Chung Cực Toàn Năng Hệ Thống

Chương 90

Tiêu Hạo hiện tại đối với vấn đề này đã không quan tâm nữa, hiện tại Tiêu Hạo bắt đầu từng bước thực hiện hàng loạt các mục tiêu nhỏ lẻ để chuẩn bị cho một kế hoạch lớn.

“Sự việc đã tiến hành tới đâu rồi?”

Trong phòng họp, Tiêu Hạo trầm giọng hỏi Triệu Ánh Nhật.

“Báo cáo ông chủ, sự việc đã theo ngài yêu cầu mà làm xong từ hôm qua.”

“Tổng cộng có bao nhiêu trẻ em mồ côi?”

“Sau khi tiến hành thống kê thì có tổng cộng hơn 100 trẻ mồ côi từ 13 đến dưới 18 tuổi.”

“Cô làm rất tốt, mặc dù chỉ có vài ngày nhưng hơn 100 người cũng coi như không tệ.”

Tiêu Hạo đầu lô ra vẻ mặt hài lòng quay sang hỏi Dương Sơ Tuyết.

“Tuyết nhi, việc đăng kí xin cấp giấy phép viện trẻ mồ côi thế nào?”

“Đã được thông qua, em lấy tên là trại mồ côi Tân Kỷ Nguyên anh thấy thế nào?”

“Được, tên cũng hợp ý anh. Vậy thì từ sáng mai bắt đầu cho những trẻ mồ côi này tập trung một chỗ ở địa điểm anh đã nói hôm trước, Ánh Nhật, cô cũng đi cùng đến chỗ trại mồ côi mới thành lập của tôi.”

Phân phó xong việc, Tiêu Hạo cũng gật đầu rời khỏi công ty.

Tiến vào tu luyện tháp, Tiêu Hạo dự định rút thưởng 3 tấm vé cấp bạch ngân còn trong không gian chứa đồ của mình.

“Đinh, chúc mừng kí chủ nhận được hạ phẩm pháp khí 1 thanh cốt long thương.”

“Đinh, chúc mừng kí chủ nhận được Huyền cấp thượng phẩm công pháp thủy hành bộ.”

“Đinh, chúc mừng kí chủ nhận được hạ phẩm linh thạch 50 viên.”

“Cũng quá đen đi.” Tiêu Hạo có chút buồn bực khi toàn ra hàng cùi bắp.

“Hệ thống, rút thưởng cấp bạch ngân không phải là tăng lên giá trị vật phẩm sao? làm sao tỉ lệ rút ra vật phẩm vẫn chỉ là hạ phẩm pháp khí cùng linh thạch cấp thấp?”

“Bởi vì hình thức rút thưởng của cấp bạch ngân là rút ngẫu nhiên mà không biết trước được đồ vật nên xác suất rút trúng đồ tốt là rất thấp.”

“Thấp bao nhiêu?”

Tiêu Hạo nhìn thấy thông tin luật rút thưởng cùng tỉ lệ rút trúng đồ tốt theo từng cấp bậc mà không biết nói gì.

“Tỉ lệ 10% rút trúng pháp bảo cùng vũ kỹ công pháp địa cấp. Nói vậy là 10 vé rút thưởng mới có cơ may nhận được 1 món đồ tốt sao?”

“Mà thôi, nhiệm vụ còn nhiều, biết đâu hệ thống lâu lâu vui vẻ cho cái nhiệm vụ thưởng vé rút thưởng nữa thì sao? Không thì anh đây bỏ điểm hối đoái ra mua cũng được.”

Không muốn xoắn xuýt vấn đề này, Tiêu Hạo bắt đầu nghiên cứu 3 món vật phẩm vừa rút thưởng được.

“Pháp khí là thương thì bỏ qua. Hạo ca không chơi thương kích giáo mác loại đồ vật loạn thất bát tao này.”

“Thủy hành bộ này là môn bộ pháp rất tốt đây, có thể đạp nước mà đi. Nhưng tại sao lại chỉ có nhất bộ pháp quyết thế này?”

Tiêu Hạo một bụng không hiểu về vấn đề này, khi nhìn kỹ lại thì cũng hiểu: hóa ra môn bộ pháp này chỉ là tàn quyển. Chỉ là, hiện tại thủy hành bộ tàn quyển mà đã là Huyền cấp thượng phẩm công pháp thì đầy đủ quyển công pháp này sẽ là đẳng cấp gì đây?

Còn về linh thạch cấp thấp Tiêu Hạo thấy dường như đối với bản thân đã không cần dùng. Đùa gì vậy? linh thạch cấp thấp tạp chất đến 7 phần, nếu tu luyện phải mất thời gian luyện hóa rồi bài trừ tạp chất ra khỏi cơ thể. Chỉ có những dạng tu sĩ nghèo rớt mồng tơi mới xem linh thạch cấp thấp như trân bảo mà lấy đi tu luyện.

Tiêu Hạo hiện tại có tu luyện tháp nồng độ linh khí tinh khiết 10 phần tội gì phải đi để ý đến 50 viên linh thạch cấp thấp này làm gì đâu.

“Có thể mang cho bọn nhóc trong trại mồ côi để tu luyện cũng là chủ ý không tồi.”

Trong lòng có dự định cùng suy tính kế hoạch bước tiếp theo, Tiêu Hạo cũng nhắm hai mắt lại mà tiến vào trạng thái tu luyện.

...

Sáng hôm sau, Tiêu Hạo dẫn theo trong nhà cả 4 nữ nhân của mình đi đến trại trẻ mồ côi Tân Kỷ Nguyên vừa mới thành lập.

Bốn nữ đều dùng ánh mắt tò mò nhìn Tiêu Hạo mà không biết rõ ông xã mình mục đích thành lập cùng thu dưỡng trẻ mồ côi là để làm gì.

Tiêu Hạo thấy mấy nữ ánh mắt nghi vấn nhìn mình, Tiêu Hạo cũng mỉm cười nói ra dự định của bản thân.

“Thành lập thế lực ngầm?”

Bốn nữ trên mặt điều biểu lộ ngạc nhiên một chút rồi cũng hiểu ra.

“Ông xã, có phải anh dự định thành lập thế lực ngầm để đề phòng một số trường hợp bất khả kháng có đúng không?”

“Mấy em cũng có thể xem là như vậy, nhưng anh cũng lo lắng vấn đề về việc Huyết Linh giáo trả thù. Hơn 1 tháng nay bọn chúng vô cùng im hơi lặng tiếng làm anh cảm thấy có chút bất an. Ngoài ra trong nước cũng có một số phần tử không muốn anh trưởng thành lên mà có thể cường thế áp chế anh lại tiền đồ phát triển.”

Ninh Tuyết Yên bốn nữ đều khẽ nhíu mày lại, Alicia cũng biết được Tiêu Hạo đang có kẻ thù trong bóng tối nhắm vào nên nói.

“Ông xã, hay là em từ trong gia tộc gọi đến một số cao thủ tu luyện đến hỗ trợ anh nha.”

Tiêu Hạo nghe vậy mà lắc đầu từ chối.

“Alicia, việc này là vấn đề cá nhân. Anh không muốn nó có dính líu nhiều đến những thế lực khác. Phương Tây phương pháp tu luyện là lực lượng tín ngưỡng nên tốt nhất không nên bị lôi kéo vào tranh chấp ân oán cá nhân của anh. Như vậy sẽ dẫn đến trật tự tu luyện giới giữa 2 phương xảy ra căng thẳng.”

Thông qua Alicia sau khi bước vào tu luyện cũng nói cho Tiêu Hạo biết về lực lượng của gia tộc nàng ở Anh quốc. Chiếu theo lời nói của Alicia thì phương Tây nói chung và Anh quốc nói riêng đều cùng tu luyện theo tín ngưỡng lực lượng tôn thờ thần linh. Bọn họ có chiến lực cùng thủ đoạn vô cùng đặc thù, đặc biệt là một số chủng tộc hình dáng bề ngoài là nhân loại nhưng lại không là nhân loại.

“Ông xã không cần lo lắng, anh đừng quên đây không chỉ là vấn đề của anh, mà còn là vấn đề của bọn em nữa. Đi tới đâu tính tới đó, bọn em không tin một tổ chức việc ác bất tận như Huyết Linh giáo xuất hiện sẽ không bị những người tu luyện khác chú ý.”

Tiêu Hạo nghe lời nói của Ninh Tuyết Yên vô cùng có lý mà gật đầu.

“Vậy đi, không nói việc này nữa. Sắp đến nơi rồi, Tuyết Yên, Du Du, hai em cùng nhìn giúp anh xem có người nào sở hữu tư chất tu luyện thì đưa vào huấn luyện độ trung thành rồi để bọn họ thành người của chúng ta.”

Đến nơi, Tiêu Hạo bước vào nhìn thấy đến tham gia lễ khánh thành chính thức đưa viện mồ côi hoạt động có rất nhiều người đến chúc mừng.

Ngoại trừ Cố lão gia tử, Ông ngoại vợ Dương Chí Bình còn có một vài doanh nhân có tiếng cũng đến chúc mừng.

“Chúc mừng Tiêu thần y, S quốc có được người vừa có tài vừa có đức như cậu quả thật là điều đáng mừng.”

“Chúng ta có Tiêu thần y thì ngại gì những phương diện khác bị nước ngoài đè đầu cưỡi cổ.”

Trên tin tức cũng đã có phát hình chụp về lễ khánh thành này mà trở tin nóng trong ngày.

Tiêu Hạo cũng tiếp lễ xã giao cũng những người này. Khi Tiêu Hạo đang cùng cười nói về các vấn đề của viện mồ côi, một vị phụ nữ đang bị lực lượng an ninh chặn lại. Tiêu Hạo thấy vậy nhíu mày lại, nhưng khi tiến đến xem là chuyện gì xảy ra thì vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy người phụ nữ này.

Phất tay bảo nhóm người lực lượng an ninh để bản thân đến giải quyết, Tiêu Hạo nhìn thần sắc có vẻ tiều tụy cùng gầy đi người phụ nữ tiến đến hỏi.

“Cô là An Mộng Thiền? An tổng giám đốc công ty châu báu Mộng Đạt?”

An Mộng Thiền đang sững sờ vì có người đến giải vây cho mình, khi thấy người đến là Tiêu Hạo thì lộ ra sắc mặt vui mừng mà bất chấp mặt mũi quỳ xuống cầu xin.

“Xin Tiêu thần y hãy giúp đỡ tôi, xin ngài hãy bán cho tôi khối huyết ngọc kia.”

Tiêu Hạo nâng An Mộng Thiền thần sắc tái nhợt đứng lên mà không hiểu hỏi.

“Cô nói lên vấn đề của cô về người trong quân đội mà cô muốn tặng quà đi. Việc này tôi cũng quên mất vì dạo gần đây không đến đổ thạch phường để chơi đổ thạch nhiều. Nhân mạch của tôi hiện tại cũng coi như không tệ, nếu như giúp được cô thì tôi sẽ ra tay hỗ trợ.”

An Mộng Thiền ánh mắt cảm kích mà liên tục cảm ơn rồi nói về sự việc liên quan đến tin tức chồng mình.

“Quốc an cục?”

Tiêu Hạo sắc mặt cổ quái nhìn hướng người đàn ông trung niên đang trò chuyện với Cố Chấn Hoa cùng Dương Chí Bình hô lên.

“Chú Thiên, đến đây có việc của chú này.”

Giang Thiên là người thay mặt Địch Quốc Thắng đại diện quốc an cục đến chúc mừng thành viên tổ chức mình làm việc tốt cống hiến cho xã hội nên mới có mặt ở đây.

“Tiêu thần y gọi tôi có việc?”

Giang Thiên thần sắc cung kính đối với Tiêu Hạo hỏi. Tiêu Hạo bảo An Mộng Thiền nói ra việc của chồng mình mất tích, Giang Thiên cũng biết việc này cần phải lật lại hồ sơ nhiệm vụ mới có thể tra được. Người của Quốc An cục có mặt khắp hơn 60 tỉnh thành phố trên cả nước, điều tra thời gian chắc là mất thời gian cũng hơi lâu.

“Được rồi, sự tình của cô hiện tại đã giải quyết. Hay là cô đến cùng tham gia buổi lễ khánh thành viện mồ côi nào.”

An Mộng Thiền gật đầu đồng ý mà cùng Tiêu Hạo đến tham gia lễ khánh thành.

Sau khi kết thúc phần diễn thuyết cùng lập tế đàn cúng bái, Tiêu Hạo cũng tiến lên cắt lấy băng rôn chính thức để viện mồ côi từ hôm nay bắt đầu đi vào hoạt động.

Lễ khánh thành kết thúc, sau khi mở tiệc chiêu đãi nhóm người, Tiêu Hạo cũng đi đến địa điểm tập hợp đã định trước của bốn nữ cùng nhóm trẻ mồ côi.

“Ông xã, kết quả không tệ, trong hơn 100 trẻ mồ côi thì có hơn 30 người sở hữu linh căn trở thành người tu đạo.”

Tiêu Hạo nghe số lượng trẻ mồ côi sở hữu linh căn tu luyện không đến một nửa có chút thất vọng, rất nhanh cũng nghĩ điều này là dĩ nhiên. Người có thiên phú tu luyện không phải muốn có là có, bởi thế mới nói số lượng người tu luyện trên một tinh cầu cấp thấp chỉ chiếm hai, ba phần mười.

Nhưng đối với Tiêu Hạo, vấn đề này chả cần phải lo, hệ thống nơi tay, muốn cấy ghép linh căn gì cũng có thể, cho nên Tiêu Hạo tâm tình cũng bình tĩnh trở lại quay sang nói với Triệu Ánh Nhật.

“Cô cũng vào hàng ngũ của nhóm trẻ mồ côi đi, tôi sẽ nói một số thứ đối với vấn đề khai thác dị năng của cô rất có trợ giúp.”

Thấy nhóm trẻ mồ côi đều dùng ánh mắt tò mò, cảm kích cùng chờ mong nhìn mình, Tiêu Hạo cũng hiểu mấy cô bà xã mình chắc là đã nói thân phận của bản thân cho nhóm trẻ mồ côi này biết.
Bình Luận (0)
Comment