Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
- ----------------------------------------------------
Mặc dù Diệp Hạo và Đường Phiên Phiên quen nhau chưa được bao lâu, nhưng Diệp Hạo vẫn hiểu Đường Phiên Phiên là người như thế nào?
Vì vậy, ảnh xuất hiện trên diễn đàn chắc chắn đã qua photoshop.
- Chuyện này ảnh hưởng rất lớn sao?
Diệp Hạo hỏi.
- Bản thân Đường Phiên Phiên đã là nữ thần của Đại học Đông Y chúng ta. Hơn nữa, trước đây lúc có tin cô ấy và anh yêu nhau đã khiến trong lòng am sinh không mấy dễ chịu rồi, tuy rằng không tới mức chửi thẳng vào mặt.
Trương Lan trầm giọng nói:
- Nhưng bây giờ lại truyền ra ảnh Đường Phiên Phiên thuê phòng với mấy nam sinh khác, như vậy hình ảnh của cô ấy trong lòng bọn họ đã hoàn toàn sụp đổ. Vì vậy, hiện giờ có rất nhiều liên tục công kích Đường Phiên Phiên trên diễn đàn, thậm chí có mấy người kích động điên cuồng nữa.
- Chuyện này… tôi biết rồi!
Diệp Hạo nói tới đây thì tắt điện thoại, sau đó hắn bấm gọi một số khác.
- Anh chàng bận rộn, sao có thời gian gọi cho tôi vậy?
- Có chuyện muốn nhờ cô giúp.
- Nói đi.
Diệp Hạo kể lại chuyện của Đường Phiên Phiên.
- Anh muốn tôi làm gì?
Phía bên kia điện thoại, giọng nói của Ninh Huyên dần trở nên lạnh lẽo.
Đối xử với một cô gái như vậy, thứ bị tổn thương chắc chắn không chỉ danh dự, mà còn rất nhiều mặt khác.
- Tôi biết cô là cố vấn đặc biệt của ngành tình báo quốc gia, vì vậy tôi nghĩ chắc cô có mạng lưới người giám sát chứ, tôi muốn nó.
(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần -)
...
Cuộc nói chuyện giữa Diệp Hạo và Ninh Huyên vừa kết thúc được mười lăm phút, trên trang đầu diễn đàn trường Đại học Đông Y xuất hiện một bài post mới.
Bài post này do nhân viên quản lý post lên.
Trong bài post là list ảnh chưa qua chỉnh sửa, mà nhìn hết những tấm hình này, tất cả sinh viên nhận ra mình bị lừa.
Bởi vì dưới bài viết có để nguồn gốc rõ ràng, không tin cũng không được.
Ngoài ra, dưới cuối bài viết còn trịnh trọng cảnh cáo rằng, Internet không phải nơi tự do tuyệt đối, nếu đăng bài mang ý công kích, nhục mã, phỉ báng người khác sẽ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.
Trong lúc những sinh viên này còn không hiểu rõ mọi chuyện thế nào, thông tin này đã truyền ra trên khắp Đại học Trung Y.
Mạng lưới giám sát bắt đầu tiến hành điều tra, phong tỏa những thông tin ác ý, ghi chép chứng cứ. Sau đó, họ sử dụng mạng lưới công nghệ cao phong tỏa người đăng bài luôn.
Chung Tứ Phương, Mạnh Tĩnh Ngôn, Hàn Bân, Niệm Phân, Quách Trực, năm sinh viên bị cảnh sát giải đi.
Tin này khiến những sinh viên đang post bài thỏa thích trên diễn đàn sợ chết khiếp, bọn họ cũng từng nghĩ đến post bài chơi trên mạng lại dẫn tới hậu quả như vậy.
- Năm người này có thù với Diệp Hạo.
- Ai mà ngờ post bài cũng có thể bị cảnh sát tới hỏi thăm chứ.
- Mạng xã hội cho con người có cơ hội sống theo một cách khác, nhưng dù vậy, hành vi của ngươi cũng phải có chừng mực, chửi bới, bội nhọ, chê bai một cô gái như vậy đáng bị trừng phạt.
- Hình như tôi cũng đã chế giễu vài câu, phải xóa bài mới được.
- Nữ thần của tôi mà đám cặn bã kia dám chê sao?
- Tôi nói này, mới nãy cậu còn chửi bới ầm ĩ lắm mà?
- Con mẹ nó, cậu nói cái gì vậy?
Sau khi diễn đàn liệt kê những người ác ý công kích như Chung Tứ Phương thì đột nhiên mọi người nghĩ tới vấn đề quan trọng nhất.
Rốt cuộc là ai đã chỉnh sửa ảnh của Đường Phiên Phiên chứ?
Đó mới là chủ mưu!
(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần -)
...
Trương Lan thấy tin tức của Đường Phiên Phiên trên diễn đàn đã lắng xuống, trên gương mặt không kiềm được nở nụ cười.
Không phải Trương Lan không biết quan hệ giữa Diệp Hạo và Đường Phiên Phiên rất gần gũi, nhưng cô không hi vọng Diệp Hạo sẽ phiền não vì những chuyện không đáng thế này.
- Cuối cùng cũng lắng xuống.
Trương Lan thầm thở phào.
- Đúng vậy, lắng xuống rồi!
Bạch Hà nằm trên giường nhìn các bài viết trong diễn đàn nói.
- Bạch Hà, cậu nói xem mấy tấm hình này do ai chỉnh sửa ạ?
Trương Lan tò mò hỏi.
- Theo lời cảnh sát nói, kỹ thuật photoshop của đối phương rất cao, giống như người trong nghề vậy.
- Cái này... mình cũng không biết.
Bạch Hà nói tới đây, điện thoại đã vang lên.
Khi cô nhìn thấy thấy số điện thoại xa lạ trên màn hình điện thoại, gương mặt xuất hiện vẻ lo lắng.
- Bạch Hà, nghe đi.
Trương Lan khó hiểu nhìn Bạch Hà.
Cô nàng hít một hơi thật sâu, rồi nhấn nút trả lời.
- Bạch Hà, tôi đây.
- Diệp Hạo?
- Sao phải chỉnh sửa những tấm ảnh đó vậy?
Bạch Hà vừa nghe Diệp Hạo hỏi, đầu óc cô bắt đầu trống rỗng, cô ta chưa từng nghĩ đến việc cảnh sát có thể tra ra mình.
Vừa nghĩ tới chuyện cảnh sát sẽ tới đây bắt mình, ánh mắt Bạch Hà đỏ lên, cô hơi mất kiềm chế nói lớn.
- Không sai, ảnh của Đường Phiên Phiên là do em chỉnh sửa, vì chỉ có như vậy em mới có được anh.
Diệp Hạo không ngờ kết quả sẽ như thế này.
Bạch Hà thích hắn?
Diệp Hạo đột nhiên thở dài.
- Cô có biết việc mình làm sẽ gây ảnh hưởng thế nào đến Phiên Phiên không? Cô có biết cô ấy làm thế nào mới có ngày hôm nay không?
- Em không biết, cũng không muốn biết, em chỉ biết em thích anh.
Bạch Hà gào lên.
- Cô quá ích kỷ.
Diệp Hạo nói xong, cúp máy.
Bạch Hà nghe tiếng tút tút truyền từ điện thoại, hai hàng nước mắt trào ra liên tục.
Lúc này, cô ta mới để ý Trương Lan đang kinh ngạc nhìn mình.
- Cậu...
Trương Lan nhìn Bạch Hà giống như người xa lạ, cô không hiểu bạn mình nữa rồi.
- Mình...
Bạch Hà không biết nên nói cái gì.
- Thích một người không phải như thế, cậu yêu quá cực đoan, quá bá đạo rồi!
Trương Lan bình thản nói.
- Nhưng cậu đừng lo lắng, mình sẽ nói chuyện với Diệp Hạo.
Trương Lan nói xong cũng đi ra ngoài.
Một lúc sau, cô trở lại.
- Diệp Hạo nói chuyện này chấm dứt tại đây, anh ấy không hy vọng sẽ có chuyện như vậy xảy ra nữa.
Nghe những lời Trương Lan nói, tảng đá đang treo trong lòng Bạch Hà cũng nhẹ nhàng hạ xuống.
Sự điên cuồng vừa rồi cũng chỉ là biểu hiện của việc sợ hãi thôi.
Bạch Hà không hy vọng mình sẽ bị bắt đi trước mặt tất cả mọi người. Nếu như vậy, mười mấy năm cố gắng của cô sẽ đổ sông đổ biển, càng không cần nói tới danh tiếng sẽ bị phá hủy.
- Còn nữa, Đường Phiên Phiên sẽ nghỉ học.
Gương mặt Bạch Hà thay đổi.
- Chuyện này ảnh hưởng lớn tới Đường Phiên Phiên như vậy sao?
- Nếu cậu xảy ra chuyện như vậy, cậu cảm thấy cậu còn có thể tiếp tục ở lại Đại học Trung Y không?
Giọng điệu Trương Lan lúc này cũng chẳng thèm khách khí gì nữa.
Bạch Hà há miệng nhưng lại không biết đáp lời như thế nào.
Đồn công an.
Mấy người Chung Tứ Phương, Mạnh Tĩnh Ngôn cuối cùng cũng gặp thầy trưởng khoa.
- Các em đúng quá hồ đồ rồi!
Thầy trưởng khoa đau lòng nói với đám sinh viên trước mặt mình.
Năm người Chung Tứ Phương cúi đầu, bọn họ chưa từng nghĩ kết quả sẽ thế này.
- Trưởng khoa, bọn em có bị đuổi học không?
Chung Tứ Phương cẩn thận hỏi lại.
- Chỉ cần các em nhận được sự tha thứ của Đường Phiên Phiên, chắc chắn cảnh sát sẽ xử nhẹ cho các em.
Trưởng khoa suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Còn nếu dựa vào kỷ luật của trường, chắc các em sẽ không bị phạt tới mức bị đuổi học đâu.
- Chúng em phải liên lạc với Đường Phiên Phiên thế nào ạ?
Mạnh Vinh Ngôn nghe thế, vội hỏi.
- Không cần.
Đúng lúc này, Diệp Hạo đi tới.
- Diệp Hạo.
Trưởng khoa nhìn thấy Diệp Hạo xuất hiện, có dự cảm xấu.