Ngay tại chỗ ngoặt trên đường núi, xe quản lý lao thẳng vào chiếc xe tải đang chạy nhanh phía trước. Tài xế lái chiếc xe tải vì muốn vượt qua xe của nhóm mới chèn sang làn xe ngược hướng, mà xe quản lý vốn có cơ hội tránh đi, nhưng bởi vì tốc độ quá nhanh, khi tài xế rẽ phải đã không kịp nữa, đầu xe một bên đụng vào rào bảo vệ một bên đụng vào xe tải. May mà xe tải thắng lại đúng lúc, va chạm không nguy hiểm tính mạng, thế nhưng mà chiếc xe màu trắng theo sát xe quản lý phía sau, bởi vì bám quá sát đuôi xe, khi sự việc phát sinh thế là không kịp phanh lại, tông thẳng vào đuôi xe của xe quản lý. Xe của nhóm bị tấn công từ hai phía, lúc này mới tạo thành sự cố nghiêm trọng. Người bị thương nặng nhất ở trên xe quản lý là A Tường – ngồi ngay cạnh tài xế, và Thẩm Triệt ở hang ghế cuối. Tuy rằng Tần Tu cũng ngồi ở hàng cuối, nhưng lúc va chạm xảy ra, Thẩm Triệt đã ôm lấy anh, cho nên chỉ bị thương nhẹ.
Những người còn lại cũng bị thương nặng nhẹ khác nhau, ngược lại fan trên xe truy đuổi kia, cả một đám chẳng bị gì cả.
Nữu Nữu khập khiễng đi giữa hành lang trong bệnh viện, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn, quả nhiên béo một chút vẫn có lợi hơn. Cô chỉ bị trầy da một chút, ngón chân bị đè sưng lên, còn lại đều không sao, còn có thể tới đưa cơm cho mọi người.
A Tường rất xui xẻo, trong đầu có tụ máu, phải làm phẫu thuật hút ra. Khi Nữu Nữu đưa thức ăn nhanh vào phòng bệnh, A Tường đáng thương đã bị cạo đầu trọc lóc. Hạ Chinh nằm ở giường bên cạnh đang xem tạp chí tiếng Anh 《STAR》, não anh ta bị chấn động một chút.
Sau đó đến Doãn Long Nhất ở tầng ngoại khoa. Khi cô đi vào phòng bệnh đã nghe thấy bên trong la lớn la nhỏ, chân mày Doãn Long Nhất phải khâu tám mũi, bác sĩ đang đổi thuốc cho cậu ta. Phương Viên ở trên một giường khác thì ủ rũ nằm úp sấp. Trên vai cậu ta bị mảnh vỡ thủy tinh đâm vào, khoảng thời gian này chỉ có thể chổng mông mà ngủ.
Chị Jessica bị trật cổ, đang phải đeo dụng cụ nâng cổ như một cái loa vậy, khi nói chuyện, chị ấy đều phải ngước cằm lên: “Thẩm Triệt đâu? Cậu ta khỏe hơn chưa?”
Nữu Nữu hít hít cái mũi: “Tinh thần cũng không tệ lắm.”
Jessica ở trong cái loa gật đầu: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Chuyện TAKE FIVE xảy ra tai nạn xe cộ nhanh chóng được lên tít lớn của một loạt tờ báo. Fandom đều đến thăm và tặng hoa, mấy cô nàng thấy Thẩm Triệt bị treo một chân, trên người cũng bị quấn băng giống như đòn bánh tét, hốc mắt cả đám liền đỏ hoe. Thẩm Triệt còn giống như người chẳng bị sao dùng thứ tiếng Anh sứt sẹo của mình an ủi fan.
Làm ơn đi, cậu rốt cuộc có tự biết mình vừa bị gãy xương mác, nứt xương sườn, sau lưng khâu hai mươi tám mũi chưa vậy! Nữu Nữu nhìn Tiểu Mạch Quắn đang vui vẻ, hiện tại bị treo ở trên giường động cũng không động được, còn cảm thấy khổ giùm cậu ta. Có hôm, buổi tối cô nằm mơ thấy Thẩm Triệt chạy đến phòng mình, nói muốn nhảy cho cô xem, sau đó bắt đầu nhảy nhót loại vũ đạo y hệt như người máy, phút chốc cả người gãy rồi gãy, cuối cùng gãy hết toàn thân.
Tần Tu ngồi ở bên giường Thẩm Triệt nói chuyện với nhóm fan một lát, nhóm fan cũng rất hiểu ý, biết Thẩm Triệt cần nghỉ ngơi, không cần nhắc đã tự rời đi. Nữu Nữu đưa cơm tới xong, thấy bình nước trống rỗng, liền giúp đi lấy nước.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Thẩm Triệt cùng Tần Tu, còn có anh bạn xác ướp giường kế bên. Thẩm Triệt từ khi tỉnh lại đến bây giờ, suốt ba ngày không thấy anh xác ướp nói một câu, hay là nghiêng người lần nào, đến ăn cũng đều là đút thức ăn lỏng. Nhưng mà anh xác ướp cũng không phải người thực vật, cậu để ý thấy cái chân to của anh xác ướp có cử động, sáng sớm cùng chiều tối mỗi ngày đều cử động theo quy luật chừng mười phút. Cậu đoán như vậy có lẽ là tập thể dục. Lúc y tá và bác sĩ hỏi chuyện anh xác ướp, anh cũng sẽ dùng chân to để trả lời.
Mỗi khi đêm dài yên tĩnh, lưng Thẩm Triệt vừa đau vừa ngứa, không thể ngủ được, sẽ quay sang nhìn anh xác ướp nằm dưới ánh trăng không hề nhúc nhích, lúc đó lại cảm thấy vừa muốn khóc vừa xúc động.
Lúc kể cho Tần Tu nghe về anh xác ướp, Tần Tu ngồi ở bên giường đờ đẫn không biết có nghe lọt câu nào không, cứ bày ra bộ mặt như nhìn thấy quái nhân. Thẩm Triệt cảm thấy hai người ngồi không như vậy thật khó chịu, bèn nói: “Không thì anh gọt táo giúp tôi đi.” Tần Tu liền đứng dậy lấy con dao gọt trái cây sang gọt táo cho cậu.
Thẩm Triệt nhìn anh gọt một lát, bỗng nhiên kêu lên: “Đừng gọt đứt vỏ!”
Tần Tu liếc cậu một cái, quả thật liền cúi đầu, tốc độ chậm lại, gọt cũng cẩn thận hơn, vỏ táo không bị đứt chút nào. Thẩm Triệt nhìn mà dở khóc dở cười, nghe lời cũng đã nghe rồi, mắc gì còn phải xụ mặt ra chứ.
Tần Tu gọt vỏ xong, đầu quắn rất phấn khởi nói: “Mau đưa tôi xem thành quả nào!”
Tần Tu liền giơ vỏ táo dài một mét lên cho cậu xem.
Bác sĩ chủ nhiệm khoa đi ngang qua cửa lo âu nhìn một băng sơn mỹ nam đang lặng lẽ chơi đùa với vỏ táo.
Vẫn không cười. Thẩm Triệt cảm thấy có chút thất bại, nhìn Tần Tu, bỗng nhiên lại băn khoăn không biết hiện tại có cầu được ước thấy không.
Cậu mở lớn miệng “A” một tiếng: “Anh đút cho tôi ăn đi!” .
Thấy Tần Tu nhìn không nói gì, cậu vội cười. “Nói đùa thôi, để tôi tự ăn.”
Không ngờ Tần Tu thật sự dùng dao nhỏ tách táo ra, bắt đầu cắt từng miếng từng miếng đút cho cậu ăn. Thẩm Triệt vô cùng vui vẻ, cuối cùng cũng có thể một lần được hưởng thụ dịch vụ săn sóc đặc biệt. Nào ngờ miệng còn chưa nhai xong, miếng tiếp theo lại được đút tới, ăn đến không kịp, thế nhưng Tần Tu vẫn tiếp tục nhét táo vào miệng cậu. Cậu thực sự ăn hết nổi, ngậm táo phùng cả má khẩn cầu nhìn Tần Tu. Tần Tu nhìn thấy người trên giường bị mình đút ăn đến giống như con sóc, thình lình lại nói:
“Thẩm Triệt, tôi không đến thăm cậu nữa đâu.”
Thẩm Triệt mắt nhìn Tần Tu bỏ trái táo xuống, xoay người ra khỏi phòng bệnh, gọi một trăm lần cũng không quay lại, bỗng có chút đau lòng. Lúc này Nữu Nữu mang bình nước đi vào: “Tần Tu đâu rồi?”
Thẩm Triệt vừa khổ sở nuốt táo xuống vừa bảo Nữu Nữu đưa gương đến cho mình xem. Nhận gương trang điểm từ trong tay nữ trợ lý, nhìn thấy chính mình trong gương tiều tụy giống như cái lò than bỏ hoang, cậu thanh niên tóc xoăn thở dài một hơi. Bảo sao Tần Tu nhìn mình lại thấy khổ sở như vậy.
Liên tục ba ngày sau, Tần Tu quả nhiên không tới thăm cậu. Thẩm Triệt mỗi ngày ăn ngủ ngủ ăn, ngày nào cũng soi gương hy vọng mình nhanh chóng đẹp trai trở lại. Nửa đêm ngày thứ ba, cậu bỗng nhiên cảm thấy có người ôm mình. Thẩm Triệt giật mình thức giấc, mới nhìn rõ người nào đó đang co trên giường, lặng lẽ ôm thắt lưng cậu.
“Tần Tu?”
Lúc trước còn bày ra bản mặt đen thui, khí thế như thể “chớ có lại gần tôi”, lúc này lại cuộn tròn người ở bên cạnh cậu, mềm mềm như con mèo bự. Trong lòng Thẩm Triệt nhất thời ngọt ngào không tả được.
“Để tôi ngủ thế này đi, tôi sẽ không động đến thương tích của cậu.” Tần Tu nói.
Tim Thẩm Triệt tan thành một vũng, khẽ ừ.
Tần Tu hôn trên trán cậu một cái, sau đó kiềm chế không được vươn người dậy, cúi đầu hôn chi chít xuống hai má, mí mắt, chóp mũi Thẩm Triệt, chỉ bỏ qua không hôn môi.
Trong phòng bệnh chỉ có ánh trăng nhàn nhạt, ánh sáng tối mờ càng như làm nền cho Tần Tu, khiến cho người nọ càng thêm yêu nghiệt. Cả người Thẩm Triệt nóng lên: “Đừng. . . . . . Tôi…”
“… Lại cứng sao?” Tần Tu thấp giọng hỏi, tay vươn xuống dưới thân sờ soạng, nhưng bất ngờ lại dừng, không có động tác càn rỡ lấn tới nào nữa, ngược lại còn có chút áy náy. “Xin lỗi, tôi không ngờ chỉ hôn cậu như vậy cậu cũng có phản ứng. Bác sĩ nói cảm xúc của cậu tốt nhất đừng quá kích động.”
Mặt Thẩm Triệt đỏ lên, kỳ thật đây là vấn đề của cậu, Tần Tu vốn không cần giải thích.
“Tôi không có giễu cợt ham muốn của cậu.” Thấy Thẩm Triệt lặng im xấu hổ, Tần Tu không hôn nữa, chỉ im lặng nằm một bên. “Cậu dễ dàng có phản ứng với tôi như vậy, thật sự tôi rất ngạc nhiên, cũng rất vui mừng. Chỉ là hôm nay đúng là không được.”
Thẩm Triệt mất mặt muốn chết, anh làm ơn đừng dùng khẩu khí vạn tuế để giải thích chuyện này có được không… Trong phòng lặng lại chốc lát, cậu nhịn không được lại nói: “Tần Tu, ngày mai anh vẫn đến thăm tôi đi. Không phải buổi tối, là ban ngày, một mình tôi ở trong phòng bệnh buồn chán lắm.”
“Nữu Nữu không phải vẫn đến thăm cậu sao, ngày mai Jessica cũng sẽ tới, còn tôi buổi tối sẽ đến.” Tần Tu nhắm mắt lại nói.
Thẩm Triệt buồn bực, trong lòng nói nếu anh buổi tối đều đến, vì sao lại không đến cả ban ngày? Chẳng lẽ anh là hồ ly tinh không thể ra ánh sáng sao?
“Bộ dạng của tôi bộ dòm tệ lắm hả?” Tôi cùng lắm chỉ bị nứt xương, làm gì mà tỏ ra như tôi bị hủy dung vậy.
“Ừm, rất tệ.” Cánh tay Tần Tu trên lưng cậu siết chặt, giọng nói cũng nghẹt lại.
Tất cả lời trong lòng định nói ra của Thẩm Triệt giống như đều bị một tiếng thở dài “rất tệ” kia khóa lại. Tần Tu như vậy, làm cho cậu có yêu cầu gì cũng không nói ra được.
Ở trong bệnh viện này mười ngày, công ty chuyển mọi người về bệnh viện Canh Lâm. Trên đường về nước Tần Tu luôn canh sát bên cạnh Thẩm Triệt. Khi Nữu Nữu đẩy xe lăn, Tần Tu liền canh giữ ở bên cạnh. Nữu Nữu đi vắng, Tần Tu liền phụ trách đẩy xe lăn. Lúc ở sân bay chờ check-in, Nữu Nữu đi WC, Tần Tu đi mua nước uống, Thẩm Triệt ở trên xe lăn vận động lưng một chút, chợt thấy có hơi cà phê từ phía sau chuyển tới: “Sao nhanh vậy?” Vừa nhận lấy, ngẩng đầu lên, lại phát hiện người đến đội mũ lưỡi trai là Doãn Long Nhất.
Doãn Long Nhất ngồi xuống ghế chờ đối diện, đánh giá người trên xe lăn một chút: “Cậu thế nào rồi?”
“Khỏe rồi.” Thẩm Triệt nhìn cái chân bánh tét của mình. “So với lúc mới vào bệnh viện thì tốt hơn nhiều rồi. Cảm ơn cà phê của anh.”
Doãn Long Nhất trầm ngâm chốc lát: “May mà không bị thương đến cột sống… Bạn thân của tôi cũng gặp tai nạn xe, chấn thương cột sống, vốn đã ký hợp đồng chuẩn bị ra mắt, kết quả là bị Quan Triều hủy hợp đồng, nên bây giờ mới có TAKE FIVE này đây.”
Thẩm Triệt nghe đến đó ngẩn người.
Doãn Long Nhất cười cười: “Cậu vẫn không biết nhỉ, mỹ nhân vệ sĩ của cậu sớm đã chặn miệng chúng tôi không cho ai được nói ra.”
Thẩm Triệt nghe đến đó, tâm tình không khỏi có chút phức tạp: “Người bạn kia của anh… Hiện tại thế nào?”
“Sớm xuất viện rồi, giờ đang làm nhạc công cho một quán bar.” Doãn Long Nhất nhún nhún vai. “Bất luận thế nào, lần này tôi thành thật xin lỗi cậu. Bình tĩnh xem xét lại, chuyện của Ngô Tưởng cũng không có liên quan đến cậu, tổng thể mà nói, tôi vẫn còn nợ cậu.” Nói tới đây lại trầm mặc thật lâu, cuối cùng mới hỏi. “Thẩm Triệt, vì anh em tốt nhất của mình, cậu có sẵn lòng đi làm chuyện rất có lỗi với người khác không?” �
Thẩm Triệt nhìn chằm chằm vào ánh mắt thành thật của Doãn Long Nhất, không biết đối phương hỏi như vậy là có dụng ý gì, nhưng cậu nghĩ tới Tần Tu, Hạ Lan Bá, Nhậm Hải, Khải Mặc Lũng cùng Âu Triết Luân: “… Nếu quả thật không có lựa chọn khác, tôi sẽ làm.”
Doãn Long Nhất vỗ vỗ vai của cậu rồi đứng dậy, quay người lại thì nhìn thấy Tần Tu biểu cảm âm trầm, tay cầm hai ly ca cao nóng đứng phía sau, vội nhấc tay làm động tác đầu hàng, tự động rút lui.
Tại sân bay quốc tế Canh Lâm có rất nhiều fan đến đón máy bay. Thẩm Triệt được Tần Tu đẩy từ đường hầm đi ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy biểu ngữ thật dài chúc cậu sớm ngày bình phục, vốn rất cảm động, nhưng mà nhìn thấy số lượng fan đến thật sự quá đông, khi thấy một đám thương binh các cậu như vậy liền vô cùng kích động. Rất nhanh sau đó, tám vệ sĩ và nhân viên an ninh sân bay đã không khống chế được cục diện. Đám phòng viên truyền thông cũng nhào đến vây quanh các cậu. Fan thì gào khóc gọi nhau vây tới, hiện trường hỗn loạn chưa từng có. Trước mắt Thẩm Triệt chỉ có bóng người kín đặc, nhốn nháo ồn ào, ngay cả một khe hở cũng không có. Tần Tu vươn tay cánh tay giúp cậu chặn lại đám đông hỗn loạn xung quanh. Chỉ một lúc sau, cậu đã chìm trong một biển hoa và quà tặng của fan. Bởi vì xương sườn bị thương, cho nên quá nhiều thứ đè nặng lên ngực sẽ rất khó chịu. Nữu Nữu ở bên cạnh giúp cậu nhận quà, hai tay đều nhận không kịp. Vì thế khi một chú gấu Teddy to bự từ giữa đám người nhảy dù xuống người Thẩm Triệt, Tần Tu đã cáu kỉnh nhấc con gấu bông lên ném thẳng ra ngoài.
Hành khách ở sân bay bị vạ lây, nhân viên sân bay cũng ca thán ầm ĩ. Jessica liên tục nói với phóng viên: “Hiện tại không tiện giải thích”, “Ra ngoài nói sau được không”. Trong lòng thì thầm nghĩ TAKE FIVE lúc này xem như tiếng xấu lan xa rồi.
Bởi vì toàn bộ thành viên đều bị thương, Jessica không thể không hoãn lại những hoạt động quảng cáo tiếp theo của nhóm, hủy bỏ hai buổi biểu diễn. Khi đang vội vàng tiếp điện thoại, đường dây nội bộ của thư ký lại xen vào: “Chị Jessica, Hạ Chinh tới tìm chị.”
“Tôi bây giờ đang bận rất nhiều việc, bảo cậu ta giữa trưa lại đến.” Jessica xoa xoa cái cổ đau nhức.
Nữ thư ký chần chừ nói: “…Nhưng cậu ta nói có chuyện rất quan trọng.”
Ngu Tiêu đang ở trong văn phòng lướt weibo. Trên màn hình là cuộc tranh luận giữa Tần Tu và fan. Nguyên nhân là do ngày hôm qua khi ở sân bay, khi fan ào ào tới thiếu chút nữa làm lật xe lăn của Thẩm Triệt. Weibo của Tần Tu đó giờ chờ mỏi mắt cũng không được một câu, đây là lần đầu tiên “thao thao bất tuyệt” như thế, weibo một post tiếp một post.
– Vốn bởi vì một nhóm sasaeng mà xảy ra sự cố lớn thế này rồi, tôi còn tưởng rằng các bạn hẳn đã biết nghĩ hơn, kết quả hôm nay ở sân bay lại trình diễn một màn như vậy, thật sự khiến cho tôi rất thất vọng.
Weibo vừa cập nhật, phía dưới tất cả đều là fan vội vàng xin lỗi không ngừng.
– Không cần xin lỗi tôi, các bạn nên xin lỗi Thẩm Triệt, A Tường, với những người bạn mà chính các bạn làm bị thương, còn có những hành khách trong sân bay và nhân viên công tác bị các bạn liên lụy.
Không chỉ khai chiến với fan, thậm chí ngay cả phóng viên cũng không buông tha.
– Còn các phóng viên có mặt ở đó , các người không giống với fan, các người đều là người trưởng thành. Nếu nói các fan không lý trí là xuất phát từ sự yêu thích với chúng tôi, hành vi của các người hoàn toàn là vì lợi ích bản thân mà tổn hại người khác, vì lấy tin tức mà không chút để ý tới người bị thương, không thèm quan tâm tới fan và những hành khách khác. Là một người trưởng thành, tôi cũng xấu hổ thay các người.
Dưới bài post ngoại trừ fan thật lòng xin lỗi, cũng có không ít người chạy vào đâm chọc, “Cậu cho cậu là ai a, có tư cách gì bắt người ta phải xin lỗi?”, “Tôi không bao giờ làm fan của anh nữa, cám ơn” , “Kính bẩm với Tần gia trên trời, thiên hạ duy ngã độc tôn một câu, khai chiến với phóng viên truyền thông chẳng có ích gì cho cậu đâu.” Thế nhưng Tần Tu đâu có thể nào chịu thua như vậy.
— Những lời này tôi không chỉ nói với fan của riêng tôi, mà còn nói với toàn thể fan của TAKE FIVE, không phục, tới tìm tôi.
Trên official website, tieba, diễn đàn và đủ loại trang web giải trí khác hôm nay đều nói về chuyện này. Một đám ồn ào xem náo nhiệt: “Quả nhiên không phải nổi điên trong trầm lặng mà là lộ nguyên hình trong trầm lặng” , “Tần Tu phải là vừa nổi điên vừa lộ nguyên hình mới đúng.” , “Nhóm V sớm muộn cũng bị hủy trên tay cậu ta thôi.” , “Tần gia chắc chắn ở sân bay bị fan tập kích phải chổ hiểm rồi. Thím nào ra tay mau tới đây nói xem cảm xúc thế nào” …
Fandom thì vô cùng hoang mang và áy náy. Còn có người đăng video khóc lóc nói rất xin lỗi, thậm chí có người khởi xướng hoạt động ký tên “Fandom V, đừng để năm người họ chỉ vì hành vi của các bạn mà tan rã”. Còn nhóm sasaeng fan trước kia ở khách sạn chụp ảnh và đuổi theo xe hiện tại tất cả đều @Tần Tu, bày tỏ mình rất đau lòng, sẽ cố hết sức sửa chữa những sai lầm trước kia.
Ngu Tiêu đang vui vẻ, Jessica không gõ cửa mà đẩy cửa vào luôn: “Ngu tổng, tôi có lời muốn…”
Ngu Tiêu giơ ngón tay lên lắc lắc: “No no no, cô trước hết nghe tôi nói đã. Có thấy weibo hôm nay không? Rất có cá tính! Dám nã pháo về phía fan và phóng viên. Thử hỏi có thần tượng nào mới ra mắt hai năm mà làm được như vậy không. Đây mới xứng là ..”
“Hạ Chinh và Doãn Long Nhất muốn rời khỏi TAKE FIVE.” Jessica nói.