ vật tới.
- Đại chiến Trung Nguyên một khi bắt đầu, không thể để người ta vừa khởi sự, sau lưng lập tức có người đâm một đao. Thứ này rất quan trọng, võ nghệ ta không ổn, rất khó mang theo nó xuôi nam, chỉ có thể nhờ ngươi, mang theo nó giao tới tay mấy người Điền Thực, Lâu Thư Uyển, Vu Ngọc Lân, trên danh sách có kèm chứng cứ, ngươi có thể xem thêm một chút, đừng giao nhầm người.
- ......Được. Sử Tiến nhận lấy món đồ kia.
- Ngươi......
- Ngươi dù sao không muốn sống nữa, cho dù muốn chết, phiền ngươi giao thứ này đi rồi hẵng chết.
Đối phương lảo đảo đứng dậy, lấy ra một cái gói nhỏ quơ quơ.
- Ta có thuốc, vấn đề không lớn, đợi lát nữa phải trở về, còn có mấy người cần cứu. Đừng có lề mề chậm chạp, ta đã làm gì, Hoàn Nhan Hi Doãn rất nhanh sẽ phát giác ra, ngươi mang theo thứ này, một đường truy sát ngươi sẽ không chỉ có người Nữ Chân, đi, chỉ cần giao được nó, bên này đều sẽ là chuyện nhỏ.
Sử Tiến gật đầu.
- Yên tâm, ta dù chết cũng sẽ giao đến.
Lúc quay người rời đi, ngoảnh đầu lại hỏi.
- Đúng rồi, ngươi là người của Hắc Kỳ?
- Hoa Hạ quân, biệt danh Thằng Hề......đa tạ.
Trong bóng tối, thân ảnh kia đưa tay lên, chào một cái theo quân lễ.
Sử Tiến đứng đó một lát, quay người, chạy về phía nam.
Trên bầu trời, có chim ưng lượn vòng.
Trần thế như gió thu hiu hiu, nhân sinh lại như lá rụng. Lúc này gió đã nổi lên, không ai biết được bản thân vào một khắc tiếp theo sẽ trôi đi hướng nào, nhưng chí ít trước mắt, cảm nhận cơn gió mạnh thổi tới này, trong lòng Sử Tiến khẽ trở nên yên bình.
Trường thương sau lưng phảng phất vẫn còn mang theo tiếng hô hào mười năm trước của Thiết Tí Bàng Chu Đồng, theo cùng hắn, thẳng tiến không lùi!