Nhìn trần phòng ngủ, Thẩm Triệt chỉ có thể thầm mắng chính mình không có lập trường. Tần Tu đã cởi quần áo, sau đó vươn tay lấy durex trong ngăn kéo ra. Thẩm Triệt thấy Tần Tu làm một loạt động tác rất nhanh, rất tỉnh táo không kìm được bèn hỏi: “Rốt cuộc anh có say không vậy?”
Tần Tu ngẩn người, vươn tay ném durex đi, đè luôn người xuống. Thẩm Triệt bị dọa cho choáng váng, vội lượm mũ vừa bị ném xuống cạnh giường, đeo lên thứ kia cho Tần Tu, vội hoãn:”Đừng! Đừng! Đeo vào rồi nói sau!”
Tần Tu thuận theo, giật người lại đằng sau ngồi lên gót chân, ưỡn thẳng lưng. Thẩm Triệt nhìn vật khổng lồ kia hiện ra rõ ràng trước mắt (dùng từ vật khổng lồ để miêu tả cũng không phải nói quá à nha), cái điệu bộ này rõ là muốn mình đeo cho đây mà. Nhìn bộ dáng Tần Tu kiêu ngạo ưỡn thắt lưng, cậu thật muốn chọt mù luôn hai mắt, nhưng vẫn đành phải nhẫn nhịn, lấy mũ cẩn thận đội lên cho thằng nhỏ nhà Tần Tu.
Tần Tu mang mũ xong xuôi rồi nhưng vẫn thong thả chưa có ra tay ngay mà lại cúi xuống ghé sát lên người cậu, vừa chà xát, vừa xoa xoa, ỷ vào mình uống rượu, đúng là không biết xấu hổ. Hầu kết play, đầu ti play, rốn play, lão Nhị play…
“Được… được rồi đó…” Thẩm Triệt thực sự chịu hết nổi. Lão Nhị bị play còn chưa tính, bắn ra được là xong, nhưng đầu ti bị play đúng ra rất dày vò, mà cũng không hiểu sao Tần Tu lại thích trò này trước khi vào việc chính như vậy, “Thôi nào, sưng lên mất…”
“Sưng lên sao?” Tần Tu cười, ngẩng đầu liếc cậu một cái, còn hé miệng: “Để tôi nếm thử.”
Này! Thẩm Triệt run rẩy cong cả lưng lại. Anh lại còn dùng răng cắn nữa! Nhưng mà lúc này cậu cũng đã hiểu ra: “Tần Tu! Anh không say đúng không! Anh giả say làm gì hả?!”
“Tôi nói mình say lúc nào.” Nói xong còn đưa tay nhéo đầu ti một cái. Thẩm Triệt thiếu chút nữa thì kêu thành tiếng, Tần Tu lại cười, “Đầu ti phải thẳng thế này mới đáng yêu.”
Thẩm Triệt điên tiết: “Anh không say sao lại động dục như vậy…”
Tần Tu sửng sốt ngồi dậy, mặt vặn vẹo: “Cậu nói tôi động dục?”
Thẩm Triệt vội vàng nhân cơ hội che đầu ti đã sưng tấy: “Anh thế này cũng quá biến thái…” Đây là đầu ti của tôi, là thịt trên người tôi đó nha, không phải đồ chơi của nhà anh đâu.
Tần Tu nghiến răng tát một cái tét vào lưng Thẩm Triệt: “Cậu cho là tôi thích làm với cậu lắm hả? Cậu cũng chẳng có cái ***g chén cỡ D, bộ dạng cũng chả đẹp, người thì đen như nắm than, lại còn nặng như heo, mỗi lần nâng eo cậu là tôi lại mệt muốn chết. Nói cho cùng tôi cũng chỉ thích liếm cậu thôi, mà tôi chỉ đang thực hiện nghĩa vụ của bạn trai thôi đấy!”
Thẩm Triệt khóc không ra nước mắt, anh có thể cắt cái nghĩa vụ này đi được không?
“Được rồi được rồi, thế anh có còn… muốn làm hay không đây. Không làm tôi đi xuống dưới ngủ đây.”
Tần Tu bị quê, đành phải đứng dậy: “Không làm không làm nữa. Chán rồi.”
Thẩm Triệt mừng húm, đêm nay rốt cuộc không bị kỹ thuật tệ hại này tra tấn rồi! Cậu không dám để lộ vẻ vui sướng ra ngoài quá lộ liễu, nhưng mà động tác xoay người tìm quần lót kia vẫn chọc giận Tần Tu đằng sau. Vừa tìm thấy quần lót trên sàn nhà, ngón tay còn chưa đụng tới được, trên lưng đã bị một cánh tay cứng như gọng thép ôm chặt, nháy mắt cả người đã bị túm trở lại giường.
“Thẩm Triệt, cậu không muốn tôi làm thật à?!” Tần Tu đè lên người Thẩm Triệt, hung tợn nói, “Cậu nhìn tôi cởi đồ rồi, tôi cởi hết cho cậu xem đã mắt rồi liền muốn bỏ đi à? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!”
Nói xong liền kéo cái gối đệm xuống thắt lưng Thẩm Triệt, bôi trơn gì gì đó đều bỏ qua hết, động thân một cái liền dũng mãnh tiến vào. Thẩm Triệt óa ui một tiếng kêu lên.
“Chậm một chút… chậm một chút được không…” Kỹ thuật đã như tra tấn, tính khí còn thất thường như vậy, ở trên giường với anh đúng là ác mộng!
Tần Tu cầm eo người bên dưới, mang theo hứng thú muốn trả thù, liên tục xông tới. Không phải anh không muốn chậm một chút, nhưng vì còn đang bực , đang bực thì không chậm lại được. Tôi không muốn làm mà cậu lại còn dám thấy vui mừng?! Lúc trước khi làm với cậu rõ ràng không phải thế này, cậu không thấy mình lúc đó đâu, cái bộ dạng điên đảo thần hồn nhìn tôi say mê như vậy… Đúng, chính là ánh mắt này, còn dám nói không muốn làm với tôi…
Mắt thấy ánh mắt đầu quắn ướt át, nóng bỏng, chuyển động khắp thân thể mình, Tần Tu nháy mắt liền hiểu ra, tâm nói cậu dám à! Sau đó một mặt vừa xông tới, một mặt vừa túm lấy cái chăn khoác lên người mình, lập tức che kín cả thân thể.
Thẩm Triệt tâm như tro tàn. Anh trả thù cũng ác quá đấy! Nhìn cũng không cho nhìn, thế là muốn thế nào hả?!
May mà vẫn còn trông thấy gương mặt Tần Tu. Khi dưới giường, mặc quần áo thì khuôn mặt kia cứ gọi là lãnh khốc tà mị, lúc trên giường cởi quần áo rồi cắn môi làm thì chỉ còn sự mê người quyến rũ. Sao anh không che luôn cái mặt mình luôn đi, cái đồ hồ ly tinh nam!
Nào ngờ vừa mới nhìn chằm chằm gương mặt hồ ly tinh nam, đang tưởng còn được ngắm một lúc thì Tần Tu đã đưa tay lên che chặt trước mắt cậu.
Thẩm Triệt trong đầu vo ve, xong rồi, hết cả phúc lợi rồi, bây giờ chỉ còn lại chịu tội thôi! Chỉ một lát sau, bị kỹ thuật như tra tấn kia làm cho chết đi sống lại, lại không có gì đó đẹp mắt làm phân tán lực chú ý, Thẩm Triệt cực kỳ bi phẫn kêu ầm lên: “Này gọi gì là ân ái chứ!”
“Sao lại không?” Tần Tu cắn môi, trong lúc cao trào giọng nói có chút hổn hển.
“Đây chỉ có thể gọi là… chỉ có thể gọi là, không thể gọi là… tình được!”
“Tôi che mắt cậu lại như vậy chính là để cậu dùng thân thể cảm nhận cảm giác cùng tôi làm tình! Như vậy—” Tần Tu kêu lên một tiếng, lên đến đỉnh, “Cậu chưa có cảm giác à?! Tôi ở trong thân thể mà cậu không thích sao?!”
Thẩm Triệt không nói lên lời. Tần Tu vừa bừa bãi xé rách bên trong thân thể cậu. Mà thôi, coi như đây là cái giá phải trả để có được tình yêu của người này đi. Lúc tôi thích anh cũng không nghĩ tới sau này lại có tình tiết khẩu vị nặng thế này đâu, nhiều nhất chỉ là khi trời mưa dùng áo giúp anh che mưa, sau đó hai người trú vào bốt điện thoại, bất tri bất giác mà rơi vào một nụ hôn dài triền miên. Hoa khôi trường thanh thuần của tui đi đâu mất rồi? (Xin hãy là anh của ngày hôm qua :v)
Ba giờ trước, người này còn ở trong màn hình TV, trước ánh nhìn của hàng vạn khán giả tại hiện trường, hàng triệu khán giả trước màn ảnh tỏa quầng sáng của một siêu sao, đảo mắt một cái đã xé tan vỏ bọc ngụy băng sơn mĩ nam hệ cấm dục, hóa thành con sư tử đến mùa động dục, cả người trần trụi đang cùng cậu gắn kết cùng một chỗ, Thẩm Triệt cảm thấy mình sắp bị làm đến xương cốt cũng không còn. Điểm G ấy, có lương tâm mà nói thì cũng chạm đến vài lần, nhưng hình như nửa thân dưới Tần Tu xác định phương hướng không tốt, lần sau lại để chệch mất. Thẩm Triệt khổ sở nghĩ, chỗ này của tôi cũng đâu có dễ mà đi lạc được chứ… Tần Tu không có lui ra ngoài mà bắt đầu làm đợt thứ hai luôn. Bàn tay che trước mắt Thẩm Triệt vẫn chưa dời đi, lần này ngay cả tiếng nói chuyện cũng không có, chỉ còn lại một vài tiếng thở dốc trầm trầm.
“Này.. Tần Tu.. anh hát một đoạn nghe thử đi…”
Tần Tu cạu quọ: “Thẩm Triệt, cậu xem thử xem bây giờ tôi đang làm gì? Cậu còn muốn tôi hát cho cậu nghe nữa à! Sao cậu không bảo tôi kể chuyện cười cho cậu luôn đi?!”
“Thế cũng được á…” Thẩm Triệt cắn răng chịu đau, trong lòng cũng thấy kì quái. Đã làm nhiều lần như vậy rồi mà sao cái kỹ thuật tệ hại của Tần Tu vẫn không tiến bộ tẹo nào thế nhỉ? Hình như chỉ có phương diện này là Tần Tu không có thiên phú thì phải? Thẩm Triệt cũng thấy thật nghẹn khuất, “Tôi muốn… muốn nghe giọng nói của anh…”
Tần Tu hết cách. Cậu còn khó hầu hạ hơn cả đàn bà đấy. Nghĩ là thế nhưng một mặt vừa tiến công dồn dập, một mặt vẫn lục tung lòng mề tìm mấy câu chuyện cười. Trong đầu đột nhiên lại nghĩ ra mấy câu truyện cười đồi trụy, thế là vừa làm vừa rên rỉ nói: “Truyện đồi trụy… có muốn nghe không?”
“Ừ, kể đi…” Còn truyện nào đồi trụy hơn việc chúng ta đang làm nữa không?
“Ngày xửa ngày xưa… có hai con rùa sống ở bờ cát bên bờ biển. Vào một đêm bầu trời đầy giăng đầy sao, chúng nó liền abc abc với nhau,” Tần Tu vừa làm vừa nói, giọng lạc cả đi, “Cậu đừng có lộn xộn nữa! Tôi bảo cậu đừng có ngọ nguậy nữa mà, tôi đang khó chịu gần chết đây! Tôi kể đến chỗ nào rồi?”
“Hai con kiến abc abc …”
“Ờ, abc abc xong, một năm sau…” Giọng Tần Tu bỗng căng thẳng, “Để tôi bắn cái đã…”
Lần thứ hai cao trào, Thẩm Triệt đếm số trong lòng, tâm nói đại ca à, đừng nói đêm nay anh muốn một mình vượt qua Cao Dũng Toàn Phong đấy nhá?
(Cao Dũng Toàn Phong là một game leo núi mạo hiểm. Ba đội mỗi đội có 4 người sẽ thi đấu với nhau dưới hình thức leo núi tiếp sức. Đội nào leo lên đến đỉnh đầu tiên sẽ chiến thắng. Ở đây ý của QQ là 1 mình Tần Tu leo phần của 4 người, tức là muốn làm 4 lần đó :v)
Tần Tu tiếp tục đổi áo mưa, lại đổi tay che trước mắt Thẩm Triệt, hỏi: “Tôi kể đến chỗ nào rồi?”
“Hai con voi abc abc…”
“Ờ, abc abc xong, một năm sau, con đực kia…” Tần Tu cúi đầu lại vùi vào trong thân thể Thẩm Triệt, giọng trầm xuống, “Con rùa đực kia nhớ lại … khoảng thời gian hạnh phúc buổi tối ngày đó!”
Thẩm Triệt bị đâm đến cong cả người lại, phắc, nói đến khoảng thời gian hạnh phúc anh cũng đừng hưng phấn như vậy chứ!
Tần Tu chuyên tâm chuyển động pít-tông hai cái, mới thỏa mãn hít sâu một hơi, hỏi: “Tôi kể đến chỗ nào rồi?”
“Thời gian… hạnh phúc!”
“Ờ, rùa đực nhớ tới… khoảng thời gian hạnh phúc kia, quyết định bơi về chốn cũ… Thế là nó lại… quay trở về bờ cát kia… Sau đó, nó kinh hỉ phát hiện…” Nói đến đây đột nhiên cười phá lên.
Phát hiện cái gì vậy, anh cũng đừng chỉ biết cười một mình thôi chứ. Thẩm Triệt bực bội nghĩ.
Tần Tu đang cười trong tiếng cười chen lẫn tiếng thở trầm đục, nghe đúng là… cực kỳ hạ lưu.
“Rốt cuộc … phát hiện cái gì vậy?” Thẩm Triệt hỏi.
” Thẩm Triệt,” Tần Tu ồm ồm nói, “Trym nhỏ nhà cậu cứ hoảng hốt nhảy tới nhảy lui trước mặt tôi nè…”
Thẩm Triệt xấu hổ đến chết lặng, khẩn cầu nói: “Động tác anh nhẹ nhàng lại một chút, tôi cam đoan nó không hoảng hốt…”
Tần Tu ngược lại còn làm nhanh hơn: “Tôi muốn nhìn nó hoảng hốt như thế nào?”
Thẩm Triệt tập mãi cũng quen với cái thói tùy hứng của hoa khôi trường, tâm nói may mà tôi không phải thấy cái màn quỷ dị này.
“Tôi kể đến chỗ nào rồi?”
“Kinh hỉ phát hiện…”
“Ờ, nó kinh hỉ phát hiện con rùa cái kia vậy mà… vậy mà vẫn nằm trên bờ cát năm xưa chờ nó…”
Tiếp đó, đến đây lại lên cao trào, đương nhiên không phải cao trào của câu chuyện rồi.
Buổi tối hôm đó, hai người làm tổng cộng năm lần, xô đổ kỷ lục mà chính Tần Tu lập ra hai tuần trước đó là bốn lần. Thẩm Triệt ngắm Tần Tu đang nằm trên người mình ngủ, mệt tới mức tắm cũng không thèm tắm nữa. Dù sao trời cũng sắp sáng rồi. Thẩm Triệt không biết Tần Tu có cảm giác gì, chỉ là cảm giác của cậu thôi, nếu Tần Tu không mang mũ nói không chừng cậu cũng sẽ mang thai với Tần Tu mất. Cơ bản là cả đêm bị che mắt như vậy, cảm giác nửa thân dưới cứ ra ra vào vào liền trở nên đặc biệt kịch liệt, đặc biệt đồi bại.
Cậu cúi đầu trộm hôn một cái lên mí mắt Tần Tu, nhìn cặp lông mi dày như bàn chải nhỏ kia trong lúc ngủ say còn khẽ run rẩy, giống như đang cọ cọ vào trái tim cậu, ngứa ngáy muốn chết, nhịn không được, Thẩm Triệt lại hôn thêm một cái. Tần Tu nhăn nhăn mặt, cánh tay đặt ngang eo lại sờ soạng lung tung một chút rồi ôm lấy cậu, miệng lầm bầm “đừng nháo” “ngủ yên đi”… Thẩm Triệt mở to mắt ngắm nhìn mỹ nhân họ Tần đang say ngủ, mãi cho đến khi chịu không nổi nữa, mí mắt dán vào nhau rồi vẫn hạnh phúc nghĩ, có thể ngắm gương mặt này thật là tốt, còn có chút ửng hồng nữa thì lại càng thêm đẹp, nhưng mà…
Cái truyện cười kia rốt cuộc là như nào?
***
Ngày đầu tiên của năm mới đã lật sang, ngày được đóng phim vẫn còn hẹn xa xôi lắm. Hôm nay là Nguyên đán, nửa đêm rồi Thẩm Triệt vẫn còn ở lại đài truyền hình biên tập nốt chương trình. Mọi người trong tòa nhà đều đã về hết, cũng không phải do cậu làm việc không tới nơi tới chốn nên mới phải ở lại. Vừa sang năm mới chưa lâu, Thẩm Triệt đã được giao cho làm MC một chương trình tin tức, thời lượng còn chưa tới năm phút đồng hồ tên 《Tin nhanh giải trí》. Buổi lên sóng đầu tiên của chương trình, cậu tính làm một đoạn phim ngắn, tổng kết lại những chuyện lớn nhỏ trong giới giải trí năm qua bằng cách hài hước. Đoạn phim chỉ chưa tới hai phút, nhưng bởi vì không có ai giúp đỡ nên Thẩm Triệt làm cũng tốn nhiều thời gian. Tìm tư liệu là một mình cậu biên tập hết, phần mềm dựng phim cậu cũng phải tự mình học cách sử dụng. Thẩm Triệt muốn mang tới cho người xem một mặt hoàn toàn mới của mình.
Trong showbiz nhân tài chen chúc thế này, một người bình thường giống như cậu nếu muốn nhận được sự yêu thích của mọi người thì càng phải nỗ lực cố gắng càng nhiều lần hơn nữa.
Cuối cùng cũng xong xuôi, Thẩm Triệt mệt mỏi nằm dựa ra ghế, cầm tách cà phê bên cạnh lên uống một ngụm, lúc này mới nhận ra cà phê đã lạnh ngắt tự lúc nào.
Mười một rưỡi, Thẩm Triệt đi ra khỏi Đài truyền hình, đang kéo vội chiếc áo khoác đi đường che người lại, cậu bỗng nhiên nghe thấy có vài giọng con gái đang gọi mình.
“A Triệt!” Nhóm fangirl chờ đợi mòn mỏi cuối cùng cũng trông thấy cậu, vội vã chạy tới vây quanh.
Lúc này mới nhận ra đây là những fan ủng hộ mình, Thẩm Triệt không khỏi vừa cảm động vừa tức giận:
“Khuya thế này rồi sao các bạn còn chưa quay về hả!”
Mấy cô bé mồm miệng nhanh nhảu, vừa nhao nhao động viên cậu, vừa đưa bánh waffle, snickers, còn có một hộp canh giữ nhiệt nữa. Canh xương đã sớm lạnh, Thẩm Triệt vẫn một hơi uống sạch sành sanh, tay cầm bát cơm giữ nhiệt nói: “Để tôi đưa các bạn ra bến tàu điện ngầm.”
Vừa đến nơi chợt nghe thấy tiếng loa thông báo chuyến tàu cuối cùng sắp vào trạm, Thẩm Triệt dẫn sáu em gái mải mải móng móng chạy vào trong bến, cuối cùng cũng kịp lên. Nhóm fan đứng sát cửa sổ lưu luyến nhìn Thẩm Triệt vẫy vẫy tay. Chuyến tàu cuối cùng trong ngày gào thét rời đi trên đường ray ngầm, cả trạm tàu to như vậy nhanh chóng đã chẳng một bóng người.
Thẩm Triệt ôm quà các fan tặng, đi dọc lên trên cầu thang, cuối cùng ngồi xuống một bậc thang, mở phong thư.
A Triệt:
Thật ngại vì chực chờ dưới đài truyền hình đợi anh thế này, không biết có mang lại rắc rối gì cho anh không. Tụi em từ Tân Thành tới. Ngay từ hồi còn TAKE FIVE, tụi em đã rất thích anh! Sau khi TAKE FIVE tan rã, tụi em thấy anh tham gia phim 《Hội sinh viên đứng đầu 》, xem anh đóng từ phim thần tượng lại phim hài, nhìn anh bước ra từ bóng ma tai nạn rồi giải tán, chứng kiến anh gánh chịu gièm pha, chửi bới của người ngoài, vượt qua quãng thời gian khó khăn nhất, lại thấy anh làm chân chữa cháy trong đủ loại show truyền hình, sốt cao tới bốn mươi độ vẫn cố tới trường quay, cuối cùng, trong đủ loại chương trình giải trí như vậy rốt cuộc cũng tìm được một vị trí thuộc về chính mình. Những cố gắng của anh, người hâm mộ như tụi em đều nhìn thấy cả. Nhất định có một ngày ông trời cũng sẽ nhìn thấy!
Tụi em thực sự thích anh khi là một diễn viên. Chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của anh là có thể cảm thấy mình như nạp đầy năng lượng, xem bao nhiêu lần cũng không thấy chán. Nhưng một MC A Triệt tụi em cũng rất thích. Cho dù là trong phim ảnh hay chương trình giải trí, anh mãi mãi là chàng trai dương quang mang tới cho chúng em nụ cười cùng niềm an ủi. Lúc không vui, anh khiến tụi em vui vẻ, lúc vui vẻ anh mang đến cho tụi em nhiều niềm hạnh phúc hơn.
Nhưng A Triệt, tụi em biết anh thuộc về sân khấu diễn xuất, cho nên bất kể có bao nhiêu gian nan, mặc kệ có bao nhiêu nghi ngờ, xin anh nhất định không được từ bỏ! Năm mới đến rồi, chúng em sẽ cầu cho anh hạnh phúc thật nhiều, thật nhiều!
Xin anh nhất định phải quay lại!
Từ những người mãi yêu anh, Triệt.
Thẩm Triệt ngửa đầu về sau, đặt lá thư lên trên mặt, hơi nước bốc lên trong ánh mắt, thấm ướt cả lá thư.
“Chết tiệt, tự nhiên sao lại mít ướt thế này…”