Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4

Chương 181

Hướng Kim Ti Ma Viên nhào ra, ngay phía dưới chính là nơi ba người Lam Hiên Vũ đang nấp. Vô luận là Kim Ti Ma Viên hay Lam Hiên Vũ cũng đều rất rõ ràng, muốn giết chết ba đầu Kim Nhãn Báo ngàn năm này thì nhất định phải vừa lên đã đánh đối phương trọng thương, bằng không mà nói, với cái tốc độ chạy nhanh như vậy của bọn chúng, chúng sẽ hoàn toàn có thể tìm cơ hội đánh bại từng người. Nên Kim Ti Ma Viên mới dùng bản thân làm mồi nhử, đem sơ hở ra ngoài.

Trí tuệ của một hồn thú ngàn năm là có hạn, tuy thực lực Kim Nhãn Báo rất mạnh, nhưng luận độ thông minh thì xa xa không bằng Kim Ti Ma Viên, gặp một cơ hội tốt như vậy thì sao Kim Ti Ma Viên có khả năng buông tha cho đây.

Tuy Kim Nhãn Báo có tốc độ nhanh nhưng dù sao nó cũng không thể bay, mục tiêu lại đột nhiên biến mất, khi ba đầu Kim Nhãn Báo đã sắp đụng lẫn nhau, bọn chúng vội vàng thu hẹp móng vuốt sắc bén rồi đánh lẫn nhau, thử cải biến phương hướng.

Trên người Kim Ti Ma Viên đột nhiên phát sáng lên như vậy cũng khiến chúng nó sinh ra cảnh giác. Sau lưng nó, kim quang bỗng chợt sáng lên, ngay sau đó, một màn mưa lông vàng hóa thành kim châm lập tức phun ra, đây chính là kỹ năng Kim Ti Mang của nó.

Một kích này đã là một kích toàn lực của nó, toàn bộ một phần ba bộ lông ở phần lưng đều biến thành Kim Ti Mang công kích mà bao trùm toàn không trung. Kim Nhãn Báo có Kim Nhãn Ngưng Thị, có tốc độ nhanh nhưng lực phòng ngự lại rất yếu kém, nên khi đối mặt với Kim Ti Ma Viên, nó muốn đợi Kim Ti Ma Viên bị Kim Nhãn Ngưng Thị khống chế rồi mới chủ động xuất kích. Lúc này bọn chúng đã ở giữa không trung, vừa mới hoàn thành mượn lực, nhưng chưa kịp thoát ly phạm vi công kích đã bị Kim Ti Mang bao trùm. Huống chi đây còn là kim chi mang dưới sự tăng phúc của Lam Hiên Vũ.

"Phốc, phốc phốc —" trong tiếng vang liên tiếp, thân thể ba đầu Kim Nhãn Báo không ngừng run rẩy trên không trung, bị đại lượng Kim Ti Mang bắn trúng, chúng chỉ có thể dùng móng vuốt mà bảo vệ lấy con mắt, tận khả năng mà đem thân thể cuộn lại, rồi bằng lực phòng ngự yếu đuối của bản thân mà chống cự Kim Ti Mang. Nhưng cũng không thể nhao ra thêm lần nữa, cứ như vậy mà trực tiếp rơi xuống.

Một lát biến hóa này thật sự là quá nhanh, thế nên ba đầu Kim Nhãn Báo kia căn bản là cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng, càng không thể tưởng được Kim Ti Ma Viên vó thể khôi phục từ trong khống chế nhanh như vậy, hơn nữa, nó lại không tiếc một cái giá lớn mà phát động công kích như vậy. Trong tiếng kêu gào thê thảm, ba đầu Kim Nhãn Báo đều đã trọng thương.

Một đoàn hỏa quang đột nhiên vọt tới phía một đầu Kim Nhãn Báo vừa rơi xuống, sau khi ôm ghìm nó liền cắn cổ Kim Nhãn Báo, tuy kim nhã váo đã dốc sức liều mạng né tránh, nhưng cả người cũng đã bị ngọn lửa bao vây, còn bị cắn trúng chân trước. Mà đoàn hỏa quang kia rõ ràng là một đầu Địa Hỏa Long cao hơn bốn mét.

Tốc độ của Địa Hỏa Long không nhanh, dưới tình huống bình thường thì căn bản là nó không có khả năng đuổi được Kim Nhãn Báo, nhưng lúc này, tình huống đặc thù lại xuất hiện, chân phải đã bị thương nặng của Kim Nhãn Báo lập tức bị cắn đứt.

Một đạo thân ảnh ngăm đen cũng nhào tới từ bên cạnh, cái đuôi to như thiết chùy hung hăng mà nện vào eo đầu Kim Nhãn Báo này. Tiếng cốt cách đứt gãy vang lên, phần eo chí hà chỗ hiểm của Kim Nhãn Báo, nó kêu thảm một tiếng rồi lập tức ngã xuống mặt đất, cả người đã bị hai thân thể khổng lồ bao trùm.

Thiết Bối Long!

Không sai, một Địa Hỏa Long, một Thiết Bối Long, đều trên dưới ba trăm năm tu vi, dưới tình huống bình thường thì căn bản là chúng không cách nào uy hiếp được Kim Nhãn Báo ngàn năm. Nhưng giờ khắc này chúng lại thành đối thủ chí mạng của Kim Nhãn Báo.

Mà ở hai bên kia, một đạo hào quang bạch sắc lao vụt lên, phát ra thanh âm Long ngâm trầm thấp, thương mang sáng lạn màu trắng bạc dột nhiên nở rộ. Một phát này, Lưu Phong cảm thấy tinh khí thần cả người mình đều tăng tới cực hạn, dưới tăng phúc của Kim văn Lam Ngân Thảo, phong mang của hồn cốt Ngân Nguyệt Lang đã không hề giữ lại mà phóng thích, trên không trung hiện lên một vệt thương mang dài đến năm thước.

Đầu Kim Nhãn Báo thứ hai này miễn cưỡng dùng chân trước tới ngăn cản nhưng lại bị Ngân Nguyệt thương mang đâm thủng, hai đạo thân ảnh lóe lên rồi biến mất, yết hầu Kim Nhãn Báo đã bị Ngân Nguyệt thương mang đâm thủng, Lưu Phong lại lóe thân tới cách đó không xa.

Đầu Kim Nhãn Báo cuối cùng cũng sắp rơi xuống mặt đất rồi, nhưng thứ chờ đợi nó chính là một tiếng Long ngâm gào thét. Một luồng kim sắc chói mắt, một cái đầu rồng màu vàng bay lên, dâng trào mà kiêu ngạo, bá đạo mà liều lĩnh, chính là Kim Long Thăng Thiên!

Khi tu vi tăng tới hai hoàn, huyết mạch tiến hóa, rút cuộc Lam Hiên Vũ cung có thể sử dụng được Kim Long Thăng Thiên rồi. Đây cũng là một kích mạnh nhất của hắn trừ võ hồn dung hợp kỹ.

Kim quang sáng lạn, Long ngâm vang trời, còn có khí tức chưa từng có từ trước đến nay!

Kim sắc huyết mạch trong người bộc phát, hai mắt Lam Hiên Vũ cũng theo đó mà biến thành màu vàng nhạt.

"Oanh!" một va chạm vô cùng kịch liệt đã xảy ra. Đầu Kim Nhãn Báo ngàn năm bị oanh kích bay trực tiếp ra ngoài, hai chân Lam Hiên Vũ cũng lún xuống mặt đất. Đôi cẳng tay kia của Kim Nhãn Báo đã hoàn toàn gãy vụn, Lam Hiên Vũ vừa hạ người lại đột nhiên vọt tới trước, một quả băng chùy bắn ra mà đuổi theo Kim Nhãn Báo, tinh chuẩn vô cùng mà đâm vào đồng tử mắt của nó.

Mọi thứ nói thì chậm nhưng đều là phát sinh trong nháy mắt.

Kim Ti Ma Viên tới dụ địch rồi thoát chiến, đem hết toàn lực mà phát ra công kích kim ti mang trên phạm vi lớn. Mà việc của ba người Lam Hiên Vũ chính là cho ba đầu Kim Nhãn Báo một kích trí mạng.

Trận chiến đấu này, thật ra từ lúc bắt đầu đến khi chấm dứt cũng chỉ là trên dưới mười giây, ba đầu hồn thú nghìn năm cứ như vậy mà mất mạng trong tay bọn hắn. Sau khi Lưu Phong hạ xuống thì có chút khó có thể tin. Đây chính là hồn thú nghìn năm, lại cư như vậy đã bị bọn hắn giải quyết xong!

Trong miệng Kim Ti Ma Viên phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, hào quang thê lương trong mắt nó lại càng trở nên mãnh liệt. Nó mãnh liệt nhào tới một đầu Kim Nhãn Báo đã chết, đôi chân trước dùng sức mà nện lên thi thể nó.

Ba người Lam Hiên Vũ thấy vậy có chút cau mày, nhưng lúc này bọn hắn cũng không tiện tới ngăn cản. Hiển nhiên Kim Ti Ma Viên đã có chút mất kiểm soát tâm tình, bỗng nhiên giải quyết xong cừu địch, đối với nó mà nói, đây chính là lúc để phóng thích tâm tình.

Một lúc lâu sau Kim Ti Ma Viên mới dần bình tĩnh lại, ánh mắt nó cũng bắt đầu trở nên ảm đạm, rõ ràng có chút hư nhược rồi. Lam Hiên Vũ thoáng do dự một lát, nhưng vẫn bước tới phía trước, lấy gốc Tử Chi ngàn năm đưa về phía Kim Ti Ma Viên. Kim Ti Ma Viên ngẩn người, nó nhìn Lam Hiên Vũ đưa gốc Tử Chi tới nhưng lại không động đậy, có vẻ như đang có chút do dự.

"Tiền Lỗi, ngươi nói cho nó biết, chúng ta cho nó ăn, giúp nó khôi phục thể lực. Nói rằng chúng ta tin tưởng nó sẽ tuân thủ lời hứa." Lam Hiên Vũ nói.

Tiền Lỗi vội thông qua tinh thần lực chuyển đạt ý nghi của Lam Hiên Vũ.

Lúc này Kim Ti Ma Viên cũng không có do dự nữa, tiếp nhận Tử Chi mà nuốt vào trong bụng, nhưng nó không có nóng lòng tu luyện mà lại đột nhiên xoay người, dùng chân trước sờ sờ thi thể Kim Nhãn Báo vài cái, sau đó lấy ra một thứ gì đó rồi quay người đưa cho Lam Hiên Vũ.

Đó là một vậ màu vàng rực, nhìn qua giống một khối xương sọ nhỏ, nhưng thứ kỳ dị là hốc mắt của khối xương sọ này cũng không phải trống rỗng, mà trong đó đang có hai khối trông như thấu kính.

Cái này là...

Ánh mắt Lam Hiên Vũ, Tiền Lỗi cùng Lưu Phong liền co rút lại.

Tuy bọn hắn còn chưa bao giờ thấy qua cái này, thế nhưng tiên tưởng tới phần thưởng trong đĩa quay may mắn của Lưu Phong lúc trước là có thể đoán ra đây là cái gì a!

Hồn Cốt! Hơn nữa còn là một khối đầu hồn cốt!

Trên cơ thể người có sáu chỗ có thể hấp thu sáu khối hồn cốt chủ yếu, trong đó thì đầu hồn cốt là hi hữu nhất, nó còn hiếm thấy hơn cả thân thể cốt nên tất nhiên cũng là loại trân quý nhất. Bọn hắn tuyệt đối không nghĩ tới, đánh chết ba đầu Kim Nhãn Báo này mà cũng tìm được một khối đầu hồn cốt. Đây chính là xác suất một phần vạn! Cái vận khí này cũng thật là tốt quá rồi.

Thế nhưng chỉ nháy mắt sau đó, vẻ mặt cả ba đều trở nên chán nản.
Bình Luận (0)
Comment