Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4

Chương 183

Diệp Linh Đồng vốn là cùng tổ Lữ Thiên Tầm và Thường Kiếm Dật, nhưng lúc này lại chỉ có một mình nàng, hơn nữa, bộ dáng của nàng lúc này rất chật vật, y phục trên người ít nhiều gì cũng đã có chỗ tổn hại, khóe miệng còn có vết máu.

"Sưu sưu sưu!" Ba đạo thân ảnh cuồn cuộn mà đến từ đằng xa, đuổi theo Diệp Linh Đồng. Ba người này có tốc độ cực nhanh, trên người đều mặc một loại đồng phục, hiển nhiên là một tổ. Cầm đầu là một gã thanh niên dáng người cao gầy, hắn ở trung tâm ba người, trên người lóe lên từng tầng sáng vàng lóng lánh, tốc độ nhanh vô cùng, dưới thân cưỡi một đầu mãnh hổ có chút hư ảo, hẳn là một loại hồn linh.

Hai người khác thì trên lưng đều có hai cánh, tốc độ phi hành cực nhanh, đã sắp đuổi kịp Diệp Linh Đồng. Một người khác lại như U Linh, thân hình như ẩn như hiện, trong tay cầm theo một thanh trường mâu. Hiển nhiên ba người này không có ý muốn buông tha cho Diệp Linh Đồng, mà trước ngực bọn hắn có hai chữ to —— Lăng Thiên.

Lăng Thiên học viện?

Thấy hai chữ này, trong lòng ba người Lam Hiên Vũ trở nên căng thẳng.

Thiên La tinh có hai phiến đại lục là Mặc Lam đại lục cùng Lăng Thiên đại lục. Trong đó thì Mặc Lam đại lục hơi lớn hơn một chút.

Tựa như Thiên La học viện là học viện tốt nhất trên Mặc Lam đại lục, Lăng Thiên học viện cũng là học viện tốt nhất của Lăng Thiên đại lục. Hơn nữa, Lăng Thiên học viện đã là học viện đệ nhất Thiên La tinh suốt trăm năm qua.

Tại sao Thiên La học viện phải xây dựng lên lớp thiếu niên năng động? trên thực tế chính là để so tài cùng Lăng Thiên học viện học đó a!

Lần này, trong hải tuyển Sử Lai Khắc thì tổ được bài danh thứ nhất chính là tổ ba người Lam Hiên Vũ, mà từ thứ hai tới thứ sáu, trọn vẹn năm tổ này đều đến từ Lăng Thiên học viện. Nói cách khác, ít nhất cũng có năm tổ áp đảo được tổ Lữ Thiên Tầm, Có thể nghĩ thực lực của Lăng Thiên học viện mạnh bao nhiêu rồi.

Đây cũng là lý do tại sao khi Thiên La học viện thấy bọn Lam Hiên Vũ đạt được quán quân lại hưng phấn tới như thế, hơn nữa còn tăng lớn lực ủng hộ đối với bọn hắn, lại chuẩn bị xây dựng thêm lớp thiếu niên năng động thứ hai.

Lúc này, mấy người đuổi giết Diệp Linh Đồng chính là một tổ của Lăng Thiên học viện. Trong ba người này đã có hai người là tam hoàn hồn tôn, còn một người là đại hồn sư.

"Có giúp nàng không?" Tiền Lỗi há miệng mà nhìn Lam Hiên Vũ.

Hai mắt Lam Hiên Vũ hai mắt híp lại: "Đưa đến tay rồi thì sao không tới?"

Lúc này, mắt thấy Diệp Linh Đồng sẽ bị đuổi kịp, nhưng nàng lại như có mắt sau lưng vậy, đột nhiên mãnh liệt lăn về phía trước một cái, cứ vậy mà tránh được một kích từ không trung, phần lưng vừa chạm đất, hai tay nàng đã khẽ chống, hai chân dựng thẳng lên mà đạp vào một gã đang lao xuống từ không trung, động tác rất hoàn mỹ, hiển nhiên nàng đã tính toán từ trước.

Diệp Linh Đồng cũng biết rất rõ, mình muốn đào thoát được thì nhất định phải giải quyết được tên trên không trung. Tốc độ của đối phương quá nhanh, lại không phải chịu những hạn chế của mặt đất, nên nếu không đánh trọng thương hắn thì chỉ cần mình bị cuốn chắc chắn sẽ không thể thoát.

Cho nên, vì một kích này nàng đã một mực chờ cơ hội, cũng một mực tụ lực. Dưới công kích bất ngờ, Thiên Cương Phách Thể của nàng đã được tăng tới cực hạn, cương khí phóng ra ngoài, chính là hồn kỹ Thiên cương chấn động, trên hai chân hội tụ một đoàn bạch quang đường kính hai thước rồi lập tức bộc phát.

Hiển nhiên tên hồn sư phi hành kia không ngờ tới, đối thủ đã phải chạy như chó nhà có tang còn có thể bộc phát ra lực công kích mạnh như vậy, nhưng hắn phản ứng cũng cực nhanh, hai cánh sau lưng đột nhiên khép lại ngăn trước người, đồng thời, trên người hắn cũng xuất ra một luồng hào quang ám lam sắc, hóa thành từng vòng rung động che ở trước người.

"Oanh!"

Thân thể hắn bị đạp bay ra ngoài, lập tức mất cân bằng mà đâm vào một cây đại thụ rồi bắn ngược xuống.

Tuy không thể giải quyết đối phương nhưng trong nội tâm Diệp Linh Đồng đã rất vui, đối phương đã gãy một cái cánh, muốn đuổi kịp nàng đã không dễ dàng như vậy nữa rồi. Nhưng đúng lúc này, một loại cảm giác hít thở không thông lập tức truyền đến, nàng không chút do dự mà chém ra một quyền.

"Đương" một tiếng, một đạo quang ảnh hư ảo bắn ngược lên, Diệp Linh Đồng thì trượt về phía sau, toàn thân phát ra từng đạo quang mang màu xám tro, những thứ màu xám tro này xâp nhập dần vào cơ thể nàng, ngay cả Thiên Cương Phách Thể cũng có chút khống chế không nổi.

Thân ảnh hư ảo lóe lên giữa không trung, người kia đã tiếp được thanh trường mâu vừa bắn ngược lên không trung, lại từ trên trời giáng xuống, một lần nữa đam tới hướng Diệp Linh Đồng.

Sau một cái nhào lộn, Diệp Linh Đồng nhanh chóng sửa thành trầm xuống, nàng cắn chặt hàm răng, song quyền ngút trời, bạch quang Thiên Cương Phách Thể đại phóng, nàng đã chẳng còn quan tâm có tiêu hao quá độ hay không nữa rồi.

"Đương!"

Lại là một tiếng vang thật lớn, Diệp Linh Đồng lui về phía sau liên tiếp bốn bước, mỗi bước lui đều in hằn xuống mặt đất. Nhưng đúng lúc này, sau lưng nàng đột nhiên truyền đến một cảm giác mát lạnh. Nàng dốc sức liều mạng mà né tránh, thế nhưng hai lần trọng kích đã làm nàng kiệt lực, vô luận như thế nào cũng tránh không khỏi.

Mà giờ này khắc này, người xuất hiện ở sau lưng nàng lại là một đạo thân ảnh giống người phía trước như đúc. Đã xong! Nội tâm Diệp Linh Đồng biến thành một hồi bi ai, vô luận nàng không cam lòng đến cỡ nào thì nàng cũng biết, lần tuyển chọn này mình đã xong, phải rời khỏi trận đấu khi đã tiếp cận ba ngày thời gian cuối cùng.

Nhưng đột nhiên nàng lại cảm thấy bên hông xiết chặt, sau đó toàn thân bị kéo túm qua một bên, hiểm lại càng hiểm mà tránh được trường mâu đâm tới từ phía sau lưng.

"Ồ?" Người kia có chút kinh ngạc nhưng cũng không tiếp tục truy kích.

Sau đó, một tiếng gầm trầm thấp vang lên, ngay sau đó, từng đạo điện quang đột nhiên bộc phát mà bao trùm đường kính chừng mười mét. Hai đạo thân ảnh giống như đúc kia nhanh chóng hợp hai làm một, trở nên càng thêm hư ảo trong luồng điện quang lập lòe, nhưng cuối cùng vẫn bị điện quang ảnh hưởng, lảo đảo lui về phía sau.

Một đầu hồn thú thân dài không quá một mét năm, toàn thân hiện lên màu tím, như một đầu thằn lằn khổng lồ chợt chui ra từ trong bụi cây, một đôi mắt tím lạnh lùng nhìn nhìn hắn.

Tử Điện Long, loại địa long, am hiểu điều khiển lôi điện, nó thuộc về số ít trong những loại Địa Long không am hiểu cận chiến, nhưng huyết mạch lại thập phần thuần khiết, đã gần tiếp cận Chân Long. Không sai, đây chính là đầu hồn thú vừa mới bị Tiền Lỗi triệu hoán ra, hơn nữa vừa ra liền bạo phát.

"Ngao — "

Trong tiếng rống trầm thấp, tên thanh niên cưỡi mãnh hổ kia cũng đã đến, nhưng hắn không có phóng tới bên này mà xông về phía tên đồng đội đã bị gãy cánh. Một đạo bạch quang chói mắt bắn ra từ trong miệng hắn, thẳng đến hướng gã đồng đội kia mà đi, mà ngay lúc đó, một đạo ngân quang cũng xuất hiện.

"Oanh", một tiếng nổ lớn vang lên, ngân quang cùng bạch quang đồng thời biến mất, một đạo thân ảnh vô cùng nhanh chóng cũng biến mất trong rừng cây ngay sau đó. Nếu không phải tên thanh niên cưỡi mãnh hổ kia kịp thời ra tay thì gã đồng đội này của hắn cũng phải mất mạng rồi.

"Là ngươi?" Lúc này Diệp Linh Đồng mới thấy rõ người kéo túm mình là ai. Còn không phải Lam Hiên Vũ sao?

Không biết vì cái gì, nhưng ngay trong nháy mắt nàng nhìn thấy Lam Hiên Vũ này lại đột nhiên có một loại xúc động muốn khóc, lại có một loại cảm giác an tâm khó có thể hình dung, giống như gặp đựkc thân nhân trong thời khắc nguy nan vậy.

Lam Hiên Vũ kéo nàng tới bên người mà lông mày nhíu chặt.

Vì đối thủ khó đối phó hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều, ban đàu hắn để Lưu Phong thừa cơ tập kích, bên này lại có Tử Điện Long hấp dẫn lực chú ý thì cũng đủ để giải quyết gã hồn sư biết phi hành kia, nhưng hắn lại không nghĩ tính cảnh giác của tên kia lại cao như vậy, hắn cứ như vậy mà hóa giải được lực công kích của Lưu Phong.
Bình Luận (0)
Comment