Đi tới cửa phòng bếp liền thấy Thẩm Triệt ngồi vắt vẻo trên bàn, hay chân đong đưa, tay cầm lon coca , hai mắt nhìn ra cửa sổ ngẩn người.
Hóa ra chó lông xù khi đau buồn thì có bộ dáng này đây. Tần Tu đứng ở cửa thầm nghĩ. Con chó Vượng Tài lông xù này trước mặt này nhìn có chút xa lạ, cuối cùng thì chỉ chuyện liên quan đến An Gia Miện mới có thể làm cho cái tên ngu ngốc nghiện bán manh này trở nên khác thường. Ngồi lù lù một đống trên bàn như vậy, nhìn phát sốt ruột.
“Buồn cái gì mà buồn?” Tần Tu hỏi. Lúc này không phải là một kẻ nhảy dựng lên hét to tên anh, hoặc gào lên môt tiếng sau đó lại chột dạ lùi về, mà ngược lại, chỉ dám nhăn mặt sau lưng, trong bụng chửi rủa. Vậy mới đúng là Thẩm Triệt.
Thẩm Triệt buồn rầu uống một ngụm coca một lúc lâu sau mới thở dài một hơi:
“…..Có phải anh rất ghét tôi, đúng không?”
Nếu không phải rất rất ghét một người thì sẽ không có chuyện, biết rất rõ thứ gì đó rất quan trọng đối với người kia mà còn cố ý xóa đi.
Nếu không phải rất rất ghét một người, sẽ không có chuyện người kia nhìn thấy mình kẻ mắt trong bức ảnh đã nổi giận đùng đùng
Nếu không phải rất ghét một người, sẽ không có chuyện người kia chỉ vịn vào eo một cái đã chán ghét như vậy ….
Những suy nghĩ như vậy cứ kéo mãi không dứt, cậu phát hiện ra mình và Tần Tu còn rất nhiều những “Nếu… sẽ không có chuyện…” như vậy lắm. Cậu rốt cuộc đã làm sai điều gì mới có thể khiến Tần Tu không có lấy một chút xíu thiện cảm nào như vậy?
Tần Tu bạnh cằm ngang ngược lạnh lùng nhìn Thẩm Triệt đang ngồi trên bàn: “Đúng vậy. Tôi rất ghét cậu.”
Giọng nói trầm thấp từ tính còn mang theo chút tức giận che giấu, Thẩm Triệt theo bản năng xiết chặt lon nước trong tay. Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng chính tai nghe đối phương nói như vậy, cảm giác kia vẫn giống như bị rót một cốc nước đá lên đầu, cả người lạnh thấu từ ngoài vào trong.
Tần Tu vẫn chưa chịu thôi, bước qua bàn ăn tới trước một bước: “Cậu có chỗ nào đáng giá cho tôi thích? Hơi một tí là giở trò bán manh quyến rũ người khác. Thích người ta lại không dám nói ra miệng, cả ngày cứ như con rùa đen rụt đầu rình trộm sau lưng người ta. Vừa moi móc ảnh chụp của tôi vừa lén lút xem AV. Đắc tội với tôi còn không biết tự mình giải quyết còn dám nhờ người ngoài đến ra mặt….”
Thẩm Triệt mắt thấy Tần Tu bước lại ngày càng gần. Xung quanh băng sơn Đại ma vương tản ra khí áp hăm dọa người. Mãi đến khi ót va phải tủ ly ở trên đầu, Thẩm Triệt mới lấy lại tinh thần. Tần Tu giơ tay “cộp” một tiếng đặt lên trên tủ ly phía sau lưng xậu, khóa chặt chẽ người nào đó vào giữa hai cánh tay.
“Vì chữ ký của thần tượng mà một chút tự tôn cũng không có. Mới xóa có mấy video mà như muốn liều sống chết một phen với tôi. Miệng thì luôn nói không phải fan của An Gia Miện, thế mà đụng tới chuyện liên quan tới hắn là dám tỏ thái độ với tôi. Thẩm Triệt, cậu thấy tôi có nên ghét cậu không?”
Thẩm Triệt trợn tròn không hề chớp mắt. Đây là lần đầu tiên Tần Tu một hơi nói dài như vậy. Khoảng cách gần như vậy khiến cho người ta tim đập mạnh, nghẹt thở, nhưng giọng điệu của đối phương lại chứa đầy chán ghét. Thẩm Triệt nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp kia gần trong gang tấc, đường kẻ mắt tự nhiên khiến người ta phải mê đắm, lúc này bởi vì chán ghét mà trở nên vặn vẹo. Cậu còn có thể nói gì nữa đây.
“Tôi hiểu rồi.”
Vốn tưởng rằng ba chữ này nói ra sẽ rất khó khăn nhưng lời thoát ra lại bình tĩnh đến kì lạ. Tâm như tro tàn gì gì đó,.. ở, có lẽ chính là thế này đây.
“Lộp cộp.” Lon coca còn một nửa rơi xuống đất. Thẩm Triệt bây giờ mới nhớ ra trong tay mình còn cầm thứ này. Chất lỏng màu cà phê đầy bọt liều lĩnh phun ra, vẩy đầy lên ống quần Tần Tu. Băng sơn đại ma vương lúc này mới cúi đầu lùi ra sau mấy bước. Thẩm Triệt yên lặng nhảy xuống khỏi bàn ăn, nhặt lên lon coca đã đổ gần hết, ném vào thùng rác, sau đó quay lưng lại với Tần Tu, cầm khăn ngồi xổm xuống lau khô sàn nhà.
Đến tận khi Thẩm Triệt vào bồn rửa tay giặt khăn lau, Tần Tu ở phía sau vẫn không nói một lời nào, nhưng rõ ràng là hoàn toàn bị chấn động. Thẩm Triệt phơi khăn lau xong, cúi đầu nhìn ống quần bị bẩn của Tần Tu chỉ nói một câu “Thật xin lỗi” sau đó ra khỏi nhà bếp.
.
Một tiếng đồng hồ sau, khi Hạ Lan Bá lần thứ ba ló đầu ra từ phòng ngủ, cẩn thận ngó nghiêng mới thấy không còn bóng dáng hai sư đệ trong phòng khách và nhà bếp nữa. Biên kịch Hạ Lan thở phào một hơi, xách quần vội vàng vọt vào toilet, vừa giải quyết nỗi buồn đã phải nín nhịn một lúc lâu, vừa hồi tưởng lại cảnh giương cung bạt kiếm trong nhà bếp ban nãy mà anh nhìn lén qua khe cửa.
Cái là lúc hai đứa sấn lại gần nhau như vậy, ông đây cứ tưởng rằng đánh nhau to rồi chứ. Uổng công ông đây kích động cả lên, cuối cùng, mẹ nhà nó, hóa ra là ngửa bài à! Nhưng mà cái cách Tần Tu ngả bài thế này cũng độc đáo quá cơ. Đoán chừng cái đám lang rống sói tru trong trường mà biết điều này, có khi còn xếp hàng dài cầu ‘xin Ngài cứ cay nghiệt thế này với tụi em’ quá.
Ài, nhưng mà tội nghiệp Thẩm Nhị. Cái kiểu nói thẳng như tát vào mặt thế này, đứa ngốc như nó làm sao mà chịu được chứ.
Rửa tay xong, đi ra khỏi toilet, anh trai trạch nam bốn mắt đột nhiên nhìn thấy hộp Vân Nam bạch dược cao để trên giá giầy cạnh cửa, thế là mặt mày hớn hở mở ra, xoa lên lưng luôn, ngay lập tức cảm thấy sinh mệnh như được khôi phục.
.
Trong lúc Thẩm Triệt ngồi trong cửa hàng Mcdonald, vừa gặm cái humburger thứ ba, vừa gọi điện cho Nhậm Hải thì Tần Tu đang cưỡi chiếc BMW của mình, điên cuồng kéo cừu hận trên đường Bắc Tân.
Chiếc S1000RR sau khi lượn hết hai vòng thì đã có một đoàn xem môtô thể thao bám theo sau đuôi quyết không buông tha, từ xe của Nhật cho đến Đức, Ý , thôi thì đủ cả các dòng xe. Một đám cuồng tốc độ phô trương lực lượng dàn hàng hết cả con đường rộng sáu làn xe chạy đuổi theo chiếc BMW rất náo nhiệt.
Lúc này tâm trạng của bạn học Tần đang cực kỳ tồi tệ, muốn phát tiết nhưng khổ nỗi bản thân mẫn cảm với cồn, không thể uống rượu, muốn tìm ai đó uýnh nhau một trận nhưng phần lớn mọi người nhìn cái chiều cao này của anh đều biết khó mà lui, còn lại một số ít những kẻ có thể nhìn thẳng cùng anh thì lại tỏ vẻ ‘ta đây không thèm đánh mỹ nhân’. Tần Tu thầm chỉa ngón giữa trong lòng, té ra mỹ nhân và nữ nhân là hai sinh vật cùng loài sao?!
Vậy nên, cách duy nhất phát tiết chỉ còn có đua xe.
Tiếng động cơ đại mã lực rú lên ầm ầm, tốc độ như cuồng phong kéo đến. Đã bao lâu rồi không có điên tiết đến thế này?
Xa xa là cây cầu dây văng tráng lệ. Có một hôm, cũng là một buổi chiều mặt biển lấp lánh ánh hoàng hôn như vậy, anh đã từng cảm nhận được một hơi ấm, một lực đạo vòng quanh eo cùng một cảm giác rạo rực không sao lý giải nổi trào dâng trong lòng.
Chỉ mất có vài giây, chiếc BMW S1000RR từ vận tốc từ 160 mã quay về 0 rồi dừng lại khiến cái đuôi dài xinh đẹp đang bám phía sau bị chao đảo theo.
Phía sau, ba tốp xe môtô đang xình xịch rú ga định vượt lên cũng bị bất ngờ mà lục tục dừng lại. Bụi mù dần tan đi, từ phía xa truyền tới từng đợt âm thanh sóng biển vỗ bờ.
Tần Tu quay về hướng đoàn xe mô tô cách chỗ mình khoảng 20 thước, tháo nón bảo hiểm xuống, thản nhiên nói: “Tôi không chạy đâu. Các người tùy ý đi.”
Quân đoàn số ba đi sau cùng thấy phía trước không có động tĩnh gì, lão Đại bực bội bèn ấn còi “píp píp”
Quân đoàn số hai thì vươn cổ ngỗng lên ngó chủ nhân chiếc BMW dáng người cao gầy, khí phách uy vũ sừng sững đứng trước bụi cát tung mù.
Còn toàn bộ quân đoàn số một thì xếp một hàng dài, trợn mắt há mồm lên nhìn.
Cái định mệnh! Xe đã đẹp, người còn đẹp hơn à nha!! Mẹ nó, thuấn gian sát là có thật sao?!
(Thuấn gian sát là một skill trong game online, trong nháy mắt dịch chuyển đến cạnh đối phương và kết liễu)
.
“Hế lô, xin chào các vị! Em là Nhậm Hải, bạn học của Thẩm Triệt, trước em đã từng tới đây một lần, có ai nhớ em không?!”
Trong phòng khách có ba người đờ mắt ra nhìn một cậu nam sinh đầu con nhím đang khua chân múa tay, vẻ mặt như quen thân lắm rồi.
“A ha ha ha, Khải đại thủ!” Nhậm Hải kích động bước tới cầm lấy tay Khải Mặc Lũng: “Em đã xem bài luận [Giải mã mới về phim điện ảnh thời đại nền giải trí toàn cầu] mới đươc đăng trên tập san, mặc dù em đọc không hiểu nhưng em thấy anh viết rất tuyệt nha!”
“Ô hô hô hô, Hạ biên kịch!” bạn học Nhậm Hải lại chuyển hướng sang trạch nam, cười cười, mắt chớp chớp: “Mẹ em dạo này đang theo dõi bộ phim [Dục hỏa tức phụ] của anh nha, mặc dù vừa xem vừa chửi nhưng cũng theo tới tận tập chín mươi tám rồi đấy!”
“Í hi hi hi, Âu thiên vương!” Người cuối cùng bị hỏi thăm chính là Âu Triết Luân vẻ mặt đầy kinh hách: “Em gái em là fan cuồng của anh à nha! Album mới [ Hiện trường vụ tai nạn giao thông] nó mua tới tận bốn bản luôn! Một cái để ký tên, một cái để cất giữ, một cái để cho bạn mượn, còn một cái để…. ngắm!”
Âu Triết Luân trợn mắt lên rất muốn hỏi, thế em gái cậu dùng bản nào để nghe hả?!
Thẩm Triệt vừa thu dọn đồ đạc, vừa đổ mồ hôi hột, tâm nói may mà Tần Tu không ở nhà lúc này. Cậu có thể hình dung trước được cảnh diễn nếu như Nhậm Hải gặp được Tần Tu:
“Á, há há há, Hoa khôi Tần! (ngón giữa lần 1 (҂⌣̀_⌣́)凸) Tôi xem ảnh cậu chụp trong ấn bản thiết kế của Dior Homme rồi nhá, (ngón giữa lần 2 (`⌒´メ)凸 ) tuy rằng tôi thích bộ dáng thanh thuần của cậu hơn (ngón giữa lần 3 凸(`△´+)) nhưng phải công nhận, cậu đánh mắt đẹp dã man tàn bạo luôn đó! (ngón giữa lần 4 凸(⊙▂⊙ )凸)”
Thẩm Triệt lúi húi đóng gói đồ đạc vào túi, kéo khóa xong xuôi mới đứng dậy nhìn chồng đĩa DVD xếp chồng chất trong tủ TV. Đống này để lần sau về thu dọn vậy.
Hạ Lan Bá, ánh mắt khuất sau cặp kính lóe sáng: “Thẩm Nhị, chú tính đi thật sao?” �
Thẩm Triệt cười, ngoắc ngoắc về phía Nhậm Hải: ” Nhờ phúc của cậu bạn này em mới tìm được việc làm thêm, không giúp đỡ hắn thì áy náy quá!” Hạ Lan sư phụ, em sẽ rất nhớ anh đấy. Anh suốt ngày cứ ru rú trong nhà như vậy, không biết sau này có cơ hội gặp lại anh không. Trong đầu tự nhiên lại tưởng tượng ra tấm ảnh trong linh đường của Hạ Lan Bá, Thẩm Triệt lắc lắc đầu, xua nó đi, nói như thế sắp rơi lệ biệt ly, “Số điện thoại mấy cửa hàng giao tận nhà em đã chép lại, để ở dưới bàn trà rồi. Đến giờ cơm anh đừng có quên đấy!”
Khải Mặc Lũng gật gật đầu: “Anh sẽ nhắc nhở cậu ta. Chú cứ yên tâm mà đi.”
Âu Triết Luân tự nhiên cũng trở nên đa cảm, xúc động. Thẩm Nhị chuyển đi, sau này đại gia muốn tìm người để bắt nạt cũng không còn nữa rồi. Trong nhà này còn lại ba người. Một người là chủ nhà không nên đắc tội, một người là quỷ súc đắc tội không nổi, còn lại một người nếu mà chọc vào liền biến thành Randy Orton, cái núi băng này có khi là để che dấu đại Boss, nếu tính như vậy thì…. Đờ mờ! Tiểu thiên vương giật thót mình, nếu mà như vậy thì ông đây chẳng phải sẽ biến thành hàng thay thế cho Thẩm Nhị sao?!
Âu Triết Luân mặt mũi trắng bệch đột nhiên hướng ánh mắt đầy tha thiết chân thành về phía Thẩm Triệt: “Thẩm Nhị à… có thể không được không?”
Thẩm Triệt bị ánh mắt đầy bi thương của Âu Triết Luân dọa cho nhảy dựng, không ngờ rằng Âu sư huynh lại dành tình cảm sâu đậm như thế cho mình, nên cũng không biết phải đáp lại sao cho phải. Nhậm Hải cầm một cuốn sổ đến trước mặt Âu Triết Luân, ha hả cười: “Âu thiên vương, em gái em rất muốn có dấu môi của anh, cho xin một cái nhé?”
Âu Triết Luân còn đang tâm tâm niệm niệm chờ Thẩm Triệt hồi tâm chuyển ý nên không để ý đến Nhậm Hải. Bạn học Nhậm cũng không hề khách khí, sờ soạng trong túi quần lấy ra một thỏi son Dior dành cho nam, tô một vòng lên cái miệng đang há ra của Âu thiên vương rồi cầm sổ trực tiếp đập đập lên, sau đó hài lòng nhìn thấy dấu môi tùy tiện vừa in lên sổ, lại lấy ra cái bút đưa cho Âu Triết Luân: “Phiền anh ký tên luôn một thể nhé?”
Âu Triết Luân thấy Thẩm Triệt trong lòng đã quyết, đau lòng cầm lấy quyển sổ, tùy tiện kí xoẹt xoẹt cái tên.
Thẩm Triệt cầm vali hành lý, đứng nhìn cảnh tượng nặng nề giống như phim câm đen trắng, bước chân cũng nặng trĩu không sao cất lên nổi, đành cười một cái: “Ôi dào, các anh cười một cái xem nào, đừng có làm như là sinh ly tử biệt vậy chứ! Em còn về thăm mọi người mà!”
“Ông đây cóc cần mi thăm!” Hạ Lan Bá chẳng hiểu sao lại nổi điên, tháo dép lê ném về phía cửa, “Biến! Biến thật xa cho ông!”
Hai cái dép lê liên tiếp phi tới, thế nhưng lại trúng nhầm đối tượng, cả hai cái đều hạ cánh trên người Nhậm Hải. Bạn học Nhậm đông tránh tây né la oai oái: “Ái, ái, ngắm cho chuẩn chứ Hạ biên kịch!”
Khải Mặc Lũng cũng cởi dép lê, đưa cho Hạ Lan Bá. Mắt thấy Hạ biên kịch đang giơ tay chuẩn bị ném phát thứ ba, Nhậm Hải vộ vàng kéo Thẩm Triệt, hai người bay nhanh ra ngoài cửa né. Chiếc dép lê của Khải đại thủ “bộp” một tiếng đập vào cánh cửa.
Hạ Lan Bá tức giận, chân đất dẫm thình thịch đi ra ngoài ban công làm động tác thể dục dưỡng sinh, tay vung, chân đá loạn xạ.
Phòng khách vừa yên tĩnh lại được một chút thì Âu Triêt Luân lại la ầm lên: “Đệch mợ! Em ký tên thành “Âu Thạch Khai’ mất rồi!”