Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4

Chương 211

Dịch: Đức Thành

Cương Liệt Hào Trư bị kích thích như vậy, lập tức càng tức giận hơn, nhưng đội hình do sáu con này cũng vì sự ảnh hưởng của hỏa cầu mà co rút vào phía trong rất nhiều. Ba con Cương Liệt Hào Trư trăm năm phía trước đột nhiên nhún lưng, từng đám cây gai nhọn từ trên lưng bắn ra, thẳng hướng đám người Lam Hiên Vũ mà đến, đứng mũi chịu sào tất nhiên là Lâm Đông Huy cùng Vũ Thiên.

Đúng lúc này, một đạo tử quang lặng yên không một tiếng động xẹt qua bên người Lam Hiên Vũ, đó là một đạo quang ảnh màu tím, nhìn qua có chút giống hình người nhưng lại rất vặn vẹo, nó xuất hiện truóc người Lâm Đông Huy cùng Vũ Thiên, điện quang lượn lờ hóa thành mảng lớn lưới điện, đám gai nhọn bay tới lập tức bị lưới điện hấp thụ, không một cây nào có thể lọt lưới.

Lúc này, sáu đầu Cương Liệt Hào Trư cách bọn họ càng gần, Vũ Thiên hét lớn một tiếng, nhân đao hợp nhất, Mạch Đao đã súc thế từ lâu bỗng nhiên chém ra, một đạo đao quang sáng như tuyết ngang nhiên mà đi.

"Phốc___Phốc Phốc..."

Hai lớn một nhỏ, thân thể ba con Cương Liệt Hào Trư lập tức bị cắt rụng. Ba con còn lại cũng bị chấn động bay ra ngoài. Một đao chi uy lại như thế mạnh mẽ. Mà Diệu Dương trên đỉnh đầu Lâm Đông Huy cũng bỗng nhiên sáng lên, một cây hỏa trụ cực lớn phun ra, ngang nhiên oanh kích lên con Cương Liệt Hào Trư ở cuối cùng, mùi thịt nướng lập tức xuất hiện. Con Cương Liệt Hào Trư này trực tiếp ngã xuống đất, nó vốn vừa bị đao khí phá tan tầng phòng ngự nên một kích này tới càng bị trọng thương.

Vũ Thiên trở lại, Mạch Đao chém liên tục, từng đạo đao mang sáng như tuyết xẹt qua, lập tức đánh chết hai con Cương Liệt Hào Trư còn lại. Chiến đấu rất nhanh đã xong. Vũ Thiên thu đao mà đứng, vài chém vừa rồi gần như đã phát tiết toàn bộ những tức giận trong nội tâm hắn ra ngoài, đúng là sướng đầm đìa.

Mà theo việc sáu con Cương Liệt Hào Trư này chết đi, từng điểm bạch quang bay ra từ trên người chúng, đều đều mà bay tới thân thể sáu người. Ba người Lam Hiên Vũ đều cảm thấy trên người thoáng ấm áp, dường như xuất hiện một ít biến hóa rất kỳ diệu. Đây chính là kết quả thăng cấp hồn hoàn trong Thăng Linh Đài.

Vũ Thiên bước quay về, ánh mắt nhìn Lam Hiên Vũ vẫn mang theo vài phần lạnh lùng cùng khinh thường như đang hỏi: Các ngươi có gì hữu dụng?

Đạo tử điện giống như thân ảnh kia cũng tiêu tán ngay sau đó, hóa thành từng đạo điện quang mà xẹt qua bên người Lam Hiên Vũ và Tiền Lỗi, về tới trên người Băng Thiên Lương biến mất vô tung. Ba con Hồn Thú trăm năm cùng ba con mười năm đều đã bị giải quyết một cách dễ dàng.

Lam Hiên Vũ xoay người nhìn về phía Băng Thiên Lương: "Nếu những trận chiến sau cũng thế này thì ta cảm thấy việc hợp tác này có thể đình chỉ được rồi đấy."

Sắc mặt Băng Thiên Lương chợt trầm xuống: "Ngươi có ý gì?"

Lam Hiên Vũ dùng ngón cái tay phải chỉ chỉ Lâm Đông Huy cùng Vũ Thiên phía sau lưng: "Như thế kia gọi là nghe sự chỉ huy của ta sao? Còn cần ta chỉ huy sao?"

Băng Thiên Lương lạnh nhạt nói: "Hồn Thú này không mạnh, trực tiếp giải quyết xong là được. Còn chưa tới lúc cần ngươi phải chỉ huy." Hắn ở Lăng Thiên học viện chính là dạng đệ tử cao cấp nhất, bình thường đều là người khác vây quanh hắn. Hôm nay hắn đã phải một phen chịu nhịn đối với Lam Hiên Vũ, lúc này lại bị Lam Hiên Vũ chất vấn, lập tức có chút kìm nén không nổi tính tình của mình rồi.

Lam Hiên Vũ thản nhiên nói: "Có phải ngươi đang cảm thấy ta cố tình gây sự, thậm chí là cố ý khiêu khích các ngươi hay không?"

"Chẳng lẽ không phải sao?"

Lúc này Vũ Thiên cùng Lâm Đông Huy đã đi tới, người mở miệng chính là Lâm Đông Huy.

Lam Hiên Vũ khẽ gật đầu: "Tốt. Vậy ta hỏi các ngươi mấy vấn đề. Đầu tiên, không phải ngay từ đầu đã nói rồi sao, để ta làm chỉ huy toàn bộ đoàn đội? Thế nhưng vừa rồi các ngươi chiến đấu có ai hỏi qua ý của ta hay chờ ta truyền đạt mệnh lệnh gì chưa?"

"Không có. Các ngươi đều trực tiếp phát động tiến công, căn bản không có chờ ta mở miệng. Đồng thời, các ngươi nhất định cho là lúc trước ta nói ở quanh quẩn ở vùng ngoại vi mà không phải xâm nhập, đó là cố ý đả kích lòng tự tôn của Băng đồng học, đồng thời hiển lộ rõ ràng quyền chỉ huy của mình, cho nên ngay khi có Hồn Thú xuất hiện các ngươi liền cố ý giết địch, mục đích là cho ta cái ra oai phủ đầu, đúng chứ?"

"Tốt thôi, vậy ta nói cho các ngươi biết tại sao phải quanh quẩn ngoài vùng ngoại vi. Bởi vì hiện tại chúng ta cũng không rõ ràng lắm về tình huống của những vị trí, điều này có nghĩa là chúng ta không biết thực lực đám Hồn Thú chung quanh là như thế nào. Chúng ta có đầy đủ thời gian, việc đầu tiên là phải xác định chúng ta tại vị trí nào, thứ thường xuyên gặp được là Hồn Thú có tu vi gì mà không phải tùy tiện xâm nhập. Có lẽ các ngươi rất có lòng tin đối với thực lực của mình. Nơi này chỉ là sơ cấp Thăng Linh Đài, có lẽ những hồn thú có thể uy hiếp được tới sự sống còn của các ngươi sẽ không quá nhiều. Nhưng nếu đây là một rừng rậm Hồn Thú thực sự thì sao? Chủ quan khinh địch, tùy tiện tiến vào, rất có thể sẽ dẫn đến việc toàn bộ đoàn đội gặp phải tai ương. Đó chính là thói quen chiến đấu của các ngươi?"

"Tiếp theo, các ngươi không nghe chỉ huy đã tự tiện ra tay, việc này đã mang đến những tiêu hao không đáng có. Vũ Thiên đúng không? Ta hỏi ngươi, một đao vừa rồi ngươi đã tiêu hao bao nhiêu hồn lực? Bây giờ ngươi còn có mấy thành sức chiến đấu?"

Vũ Thiên sửng sốt một lát, nhưng vẫn lớn tiếng nói: "Ít nhất còn có bảy thành""

Lam Hiên Vũ khẽ gật đầu: "Nói cách khác là mỗi lần đối mặt với những đối thủ không cường đại là ngươi liền tiêu hao ba thành sức chiến đấu, đây là việc cần phải có sao? Nếu là sáu người chúng ta đồng loạt ra tay thì sao? Như vậy thì ngươi tiêu hao tối đa chỉ có một thành. Chúng ta đang ở một nơi nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng phải tận khả năng bảo trì thực lực của mình tại trạng thái tốt nhất mới đúng, không phải chỉ vì một phút hùng dũng mà làm cho mình tiêu hao quá độ. Mỗi một phần lực lượng đều là bảo vật đắt tiền, thép tốt phải rèn vào lưỡi đao. Lâm Đông Huy đồng học, hẳn là ngươi cũng tiêu hao trên dưới hai thành nhỉ? Chúng ta không có Hồn Hạch, không cách nào khôi phục trong thời gian ngắn. Hai người các ngươi tiêu hao như vậy làm ta nhất định phải thay đổi kế hoạch tác chiến, sẽ phải lập tức rời khỏi chiến trường có mùi máu tanh này, sau đó lại phải chờ các ngươi cố gắng hết sức mà minh tưởng, tới lúc gần khôi phục toàn bộ mới có thể tiếp tục xâm nhập, chỉ như vậy mới có thể tránh tình huống gặp phải cường địch khi trạng thái bản thân các ngươi còn kém. Nói cách khác, việc các ngươi tùy tiện động thủ đã làm trễ nải thời gian của cả đoàn đội."

Nghe Lam Hiên Vũ chậm rãi nói như vậy, Băng Thiên Lương, Vũ Thiên cùng Lâm Đông Huy đều có chút trợn mắt há hốc mồm. Ý nghĩ đầu tiên sinh ra trong nội tâm bọn hắn chính là không thể nói lại người trước mắt này. Nhưng khi cẩn thận ngẫm lại những lời của Lam Hiên Vũ, tất cả đều không thể không thừa nhận lời hắn nói là rất có đạo lý.

Tính cách dễ xúc động của Băng Thiên Lương chính là do hai chữ "Thói quen". Đúng vậy, thế giới giả tưởng chính là nơi dưỡng thành cái thói quen không sợ chết dễ dàng nhất, bởi vì nơi này không thể chết thực sự. Nhưng Lam Hiên Vũ nói rất đúng, nếu đây là thế giới thực, mà đã thành thói quen lại rất khó có thể sửa đổi, như vậy thì sẽ trở thành kết cục như thế nào?

Băng Thiên Lương hít sâu một hơi, nhìn Lam Hiên Vũ vẫn luôn mang ánh mắt bình thản, khẽ gật đầu: "Thực xin lỗi, là chúng ta sai. Từ giờ trở đi, chúng ta hoàn toàn nghe sự chỉ huy của ngươi. Vũ Thiên, Đông Huy, chúng ta đều phải nghe hắn."

Tuy trong nội tâm Vũ Thiên cùng Lâm Đông Huy vẫn còn có chút không phục, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu. Bọn hắn rất rõ mục đích Băng Thiên Lương tìm đến Lam Hiên Vũ là vì cái gì.

Vũ Thiên liếc Lam Hiên Vũ một cái: "Ta đang muốn nhìn dưới sự chỉ huy của ngươi thì đoàn đội có thể làm tới trình độ gì. Hiện tại làm như thế nào?"

Lam Hiên Vũ lạnh nhạt nói: "Bảo trì đội hình, Lưu Phong tiếp tục trinh sát, chúng ta rút lui một chút hướng ra phía ngoài, để cho hai người các ngươi khôi phục chỗ hồn lực tiêu hao lúc trước."

Rời khỏi chiến trường giao đấu với đám Cương Liệt Hào Trư chừng nghìn mét, Lam Hiên Vũ để cho Vũ Thiên cùng Lâm Đông Huy minh tưởng ngay tại chỗ, đồng thời lại nói Lưu Phong tiếp tục dò xét tình huống chung quanh. Băng Thiên Lương ngồi phía ngoài chịu trách nhiệm canh chừng. Trọn vẹn hai mười phút sau, Lâm Đông Huy cùng Vũ Thiên mới trước sau đứng dậy, tỏ vẻ đã khôi phục được trạng thái tốt nhất.

Lúc này trong đầu Băng Thiên Lương đang một mực suy tư những lời lúc trước của Lam Hiên Vũ, đồng thời tính toán một chút thời gian khôi phục của Lâm Đông Huy cùng Vũ Thiên. Không thể không thừa nhận rằng Lam Hiên Vũ nói rất có đạo lý.  Trong hoàn cảnh nguy cơ bốn bề này thì nên tận khả năng bảo trì trạng thái tốt nhất mới phải. Gia hỏa này quả nhiên là rất trầm ổn.
Bình Luận (0)
Comment