Chung Cư Quỷ Dị

Chương 5

Những lời xì xầm đồn đoán của những cư dân trong tòa nhà CK2 này chưa dứt sau vụ người vợ rút dao đâm chồng trên tầng 11. Mọi người chỉ nghĩ rẳng gia đình họ có mâu thuẫn, cô vợ mắc bệnh tâm thần gì đó mới gây ra thảm cảnh. Hiện giờ cô vợ trong gia đình thuê phòng 1106 đã được đưa vào trại tâm thần còn người chồng chuyển đi nơi khác sinh sống. Thế nhưng những số ít người biết được hình ảnh của người vợ trước khi đưa lên xe cấp cứu lại cảm thấy vô cùng ghê rợn. Dường như, có một bí mật nào đó trong chuyện này.

Vào một ngày thứ Sáu cuối tuần, Ly đạp xe về gần tới sân nhà sau buổi học sáng thì bỗng nhiên cô bé thoáng thấy từ phía tòa nhà CK2 của mình có một vật đen to lớn rơi từ phía trên cao xuống.

Tiếng "Rầm" rất lớn vang lên. Có vẻ như vật đó đã rơi thẳng xuống những chiếc ô tô đang đậu dưới sân.

"AAAAAAAAAAAAA...." Tiếng thét dài của một người phụ nữ vang lên. Tất cả mọi người từ trong hầm để xe và trong bãi xe chạy ra phía tiếng hét. Đúng lúc đó thì Ly vừa dừng lại trong sân. Cô bé nhanh chóng dong xe vào trong hầm cất đi rồi tò mò chạy lên xem chuyện gì vừa xảy ra.

Đám đông đang dần bu lại ở một khoảng sân tòa nhà. Ly tò mò lách người vào trong xem thì cảnh tượng hiện ra khiến cô bé khiếp hãi.

Vật vừa rơi xuống đó không phải thứ gì khác mà là một người phụ nữ mặc đồ đen tuyền. Cô ta đang nằm với dáng điệu quắp queo gãy gập, máu từ phía đầu không ngừng tuôn ra. Người phụ nữ này đang nằm ngửa mặt lên, mắt mở trừng trừng nhìn lên trời, trông hết sức khiếp đảm. Ly sợ hãi chạy đi, chỉ dám nhìn trong một khắc vậy mà cô bé đã muốn lợm giọng. Cô bé còn quá nhỏ để chịu đựng khung cảnh máu me ấy. Người Ly run lên từng cơn, từng bước đi về phía thang máy.

Cô bé bấm thang máy như bình thường để lên nhà. Cửa thang máy mở ra, trong đó không có ai, Ly bấm tầng rồi ngồi thụp xuống, cố gắng xóa đi những hình ảnh vừa rồi. Thật kinh khủng! Tại sao người phụ nữ đó lại tự vẫn chứ...

Ting! Tiếng thang máy kêu lên để thông báo thang máy đã tới nơi. Ly đứng dậy định bước ra khi cửa mở thì bỗng thảng thốt nhận ra phía trước cửa thang máy có người.

"Aaaaa!" Ly hét lên vì giật mình. Đang trong tâm lý sợ sệt nhìn thấy cảnh đó không ai khỏi hoảng hồn. Thế nhưng, cảnh vật sau lưng người đó có vẻ lạ lẫm...

"Mày...lại là mày...! Mày lại định lên nhà tao đúng không?". Ly nói với cậu bé đang đứng trước mặt mình, cậu bé thiểu năng tên Đức ở tầng dưới nhà Ly.

Thằng bé đang đứng trân trân trước cửa thang máy, vẫn đôi mắt thâm quầng ấy và dáng điệu gầy gò. Lần này nó lại im lặng.

Ly quay sang nhìn bảng số bấm của thang máy. Nút đỏ trên số tầng nhà Ly đã tắt ngấm từ khi nào. Thang đang dừng ở tầng 10.

"Ơ,... Tại... Tại sao...? Rõ rang mình bấm rồi mà...". Ly cảm thấy khó hiểu. Có vẻ như chiếc thang máy này lại dở chứng rồi. Mệt mỏi ghê. Ly nhanh chóng bấm lại tầng nhà mình để đi lên thì bỗng nhiên thằng Đức bước vội vào thang máy, túm lấy áo Ly. Nó khóc lớn:

"Oa...oa... Mẹ đi... Mẹ đi... Cô... Dài... Gọi...Cứu... Cứu... Kịp đâu...kịp đâu!!!". Thằng bé giằng kéo chiếc áo của Ly một cách mạnh bạo khiến Ly cảm thấy hoảng sợ.

"Nào...Này... Thằng điên!! Bỏ ra!! Bỏ ra!!!". Ly hét lên. Cửa thang máy đã đóng tự lúc nào và di chuyển lên tầng 11.

Tiếng Ting ngay sau đó giải thoát cho Ly khỏi không gian bức bí của chiếc thang máy. Tiếng thằng bé khóc váng cả đầu.

Ly dùng hết sức dứt tay thằng bé ra khỏi gấu áo mình rồi chạy vụt ra khỏi thang máy, chỉ lo thằng bé điên cuồng đuổi theo.

Tiếng thằng bé vẫn vọng lại từ đằng sau: "Đến... mày...mày...đó!" rồi tắt ngúm sau tiếng đóng cửa của thang máy.

Ly dừng lại thở hổn hển. Thằng bé này đúng là khiến người ta ghê người. Ngày nào cũng lên bám cửa nhìn chằm chằm không nhà này thì nhà khác, nói những câu vô nghĩa. Vậy mà giờ lại nói được một câu đe dọa như vậy...

Cô bé bước về nhà, khóa chặt hai lớp cửa lại. Càng ngày, khu chung cư trông hết sức bình thường này càng khiến Ly cảm thấy sợ hãi. Cô bé toàn kiếm cớ ở lại trường lâu hơn với các bạn để khỏi phải về nhà sớm. Dù chưa thực sự nhìn thấy những hình ảnh kinh khủng như ở khu nhà cũ nhưng những sự kiện kỳ quái ấy khiến Ly cảm thấy khó hiểu, không sao lí giải được cảm giác bất an của mình là gì. Hay là Ly thực sự mắc bệnh gì đó, giờ lại tái phát rồi sao? Cô bé sợ bệnh viện lắm, không muốn trở lại đó...

Tiếng còi hú của xe cấp cứu lại vang lên một lần nữa trong vòng 1 tháng nay. Cô bé ăn cơm rồi cố gắng ngủ chờ đợi mẹ về, kết thúc buổi chiều ở nhà một mình dài đằng đẵng này.

Đến cuối giờ chiều, mẹ Ly mới về, muộn hơn bình thường đến gần nửa tiếng. Ly thấy tiếng mở cửa bèn chạy ra đón, thấy mẹ, cô bé hờn trách: " Mẹ! Sao mẹ lâu về thế! Con đang sợ gần chết đây này... Hôm nay có vụ tự tử xảy ra."

"Ừ mẹ có nghe nói rồi... Đúng là chó cắn áo rách. Đã khổ rồi còn khổ mãi thế... ". Mẹ ly vừa cất đồ vào bếp vừa nói ca thán.

"Thế cô đó... là người trong tòa nhà này ạ?". Ly hỏi mẹ.

"Ừ, chính là mẹ của thằng Đức đấy. Thằng bé hay lên nhà mình chơi ý. Không biết quẫn cái gì mà phá khóa cửa sân thượng leo lên rồi nhảy xuống...! Còn thằng bé thì giờ sao đây." Mẹ Ly thở dài

Cô bé sững lại vài giây. Bảo sao trông thoáng qua mặt người phụ nữ đó rất quen nhưng Ly không nhớ cô ta ở tầng bao nhiêu... Có lẽ đã vài lần Ly nhìn thấy cô ta đi với thằng Đức rồi nhưng không để ý...

"Mẹ! Mẹ! Hôm nay con lại gặp thằng đó ở tầng 10. Có vẻ nó biết hay sao ấy mẹ... Nó cứ liên tục nhắc đến mẹ nó, gì mà cứu nữa." Ly kể lể lại.

Bà An gạt phắt đi: " Luyên thuyên. Thằng bé sao biết rõ thế được. Nó có hiểu gì đâu. Chắc mẹ nó đi lâu không về... Khổ thân thằng bé quá!"

Xác của mẹ Đức được đưa tới nhà xác của bệnh viện gần nhất. Gia cảnh hai mẹ con khó khăn, tổ dân phố cũng như ban quản lí tòa nhà đã đứng ra kêu gọi quyên góp tổ chức ma chay cho mẹ của cậu bé thiểu năng trí tuệ.

Còn số phận của Đức, mọi người dự định sẽ gửi Đức về một người họ hàng xa ở quê để họ nuôi nấng hoặc làm hồ sơ gửi bé vào làng trẻ SOS nào đó. Thế nhưng khi ủy ban nhân dân Phường tới tìm cậu bé thì họ lại phát hiện ra nhiều điều kinh khủng hơn thế.

Nhà cửa của hai mẹ con vô cùng lộn xộn, bẩn thỉu, quần áo vung vãi khắp nơi, bốc mùi hôi thối. Chiếc tủ lạnh còn chất đầy những đồ ăn mốc meo chưa sử dụng hết. Trên bàn ăn còn có những chiếc bát đĩa vứt chỏng chơ, ở trên là những miếng thịt vụn tươi sống và một ít bánh mì mốc xanh đỏ. Có vẻ như lâu lắm họ không ăn uống tử tế.

Người ta tìm thấy thằng bé ở trong một xó nhà, ngồi thu lu, mắt ướt nhèm, cả người run rẩy lẩy bẩy.

Không những thế, người thằng bé luôn gầy gò ốm o đã đành, khắp sườn cậu bé còn nổi lên những vết bầm tím như bị ai đánh. Người nó bẩn thỉu, ghẻ lở, không được chăm sóc như những đứa trẻ khác.

"Không thể ngờ được cô ta lại để thằng bé như vậy...? Bình thường hai mẹ con quấn quýt lắm cơ mà?" Mọi người bàn tán.

Mẹ của Ly cũng góp giọng vào: "Đợt gần đây tôi gặp hai mẹ con có vẻ mọi thứ vẫn bình thường... Không có dấu hiệu gì... Ngoài việc thằng bé hơi đói. Tôi cũng nói với mẹ thằng bé chăm nom nó cẩn thận hơn. Thấy cô ấy cũng nhẹ nhàng lắm mà. Tôi cũng không tin, sao có chuyện đó được. Chắc mới xảy ra vài hôm thôi..."

" Đa số cô ta làm thủ công tại nhà. Dù gì vẫn có thời gian dọn dẹp... Sao để đến mức..."

Những người lớn cố gắng dỗ dành cậu bé Đức để hỏi thêm về người mẹ của nó: "Con có sợ mẹ không? Có sợ mẹ Huệ không?"

Thằng bé lắc đầu. Người vẫn co rúm vào.

"Mẹ con làm con đau à?"

Nó vẫn lắc đầu.

"Thế thì ai làm? Mẹ con đúng không?"

"Khác...khác...mẹ...khác...". Thằng bé lắp bắp. "Đêm thôi! Đêm thôi!" Nó nói tiếp.

Thấy không khai thác được thêm thông tin gì từ đứa bé, những người lớn bèn bỏ cuộc. Họ đưa đứa bé đi và khóa cửa căn hộ đó lại. Trong lòng họ vẫn một mực tin rằng người mẹ đó phẫn uất điều gì nên đã trút sự tức giận lên đứa con rồi sau đó tự vẫn. Có khi chính sự cố gắng đến mệt mỏi của người mẹ đơn thân trong quá trình nuôi dưỡng đứa con thiểu năng đã khiến cô ta tuyệt vọng. Đúng là khi tâm lý biến đổi, con người không còn là chính mình nữa.

Ngay sau ngày đó, mẹ Ly cứ thở dài, có vẻ như bà bị ám ảnh bởi cái chết của người phụ nữ đó lắm. "Mẹ nó từng nói với mẹ là, sinh ra thì nó sốt cao rồi bị bại não, cô ấy đặt tên thằng bé là Đức với mong muốn nó sẽ được che chở, lớn lên bình yên, hiền lành thiện lương, vậy mà...Một người có suy nghĩ như vậy sao có thể bạo hành con mình được chứ?"

Tối hôm sau, bà trưởng ban quản lý nhà qua căn hộ của Ly để bàn việc chung và thu tiền quỹ. Mẹ Ly ngồi ở ngoài phòng khách tiếp bà còn bố có ra chào một câu rồi vào làm việc. Ly, em trai ở trong phòng học bài.

Phòng Ly ngay sát bên ngoài nên tiếng nói chuyện vọng vào cô bé nghe thấy loáng thoáng. Tò mò, Ly mới áp tai vào cửa nghe thử.

"Hôm trước...chị có gặp bà mẹ chồng nhà đấy..."

"Nhà bên cạnh nhà em á chị?". Mẹ Ly hỏi

"Ừ... Nghe bà ấy nói là căn hộ đó không bình thường. Ngay từ đầu..."

"Em cũng thấy ở vài tháng là lại có người chuyển đi, không hiểu có chuyện gì..."

"Ừ...Họ bảo thường thấy thoáng có bóng người đi vào phòng... Đồ đạc thì xáo trộn... Cửa thi thoảng lại đóng cái rầm. Nhưng chưa một lần bắt gặp..."

"Ghê quá! Chị nói làm em sởn cả da gà ra đấy! Khổ quá chị ạ. Đâu ai ngờ chuyển nhà cũng không yên nữa. Trước em cũng hỏi dò khu này thấy yên tĩnh sạch sẽ... Có gì đâu mà tự dưng..."

"Ừ... Tôi ở đây cũng từ hồi mới xây... Dạo gần đây mới nhiều chuyện thế đó chứ..."

Thấy ghê rợn quá, Ly bèn bỏ vào trong thôi không nghe nữa. Hóa ra khu chung cư này cũng kì quái y hệt như khu tập thể cũ nhà Ly. Hay là do chỗ nào cũng như vậy...? Cô bé bắt đầu lo sợ, mong rằng sẽ không thật sự xảy ra chuyện gì... Mong tất cả chỉ là những lời đồn thổi mà thôi.

Đến buổi chiều chủ nhật, Ly cùng đám bạn xuống dưới khuôn viên sau nhà chơi. Bố mẹ Ly cũng rất khuyến khích con ra khỏi nhà cho đỡ bức bí. Thường thường, gia đình cô bé cũng hay đi dạo mát vào tối thứ Bảy hàng tuần ở dưới sân hay quanh bờ hồ.

Ly đạp xe vòng vòng quanh hồ, nhìn lũ bạn ham chơi đang đạp xe tít lên phía trên. Thấy mệt quá, cô bé ngồi xuống dưới chiếc cầu thang dẫn xuống hồ, nghỉ và đợi.

Bỗng dưng, một bóng dáng tiến đến ngay phía sau lưng cô bé.
Bình Luận (0)
Comment