Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 110

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team: Vạn Yên Chi Sào

- ----------------------------------------------------

Lời Tống Tuệ nói vô cùng rõ ràng.

Cô ta châm chọc Diệp Hạo gọi thẳng tên Lãnh Tuyết.

- Đúng vậy.

Diệp Hạo khẽ gật đầu nói:

- Trách không được lúc tôi tới lại nghe cô đang thảo luận về đồ trang điểm, nếu tuổi tác cao không bôi chút đồ trang điểm, chắc sẽ nhanh chóng hoa tàn ít bướm a.

Tát vào mặt!

Lúc này trong mắt Tống Tuệ lộ ra ngọn lửa.

- Cậu nói cái gì?

- Làm sao? Trưởng bối như cô muốn dạy tôi đạo lý làm người à?

Diệp Hạo lắc lắc ly rượu đỏ thản nhiên nói.

Tống Tuệ tức giận, mặt đều xanh xuống.

Đám người xung quanh muốn cười nhưng không dám cười, nếu bật cười lúc này, chắc chắn sẽ đắc tội đại tiểu thư Tống gia.

- Anh họ, tên này bắt nạt em.

Lúc này Tống Tuệ thấy mấy người thanh niên đi tới, giậm chân kêu lên.

Nghe vậy Vương Phong Vũ và mấy thanh niên đi tới.

- Cậu bắt nạt em họ tôi?

Ánh mắt Vương Phong Vũ sắc bén nhìn Diệp Hạo.

Nằm ngoài dự đoán của mọi người, Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu.

- Nhóc con cậu sợ rồi hả?

Vương Phong Vũ không ngờ Diệp Hạo lại sơ như vậy?

- Anh sai rồi.

- Cái gì?

- Nhìn em gái anh như vậy cho tôi bắt nạt tôi cũng sẽ không bắt nạt.

Diệp Hạo lắc lắc ly rượu trong tay đáp lời:

- Chí ít phải bắt nạt Lãnh Tuyết cỡ này đi!

Mọi người xôn xao.

Ai cũng không ngờ Diệp Hạo trâu bò đến mức độ này.

Chuyện này nói nhỏ là châm chọc Tống Tuệ xấu xí, nói lớn là gây sự với toàn bộ Tống gia.

Diệp Hạo chỉ là một học sinh của Lãnh Tuyết, có tài đức gì dám nói ra những lời như vậy?

Sắc mặt Lãnh Tuyết thay đổi mấy lần.

Cô sớm đã biết Diệp Hạo gan to bằng trời, nhưng không ngờ gan cậu học trò mình to đến trình độ này?

- Diệp Hạo, em uống say rồi.

Lãnh Tuyết trầm giọng nói.

Sở dĩ Diệp Hạo nói như vậy chỉ để muốn nói những người ở đây biết, mình say rượu hồ ngôn loạn ngữ thôi.

- Cậu dám nói tôi xấu xí, tôi mặc kệ cậu có bối cảnh gì, mạng của cậu, tôi định rồi.

Tống Tuệ nhìn Diệp Hạo, trên mặt tràn vẻ dữ tợn.

Với thân phận đại tiểu thư Tống gia, muốn một người bình thường biến mất vô thanh vô tức rất dễ dàng.

Đương nhiên, đệ tử thế gia đều sẽ cố kỵ thanh danh của mình, bởi vậy không ai nói ra loại chuyện có hại cho thanh danh mình trước mặt mọi người, mà giờ Tống Tuệ lại đường hoàng nói ra, điều đó cho thấy cô bị Diệp Hạo chọc tức đến mức nào.

- Tống Tuệ, cô cũng uống nhiều rồi.

Lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Tống Tuệ khẽ giật mình.

Cô ta có chút kinh ngạc nhìn thiếu nữ mặc dạ phục màu đen trước mắt.

- Vãn Thanh, cô nói cái gì?

Mọi người xung quanh đều kinh ngạc nhìn thiếu nữ.

Ai cũng không ngờ Chu Uyển Thanh sẽ đứng ra đúng lúc này.

Nghiêm khắc mà nói, cấp bậc Chu Uyển Thanh còn cao hơn bọn họ một chút, thân phận có thể đánh đồng với cô ở Ma đô này chỉ có Lâm Nhu Nhi của Lâm gia và Trịnh Vô Uyên của Trịnh gia.

Tống Tuệ hoạt bát đáng yêu, Lãnh Tuyết đoan trang hào phóng, nhưng các cô đứng trước mặt Chu Uyển Thanh lại cảm thấy áp lực.

Đúng vậy, áp lực.

Khí chất cường đại của Chu Uyển Thanh khiến các cô vô hình thấp một đoạn.

- Tôi nói cô uống say rồi.

Chu Uyển Thanh nói đến đây, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hạo:

- Diệp công tử, đã lâu không gặp.

Cái gì?

Bao gồm cả Lãnh Tuyết, không ai ngờ tới Chu Uyển Thanh sẽ xưng với Diệp Hạo như vậy.

Diệp Hạo nhìn chằm chằm Chu Uyển Thanh một lát rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

- Tôi không quen cô.

- Chẳng phải bây giờ chúng ta quen nhau rồi sao?

Trên mặt Chu Uyển Thanh lộ ra nụ cười.

- Được rồi.

Diệp Hạo cũng đành bó tay.

Cho dù thế nào, Chu Uyển Thanh đang giải vây thay cho hắn, tuy hắn không cần cho lắm.

- Chúng ta đến bên kia tâm sự đi.

Chu Uyển Thanh chủ động mời.

- Đi thôi.

Diệp Hạo gật đầu.

Thấy Chu Uyển Thanh và Diệp Hạo sóng vai rời đi, trong mắt đám công tử và tiểu thư đầy vẻ nghi ngờ.

- Lãnh Tuyết, người học sinh này của cô có thân phận gì thế?

Một người trong đó nhẹ giọng hỏi.

- Tôi…tôi không biết!

Lãnh Tuyết thật sự không biết.

Cho tới nay cô không rõ thân phận của Diệp Hạo, mà bây giờ cô càng mờ mịt với sự hiểu biết của mình về Diệp Hạo hơn.

(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần -)



Chu Uyển Thanh rất có khí chất tiểu thư khuê các.

Bất luận lời nói hay cử chỉ đều cho người ta một loại hưởng thụ, nói chuyện với người phụ nữ như vậy, bạn sẽ không cảm thấy thời gian trôi qua.

Cho dù Diệp Hạo không muốn tiếp xúc quá nhiều với cô nàng, nhưng hắn vẫn chưa phát hiện ra bọn họ đã nói chuyện hơn nửa tiếng.

- Hóa ra cậu là sinh viên đại học Trung Y, vậy cậu nhìn giúp tôi xem thân thể tôi khỏe mạnh không?

Chu Uyển Thanh nói xong liền vươn cổ tay trắng như ngó sen ra, cô nàng thấy Diệp Hạo chần chừ không khỏi cười trêu.

- Không phải cậu chưa học bắt mạch đấy chứ?

- Tôi thử xem.

Diệp Hạo nói xong đưa hai ngón tay chạm vào cổ tay trắng nõn của Chu Uyển Thanh, sách bắt mạch Diệp Hạo sớm đã đọc thuộc lòng, nhưng vẫn chưa vận dụng vào thực tiễn mà thôi.

Trải qua suy tính cẩn thận, trong lòng Diệp Hạo có đáp án.

- Kiểm tra ra được gì không?

- Cô cung hàn.

Diệp Hạo chần chừ một lát mới nói.

Sắc mặt Chu Uyển Thanh không khỏi thay đổi, cô nàng đúng thuộc Thanh cung hàn. Nhưng cô không ngờ một sinh viên năm nhất như Diệp Hạo có thể kiểm tra ra được.

- Cung hàn sẽ làm cô đau lưng khi tới nguyệt sự.

- Trị liệu như thế nào?

- Uống thuốc trung y.

- Cho tôi toa thuốc được không?

- Bây giờ cô đang uống thuốc rồi, cần tôi cho đơn thuốc làm gì?

Diệp Hạo nhìn Chu Uyển Thanh nói.

- Vậy mà cậu cũng có thể nhìn ra?

- Tôi có thể nhìn ra được rất nhiều thứ?

- Cậu còn có thể nhìn ra được gì?

- Tôi có thể nhìn ra bây giờ cô đang đến nguyệt sự?

Trên mặt Chu Uyển Thanh lộ ra kinh ngạc.

Cô vội vàng kiểm tra một lát, sau khi không phát hiện ra điều khác thường mới tò mò hỏi:

- Sao cậu nhìn ra được?

- Chuyện này hơi phức tạp, nói với cô cô cũng không hiểu.

Diệp Hạo có thể nói mình ngửi được mùi máu tươi trên người cô nàng sao?

- Điều trị trung dược không thể khỏe lại trong thời gian ngắn, bây giờ tôi đau lưng hơn, cậu có biện pháp không?

- Có.

Hai mắt Chu Uyển Thanh sáng lên nói:

- Biện pháp gì?

- Vươn tay cô ra.

Sau khi Chu Uyển Thanh vươn tay, Diệp Hạo truyền chút Chân Nguyên vào trong cơ thể cô, mà chút Chân Nguyên này có thể hóa giải cơn đau từ ba đến bốn ngày cho nàng ấy, mà qua ba bốn ngày dì cả của cô đã đi rồi.

Chu Uyển Thanh kinh ngạc nhìn Diệp Hạo nói.

- Cậu… sao cậu làm được?

- Không nói cho cô biết.

- Sao một sinh viên năm nhất như cậu lại biết nhiều như vậy?

- Bởi vì tôi là học bá.

Lý do này làm Chu Uyển Thanh không biết nói gì.

Đúng lúc này, hai người trung niên cùng xuất hiện trên đài cao, sau đó họ giơ tay bảo mọi người im lặng.

- Hôm nay là ngày Tống gia tôi và Lãnh gia kết thành đồng bạn chiến lược toàn diện, Tống Nhạc Quý tôi hoan nghênh chư vị đến đây dự tiệc.
Bình Luận (0)
Comment