Chung Cư Của Các Ảnh Đế

Chương 164

Thẩm Triệt lại trở về trường một chuyến. Lưu Mỹ Lệ đang ở văn phòng chờ cậu, chỉ là cậu không ngờ, An Gia Miện cũng có mặt trong văn phòng của viện trưởng Lưu.

“Thẩm Triệt. Lần này tôi gọi em tới là muốn trưng cầu ý kiến của em.” Viện trưởng Lưu cười, nói thẳng vào việc chính. “Nếu có cơ hội tới New York học chuyên tu về diễn xuất ở học viện điện ảnh, em có muốn đi không?”

Thẩm Triệt nghe vậy có chút đơ, lại quay sang nhìn về phía An Gia Miện ngồi trên sô pha vẫn chưa lên tiếng.

Lưu Mỹ Lệ đứng lên sau bàn làm việc: “Tôi có quen với chủ nhiệm khoa diễn xuất của học viện điện ảnh New York, trước đây, An Gia Miện qua đó học chuyên tu cũng là do tôi tiến cử. Hôm nay, anh trai em tới nói chuyện với tôi, tôi và cậu ấy đều cho rằng em có thể thử phát triển năng lực ở nước ngoài. Dù sao ở trong nước lúc này, chuyện đồng tính luyến ái vẫn phải chịu sự bài xích của số đông xã hội, mà mức độ được yêu mến của em cũng không đủ để chống đỡ, giúp em vượt qua cửa ải khó khăn này, nhưng nếu ở Mỹ thì chẳng có vấn đề gì. Với cả, bên kia đang rất chào đón những diễn viên trẻ tiềm năng từ phương Đông, tuy rằng muốn thành công cũng không phải dễ dàng gì, nhưng em vẫn còn rất trẻ, nếu có năng lực, có thể đạt được thành tích tốt tại đại học New York, các giáo sư cũng rất sẵn lòng tiến cử, cho em cơ hội được diễn xuất. Đương nhiên, tất cả những điều trên chỉ là vì cuối cùng được quay về tổ quốc, bất kể kết quả như thế nào nhưng những trải nghiệm ở nước Mỹ hào nhoáng sẽ làm thay đổicách nhìn của những người trong nước.”

Thẩm Triệt cảm động đến không biết phải nói gì: “… Em thật sự có thể sao?”

An Gia Miện ngồi trên sô pha, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc Thẩm Triệt: “Bây giờ cậu còn có con đường nào khác nữa sao? Không thể cũng phải có thể.”

Lưu Mỹ Lệ tủm tỉm cười nhìn hai anh em kỳ cục này. Ban nãy, lúc An Gia Miện đến tìm cô rõ ràng là một người đang lo lắng, vô cùng quan tâm và yêu thương em trai, còn đứng trước mặt cô nói một đống lời hay “Nó tuy có chút ngốc nhưng học hỏi rất nhanh”, “Ngoài tính hướng ra thì các phương diện khác đều trăm phần trăm bất khuất”, “Vì cung phản xạ quá dài nên gặp phải chuyện suy sụp nhưng tâm tính vẫn cứ rất tốt”…

Cô thật cũng không biết mấy cái này phải xếp vào ưu điểm hay là tệ điểm nữa… Nhưng lúc này, vừa thấy Thẩm Triệt xuất hiện, An tiên sinh lại bày ra bộ dạng ghét bỏ kiểu “Sắp bị chuyện rắc rối của cậu làm phiền chết rồi đây này. Mau cút cho ta càng xa càng tốt.”

Mãi cho đến hôm nay, Lưu Mỹ Lệ mới biết được hai người này lại là anh em từng sống chung một nhà, nhưng lúc thừa nhận, An Gia Miện có vẻ không cam lòng lắm. Thực ra, có cậu em họ như Thẩm Triệt cũng đâu có mất mặt nhỉ. Thẩm Triệt có lẽ không giống như An Gia Miện hay Tần Tu, sinh ra đã có khả năng diễn xuất thiên phú, nhưng ánh mặt trời rực rỡ toát ra từ người cậu thanh niên này lại có thể khiến người ta yêu quý tự đáy lòng. Cô cảm thấy trên màn ảnh cần có thêm nhiều diễn viên giống như Thẩm Triệt. Có thể tiếp thêm năng lượng vô tận cho khán giả chứ không phải tràn ngập ủ rũ, chán nản hay hối hận. Vậy nên trước đây, cô mới vớt Thẩm Triệt qua được vòng phỏng vấn.

Thực ra trước khi đến tìm Lưu Mỹ Lệ, An Gia Miện đã dùng quan hệ của mình đánh tiếng với các giáo sư mà cậu ta quen biết bên đại học New York. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ Thẩm Triệt vừa không còn là sinh viên Canh Ảnh nữa, lại không giống An Gia Miện, đã có tiếng tăm vững chắc ở trong nước làm hậu thuẫn. An tiên sinh lo không chắn chắn nên mới tới xin viện trưởng Lưu tiến cử với chủ nhiệm khoa diễn xuất của học viện điện ảnh New York một lần nữa.

Thẩm Triệt trầm một hơi, vừa nghĩ đến nước Mỹ, nghĩ tới Hollywood, Broadway… một đất nước xa xôi lại lạ lẫm như vậy nhưng cậu cũng chẳng còn lối đi nào khác: “Em sẽ đi. Cám ơn cô, viện trưởng Lưu.” lại quay sang An Gia Miện, bày ra bộ mặt nghiêm túc nhỏ giọng nói: “Cám ơn nha, anh hai.”

An Gia Miện thờ ơ: “Trình độ tiếng Anh của cậu thế nào?”

Thẩm Triệt nghĩ nghĩ: “Có… trình độ cao trung thôi…”

“I’ve told Ms Delay that you’re recoming for the next semester. Once you’re ready, give me a call.”

Thẩm Triệt há hốc miệng kinh ngạc.

An Gia Miện lườm cậu một cái, tay chống gối đứng dậy nói: “Đi đăng ký một khóa tiếng Anh cấp tốc đi. Hai tháng sau bên kia nhập học rồi.”

Thẩm Triệt không tiếc bỏ ra một khoản lớn tìm một lớp học tiếng Anh cấp tốc tại gia, một kèm một. Kết quả vừa tới cửa lớp mới thấy thầy giáo hóa ra là người Ấn Độ. Thế là khẩn trương lủi mất, lại tìm một lớp khác. Lần này giáo viên là một người đẹp tóc vàng mắt xanh. Thẩm Triệt phải gạt hoa khôi trường rằng mình tìm được một ông chú người da đen, lại còn miêu tả đối phương đáng khinh đến vô cùng, lại còn nhắc đi nhắc lại rằng người kia thân hình còm nhom như que củi khô, mình bẻ một cái có mà gãy đôi, nói thế để trấn an hoa khôi trường ở dầu dây bên kia.(Thực ra cũng không cần trấn an cái kiểu này).

“Chương trình học mấy năm vậy?” Tần Tu hỏi.

Thẩm Triệt lật lật tập tư liệu mà An Gia Miện tìm cho cậu: “Hai năm.”

Tần Tu bên kia đầu dây im lặng một lúc lâu, cuối cùng nói: “Học cho tốt.”

Thẩm Triệt nghe giọng nói Tần Tu có vẻ thoải mái, tự nhiên lại thấy có chút khó chịu: “Ở bên kia mấy kỳ nghỉ lớn nhỏ cũng không ít, khi nào được nghỉ tôi sẽ về nước.”

“Được nghỉ cũng không cần phải về. Ở bên kia chắc sẽ có rất nhiều cơ hội để thử vai. Bất kể vai lớn hay nhỏ, chỉ cần được tham gia là tốt rồi.”

Tần Tu nói: “Có khi chỉ là một vai rất phụ thôi nhưng lại được một vị đạo diễn nào đó nhìn trúng thì sao.”

Giống như ngày đó lúc cậu đang thử vai, nhảy xấu tệ xấu hại, bước di chuyển thì rối linh tinh xòe, thế mà tôi vẫn nhớ kỹ cậu vậy đó. Tần Tu yên lặng, thầm nói trong lòng,

Hai tháng rất nhanh đã trôi qua, tiếng Anh của Thẩm Triệt đã tiến bộ tới trình độ kết hợp với khoa tay múa chân phụ họa cũng có thể khiến người Mỹ hiểu được ý mình muốn nói gì. Visa làm xong xuôi, vé máy bay là ngay ngày mai, đến lúc đó chỉ có Hạ Lan Bá, Khải Mặc Lũng, Âu Triết Luân cùng Nhậm Hải tới sân bay tiễn cậu.

Chỉ có Tần Tu là người duy nhất không được báo.

Scandal đồng tính đã qua hơn nửa năm thế nhưng vẫn có rất nhiều người tỏ thái độ hoài nghi về mối quan hệ giữa hai người, hơn nữa hiện giờ Tần Tu đang nổi tiếng như vậy, đâu đâu cũng là đám phóng viên giải trí đang chực chờ tìm ra gót chân A-sin của anh. Nếu Tần Tu thiếu suy nghĩ mà đến sân bay tiễn, lỡ như có mặt paparazzi chỉ sợ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

***

Tần Tu đang theo đoàn làm phim vào núi tuyết để quay 《Vượt qua sinh tử 》, một phim điện ảnh đề tài leo núi. Đang chụp ngoại cảnh ở tuyết tuyến, vất vả lắm cả đoàn cùng với hướng dẫn viên du lịch tới được địa điểm quay phim thì lúc giữa trưa lại nhận được thông báo từ trung tâm, buổi chiều có bão tuyết. Vậy là cả đoàn đành phải tạm dừng quay phim, quay về khu dựng lều. Tần Tu vừa bước vào trong lều, Nữu Nữu liền rót cho anh một cốc nước ấm. Bão tuyết kéo dài liên tục ít nhất phải 24 giờ, nhìn Tần Tu đang cởi bộ đồ chồng lạnh dày bịch, chui vào trong túi ngủ định ngủ bù, Nữu Nữu có chút kìm không được: “Dù sao hôm nay cũng không quay phim. Hay là chiều chúng ta tới tiễn Thẩm Triệt đi. Nói không chừng bây giờ đi chắc còn kịp…”

Tần Tu sửng sốt, bật ngồi dậy: “… Cô nói cái gì?”

Nữu Nữu trợn tròn mắt: “Chẳng lẽ… anh chưa biết sao? Lúc lượn weibo, tôi thấy Âu Triết Luân có nói hôm nay định ra sân bay tiễn bạn. Không phải hôm nay Thẩm Triệt sẽ bay sao?”

Tần Tu ngẩn ngơ hai giây, vội vã chui ra khỏi túi ngủ, vừa mắng “khốn kiếp”, vừa tiện tay vơ lấy quần áo mặc vào, hỏi Nữu Nữu: “Khi nào lên máy bay?”

Nữu Nữu thấy Tần Tu cứ tự nhiên đứng trước mặt mình mà cởi quần chống lạnh cũng không biết phải làm sao, chỉ đành quay lưng đi ậm ờ đáp: “Tôi chỉ biết là chiều nay…”

***

Thẩm Triệt phát giác mình đúng là rất có khả năng Gia Cát Dự. Đám paparazzi rình rập săn ảnh ở sân bay sao mà đông thế chứ!

Hạ Lan Bá cũng bị vạ lây, tâm tình vô cùng khó chịu: “Ở với đám minh tinh các người đúng là phiền chết đi được!”

Khải Mặc Lũng mỉm cười đầy lịch thiệp: “Cậu có thể trốn sau lưng tôi.”

Hạ Lan Bá nhắm vào cái ống quần tây Hugo Boss của Khải Mặc Lũng đạp cho một cước: “Xỏ đểu ông đây chiều cao thấp hơn nhà anh chứ gì!”

Thẩm Triệt ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ thông báo. Tần Tu không tới tiễn sân bay đã là một nỗi tiếc hận cả đời rồi, vậy mà chờ cả nửa ngày cũng không thấy mặt mũi An Gia Miện đâu. Hôm qua cậu có gọi điện cho An ảnh đế, mới nói có một câu, An tiên sinh ở bên kia đã “Ờ, biết rồi, biết rồi” rồi cúp máy luôn!

Loa thông báo thúc giục hành khách lên máy bay đã phát lần thứ N, Thẩm Triệt đứng lên, trong lòng thầm đem An Gia Miện ra lăng trì, rủa xả mười tám lần, cuối cùng chỉ đành phải khóa ba lô, kéo vali chuẩn bị xếp hàng kiểm tra an ninh.

Nhậm Hải ở bên đang giúp cầm hành lý đột nhiên ngẩng đầu.

Âu Triết Luân cũng kinh ngạc trợn tròn mắt: “Má ơi…”

Thẩm Triệt quay đầu nhìn theo ánh mắt hai người kia, đầu tiên là thấy Jason đeo kính râm màu đỏ sậm, rồi sau đó là An Gia Miện chậm rãi thong thả đi sau lưng Jason. An Gia Miện cũng đeo kính râm, mặc áo sơ mi kẻ cùng quần âu ka-ki màu xám nhạt, trang phục rất đơn giản nhưng khí chất của ảnh đế vẫn không hề suy giảm.

Thẩm Triệt dở khóc dở cười trong lòng. Anh sao lại phải một giây cuối cùng mới chịu xuất hiện thế hả. Đến sớm một chút em đã không đến mức đem anh ra nguyền rủa nguyên một bài rồi.

Hạ Lan Bá, Âu Triết Luân, Nhậm Hải đều bị sự xuất hiện đột ngột của An ảnh đế làm cho sững sờ. Ba người trong lòng không hẹn mà cùng “Đậu má!” một tiếng: Thẩm Triệt thực sự là em trai An Gia Miện sao?!

Thẩm Triệt nhìn An Gia Miện đứng trước mặt mình, nửa ngày không nói tiếng nào, cũng không có ý định gỡ kính râm xuống. Cậu nhìn An Gia Miện cũng chỉ thấy bóng mình phản chiếu trên mắt kính u tối xa thẳm, không khỏi có chút không yên. Cậu sắp đi rồi, không biết An Gia Miện có lại xài mấy lời độc địa không, tâm nói hôm nay em rất là đàng hoàng đấy nhé, tóc không xù, lại cúi đầu nhìn, áo sơ mi cũng không có sơ vin vạt trong vạt ngoài đâu nhé…

“Sang bên kia rồi, nếu gặp vấn đề gì thì có thể gọi điện hoặc gửi mail cho anh.” Mất một lúc lâu, An Gia Miện mới đạm đạm cất lời.

Không có lời nói ác độc, không có khẩu thị tâm phi, một An Gia Miện giống như anh hai nhà hàng xóm thế này, rất lâu rồi cậu mới được gặp lại.

Thẩm Triệt cười toe: “Yên tâm. Em sẽ gắng sức làm phiền anh!”

Biểu tình An Gia Miện có chút tựa tiếu phi tiếu.

Thẩm Triệt lần lượt ôm từng người tới sân bay tiễn, chào tạm biệt, vẫy vẫy tay, kéo vali đi đến cửa kiểm tra an ninh.

Theo hàng người chậm chạp nhích về phía trước, Thẩm Triệt nhìn thấy cửa lên máy bay càng lúc càng gần lại. Bước qua trạm kiểm soát kia, cậu sẽ sang một thế giới hoàn toàn khác. Đất nước này, nơi cậu đã sống hơn hai mươi tư năm, ở đây có người thân, có bạn bè, có người yêu của cậu, chỉ duy nhất không có tiền đồ. Còn ở đất nước kia cậu chẳng có gì, nhưng lại có giấc mơ Mỹ.

Đúng lúc này, di động đột ngột vang lên: “Hoa khôi trường gọi tới! Hoa khôi trường gọi tới!”

Hành khách xếp hàng xung quanh đều phì cười vì tiếng chuông điện thoại kì quặc này, Thẩm Triệt nghe tiếng chuông kia mà cũng muốn phát điên.

Cậu vội lấy di động ra, chọn nút nghe, không dám gọi ra tên người kia mà chỉ có thể kích động “a lô” một tiếng.

“Thẩm Triệt, tôi đang ở ngay sảnh chờ lên máy bay, mặc áo jacket màu nâu, đeo kính gọng đen, cậu xoay người là có thể nhìn thấy tôi.” Đầu bên kia di động truyền đến giọng nói của Tần Tu.

Thẩm Triệt kìm chế tâm trạng kích động, mượn dòng người đang xếp hàng trước hàng sau, làm bộ như lơ đãng quay đầu lại.

Giữa dòng người đi qua đi lại trong sảnh chờ, gần như chỉ liếc nhìn một cái đã có thể thấy một bóng người như hạc trong bầy gà, tay đang cầm di động đứng giữa dòng người phía xa xa.

Ai nấy đều mang dáng vẻ vội vã hoặc đang di chuyển, duy độc người kia đứng lặng yên.

Trong lòng Thẩm Triệt cũng an tĩnh dần lại.

“Quay người đi đi. Tôi sẽ vẫn nhìn theo cho đến khi cậu đi vào hẳn trong.” Bóng người kia nói.

Thẩm Triệt dằn xuống hốc mắt đã cay cay, xoay người, chỉ mới xoay người thôi nhưng đã bắt đầu thấy nhớ…
Bình Luận (0)
Comment