Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
- ----------------------------------------------------
- Em…
Lãnh Tuyết còn muốn nói gì đó nhưng Diệp Hạo bên này đã tắt máy.
Sau khi cúp điện thoại, hắn đứng dậy đi tới phòng bếp.
Hiện tại mới chỉ mười giờ rưỡi trưa.
Còn chưa đến giờ ăn cơm, Đường Phiên Phiên vẫn đang trong phòng tu luyện thần thông.
Diệp Hạo mở tủ lạnh, lấy không ít nguyên liệu rồi dựa theo phương pháp trong ký ức hắc Long bắt đầu nấu ăn.
Nửa giờ sau, Đường Phiên Phiên ra khỏi phòng mình.
Khi cô nhìn thấy đồ ăn được đặt sẵn trên bàn, không khỏi kinh ngạc.
- Cậu biết nấu cơm
- Có vấn đề gì sao?
- Thật không nhìn ra.
Đường Phiên Phiên nói xong dùng tay bốc lấy một miếng thịt xào nếm thử, hai con ngươi của cô lộ vẻ chấn động.
- Vào miệng tan ngay, béo mà không ngán, sao cậu làm được?
Đường Phiên Phiên thật không thể tưởng tượng nổi.
- Không thể nói a.
- Hừ, không nói, tôi không biết tự mình nhìn xem sao.
Đường Phiên Phiên nói xong đi vào nhà bếp.
Qua một lúc lâu, sắc mặt cô nàng lộ vẻ ngưng trọng, bởi vì cô thấy trình độ khống chế lửa của Diệp Hạo rất cao, ít ra cô hiện tại còn xa xa không đạt đến trình độ này.
Đồng thời, cô còn chú ý thấy Diệp Hạo dùng rất nhiều vật liệu để điều chế một thứ gì đó.
Thứ đó không thể diễn tả bằng lời, nhưng rất dễ ngửi.
- Diệp Hạo, đây là cái gì vậy?
Đường Phiên Phiên tò mò hỏi.
- Dược vật do tôi điều chế.
- Có thể dạy tôi không?
- Đợi chút nữa tôi viết lại phương pháp điều chế cho chị.
Nếu đối với kẻ khác, Diệp Hạo có lẽ sẽ cân nhắc một hai, nhưng mà Đường Phiên Phiên lại khác, hắn sẽ không giấu diếm thứ gì.
Ngay cả việc Tu Đạo bí mật như vậy còn nói cho cô biết nữa là, còn chuyện gì quan trong hơn việc Tu Đạo không?
Khóe miệng Đường Phiên Phiên cong lên lộ ra nụ cười mỉm đáng yêu.
Đường Phiên Phiên ưu thế hơn những cô gái khác rất nhiều vì chiếm được ưu thế sân nhà, mà ưu thế này không thể nói đổi là đổi được.
- Phiên Phiên, buổi chiều tôi đến trường một chút.
- Lên lớp làm cái gì?
- Đoàn đại biểu Đại Học Sankt-Peterburg đến trường chúng ta giao lưu.
- Giao lưu chỉ là ngụy trang, đọ sức mới là thật.
Đường Phiên Phiên nói khẽ
- Nhưng thực lực đám sinh viên Đại Học Sankt-Peterburg quả thật rất mạnh.
- Năm đó, có phải cô cũng làm đại biểu phải không?
- Đúng vậy, tôi làm đại biểu khi giao lưu học thuật.
- Vậy chắc chị hạ đo ván đối thủ hả.
- Hoàn toàn ngược lại.
Đường Phiên Phiên lắc đầu đáp.
- Tôi thua.
- Bại?
Diệp Hạo khẽ giật mình lặp lại.
- Thời điểm đó, tôi phải chữa cho một bệnh nhân bệnh tim đang nguy hiểm đến tính mạng nhưng tôi thất bại.
Đường Phiên Phiên nhìn Diệp Hạo nói.
- Mà lúc ấy, tôi tự đại cho rằng không ai có thể cứu được bệnh nhân này, một nam sinh bên Đại Học Sankt-Peterburg đã cứu tỉnh người bệnh chỉ sau một phút.
- Chuyện này kích động rất lớn với tôi, mà tôi sở dĩ rời khỏi Đại Học Trung Y, hoặc nhiều hoặc ít cũng vì nguyên nhân này.
- Tôi giúp chị báo thù.
- Ừm...
Đường Phiên Phiên biết rõ thực lực của Diệp Hạo, nàng tin tưởng hắn sẽ dễ dàng đánh cho bọn người kia tan tác.
Ước chừng gần hai giờ chiều, Diệp Hạo nhận được điệp thoại của Trương Lan.
- Diệp Hạo, hai giờ rưỡi tại lễ đường của trường sẽ tiến hành tranh tài tính nhẩm.
Trương Lan nói khẽ.
- Tôi sẽ đến đúng giờ.
Diệp Hạo vẫn có quan niệm thời gian.
Chờ đến hai giờ, Diệp Hạo đứng dậy chạy tới trường.
Còn chưa đến lễ đường, Diệp Hạo đã thấy các bạn học của mình tốp năm tốp ba đi vào trong đó
Lúc Trương Lan nhìn thấy Diệp Hạo, hai mắt lập tức sáng lên.
- Tôi còn đang nghĩ anh không đến chứ?
- Nếu đã đồng ý, tôi nhất định sẽ đến.
Diệp Hạo cười nói.
- Cô chuẩn bị thế nào rồi?
- Người ta bắt đầy từ tuần trước rồi, đến giờ cũng tạm ổn.
Trương Lan nhìn ánh mắt Diệp Hạo nói.
- Còn anh?
- Thần cảng giết Thần, Phật cảng giết Phật.
Diệp Hạo bình tĩnh nói ra câu này.
Ánh mắt Trương Lan tỏa sáng
- Tôi rất thích bộ dáng bá đạo này của anh a.
Câu nói này ai hiểu sao thì hiểu, có thể nghĩ là thổ lộ, đương nhiên cũng có thể nghĩ thành thưởng thức.
Mà Diệp Hạo lựa chọn vế sau.
Sau khi đạo diện hai trường lần lượt đọc lời chào mừng, Phó Hiệu Trưởng Đại Học Trung Y tuyên bố bắt đầu cuộctranh tài.
Diệp Hạo và Trương Lan cùng nhau xuất hiện đưa tới tiếng kinh hô từ khán giả xung quanh.
- Học bá hiện thân rồi!
- Có học bá như Diệp Hạo ở đây, có thể ngược chết bọn họ.
- Có phải quên mỹ nhân kế bên không? Trương Lan hiện tại là Phó Hội Trưởng của hội Tính Nhẩm đó.
- Hai người liên thủ khẳng định sẽ ngược bọn họ than trời oán đất.
Hai người Diệp Hạo ngồi xuống, sau đó ánh sáng đèn chiếu lên hai thanh niên Tây Âu.
Hai thanh niên này góc cạnh rõ ràng, dáng vẻ thẳng thắn, cao hơn mét tám càng khiến bọn họ anh tuấn bất phàm.
- Monty.
Một trong hai thanh niên đang định nói chú ý đến nam sinh đi theo cùng Trương Lan.
- Monty.
Thanh niên này gọi một lần nữa.
Cậu đừng thế chứ, đường đường là một đại nam nhân lại đi nhìn chằm chằm một nữ sinh, hơi bất lịch sự quá rồi đó.
- Garen, tôi nghĩ mình yêu cmnr!
Thanh niên tên Monty nói khẽ.
- Đừng bảo với tôi cậu thích cô gái này nhé!
Garen chỉ Trương Lan.
- Đúng vậy!
- Người ta còn chưa đáp ứng cậu đâu.
- Tin tưởng tôi, cô nàng sẽ đáp ứng.
Monty nói xông, đi lên đài hội nghị ngắt một đóa hoa hồng, sau đó đi đến trước mặt Trương Lan dưới ánh mắt nghi hoặc của toàn trường.
- Từ trước đến giờ, tôi vẫn không tin vào tình yêu sét đánh, nhưng bắt đầu từ thời khắc tôi nhìn thấy em, tôi đã tin.
Monty nhìn Trương Lan nói khẽ.
- Làm bạn gái tôi được không?
Monty công khai tỏ tình khiến toàn hội trường đều giật mình.
Cho dù cao tầng Đại Học Trung Y cũng không ngờ sẽ phát sinh chuyện này.
Trương Lan nhìn Monty đang quỳ một chân trên mặt đất, tâm trạng rất nhanh khôi phục lại bình thường đáp.
- Tôi có người mình yêu rồi!
- Thì tính sao?
- Tôi sẽ không yêu người khác.
- Cảm giác ấy chỉ là thoáng qua mà thôi!
Monty nghiêm túc nhìn Trương Lan nói tiếp.
- Em có biết, trên Trái Đất có hơn 7 tỷ người, em và tôi có thể trong biển người này gặp nhau rất không dễ dàng.
- Chúng ta không nên cự tuyệt an bài cảy Thượng Đế, được không?
Trương Lan chần chờ một chút đưa rồi tay nhận lấy hoa hồng trong tay Monty, khiến cu cậu không khỏi nở nụ cười.
Nhưng nụ cười này rất nhanh ngừng lại.
Bởi vì Trương Lan cầm cành hoa hồng đi lên sân khẩu, sau đó đặt gốc hoa hổng trở về vị trí ban đầu của nó.
- Anh cảm thấy làm như vậy sẽ làm loạn tâm cảnh của tôi?
Trương Lan trầm giọng nói.
- Còn nữa, tôi không thích kiểu khoa trương lòe loẹt tỏ tình như thế này!
- Tôi không hiểu em đang nói cái gì?
Monty lắc đầu.
- Hhiểu hay không không quan trọng, việc hiện tại anh cần làm là trở về chỗ của mình đi.
Trương Lan chỉ vào vị trí cách đó không xa, nói.
- Vị tiểu thư mỹ lệ này, không bằng tôi và em đánh cược, thế nào?
Monty chần chờ một lát rồi đề nghị.
- Không hứng thú.
Ngoài dự đoán của hắn, Trương Lan từ chối rất trực tiếp.
- Monty, trở về tranh tài nhanh.
Garen nhìn thấy Monty đang xấu hổ ở xa đành hô to.
Monty nhìn Trương Lan thật sâu một cái rồi quay người trở lại vị trí ngồi của mình.
- Cô rất được hoan nghênh nha!
Diệp Hạo cười cười nói với Trương Lan.