Chung Cư Của Các Ảnh Đế

Chương 92

“Hoa khôi trường gọi đến! Hoa khôi trường gọi đến!”

Buổi sáng bảy giờ, trời còn chưa sáng hẳn, Thẩm Triệt đã từ trên ghế sô pha ấm áp nhảy dựng cả lên. Nhạc chuông cuộc gọi đến này là sau sự kiện tắt máy lần đó, Thẩm Triệt đã cài đặt riêng, chỉ là không ngờ mới sáng sớm như vậy đã reo rồi, so với đồng hồ báo thức còn sớm hơn. Cậu lấy di động từ dưới gối ra, thấy người gọi tới đúng thật là Tần Tu. Thẩm Triệt ngẩng đầu ngó tới ngó lui lầu hai tối om. Cửa phòng Tần Tu vẫn đóng. Trên lầu dưới lầu, mắc gì phải gọi điện vậy? Vậy là đành ngái ngủ tiếp máy: “A lô?”

“Tôi muốn xuống lầu chạy bộ.” Tần Tu ở đầu bên kia di động nói.

Thẩm Triệt ngây người, sau đó ánh mắt lia tới con mèo ú đang cuộn tròn người nằm trên tấm đệm ở một góc phòng khách, lập tức hiểu ra.

Tần Tu hé cửa phòng ra một khe nhỏ, chợt nghe thấy trong phòng khách dưới lầu đang một trận”binh bốp, loảng xoảng” gà bay chó sủa vang dội. Sau đó di động vang lên, Thẩm Triệt ở đầu bên kia điện thoại giọng đầy phấn khởi nói: “Ô kê rồi, xuống đây đi!”

Tần Tu xuống lầu, nhìn thấy Thẩm Triệt đang dồn con mèo mập ú vào phía sau sô pha. Người nọ một thân áo ngủ nhăn nhúm đến khó coi, trong mớ tóc xoăn còn dính lông mèo. Trong lòng Tần Tu bỗng thấy buồn cười, nhướn mày hỏi: “Cậu có muốn cùng chạy bộ với tôi không?”

Thẩm Triệt ra chiều khó xử, bày ra biểu tình “Tôi còn muốn nướng thêm một chút…”

Tần Tu khinh thường lườm cậu một cái: “Đúng là không được cái tích sự gì cả. Trong lúc cậu đang nằm mơ thấy ảnh –“

Kỉ Kỉ đột nhiên từ phía sau Thẩm Triệt ló đầu ra, hướng về phía Tần Tu, đầy thù địch mà “mieo~” kêu một tiếng.

Hoa khôi trường độc miệng “rầm” một cái chạy té ra cửa.

Thẩm Triệt như trút được gánh nặng ngã người nằm xuống. Kỉ Kỉ tiên sinh cực kỳ sỉ nhục mà đạp lên mặt Thẩm Triệt, nhảy xuống sô pha. Nhưng mà cậu cũng chẳng thèm so đo. Mới làm ổ trên sô pha còn chưa được nửa tiếng thì di động lại liều mạng vang lên. Thẩm Triệt ngồi dậy cầm di động lên mà trong lòng chửi thầm, anh là siêu nhân cái bang Hancock đấy à? Chạy bộ gì mà y như bay vậy?

Thẩm Triệt quỳ rạp trên mặt đất bắt chước tiếng chuột kêu, rốt cuộc chỉ đổi lấy cái liếc nhìn đầy khinh bỉ của Kỉ Kỉ tiên sinh. Trạch nam từ WC đi ra nhìn thấy cậu chàng đầu quắn chổng mông trước tủ TV, rất tự nhiên mà tiện chân đá cho một cước: “Thẩm Nhị. Chú mày đúng là ngu có level. Con mèo đó không có ăn chuột đâu.”

Thẩm Triệt đứng thẳng dậy, trong lòng nghĩ nghe cũng có lý, cuối cùng quyết định hy sinh một con cá ngừ Califoni nhập khẩu của Khải đại thủ mới thuận lợi câu được lão miêu Somalia này. Thẩm Triệt cầm dây nhanh chóng quấn năm vòng quanh lão miêu rồi sau đó cột vào chân bàn trà. Xong xuôi mới mở cửa cho Tần Tu đi vào.

Tần Tu đi vào phòng tắm tắm rửa, Thẩm Triệt lại tiếp tục ôm gối ngủ thêm một chút. Mười lăm phút sau, Tần Tu lại đập đập cửa phòng tắm: “Thẩm Triệt? Thẩm Triệt?!” Thẩm Triệt bị đánh thức, quay đầu lại nhìn đầu nút thắt của sợi dây vẫn còn buộc chặt, ngáp một cái: “Không việc gì, đi ra đi.”

Tần Tu mở cửa ra cẩn thận đi ra. Bình thường nhìn quen hoa khôi trường lãnh khốc tàn bạo rồi, đây là lần đầu tiên Thẩm Triệt thấy Tần Tu khép nép như vậy. Trong lòng cậu không biết tại sao lại chẳng còn hờn giận chút nào, còn cảm thấy mình có thể bảo vệ hoa khôi trường như vậy, quả thật là đặc biệt oách, đặc biệt đàn ông.

Mãi cho đến khi Tần Tu lên lầu hai, Thẩm Triệt mới hoàn toàn yên tâm. Chưa kịp hạ người nằm xuống, anh chàng tóc xoăn bỗng nhiên trợn tròn mắt.

Sao lại thế này? Đầu kia sợi dây sao lại trống không?!

Thẩm Triệt ngồi xổm bên cạnh bàn trà, cầm trong tay cọng dây buộc đã trống không, trong lòng run sợ ngẩng đầu lên, chợt nghe thấy từ lầu hai truyền xuống tiếng rơi vỡ loảng xoảng trên mặt đất.

Lúc Thẩm Triệt phi thân lên lầu hai, đẩy cửa phòng ngủ ra thì hoa khôi trường đang quấn chăn đứng ở trên giường, mặt trắng bệch quát to với cậu: “Nó dưới gầm giường! Dưới gầm giường!”

Thẩm Triệt “A” một tiếng, vội vàng cúi xuống gầm giường xem xét. Tần Tu thì trên người quấn chăn, bộ dạng như gặp đại địch mà theo dõi chiến cuộc. Kỉ Kỉ tiên sinh đắc ý nhoi lên nhoi xuống, nhất thời cả phòng đều là tiếng gà bay chó sủa:

“Dưới bàn làm việc kìa! Nhanh nhanh!”

“Lại chui xuống gầm giường rồi!”

“Nhanh lên nhanh lên! Ở phía sau cửa!”

Thẩm Triệt liều mạng nhìn chằm chằm Kỉ Kỉ đang ngồi chồm hổm sau cánh cửa, vẻ mặt đầy khinh bỉ. Trong phòng hai người một mèo đều không có động tĩnh. Trong lúc giằng co, Tần Tu xoay người đem áo choàng tắm màu xanh da trời ở bên giường nhẹ nhàng ném cho Thẩm Triệt.

Thẩm Triệt bắt lấy áo choàng tắm trong tay, thầm đếm ngược “Ba hai một!” Hô một tiếng cổ vũ tinh thần rồi nhào lên phía trước. Lão miêu “méo–” một tiếng, vọt lên, nhảy đến đỉnh đầu Thẩm Triệt, rất tuyệt tình mà đạp một cái lên trán cậu mượn lực, phóng thẳng lên giường!

Mèo ú phi thân tới, thiếu chút nữa đã bấu được lên tấm chăn trên người Tần Tu. Thẩm Triệt dĩ nhiên là vô cùng phẫn nộ với cái con mèo thành tinh này, nghiến răng nghiến lợi xoay người phóng luôn lên giường.

Hạ Lan Bá tháo kính xuống, phẫn nộ ngẩng đầu trừng mắt nhìn trần nhà. Đèn treo nhỏ trên đầu anh cứ đong đưa xẹt tới xẹt lui. Anh một lần nữa cố thử vùi đầu vào kịch bản, nhưng mà tiếng động trên lầu đúng là quá lớn. Chủ nhà tiên sinh rốt cuộc không thể nhịn được nữa, nổi giận đùng đùng, bật cửa lao lên lầu hai!

“Các người đang làm trò méo gì vậy hả?!”

Ngay đúng thời điểm cửa bị đẩy ra, mèo ú tiên sinh chui qua giữa hai chân Hạ Lan Bá, xẹt ra ngoài, để lại một Hạ Lan Bá khiếp sợ nhìn chiếc áo choàng tắm màu xanh da trời dưới chân mình, chăn đệm lộn xộn thành một đống, cùng hai người trên giường thân thể dây dưa với nhau.

Hoa khôi trường thân trên trần trụi, trên người chỉ quấn chiếc chăn trắng đã tuột xuống tận thắt lưng. Thẩm Nhị thì…

Hạ Lan Bá đỡ đỡ mắt kính nhìn một cái đầu tóc quắn thò ra từ tấm chăn trên người Tần Tu, đầu tiên là kinh ngạc nhìn biểu tình đọng lại trên gương mặt Tần Tu, rồi sau đó theo tầm mắt Tần Tu quay đầu nhìn về phía cửa.

Hạ Lan Bá nhìn hai người sau một lúc lâu. Thôi. Xác định rồi! Tần Tu thì không mặc quần áo, Thẩm Nhị… Phỏng chừng cũng sắp sửa không mặc. Hạ Lan biên kịch bỏ lại một câu: “Quấy rầy rồi”, vẻ mặt bình tĩnh ra ngoài khép cửa.

Thẩm Triệt như sực tỉnh mộng, quay về phía cánh cửa vừa khép lại hét lên: “Sư phụ, tụi em đang bắt Kỉ Kỉ!”

“Được được, tiếp tục bắt đi.” Giọng Hạ Lan Bá đi xuống lầu càng lúc càng xa.

Phòng ngủ vừa mới rối tung một trận giờ đã yên tĩnh lại. Thẩm Triệt có chút thẹn thùng nhìn Tần Tu đang nằm phía trên người cậu. Cả tấm lưng nhẵn mịn của Tần Tu đều bại lộ trong khí trời đầu đông. Chăn đã tuột xuống tự khi nào, chỉ còn che đến thắt lưng. Cảnh tượng này dù cho là ai nhìn thấy đều sẽ cảm thấy không hề tầm thường, hơn nữa… Tầm mắt Thẩm Triệt nhìn chằm chằm trần nhà không dám liếc xuống, hoa khôi trường lại còn không mặc quần áo…

Tần Tu lúc này mới đứng dậy, bình tĩnh túm chăn, tiêu sái khoác lênngười oai phong như khoác chiến bào. Tên đầu quắn nào đó vẫn còn nằm ngửa trên giường nhìn trần nhà không chớp mắt mà mặt mũi đỏ lựng.

“Cậu còn muốn nằm bao lâu nữa?”

Thẩm Triệt chớp chớp mắt mấy cái, chột dạ ngồi dậy, vừa vặn nhìn thấy thứ-gì-đó-mà-không-nên-thấy. Tự bản thân cậu cũng thấy kỳ quái. Thực ra thứ trên người Tần Tu có chính cậu cũng có, có gì đâu mà phải ngạc nhiên. Nhưng thế quái nào lại cảm thấy chột dạ nhỉ?

“Tôi không thích bị người khác hiểu lầm.” Tần Tu nói.

Thẩm Triệt vừa nghe lời này, trong lòng lạnh đi phân nửa: “Lát nữa tôi sẽ đi nói rõ ràng với sư phụ Hạ Lan, chúng ta không –“

Lời còn chưa dứt, miệng đã bị hung bạo ngăn chặn.

Thẩm Triệt trợn mắt, thấy Tần Tu thoáng cái đã nhào tới. Mùi hương sữa tắm trên thân thể ấm áp của hoa khôi trường, hơi thở lành lạnh quanh quẩn trong chăn, cặp mắt dài và mảnh như đường kẻ mắt tự nhiên khép hờ, lông mi vừa dài lại dày, nhẹ nhàng run lên như có thể cách khoảng không mà gãi đến tận đáy lòng Thẩm Triệt. Ánh mắt kia vừa nóng bỏng vừa ướt át nhìn cậu, giống như có thể đem người đốt cháy! Khoảnh khắc khi Thẩm Triệt nhìn thấy nốt ruồi dưới đuôi mắt kia thì ngay lập tức cả người như trở lại bình thường. Cậu đưa tay ôm lấy người Tần Tu, hé miệng, đầu lưỡi thăm dò tiến vào gấp gáp như không thể đợi nữa, cạy mở miệng người kia. Một loạt động tác hoàn toàn là vô thức.

Tần Tu hé môi ra, để đầu lưỡi Thẩm Triệt chen vào quấn lấy đầu lưỡi mình. Thẩm Triệt cảm thấy như có một luồng điện từ giác quan trên lưỡi lan ra khắp cả người.

Hai người nhanh chóng quấn chặt thân thể lại với nhau thành một nùi. Thẩm Triệt cuồng hoan, khó có thể tự kiềm chế. Khoang miệng ướt át của Tần Tu, đầu lưỡi linh hoạt, thân thể mịn màng, xúc cảm trào dâng. Lãnh địa mà trước đây cậu chưa một lần được chạm tới không khỏi làm cậu run rẩy.

Là cậu điên hay là Tần Tu điên rồi?! Đây không phải là nụ hôn nhẹ chúc ngủ ngon tại nhà khách ngày đó, đây là hôn lưỡi cực kì kịch liệt, ngay cả nằm mơ cũng chưa từng mơ qua!

Cánh tay Thẩm Triệt ôm trên lưng Tần Tu. Lưng của Tần Tu cũng săn chắc, cảm giác rất nam tính, nhưng lại mịn màng nhẵn nhụi đến mức làm cho người ta mê muội. Cũng không biết là chăn rất mỏng, hay động tác của hai người quá mãnh liệt, xoạt một cái đã tuột hẳn xuống. Thẩm Triệt có thể cảm thấy thân thể trần trụi của Tần Tu áp sát chính mình. Hai người càng ôm càng chặt, chặt đến không thể chặt hơn. Trong thân thể giống như có sức mạnh thúc đẩy khiến hai người không thể ngừng lại. Riêng lớp áo ngủ mỏng dính trên người Thẩm Triệt đã không thể ngăn cản sự nóng bỏng cứ kéo tới từng chập, từng chập kia nổi.

Tần Tu mở hờ mắt liếc Thẩm Triệt một cái. Mắt cậu thanh niên tóc xoăn tuy khép hờ, nhưng nhãn thần cực kì sáng. Hôn còn mạnh bạo hơn cả anh, thế nhưng chỉ là để chiếm thế, đầu lưỡi vừa luồn vào được trong miệng anh liền không chịu đi ra ngoài, lại không biết ngừng lại để thở, đầu lưỡi cứ khuấy đảo quậy phá trong miệng anh, giống như một con đại cẩu xấu tính đang om sòm làm càn.

Quan trọng nhất là…

Tần Tu thẳng người đem thân thể thanh xuân dâng trào nhiệt huyết kia ôm chặt vào ***g ngực. Ừm, không thể phủ nhận cảm giác khi ôm một cơ thể rắn chắc khỏe mạnh lại nóng hầm hập thế này cũng không tồi.

Hai người gần như dán chặt vào nhau. Thẩm Triệt rất hăng hái, thân thể nóng bừng cả lên, cuối cùng như là không kiềm chế được nữa liền bắt đầu cọ cọ lên người Tần Tu. Khuy áo ngủ cào cào lên da khiến Tần Tu đang hôn liền cười rộ lên. Thực sự thích tôi đến vậy sao? Ánh mắt Tần Tu bỗng nhiên tà ác hạ xuống. Có khi nào nơi đó cũng có phản ứng rồi không?

Nghĩ đến đây liền cảm thấy vừa đáng yêu vừa buồn cười, Tần Tu đang hôn cũng dần mất tập trung. Thẩm Triệt không biết đối phương vì sao đột nhiên lại giảm hào hứng như vậy, vội nịnh nọt quấn lấy đầu lưỡi đối phương, hôn thật toàn tâm toàn ý, sau đó đột nhiên ngẩn ra, “A” một tiếng há miệng thu lưỡi về, mặt đỏ lên hai tay nắm lại quần.

Tay Tần Tu đang luồn vào trong quần ngủ của cậu, đã vói vào tới quần lót Thẩm Triệt mới phản ứng lại. Thẩm Triệt bị dọa cho đổ mồ hôi lạnh, vội né tránh bàn tay xấu xa của ai kia: “Đừng đừng! Anh làm gì vậy –“

Tần Tu nhướn mày liếc nhìn phía dưới đũng quần ngủ của anh chàng tóc xoăn: “Nói thật đi, cậu có cương lên không?”

Thẩm Triệt kẹp chặt chân lại, mặt nóng bừng như sắp bốc cháy đến nơi: “Không có!”

Tần Tu quỳ xuống vươn tay qua: “Để tôi sờ chút coi.”

Cái này có cái gì hay mà sờ chứ!

“Đừng a, không có thật mà. . . . . . Ai, thực không có. . . . . . Á. . . . . .”

Trốn phải trốn trái vẫn không tránh thoát, Thẩm Triệt bị hoa khôi trường dùng công phu “bắt chim” vươn móng vuốt tới, tóm một phát trúng phóc. Thắt lưng Thẩm Triệt lập tức nhũn ra, thiếu chút đã ngã vào người Tần Tu.

Tần Tu nhìn chòng chọc Thẩm Triệt, vẻ mặt đã-thực-hiện-được-ý-đồ-xấu-xa: “Còn nói không có?”

Cùng con trai hôn môi mà phía dưới đã cứng lên như vậy, Thẩm Triệt mất mặt muốn chết, không dám nhìn xem biểu tình của Tần Tu.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Không cần phải ngượng, tôi sẽ không cười cậu đâu.” Tần Tu quỳ ở phía sau, ngồi lên gót chân, vẻ mặt thích chí: “Tôi chính là muốn xem thử một chút, rốt cuộc cậu thích tôi đến bao nhiêu. Thân thể cậu phản ứng với tôi nhanh như vậy, chứng tỏ là rất thích.”

Thẩm Triệt nghe lời này vừa xấu hổ lại vừa bực. Đừng có nói vừa rồi đột nhiên hôn tôi chỉ là muốn thử tôi thôi đấy nhá? Tôi rất thích anh a, từ trước tới nay chưa hề phủ nhận…

Tần Tu vẫn đang dán mắt vào phần dưới của Thẩm Triệt, ánh mắt lại lóe lên : “Hiện tại phải làm sao bây giờ? Có muốn tôi giúp cậu không?”

“Không cần, tôi tự mình làm được rồi.” Thẩm Triệt mất mặt, túm quần leo xuống giường.

Cửa sổ thủy tinh phản chiếu bóng Tần Tu ngồi xổm trên giường. Thân hình trần trụi trắng nõn ngồi giữa đống chăn ga thuần màu trắng. Thẩm Triệt cũng chẳng còn tâm trí đâu mà hình dung loại cảm giác im lặng chọc người này nó như thế nào, chỉ nghĩ đến việc mình ban nãy ôm người kia quấn chặt thành một nùi thì sợ hãi đến đi đường cũng đi không vững, mau mau chóng chóng rút khỏi phòng ngủ.

Tần Tu mắt nhìn cửa phòng khép lại, mới chậm rãi thở ra một hơi, cúi đầu nhìn cái lều nho nhỏ đã dựng lên bên dưới tấm chăn.
Bình Luận (0)
Comment