Chung Cư Của Các Ảnh Đế

Chương 69

An Gia Miện cùng Jason đứng một bên thờ ơ quan sát. Các bộ phận phải chuẩn bị cho trường quay đều đã xong xuôi. Đạo diễn chỉ hô một tiếng “Action” bình thường thế mà Thẩm Triệt nghe cũng hết hồn. Tuy rằng từ đầu đến cuối An Gia Miện chưa từng liếc mắt, nhìn một lần về phía cậu nhưng Thẩm Triệt cũng đã có cảm giác không chịu nổi áp lực. Loại cảm giác này giống hệt như khoảng thời gian dài dằng chờ đợi trước khi lên trường xử bắn vậy.

Thấy An Gia Miện khẽ liếc mắt nhìn theo bóng dáng cậu thanh niên tóc xoăn vừa quay đầu rời đi, Jason không kìm được bèn hỏi: “Cậu đi theo tôi đến đây rốt cuộc là định làm gì?”

“Không phải anh nói Tần Tu sẽ tới sao?” An Gia Miện tao nhã vắt chéo chân, lúc nói chuyện vẫn không quên quay về phía quần chúng đang kiễng chân ngó vào từ sau tấm cửa kính, mỉm cười một cái đầy dịu dàng.

“Sao cậu cứ cố chấp gây khó dễ với Tần Tu thế nhỉ?” Jason lắc đầu, tâm nói khả năng tôi lấy được chữ kí của cậu ta còn chưa biết được bao nhiêu phần trăm đâu, cậu cần gì phải ngày nào cũng kè kè theo sát tôi như con ong thợ cần cù thế chứ? Có điều là Jason trông thấy Thẩm Triệt ở bên này nhưng lại không thấy Tần Tu đâu. Jason có chút ngoài ý muốn, vốn tưởng rằng Tần Tu ngay cả việc đi cửa sau cũng nghĩ giúp cho Thẩm Triệt, lần này bạn học Thẩm đi thử vai cậu ta chắc chắn sẽ tới nơi giám sát. Haiz, đúng là chẳng ai hiểu cho nỗi lòng của một người đại diện như anh. Phải thường xuyên lo lắng cho vị nghệ sĩ át chủ bài nhà mình rồi, ngay cả một tân binh cũng không để cho anh vừa ý.

Nhân viên phục vụ của khách sạn mang tới hai cốc nước chanh, răng Jason không tốt nên kị nhất là uống đồ chua, nhưng mà hai cốc đồ uống này chắc chắn là do quản lý khách sạn bảo nhân viên đưa ra cho An ảnh đế. An tiên sinh rất thích uống nước chanh, chỉ cần lên mạng tìm kiếm một chút hoặc hỏi fan là biết được ngay. Người đại diện kiêm bảo mẫu của ảnh đế chẳng qua là được hưởng sái thôi.

An Gia Miện cầm lấy cốc nước, hướng về phía cô bé phục vụ nói một tiếng “cám ơn”, rồi đưa lên uống một ngụm, lúc đặt xuống bàn không chú ý lại đặt ở sát mép, cốc nước chanh liền đổ xuống, nước chanh văng tung tóe lên bộ tây trang trắng không tỳ vết của An ảnh đế.

Jason lập tức đứng bật dậy, cô nhân viên phục vụ cũng mau chạy tới ngồi xuống lau sạch sẽ, may mà bên dưới bàn là mặt cỏ, cái cốc rơi xuống cũng không phát ra tiếng động lớn nhưng thực ra mấy nhân viên khách sạn đứng gần đó thấy thế cứ như thể ảnh đế An rơi xuống nước, cả đám nháo nhào ùa tới như muốn cứu giá. An Gia Miện đứng lên hướng về phía đám nhân viên công tác làm động tác đè thấp bàn tay, ý bảo mọi người giữ yên lặng, bợi vậy nên đạo diễn đang quay phim ở bên kia cũng không bị cắt ngang.

Hỏi vị trí toilet xong, An Gia Miện quay đầu bỏ lại cho Jason một câu: “Tôi đi toilet” rồi lập tức nhờ một nhân viên dẫn đường rời đi.

Jason một mình ngồi ở bàn đã được dọn sạch sẽ, từ từ nhận thấy có gì đó không thích hợp, lại cầm ly nước chanh còn lại kia để trở về trên bàn, chỉ có thể cảm khái, đối với ảnh đế An mà nói, quả đúng là thật mà như diễn, diễn cũng như thật.

***

Nhân viên dẫn ảnh đế An đến trước khu vực toilet liền rời đi. An Gia Miện ngó nghiêng phòng hóa trang tạm thời ngay phía trước một chút. Đoàn làm phim của Peterson hẳn là đã mượn phòng này để dùng riêng. Anh ta cúi đầu phủi phủi vạt áo bên dưới còn dính nước chanh, nhàn nhã đi vào toilet.

Trong toilet truyền ra tiếng rè rè của máy làm khô tay cảm ứng nhiệt. An Gia Miện đi vào liền thấy người nào đó đang đưa lưng hướng vào cái máy hong, bộ trang phục bóng rổ trên người vén lên rất cao, để cho gió từ máy sấy thổi sâu vào trong áo.

Hừ, cái cảnh mất mặt này, người thông minh như An Gia Miện nhìn thấy là hiểu ra liền. Chắc chắn là tên này trước đó lúc vốc nước hất lên mặt cho tỉnh táo đã làm ướt trang phục của tổ kịch bản phát cho.

Người này bây giờ đang chăm chỉ học hành chính quy, vậy mà rất nhiều quy tắc lại không biết, ví như việc này nếu đặt vào hoàn cảnh cậu là tân binh mới bắt đầu sự nghiệp, cậu dám làm hỏng trang phục của tổ kịch thì tùy tiện ai cũng có thể đem cậu mắng như xối nước vào mặt. An Gia Miện liếc mắt nhìn Thẩm Triệt đang hong quần áo, đi đến trước bồn rửa tay ào ào vặn van nước rửa tay.

Thẩm Triệt nghe thấy sau lưng có người đang rửa tay cũng không biết ngượng mà quay lại nhìn. Mình ở trong toilet này thật giống như một tập phim về Mr Bean vậy, thực sự là xấu hổ, hai tai cũng nóng lên, thình lình lại nghe sau lưng vang lên một giọng nói lãnh đạm quen thuộc.

“Cậu còn muốn sấy đến bao giờ?”

Tim Thẩm Triệt nhảy mạnh một cái, liếc một mắt về phía tấm gương, liền thấy An Gia Miện đang đứng ngay sau lưng mình.

Ảnh đế An không nhìn Thẩm Triệt, chỉ tiến lên bước về phía cậu. Thẩm Triệt phát hiện chính mình đã bất giác mà lùi ra rất xa.

“Vẫn là cái tính này, cứ có gì không hài lòng là lại vào trốn vào WC.” An Gia Miện lười nhác vươn tay ra hong trước máy sấy, biết Thẩm Triệt vẫn đứng ở sau lưng, “Còn nhớ lúc học cao trung không? Cậu xông vào đánh nhau với người ta rồi bắt tôi đi thu dọn bãi chiến trường?”

Thẩm Triệt nhìn bóng người đang quay lưng nói chuyện, không hề có chút tình cảm kia, tự nhiên trong lòng lại trào lên cảm giác chua xót mà chẳng hiểu tại sao.

“Tôi chỉ đánh nhau có một lần.” Vẫn là vì anh.

Đó là vì một học sinh lớp trên châm biếm anh là kẻ hai mặt, tôi lúc đó như uống máu gà liền bổ nhảo vào đối phương đánh nhau, bây giờ nghĩ lại mới thấy mình lúc ấy đúng là ngây thơ đến buồn cười. Kỳ thật, tên lớp trên kia nói cũng chẳng sai tẹo nào, anh chính là kẻ hai mặt, một mặt giúp tôi giải quyết rắc rối khi tự ý gây sự đánh nhau, môt mặt lại ở sau lưng cười nhạo tôi ngu xuẩn. An ủi tôi, cổ vũ tôi, tử tế với tôi, tất thảy đều chỉ vì để tôi lúc đó càng thêm nể phục sùng bái anh, rồi cuối cùng cho tôi một kích trí mạng nhất.

Bóng dáng An Gia Miện vẫn rất ung dung. Thẩm Triệt nhìn không chớp mắt anh ta chậm rãi hong khô tay, rồi chậm rãi xoay người lại.

An Gia Miện lạnh lùng nhìn thoáng qua vẻ mặt lạnh lẽo vô thần của Thẩm Triệt. Vẻ khổ sở đến như vậy hiện lên trên gương mặt lúc nào cũng tươi cười đến sáng lạn như ánh mặt trời kia đúng là rất hiếm thấy. An Gia Miện rất hiểu Thẩm Triệt. Cậu ta là cái kiểu người hôm trước còn khổ sở đến muốn chết, ngay hôm sau đã có thể hồi huyết sống lại, tươi roi rói như chưa có gì xảy ra. Cái kẻ luôn sống vô tâm vô phế cả ngày vui vẻ này khiến An Gia Miện đã từng cảm thấy vừa ước ao lại vừa ghen tị.

Thế nhưng, đến cuối cùng ta cũng là người chiến thắng. An Gia Miện nheo mắt nhìn Thẩm Triệt. Ta chính là người mà từ nay về sau sẽ không cho cậu môt ngày vui vẻ, thấy ta một lần là cậu sẽ phải đau một lần. Thẩm Triệt, trên người cậu chẳng còn thứ gì khiến cho ta phải ước ao, phải đố kỵ đến căm hận. Ảnh đế An lạnh lùng nhếch khóe miệng: “Cậu rất hận ta?”

Tôi không nên hận anh sao? Anh đã dẫm đạp lên tình yêu thương của gia đình chúng tôi đối với anh như vậy! Thẩm Triệt mím chặt môi. Cậu phải học được cách bình tĩnh trước mặt người này. Hò hét hay phẫn nộ gì đó chỉ có thể giữ trong lòng, nếu không muốn giống như trước đây, thất bại thảm hại.

“Miệng không nói nhưng ánh mắt rất thành thật.” An Gia Miện khoanh cánh tay tỉ mỉ quan sát người trước mặt, “Cậu vì cái gì mà hận ta? Ta đối với cậu rất tốt cơ mà? Cậu nói cậu sùng bái Kobe*, ta liền dạy cậu đánh bóng rổ. Cậu nói cậu muốn sau này lớn lên sẽ cao giống ta, ta liền mang cậu đi học bơi. Người giúp cậu bổ túc môn tiếng Anh mà cậu dốt muốn chết chính là ta, nửa đêm cậu không ngủ được, cũng chính ta thức suốt đêm tán dóc với cậu. Cậu dựa vào cái gì mà đòi hận ta?” Ảnh đế An làm một bộ thương cảm lắc lắc đầu, “Cha mẹ cậu còn có tư cách hận ta, nhưng cậu thì không có, bởi vì cậu nợ ta nhiều lắm.”

(Kobe Bryant: cầu thủ bóng rổ nổi tiếng ở giải bóng rổ nhà nghề Mỹ MBA)

“An Gia Miện!” Thẩm Triệt tức giận nói, nhưng ngoại trừ việc gằn từng tiếng tên của người này, cậu cũng không biết mình phải nói gì để phản bác, thậm chí cậu cũng không rõ lắm, chính mình vì sao lại phẫn nộ. Khi An Gia Miện nhắc tới những sự thật này, từng chút, từng chút một giống như đang xát muối lên vết thương của cậu.

“Cậu muốn hận ta, nếu nói là bởi vì ta đối xử với cậu không tốt, chi bẳng nói luôn là cậu rất ngu xuẩn, không có một tý trí tuệ nào để phân biệt người bên cạnh mình đối xử với cậu là thật tâm hay giả dối. Biết rõ mình bị lừa nhưng sau đó lại chọn cách rộng lượng mà quên đi,” An Gia Miện từ đầu đến cuối vẫn dùng giọng nói bình thản đều đều, không có chút cảm xúc nào, “Kẻ vốn là một cái cây ruột rỗng như cậu cơ bản không phù hợp ở trong giới giải trí. Buổi thử vai hôm nay, ta thành thật nói cho cậu, ta đến đấy chính là để xem cậu thất bại thê thảm như thế nào.”

Thẩm Triệt vừa phẫn nộ vừa không cam lòng, cố đè cơn giận nặng nề đáp: “Làm sao anh biết tôi sẽ thất bại?”

“Tại sao ta lại không biết?” An Gia Miện cười nhạo bước từng bước lại gần. “Không có ta, xem cậu làm được cái gì?”

Áp lực nặng nề khi ảnh đế kiêm siêu sao đang từng bước tiến lại lần giống như cả đỉnh núi đè nặng xuống. Một câu nói mang đầy sự miệt thị nhưng được thốt ra từ miệng An Gia Miện lại nghiễm nhiên trở thành một loại lời thoại tuyên truyền giác ngộ trong phim điện ảnh. Thẩm Triệt có thể cảm thấy mặt mình vì cố nén giận mà sung huyết đỏ lựng, khớp hàm nghiến chặt đến phát đau. Cậu cần phải phản kích, cho dù là không đủ lý lẽ nhưng bàn chân lại không nghe theo lý trí, từng bước một nhích dần.

An Gia Miện không cho đối phương cơ hội lùi về sau, đột nhiên giơ tay chụp lấy gáy Thẩm Triệt: “Cần xin ta đi. Giống như lúc cậu cầu xin ta dạy đánh bóng rổ, giống như lúc cậu cầu xin ta giúp cậu cao được như ta ấy. Nói cậu sùng bái ta, có người anh trai như ta khiến cậu vô cùng kiêu hãnh, nói cậu muốn trở thành ta. Nói đi!”

Thẩm Triệt cố gắng gục gặc cổ, nhìn chằm chằm vào mắt An Gia Miện. Ảnh đế An lực tay cũng không nhỏ, hai người cứ như vậy đứng trước bồn rửa tay ngấm ngầm đọ sừng, không ai nhường ai, trán chạm trán, giống như hai con hươu đang dùng sừng chiến với nhau tới chết vậy.

Người này quả thực là ảnh đế, Thẩm Triệt thầm nghĩ. Lúc anh ta sắm vai người anh trai dịu dàng săn sóc và bộ dáng gây sự lúc này hoàn toàn là hai người khác hẳn. Diễn xuất của một người có thể xuất sắc đến thế này được sao? Xuất sắc như vậy sẽ khiến cho người ta phải sùng bái hay lại làm cho người ta phải khiếp sợ đây….

Bên ngoài WC vang lên tiếng bước chân. Lúc này An Gia Miện mới buông tay ra.

Thẩm Triệt ra sức vươn thẳng cổ. Cảm giác thất bại nặng nề khiến cậu phải rùng mình, nổi da gà. Thẩm Triệt nhìn về phía An Gia Miện, trầm giọng nói một câu như để cố gắng kéo lại thế hòa: “Tôi sẽ cố gắng bằng chính khả năng của mình đi đến vị trí của anh.”

An Gia Miện lạnh lùng nhìn cậu thanh niên tóc xoăn quay người ra khỏi toilet, vừa lúc một nhân viên đi vào, thình lình trông thấy ảnh đế An đang đứng trước bồn rửa tay, kích động đến nỗi há hốc miệng đứng đơ tại chỗ.

An Gia Miện nghe thấy anh chàng nhân viên công tác lộn xộn nói gì đó, sau đó chạy bay ra khỏi toilet, lại bay trở về trên tay cầm theo một cuốn sổ ký tên. Lúc cúi đầu viết tên mình xuống, cậu chàng kia còn nói nói cái gì nhưng An Gia Miện chỉ cảm thấy bực bội. Ký tên xong, mỉm cười một cái rồi trả cuốn sổ trả lại. Hoàn thành một loạt các động tác này có lẽ các người cho rằng ta đang rất cao hứng, nhưng đây đã trở thành một loại quán tính mà thôi. Lúc ra khỏi toilet, An Gia Miện nghĩ thầm, cái này chẳng khác gì việc một nhân viên thu ngân trong siêu thị hỏi khách hàng có thẻ tín dụng, có muốn lấy túi nilon không mà thôi.

Không biết bắt đầu tự bao giờ, mỗi khi cười ta đã hoàn toàn không còn cảm giác vui vẻ.

Thẩm Triệt, cậu vĩnh viễn không có cách nào có thể đạt tới tầm cao của ta, không ai có thể lên đến tầm cao của ta. Bởi vì ta là một diễn viên không hiểu vui vẻ là gì cũng có thể cười rất vui vẻ. Đi một hồi cuối cùng cũng ra được bên ngoài hành lang, ảnh đế An chậm bước lại, từ từ lấy lại những bước đi vân đạm phong khinh của một siêu sao thiên vương. Khóe miệng nhếch một cái. Loại thần kỹ như thế này, những kẻ tầm thường như các người có thể với tới sao?
Bình Luận (0)
Comment