Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4

Chương 240

Dịch: Đức Thành

Từng nhóm tên cứ dựa theo màu sắc mà xếp đặt, lại một lần nữa chuyển động. Lần này, những cái tên màu đỏ cùng màu trắng đã bắt đầu lẫn vào nhau, một lần nữa xếp đặt tổ hợp. Mỗi một cái tên màu đỏ đều đối ứng với một cái tên màu trắng.

Khi màn hình lớn ngừng lại thì Lam Hiên Vũ liền phát hiện, cái tên đối ứng với tên của bọn hắn chính là cái tên mình không nhận ra, hiển nhiên đó không phải người hắn biết. Lam Hiên Vũ thầm than một tiếng trong lòng, tình huống hắn không muốn nhất cuối cùng vẫn xuất hiện. Không hề nghi ngờ, những đệ tử đến từ Mẫu tinh là có số lượng lớn nhất. Rất có thể đối thủ kia của bọn bắn chính là người đến từ Mẫu tinh. Mà Đống Thiên Thu cũng đã sớm nói với hắn, đệ tử đến từ Mẫu tinh chính là những đối thủ mạnh nhất. Nhưng việc đã đến nước này, điều bọn hắn có thể làm cũng chỉ có thể là toàn lực ứng phó.

Lam Hiên Vũ nhắm hai mắt lại, lặng yên tập trung tư tưởng suy nghĩ, làm cho mình trở nên bình tĩnh, đồng thời cũng điều động bản thân đi điều chỉnh trạng thái.

Lưu Phong cùng Tiền Lỗi đều nhìn về phía Lam Hiên Vũ, nhìn hắn nhắm mắt lại, trong lòng hai người đều không tự chủ mà có một cảm giác an tâm.

"Rút thăm chấm dứt, khảo hạch chuẩn bị. Mười người được đọc tên tiến vào sàn đấu." Tiếu Khải trầm giọng nói.

Từng sàn lôi đài lập tức bay lên từ quảng trường Hải Thần. Trên cả quảng trường rộng lớn như vậy, rất nhanh liền xuất hiện mười cái lôi đài, xếp đặt chỉnh tề. Những thanh niên nam nữ của nhóm Lăng Y Y lập tức tiến tới, cứ hai người một tổ mà bước vào sàm đấu, hiển nhiên là làm trọng tài đấy.

"Lôi đài số một, Lam Hiên Vũ, Lưu Phong, Tiền Lỗi, giao đấu với Lý Hãn, Lý Bân, Gia Vũ."

Vừa lên đến nơi đã bất chợt nghe đến tên của mình, ba người Lam Hiên Vũ đều không khỏi sửng sốt một lát. Tổng cộng một trăm đội ngù  bọn hắn lại chính là những người xuất chiến đầu tiên.

Lam Hiên Vũ lập tức mở lớn hai mắt, ở chỗ sâu trong đáy mắt của hắn, mơ hồ có một vòng hào quang hiện lên, khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười, thấp giọng nói với Lưu Phong cùng Tiền Lỗi: "Xuất chiến trước là chuyện tốt. Chúng ta đi!"

Hắn vừa nói, một bên đi đầu tới hướng lôi đài. Bến kia lôi đài chính là đối thủ của bọn hắn, những người mà một chút quan hệ cũng không có. Nên điều hiện tại hắn muốn làm chính là dẫn dắt đồng bạn đạt thắng lợi. Chỉ thắng lợi mới có thể ở lại, mới có thể làm những việc tiếp theo!

Lam Mộng Cầm nhìn Đống Thiên Thu có chút khẩn trương bên người mình, không nhịn được mà nói: "Thực lực của bọn hắn không được tốt lắm có phải không? Thiên Thu, làm sao ngươi khẩn trương vậy. Cái tên Lam Hiên Vũ này ngay cả khí tức cũng không có mạnh lắm. Chẳng hiểu sao ngươi lại thích hắn được nữa? Hắn có đào thải thì ta thấy cũng chẳng phải chuyện gì xấu."

Đống Thiên Thu xấu hổ nói: "Ai thích hắn? Mộng Cầm tỷ, chúng ta mới bao nhiêu tuổi a!"

Lam Mộng Cầm cười hì hì một tiếng: "Không thích thì ngươi khẩn trương cái gì?"

Đống Thiên Thu nhìn nàng một cái, nói: "Hắn cũng là đệ tử của lão sư ta đó!"

Lam Mộng Cầm sửng sốt một lát: "Na Na lão sư sao?"

Đống Thiên Thu gật đầu: "Hắn là đệ tử đầu tiên của Na Na lão sư, lần trước hắn tới trường chúng ta chính là vì tới gặp Na Na lão sư đấy."

Nghe Đống Thiên Thu vừa nói như vậy, biểu lộ của Lam Mộng Cầm lập tức liền trở nên khác hẳn, nhìn bóng lưng Lam Hiên Vũ đang đi đến lôi đài, trong mắt nàng đã vô thức có thêm một tia kinh ngạc, còn có chờ mong.

Sau khi ba người Lam Hiên Vũ lên tới sàn đấu thì hắn liền đứng ngay phía trước, Lưu Phong cùng Tiền Lỗi đứng hai nên sau lưng hắn.

Lúc này, ba gã đối thủ của bọn hắn cũng đã bước lên sàn. Ba tên này đều có thân hình cao lớn, nhìn qua thì tướng mạo không có gì đặc thù, nhưng cả ba lại đều có khí chất trầm ổn vượt xa đám bạn cùng tuổi.

Ba người xếp thành một hàng, tất cả đều mang ánh mắt sáng rực mà nhìn Lam Hiên Vũ.

"Song phương xưng tên." Một trong những trọng tài này lại là người quen biết cũ, Lăng Y Y.

"Lam Hiên Vũ."

"Lưu Phong."

"Tiền Lỗi."

Nhóm ba người Lam Hiên Vũ cùng nói ra tên của mình.

Ba người phía đối diện cũng báo tính danh, đứng ở chính giữa chính là Lý Hãn, bên trái là Lý Bân, phía bên phải thấp một chút chính là Gia Vũ.

Nhìn thần sắc bình tĩnh của ba người này, Lam Hiên Vũ liền hiểu rõ một điều, lần này vận khí của bọn hắn tuyệt đối không tính là tốt, thực lực của ba đối thủ trước mắt nhất định sẽ rất mạnh. Vì với cái tuổi này của bọn hắn, người có thể bình tĩnh thì thường thường sẽ là do thực lực!

"Không có quy tắc, đánh bằng tất cả thủ đoạn. Trận đấu bắt đầu!" Lăng Y Y vung tay lên, đồng thời lách mình lui về đường biên của sàn đấu.

"Không có quy tắc." bốn chữ này lập tức khắc sâu vào đầu Lam Hiên Vũ. Bởi vì ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Y Y hắn đã phát hiện, mỗi một câu nói của nàng đều hàm chứa thâm ý, ba người phía đối diện xếp thành một hàng gần như là đồng thời bước tới một bước, khí thế trên người lập tức tăng lên.

Bên trái Lý Bân, ba cái Hồn Hoàn màu tím bay lên từ dưới chân hắn, sặc sỡ loá mắt. Gia Vũ phía bên phải cũng bắt đầu phóng thích ba cái hồn hoàn màu tím, mà Lý Hãn ở chính giữa lại là bốn cái màu tím.

Thấy một màn như vậy, sắc mặt Lưu Phong cùng Tiền Lỗi không khỏi thay đổi

Hai Hồn Tôn, một Hồn Tông! Thực lực này đã theo kịp tổ đội của Băng Thiên Lương rồi. Đấu chính diện thế này, nếu ba người Lam Hiên Vũ phải đối mặt Băng Thiên Lương thì cơ hội chiến thắng tuyệt đối là xa vời. Đám người Lam Hiên Vũ thực sự không nghĩ vận khí của mình lại kém tới vậy.

Mà lúc này, ba người phía đối diện cũng đã thấy hồn hoàn của nhóm người Lam Hiên Vũ. Nguyên vốn đã chuẩn bị động thủ, trên mặt bọn hắn không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên. Dưới chân Lưu Phong bay lên hai cái hồn hoàn màu tím, Tiền Lỗi cũng thế. Mấy lần tiến vào Thăng Linh Đài cũng không phải là vô ích, hồn hoàn của bọn hắn đều đã tăng lên tới nghìn năm.

Có thể đứng ở giữa, việc này đã cho thấy rõ ràng đội trưởng chính là Lam Hiên Vũ, nhưng lúc này dưới chân hắn lại bay lên hai cái Hồn Hoàn màu vàng. Thấy một màn như vậy, nét mặt ba người Lý Hãn đều có chút cổ quái, lập tức liền hiểu, vân khí phe mình quả thực là vô cùng tốt. Ba gã nhị hoàn? Ba tên nhị hoàn cũng có thể tới đây thi vòng hai sao? Cái này phải cần bao nhiêu may mắn mới được a? Không thể nghi ngờ, đánh được đối thủ như vậy thì muốn thắng quả thực quá dễ dàng rồi. Biểu lộ trên mặt cả ba đều không tự chủ mà buông lỏng vài phần, thậm chí xuất hiện vẻ tươi cười...

Dù ai gặp được đối thủ như vậy thì tâm tình cũng sẽ trở nên rất tốt! Một gã tứ hoàn, hai tam hoàn, lần này tham gia thi vòng hai hẳn là không hiếm đội ngũ như vậy, nhưng ba gã nhị hoàn như thế kia thì tuyệt đối là độc nhất vô nhị rồi. Không sai, tuyệt đối có thể dùng "Độc nhất vô nhị" để hình dung. Dưới đài, những thí sinh chưa tới lượt đều nhìn ba người Lý Hãn với vẻ ganh tị. Vì cứ thế kia thì chắc chắn ba tên này sẽ trực tiếp vào vòng trong luôn rồi còn gì?

Không thấy sắc mặt của ba gã phía đối diện khó coi tới mức nào sao? Tên có tướng mạo cực đẹp ở chính giữa thì giờ mặt cũng phải lộ vẻ đắng chát, Võ Hồn phóng xuất ra rồi, nhưng một chút ý muốn tiến công cũng không có.

"Các ngươi nhận thua đi."

Ánh mắt Lý Hãn khẽ giật giật, bốn cái Hồn Hoàn trên người cao thấp luật động, khí thế của một Hồn Tông đã được hắn hiển lộ rõ ràng.

Mà vẻ mặt Lam Hiên Vũ lúc này lại tràn đầy sự bất đắc dĩ, vẻ thống khổ, thậm chí còn có một chút thương cảm, hắn than nhẹ một tiếng, cười khổ nói: "Chúng ta vẫn muốn thử một chút."

Dưới đài, Băng Thiên Lương cũng không phải xuất chiến ngay vòng đầu, hắn vẫn luôn nhìn chăm chú lên đám người Lam Hiên Vũ phía trên. Khi hắn thấy đám đối thủ cường đại của Lam Hiên Vũ, bản thân cũng không khỏi đổ chút mồ hôi vì hắn. Chỉ sợ tổ này của Lam Hiên Vũ sẽ rất khó vượt qua được. Thế nhưng khi hắn nhìn thấy Lam Hiên Vũ làm ra bộ mặt bi thiết thống khổ kia thì lại không khỏi giật giật khóe miệng.

Với những kinh nghiệm đã từng chiến đấu với Lam Hiên Vũ, hắn biết gia hỏa này không bao giờ biểu lộ nét mặt khoa trương tới như vậy, hình như đây là muốn lừa người a! Chẳng lẽ bọn hắn thật sự có khả năng chiến thắng?
Bình Luận (0)
Comment