Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4

Chương 186

Cho nên, chỉ có dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết hết đối thủ mới là cách tốt nhất.

Lấy tu vi của đối phương, hơn nữa họ đã giải quyết được một đầu hồn thú ba ngàm năm, tất nhiên điểm tích lũy trên người bọn hắn đã đáng giá trực tiếp dùng ra Thúy Ma Điểu.

Bởi vậy, mấu chốt của trận chiến đấu này vẫn luôn không phải Lam Hiên Vũ hay Lưu Phong, càng không phải là Diệp Linh Đồng, mà là Tiền Lỗi trông rất vô hại đang ở phía xa xa kia. Sau khi hắn triệu hồi ra Tử Điện Long đã nhận được ra hiệu của Lam Hiên Vũ, tiếp tục dùng Phục Khắc triệu hoán ra Thúy Ma Điểu.

Vô luận như thế nào Lý Diệu Minh cũng không nghĩ tới Lam Hiên Vũ lại cất giấu nhiều nguy cơ như vậy. Sau khi song phương đậm ra một kích toàn lực chính là lúc suy yếu nhất, Thúy Ma Điểu lại thừa cơ hội này mà đột ngột phát động công kích, làm sao Lý Diệu Minh có thể ngăn cản được đây?

Mà thực lực như Hứa Vinh Hâm thì lại càng không đáng nhắc rồi, đã ăn đủ công kích của Lưu Phong, lúc trước lại có tổn thương nên tất nhiên sẽ bị Thúy Ma Điểu giải quyết một cách dễ dàng. Lý Diệu Minh vừa chết, đầu hồn linh quang hổ kia cũng theo đó mà biến mất, Tử Điện Long lập tức phát ra mảng lớn Lôi đình, trực tiếp oanh tới hướng Thư Tử Hiên.

Mọi thứ vừa mới phát sinh thật sự là quá nhanh, thế nên thẳng đến khi Lý Diệu Minh biến mất hắn mới kịp phản ứng. Nhưng lôi đình đã tới, hắn chỉ có thể tận khả năng mà tránh né. Lôi đình rất khắc chế đối với võ hồn của hắn, vì võ hồn của hắn là U Minh Ma thương, dùng thân thương hợp nhất làm phương pháp tu luyện chủ yếu, am hiểu nhất là ẩn nấp, khởi xướng tập kích.

Nhưng Cường Công Hệ luôn khắc Mẫn Công Hệ, Diệp Linh Đồng được Kim văn Lam Ngân Thảo tăng phúc cũng đã không kém tam hoàn cảnh giới như Thư Tử Hiên rồi.

Vốn Thư Tử Hiên sẽ không có cách nào chiến thắng, Tử Điện Long nhào tới lập tức khiến hắn luống cuống tay chân. Mà trọng yếu hơn là hai đồng đội của hắn đều đã chết hết, tất cả điểm tích lũy đều trên người hắn, nên hiện tại thứ hắn đang thầm nghĩ là chạy trốn.

Nhưng sao Lam Hiên Vũ lại cho hắn cơ hội này đây? Thời điểm xuất thủ lúc trước Lam Hiên Vũ đã có ý định giết cả ba người đối phương, hơn nữa, thời gian triệu hoán Thúy Ma Điểu còn chưa hết. Thúy quang lập loè, Thúy Ma Điểu ngóc đầu quay lại, gần như chỉ là một cái lóe nó đã đến bên người Thư Tử Hiên.

Chung quanh có Lôi đình giăng đầy, chính diện có Diệp Linh Đồng cường thế, lúc này Thư Tử Hiên đã là đèn cạn khô dầu, muốn tránh cũng không thể tránh. Thời khắc mấu chốt, hắn chỉ có thể phóng thích ra hồn kỹ thứ ba của mình, một mảng quang ảnh hư ảo lóe ra từ trong cơ thể hắn, U Minh Ma thương miễn cưỡng chắn trước trán của mình.

"Đương", một tiếng kêu thanh thúy vang lên, Thúy Ma Điểu cũng đã gặp phải quấy nhiễu nhất định, bị U Minh Ma thương ngăn lệch ra một lát, nhưng cuối vùng nó vẫn xuyên qua bên gáy hắn. Không hề nghi ngờ đây chính là một cuộc toàn thắng. Toàn bộ quá trình chiến đấu cũng chỉ là nửa phút mà thôi, tất cả đều đã xong.

Nhưng đúng lúc này biến hóa lại phát sinh, một tình huống ngay cả Lam Hiên Vũ cũng hoàn toàn không nghĩ tới lại đột nhiên xuất hiện. Diệp Linh Đồng bỗng nhiên xông tới trước, một quyền đập thẳng mặt Thư Tử Hiên.

"Phanh", Toàn thân Thư Tử Hiên hóa thành quang điểm mà tiêu tán. Một đoàn ánh sáng màu đỏ cũng theo đó mà chui toàn bộ vào cơ thể Diệp Linh Đồng. Biến hóa bất thình lình này đã làm cho ba người Lam Hiên Vũ đều sững sờ. Vốn dĩ Thư Tử Hiên là hẳn phải chết, nhưng Diệp Linh Đồng lại thêm một quyền này...

"Ngươi làm gì đấy!" Tiền Lỗi nhịn không được mà quát lên.

Biểu lộ của Diệp Linh Đồng có chút cứng ngắc, nàng miễn cưỡng cười trừ một tiếng rồi nói: "Ta sợ lại có biến cố, hắn quá giảo hoạt, tốc độ lại rất nhanh, ai biết hắn có thể thừa cơ chạy trốn hay không a!"

Lúc này Lam Hiên Vũ cùng Lưu Phong đều đã đi tới.

Sắc mặt Lam Hiên Vũ đã vô cùng khó coi. Hắn quay đầu nhìn về phía Tiền Lỗi, trầm giọng nói: "Phục Khắc Tử Điện Long."

Thời gian triệu hoán Thúy Ma Điểu vừa đến sẽ biến mất, nhất định phải Phục Khắc một hồn thú khác để bảo trì sức chiến đấu của Tiền Lỗi. Sở dĩ bọn bắn chịu triệu hoán nó ra dưới loại tình huống đó chính là vì vận khí của Tiền Lỗi rất tốt, triệu hoán ra Tử Điện Long. Đây chính là một tồn tại không kém thúy ma điều chút nào.

Tiền Lỗi nói: "Hiên Vũ, nàng đã đoạt tất cả điểm tích lũy." Thật sự là hắn đã có chút nóng nảy, cái ngoại hiệu "Dây xâu tiền"" của hắn cũng không phải là để nói không. Huống chi, lần tuyển chọn này có quan hệ đến việc bọn hắn có thể tiến vào Sử Lai Khắc học viện hay không đó a!

Điểm tích lũy của ba người Lý Diệu Minh có bao nhiêu hoàn toàn có thể đoán được, nhưng vô luận thế nào bọn hắn bọn hắn cũng không nghĩ lại bị Diệp Linh Đồng lấy mất.

Lam Hiên Vũ hướng Tiền Lỗi gật đầu, ý bảo hắn làm việc chính trước. Tiền Lỗi cau mày lại, nhưng vẫn quay người đi Phục Khắc Tử Điện Long.

Lúc này Lam Hiên Vũ lúc này mới nhìn về phía Diệp Linh Đồng đang khẽ cúi đầu, rõ ràng nàng đã có chút chột dạ.

"Vì sao? Ta cũng cần một lời giải thích."

Diệp Linh Đồng nói: "Không phải ta nói rồi sao? Ta sợ hắn chạy. Nếu hắn chạy chúng ta cũng không đuổi kịp a!"

Lam Hiên Vũ hít sâu một hơi, tức giận nói: "Diệp Linh Đồng, ngươi nghĩ chúng ta đần hết sao? Dưới tình huống đó hắn còn có thể chạy hả? Huống chi, hắn có thể nhanh hơn được Lưu Phong? Nhanh hơn được Thúy Ma Điểu sao? Ngươi trốn chạy để không phải chết, khi ngươi sắp bị đối phương đánh chết, là chúng ta cứu ngươi, hơn nữa đã đánh tan địch nhân. Ngươi hồi báo chúng ta như vậy đấy sao?"

Thật sự hắn đã rất phẫn nộ, đó là một loại phẫn nộ bị người phản bội mà sinh ra. Tuy hắn và Diệp Linh Đồng không tính là quan hệ tốt, nhưng dù sao mọi người cũng đều đến từ Tử La thành. Hơn nữa, từ trước tới nay hắn vẫn luôn để ý tới những cố gắng của Diệp Linh Đồng. không nói là có ấn tượng gì tốt nhưng cũng không tính là hỏng. Nhưng hắn chẳng thể nghĩ tới, lúc này Diệp Linh Đồng lại có thể làm ra chuyện như vậy.

Vành mắt Diệp Linh Đồng ửng đỏ, nàng thấp giọng nói: "Thực xin lỗi. Ta... ta cũng không biết vì sao mình lại xúc động xuất thủ như vậy. Chẳng qua là vì đầu hồn thú ba nghìn năm lúc trước kia vốn là của chúng ta, bị bọn hắn cướp đi điểm tích lũy như vậy ta rất không cam lòng! Hơn nữa, việc này có quan hệ đến việc chúng ta có thể vào Sử Lai Khắc hay không. Tổ các ngươi còn rất nguyên vẹn, thực lực lại mạnh, sau này còn có rất nhiều cơ hội đạt điểm. Mà chúng ta lại chỉ còn có ta. Cùng lắm thì tiếp tới ta sẽ phối hợp các ngươi, giúp các ngươi săn giết thêm một ít hồn thú đền bù cho các ngươi là được. Có số điểm này của bọn họ, nói không chừng tổ chúng ta cũng có khả năng vào được vòng trong."

Lam Hiên Vũ lạnh lùng nói: "Giúp chúng ta săn giết hồn thú, sau đó ngươi lại giúp hoàn thành luôn một kích cuối cùng sao? Chúng ta không cần đồng đội như ngươi. Diệp Linh Đồng, ngươi biết hành động vừa rồi của ngươi gọi là gì không? Cái này gọi là lấy oán trả ơn! Thật sự ta không nghĩ tới ngươi lại là một người ích kỷ như vậy."

Diệp Linh Đồng trợn to mắt mà nhìn Lam Hiên Vũ, nàng không nghĩ Lam Hiên Vũ lại nói nặng với nàng nặng như vậy, lập tức lửa giận dâng lên: "Ta ích kỷ? Ta cũng vì đoàn đội của chúng ta. Chúng ta đều là đồng học lớp thiếu niên năng động, trợ giúp nhau một chút thì làm sao vậy? Sao ngươi lại nhỏ mọn như vậy? Không phải là một chút điểm tích lũy thôi sao? Cùng lắm thì ta đi, ta đi là được, không cần các ngươi phải bảo hộ."

Lưu Phong nhịn không được: "Đám con gái các ngươi đúng là không thể nói lý. Rõ ràng là ngươi đoạt điểm của chúng ta, như thế nào giờ lại biến thành chúng ta hẹp hòi rồi hả? Đó chỉ là một chút điểm tích lũy thôi sao? Huống chi, ngươi đột nhiên ra tay như vậy có từng hỏi ý kiến bọn ta chút nào chưa? Không có bọn ta thì chỗ điểm tích lũy đó của tổ các ngươi cũng đã không còn rồi. Hiên Vũ nói rất đúng, ngươi đây chính là đang lấy oán trả ơn."

Diệp Linh Đồng nhìn hằm hằm hắn mà nói: "Ngươi đừng có nói nhảm. Ta đang nói chuyện cùng Lam Hiên Vũ đấy."

Nàng mới nói đến đây, đột nhiên một hồi cảm giác suy yếu nhanh chóng truyền khắp toàn thân, nàng giật mình mà nhìn về phía trước người.

Vì vừa mới tác chiến xong nên Kim văn Lam Ngân Thảo vẫn luôn quấn bên hông nàng, nhưng giờ khắc này, hiệu quả tăng phúc cường đại chợt biến mất, thay vào đó là một loại áp chế từ nơi sâu thẳm trong huyết mạch xuất hiện.
Bình Luận (0)
Comment