Chung Cư Của Các Ảnh Đế

Chương 94

Đêm trước lễ Giáng Sinh, chương trình truyền hình tiêu điểm chính là bộ phim truyền hình dài tập của đài TPS mà rất nhiều người đang trông ngóng. Thực ra, từ lúc trước khi phim lên sóng đã thu hút sự chú ý của khán giả cao đến không tưởng. Từ trang web chính thức của bộ phim cho đến trang web của tiểu thuyết xuất bản. Từ weibo của tác giả, chủ sang cho đến diễn viên chính đều có những màn thảo luận, tranh cãi vô cùng khí thế.

Thẩm Triệt mỗi khi mở weibo lên đều thấy số lượng người follow mình tăng nhanh như cấp bão, cảm thấy áp lực đè nặng nhưng mà đem so với weibo của Tần Tu kia thì chỉ là gò đất so với núi cao. Vài ngày trước khi phát sóng, weibo của Tần Tu mỗi ngày đều lâm vào cảnh bị oanh tạc dữ dội, phần lớn đều là fan của nguyên tác và fan của Lãnh Liệt đến tranh cãi:

– Mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành này đóng ai? Lãnh gia?!

– Lãnh gia không phải là một tên tiểu bạch kiểm nha. Đạo diễn rốt cuộc có não không vậy!

– Bộ dáng cũng không tồi, nhưng mà chẳng có được một chút khí phách nào của Lãnh gia. Cùng lắm chỉ có mấy em gái là mê thôi.

– Tôi cũng yêu hình tượng Lãnh Liệt trong nguyên tác, nhưng công bằng mà nói tôi cảm thấy tạo hình của anh chàng này cũng rất thích hợp. Tư Ngang lần đầu tiên nhìn thấy Lãnh Liệt chẳng phải cũng gọi Lãnh Liệt là “tiểu bạch kiểm” sao. Tôi cảm thấy tác giả xây dựng hình ảnh Lãnh Liệt chính là tuấn mỹ như thế này.

— Phim này quay ở trường chúng ta nè. Lãnh Liệt này thật sự hơi bị xịn đó. Bao giờ xem phim thì biết.

– Sắp phát sóng rồi, nói chung là cũng chờ đến lúc phát sóng rồi hãy chém gió đi. Đương nhiên, luôn luôn có một bộ phận fan nguyên tác dù có thể nào cũng không thấy vừa lòng. Haha.

— Trước khi quay 《Cú ném quyết định》 số người follow weibo này còn chưa tới ba nghìn, bây giờ mới vài ngày đã quá vạn. Gần như tất cả gạch đá đều tập trung ở đây. Weibo của Tư Ngang cũng không có tưng bừng được như thế này. Chủ weibo vẫn không thèm ra đăng weibo mới sao. Có khi nào bị gạch đá từ mấy bình luận bên dưới ném cho bị thương rồi không? Aigoo, khổ thân ghê cơ. Ai biểu anh lại diễn vai Lãnh Liệt cơ.

Thẩm Triệt xem đến đây, thật muốn reply cái bạn trẻ trên kia: Cám ơn đã quan tâm. Chủ nhân weibo này hiện tại mới chạy bộ về, còn đang ở trên lầu tập chống đẩy luyện cơ bụng tiêu chuẩn, thể trạng vô cùng tốt, nhé!

Đêm trước lễ Giáng Sinh, toàn thể thành viên trong căn hộ số 20-3 tòa nhà A Đan Mĩ đều tụ tập ở lầu một. Ngay cả biên kịch Hạ Lan Bá hay-càm-ràm-nhưng-luôn-đúng-giờ cùng Khải đại thủ chưa-tới-nửa-đêm-ba-giờ-sáng-là-chưa-về-nhà hiện đều ngồi ở trên sô pha. Thẩm Triệt nhớ lại hồi nửa năm trước, khi bộ phim thần tượng tình yêu lãng mạn của Âu Triết Luân phát sóng, cả nhà cũng giống như bây giờ đều quây quần lại ngồi cùng nhau, chỉ là lúc này đây, bên cạnh còn có thêm một Tần Tu.

Toàn bộ quá trình phát sóng tập đầu tiên đều ngập trong tiếng lèo bèo của Âu Triết Luân:

“Cái định mệnh! Mở đầu phim dở hơi quá, mắc gì mà mỗi người xuất hiện đều phải có một đoạn đặc tả vậy?”

“Hoa khôi trường ơi, ngoảnh đầu lại liếc nhìn Thẩm Nhị một cái đi mà. Nó đuổi theo cậu đến sắp bay rồi kìa!”

“Cú ném ba điểm này của hoa khôi trường là kỹ xảo máy tính chứ gì . . . . . .”

“Ba bước lên rổ này của Thẩm Nhị chắc chắn là kỹ xảo đặc biệt rồi!”

“Hoa khôi trường slam dunk oai phong như thế sao không cho hiệu ứng tiểu vũ trụ nổ tung vào nhể? !”

“Thật đúng là bạo nha. . . . . .”

“Sao mỗi lần hoa khôi trường xuất hiện lại chèn BGM (Back Ground Music) vào vậy, không cần thiết chút nào. . . . . .”

“Làm sao vậy làm sao vậy? Ánh mắt này của hoa khôi trường là gì vậy, có cố sự gì sao?”

“Mau về phòng thủ mau về phòng thủ!”

“Phắc! Sao lại quảng cáo đúng lúc này hả? !”

“Hoa khôi trường mau cản hắn lại!”

“Đờ mờ! Sao lại hết đúng đoạn này? !”

Một tập phim dài bốn mươi phút như vậy là xong. Thẩm Triệt nhìn phụ đề chậm rãi cuốn lên theo nhạc cuối phim, có chút không dám tin đây là bộ phim chính mình đã quay một tháng trước. Lúc quay phim chỉ có thể thi thoảng được nhìn thấy những cảnh quay rời rạc từ camera của đạo diễn, thì ra sau khi cắt nối biên tập lại thì thành được tập phim như thế này. Thẩm Triệt nhìn Hạ Lan Bá và Âu Triết Luân đang giành nhau WC do lúc trước mải xem phim quá mà cố nhịn. Đối với một bộ phim thần tượng mà nói thật sự không thể không nói là thành công.

Nhân vật để lại ấn tượng sâu nhất cho người xem, không nghi ngờ gì chính là vai diễn Lãnh Liệt của Tần Tu. Ngay cả cha mẹ Thẩm Triệt lúc gọi điện tới cũng khen nức nở. “Chàng trai trẻ diễn vai nam chính kia rất khá đấy, các con có quen biết không?”

Thẩm Triệt vểnh mõm, không che giấu được vẻ đắc ý: “Đương nhiên rồi, anh ta học cùng một trường với con, tụi con còn là bạn cùng nhà nữa đó!”

Tán gẫu vài ba chuyện phiếm với ba mẹ xong, Thẩm Triệt quay lại thấy Tần Tu đang nhìn mình, liền cười ngồi xuống bên cạnh: “Sao không gọi cho người nhà?”

“Tôi vừa mới gọi rồi.” Tần Tu cười nhàn nhạt. “Ba mẹ cậu có vui không?”

Thẩm Triệt nhìn thấy nụ cười kia có chút cô đơn, bỗng nhiên cũng không sao còn cảm giác vui vẻ gì nữa. Nhắc đến mới để ý, rất ít khi Thẩm Triệt thấy Tần Tu cùng người trong nhà liên lạc với nhau. Nhưng xem cái cách Tần Tu chuyển đề tài sang chuyện khác như vậy, cậu cũng không muốn một buổi tối đáng chúc mừng như thế này lại nhắc tới chuyện khiến cho người ta không vui.

Chỉ lát sau Nữu Nữu cũng gọi điện thoại tới chúc mừng. Giọng nói từ đầu kia điện thoại vô cùng kích động: “Bạn đại học của tôi đều khen Lãnh Liệt siêu đẹp trai! Thẩm Triệt, Hoàng Chân của cậu cũng siêu dễ thương nha!”

Mặc kệ đi, dễ thương thì dễ thương vậy. Thẩm Triệt cười nghĩ. Ai biểu cái gì mà đẹp trai oai phong đều bị Tần Tu chiếm đi hết rồi. Thẩm Triệt cúp điện thoại quay đầu kể lại mấy lời khen ngợi cho Tần Tu nghe. Tần Tu cũng không bày ra biểu tình đặc biệt vui vẻ, chỉ hỏi: “Cậu cảm thấy sao?”

Thẩm Triệt cao hứng ngồi xuống bên cạnh anh ta: “Còn phải nói sao, anh chính là Lãnh gia trong cảm nhận của tôi!” Tuy rằng tôi cũng rất muốn nhìn anh mặc đồ nữ nhưng cái này cũng không ảnh hưởng tới cảm nhận của tôi về Lãnh gia do anh đóng nha!

Tần Tu nhìn Thẩm Triệt cười cười, đôi mắt với đường kẻ mắt tự nhiên hơi cong lên trông thực đẹp. Thẩm Triệt gãi gãi hai má. Vừa rồi trên TV còn thực uy vũ khí phách, bây giờ đã biến ngay trở lại thành hoa khôi trường rồi. Đại ca à, như vậy tôi sẽ rối trí mất…

“Tôi thì sao? Anh cảm thấy tôi diễn thế nào?”

Thực ra Thẩm Triệt vô cùng để ý cảm nhận của Tần Tu đối với diễn xuất của mình. Cho dù người khác nói thế nào, suy cho cùng vẫn chỉ là người ngoài. Còn nếu đạo diễn cũng nói cậu biểu hiện không tồi, cũng có thể chỉ là nói khách sáo. Không có ai có quyền lên tiếng hơn Tần Tu, người vẫn luôn luôn ở bên cạnh cậu xem cậu diễn.

Tần Tu uống một ngụm coca, tay vắt lên trên đầu gối, khom người chăm chú xem phần giới thiệu tập sau trên TV, chớp mắt nói: “Thẩm Triệt, cậu diễn Hoàng Chân vô cùng tốt.”

Còn tưởng Tần Tu chắc chắn sẽ nói lời cay độc, thế nào cũng sẽ keo kiệt không chịu khích lệ mình, kết quả là còn dung mấy từ “vô cùng tốt” mà khen ngợi cậu. Lời khen do chính miệng Tần Tu nói rai, cảm giác lại càng đặc biệt. Thẩm Triệt còn chưa kịp mừng thầm thì lại nghe Tần Tu tiếp tục nói:

“Nhưng tôi xem cậu diễn cho tới bây giờ, đều là diễn xuất bằng diện mạo vốn có. Trước đó cũng không thấy cậu diễn nhiều, cho nên không có cách nào đánh giá cách diễn xuất của cậu.”

Thẩm Triệt ngẩn người. Thật hiếm khi nhìn thấy Tần Tu lại nghiêm túc như vậy.. Thẩm Triệt cũng quay sang nhìn TV. Trong phần giới thiệu tập sau có đoạn cậu cùng Lãnh Liệt diễn mặt đối mặt. Chính xác cũng không thể tính là mặt đối mặt, bởi vì một đoạn kia cậu nằm ở giường dưới nói chuyện với Lãnh Liệt ở giường trên, nỗ lực mở ra khúc mắc trong lòng Lãnh Liệt, nhưng nói chuyện mãi, cuối cùng chỉ đổi lấy một cái xoay người giả bộ ngủ của Lãnh Liệt, bỏ mặc lại Hoàng Chân nói một mình.

Trong lúc diễn cảnh này, Thẩm Triệt chỉ có thể nghe thấy giọng Tần Tu nói chuyện ở phía trên nên không thể thực sự tính là diễn mặt đối mặt.

“Nếu đoạn phim này cậu diễn Lãnh Liệt, cậu sẽ diễn thế nào?” Tần Tu quay đầu nhìn về phía Thẩm Triệt, “Cậu có còn nhớ lời thoại của Lãnh Liệt không?”

Đương nhiên nhớ rồi, đoạn này cơ bản chỉ là Hoàng Chân độc thoại, lời thoại của Lãnh Liệt không có mấy, ngoại trừ lâu lâu “Ừm” một lần, hoặc là hỏi một câu “Vì sao”. Ngay cả trên kịch bản cũng không có gì, ngoại trừ động tác trở mình cuối cùng. Đạo diễn lúc hướng dẫn diễn xuất cũng chỉ là nhấn mạnh là phải thể hiện ra được nội tâm đang rối rắm của Lãnh Liệt. Còn lại đều phải do chính diễn viên ngộ ra.

“Để tôi thử xem sao.” Thẩm Triệt bỗng nhiên nói.

“Được.” Tần Tu đặt lon coca trên bàn trà. “Cậu nằm xuống đi, tôi với cậu đối đáp lời thoại.”

Thẩm Triệt ngồi xếp bằng ngồi trên sô pha, đang định nằm xuống, thì thấy Tần Tu chỉ nhích người sang một đầu sô pha: “Ơ, anh ngồi như vậy tôi nằm sao được a.” Nếu nằm xuống thật thì hai người sẽ chen nhau vào một chỗ…

Tần Tu liếc cậu một cái: “Tôi đi chỗ khác làm sao thấy được cậu diễn thế nào? Đầu cậu gối trên đùi tôi là được rồi.”

Mặt Thẩm Triệt có chút nóng lên, nhìn đùi Tần Tu. Thiệt tình, nằm thế thì ngại quá đi mất. Tư thế này cũng quá giống đôi tình nhân cơ . . . . . . Nếu anh muốn nằm trên đùi tôi thì ngược lại tôi sẽ rất vui a. . . . . . Chứ thế này thì thật xấu mặt.

Tần Tu liếc Thẩm Triệt: “Cậu nằm hay không nằm?”

Mặc kệ đi, nằm thì nằm, dù sao mình cũng chẳng mất mát gì. Thẩm Triệt kiên quyết nằm xuống, vừa ngả người xuống một cái liền thấy Tần Tu nhìn xuống mặt mình. Ở góc độ mờ ám này, cộng thêm xúc cảm khi sau gáy tiếp xúc đùi của đối phương, thiệt tình khiến người ta không sao bình tĩnh được.

Tần Tu cúi đầu nhìn Thẩm Triệt một lát, lấy ra cái gì đó từ trong túi đặt lên bàn trà, sau đó mới nói: “Bắt đầu đi.”

Thẩm Triệt nhắm mắt lại, điều chỉnh tư thế một chút, hai tay đan lại đặt trên bụng, ra vẻ đã sẵn sàng.

Tần Tu dỏ khóc dở cười ngắm nhìn cậu thanh niên tóc xoăn đang gối trên đùi mình. Bộ dạng thoải mái này, cậu đang chuẩn bị để tôi gội đầu cho cậu đấy à?

Thẩm Triệt nghe thấy giọng Tần Tu từ phía trên:

“Ê, Lãnh Liệt. Cậu đang ngủ đấy à?”

Thẩm Triệt cố hết sức nhập tâm tìm kiếm cảm giác lãnh đạm thâm trầm của Lãnh Liệt. Mắt nhắm lại nhàn nhạt “ừm” một tiếng.

“Đang ngủ mà còn “ừm” được sao? Được! coi như cậu đang nói mớ vậy. Nói mớ tiên sinh, có muốn cùng tôi tán dóc không?”

Tần Tu đọc đến đây bèn dừng một chút. Dựa theo kịch bản thì Hoàng Chân sẽ chờ phản ứng của Lãnh Liệt một lát, sao đó mới bắt đầu tự độc thoại. Nhưng Thẩm Triệt bỗng nhiên có chút bị khớp. Lúc này Lãnh Liệt không có lời thoại gì, tuy rằng là năm sáu giây ngắn ngủi, nhưng cậu phát hiện chính mình không biết nên dùng động tác hoặc biểu cảm gì để bổ khuyết năm sáu giây này. Nếu đổi là Hoàng Chân tâm trạng không tốt, cậu có thể làm vẻ mặt phiền lòng mà nhíu mày, hoặc là dùng cái gối che mặt không muốn nghe, nhưng mà đây là Lãnh Liệt, cậu hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.

Khoảng trống năm sáu giây trôi qua rất nhanh. Tần Tu cầm kịch bản, Hoàng Chân bắt đầu nói về những chuyện mới mẻ của mình ngày đầu tiên gia nhập đội bóng, toàn những chuyện vụn vặt như đội trưởng giới thiệu người mới, hô khẩu hiệu, đến cả đội cùng tập luyện, đến khi luyện tập xong còn ngoan ngoãn ngồi lại lau trái banh bóng rổ. . . . . . Kể lại một tràng cho Lãnh Liệt nghe, cho dù là khi oán giận thì trong giọng nói vẫn tràn ngập hưng phấn.

Thẩm Triệt lại hoàn toàn choáng váng, nói xong một đoạn dài như vậy mà Lãnh Liệt vẫn không có phản ứng gì. Tuy rằng đoạn phim sau khi làm hậu kỳ có lẽ đều là quay Hoàng Chân, nhưng mà khoảng trống trong diễn xuất và cảm xúc lúc này cũng không phải là năm sáu giây mà là vài phút. Điều này là không được phép.

Mãi cho đến khi Hoàng Chân nhắc tới đoạn: “Đáng tiếc không được gặp đội trưởng. Nghe nói phải cuối tuần sau sau nữa mới có thể về đội”. Thẩm Triệt dựa theo gợi ý trong kịch bản, mở mắt ra, tưởng tượng ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lãnh Liệt nhìn lên trần nhà, có chút nghi hoặc hỏi: “Vì sao?”

Hoàng Chân tỏ vẻ không biết, rồi sau đó lại bắt đầu thao thao bất tuyệt mà nói về mấy đàn anh chủ lực của đội. Cuối cùng còn chốt một câu: “Tớ thấy mấy người kia còn thua xa cậu. Thật đó! Nếu cậu muốn gia nhập đội bóng rổ, muốn vị trí nào thì chắc chắn sẽ do cậu tùy ý chọn lựa.”

Đến đây, Lãnh Liệt xoay người không để ý đến Hoàng Chân nữa. Thẩm Triệt trở mình, mặt vùi ở bên hông Tần Tu. Một lát sau mới lật người lại, hai mắt cậu chán nản nhìn chằm chằm trần nhà trong phòng khách của chung cư.

“Tôi diễn rất tệ, đúng không?”

Tần Tu không trả lời. Thẩm Triệt chỉ cảm thấy cằm bị nâng lên, ánh sáng phản chiếu từ đèn treo trên trần nhà xuống bị gương mặt tuấn mỹ ngăn trở. Một cái hôn rơi nhẹ lên khóe môi.

Thẩm Triệt đờ người ra, mắt nhìn Tần Tu ngồi thẳng dậy, cúi đầu nói với cậu: “Không tệ lắm, nhưng mà không được đặc sắc giống như khi cậu diễn Hoàng Chân.”

Giọng nói Tần Tu vẫn trầm thấp từ tính như trước, chỉ là vào lúc này đây,Thẩm Triệt nghe vào tai lại thấy ôn nhu âu yếm đến mức khiến cho người ta tê dại. Thẩm Triệt đờ đẫn nửa ngày mới gắng gượng ngồi dậy, một dòng máu nóng như xông thẳng lên não.

Tần Tu đưa tay với chiếc di động HTC trên bàn trà lại: “Tôi lấy di động của cậu giúp cậu thu lại rồi. Tự mình vừa xem vừa cân nhắc đi.”

Cho đến tận khi Tần Tu xoay người đi lên lầu hai, Thẩm Triệt mới lấy lại tinh thần, anh vậy mà… lên lầu ngủ sao? Sao có thể bình tĩnh như vậy chứ?

Bắt đầu từ khi nào, giữa hai người hôn môi đã biến thành chuyện đương nhiên…

Thẩm Triệt ngồi xếp bằng trên sô pha, lấy di động qua, cau mày ấn replay.
Bình Luận (0)
Comment