Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 205

Mua Nguyên Thạch

- ----------------------------------------------------

Nghe bọn họ đấu giá, Diệp Hạo đã ý thức được giá cuối cùng Ngọc Thạch đang trên dưới 1300 vạn.

Khi Diệp Hạo chuẩn bị nói lão Sư Phó tiếp tục cắt, một giọng nói dễ nghe vang lên

- 1500 vạn.

Diệp Hạo có chút kinh ngạc nhìn qua một thiếu nữ cao quý sanh chảnh.

Cô nàng mắt ngọc mày ngài, đôi môi anh đào lộ ra nụ cười lạnh nhạt.

Chung Cực Toàn Năng Học Sinh Trailer

- Nếu cô tăng giá lên gấp 3 lần, có lẽ tôi sẽ đáp ứng.

Diệp Hạo cười cười nói.

- Anh dựa vào cái gì mà tự tin như thế?

- Không tự tin, tôi làm sao dám đến nơi này đổ thạch.

- Vậy đợi một lát, tôi sẽ lại đấu giá.

Dù Thiếu nữ này là COCC, giàu nứt đổ vách cũng sẽ không tùy tiện mà ném liền một lần mấy ngàn vạn.

- Lão Sư, hãy cắt dọc theo đường này.

Diệp Hạo nói, rồi lấy phấn vẽ một đường xuống.

Lão Sư kinh nghi bất định nhìn Diệp Hạo, nói

- Cậu muốn cắt như thế?

Bởi vì Diệp Hạo vẽ đường này có chút doạ người.

Nếu Ngọc Thạch được cắt như vậy, giá khối này ít nhất phải tăng gấp bốn, năm lần.

- Đúng thế.

Diệp Hạo đã nói vậy, lão Sư Phó cũng không do dự, lão bắt đầu cắt.

Qua khoảng hai giây, một vòng màu xanh biếc chiếu vào trong mắt hắn.

- Xuất hiện rồi.

Lão Sư Phó kinh hỉ hô to.

Thương Nhân bốn phía càng ảo não không thôi.

Nếu biết trước đã đập xuống 2000 vạn lấy khối Ngọc Thạch này a.

Lần này thì tốt rồi.

Không có 4000 ~ 5000 vạn, đừng suy nghĩ đến nó nữa.

Ánh mắt Lăng Vi trợn tròn kinh ngạc nhìn qua Diệp Hạo.

Thằng nhóc này là cao thủ a!

Nếu không phải cao thủ, làm sao hắn có thể dễ dàng nhìn ra Ngọc Thạch như vậy?

Thanh Điểu Ngọc Thạch những năm gần đây, bởi vì nguyên liệu thiếu hụt, nên dần dần bị đối thủ đuổi kịp, Thanh Điểu nếu không có bước tiến triển, chỉ sợ sẽ không bảo vệ được ngôi vị bá chủ của mình bao lâu nữa.

Đây cũng là lý do Lăng Vi tự mình đến đây mua sắm Nguyên Thạch.

Theo mặt nguyên liệu bị cắt dần ra, mặt Phỉ Thúy lục sắc hiện lên trước mặt mọi người.

- 3000 vạn.

- Lớn như vậy, không có 5000 vạn thì đừng nghĩ đến.

- 6000 vạn.

Lăng Vi hơi hơi suy nghĩ rồi ra giá.

- 6200 vạn.

- 6300 vạn.

Cái giá Lăng Vi ra rất nhanh đã bị đè xuống.

- 7000 vạn.

Lăng Vi lần nữa tăng lên 1000 vạn.

Không thể không nói Lăng Vi tăng giá cả làm rất nhiều người có ý từ bỏ.

- 7000 vạn, chỉ sợ không lời được bao nhiêu.

- Thôi được rồi.

- Cạnh tranh tiếp cũng không có kết quả tốt.

Thương Nhân còn lại đều từ bỏ.

Diệp Hạo chỉ khối Ngọc Thạch nói

- Khối Ngọc Thạch này của cô

- Chờ một lát, anh nếu còn có hai khối Nguyên Thạch, tôi sẽ tiếp tục mua thêm.

- Vậy cô em cần phải chuẩn bị kỹ đầy đủ tài chính đó!

- Chụy không thiếu tiền.

Diệp Hạo cười cười lấy ra hai khối nguyên thạch khác, cầm phấn vẽ lên đó mấy đường.

- Sư phó, dựa theo nét vẽ của tôi mà cắt.

Lão Sư nhẹ gật đầu.

Không có mảy may hồi hộp, hai khối nguyên liệu cao cấp của Diệp Hạo đều có Cao Ngọc Thạch.

Hai khối Ngọc Thạch đều bị Lăng Vi mua hết với giá cao hơn giá thị trường một thành.

Diệp Hạo thì thu được một trăm năm mươi triệu, nhưng trên mặt hắn lại không có bao nhiêu mừng rỡ.

- Hình như anh không cao hứng.

- Cái này có gì đáng giá cao hứng?

- Anh đã kiếm lời mười mấy lần rồi mà không vui à??

- Còn chưa đủ nhét kẽ răng.

- Anh có lòng tin vào thực lực đỗ thạch của bản thân không? Mua thạch lớn hơn chút đi.

- Đi Trần gia.

Đột nhiên, Diệp Hạo nghĩ đến trước đó ông chủ kia nói Trần gia có một nhà Nguyên Thạch rất lớn.

- Tiểu Lý, các cậu giao ba khối Ngọc Thạch này đến nơi ký thác.

Nơi ký thác là chính phủ thành lập chuyên môn xử ký Ngọc Thạch của Myanmar.

Chỉ cần ngươi giao Ngọc Thạch cho bọn họ, vấn đề an toàn không cần phải lo lắng.

Bọn họ sẽ phái chuyên gia đưa Ngọc Thạch đến địa phương ngươi yêu cầu.

Lăng Vi cùng Bảo Tiêu an bài một chút rồi cũng nhanh chóng đi theo Diệp Hạo.

- Như lời anh nói, tại Trần gia, nguyên liệu nhất định sẽ rất đặc biệt.

Lăng Vi nói khẽ.

- Thế nào?

- Tên này thích nhất làm hàng nhái, vàng thau lẫn lộn, càng thêm đáng giận là hắn rất thích hố người Trung Quốc.

- Y cũng là người Trung Quốc à?

- Đúng vậy.

- Khốn nạn thật.

Diệp Hạo hừ lạnh nói.

Không thể không nói cửa hàng Trần Gia nằm ở vị trí rất tốt.

Khi Diệp Hạo đến nơi, đã có hơn 10 vị du khách Đại Lục đang mua sắm Ngọc Thạch trong này.

Lúc này, Diệp Hạo phát động Thấu Thị Nhãn rồi quét mắt một vòng, trong lòng có hơi đắng đo.

- Lão Trần đâu.

Diệp Hạo tiến vào cửa hàng rồi hô lớn.

Rất nhanh, một trung niên râu cá trê mỉm cười đi ra chào.

- Không biết cậu coi trọng thứ gì?

- Tôi đang muốn sắm một nhóm Nguyên Thạch, các người buôn bán Nguyên Thạch sao?

- Có chứ, có chứ.

Lão Trần vội vàng trả lời, con cá lớn nha.

- Bất quá mọi loại Nguyên Thạch, tôi đều muốn lựa chọn một chút.

- Cái này tự nhiên.

Diệp Hạo qua qua lại lại dạo qua một vòng mới chọn

- Tôi muốn cái này, cái này, cái này nữa….

Diệp Hạo chỉ từng khối Ngọc Thạch, lão Trần gỡ niêm phong trên từng cái xuống

Sau khi gỡ hết niêm phong, Hiểu Minh bỏ chúng lên một cái xe đẩy.

Diệp Hạo dạo qua một vòng tuyển được 132 khối Ngọc Thạch.

Diệp Hạo mua sắm lớn như vậy đã kinh động đến sự chú ý của không ít du khách.

- Lão Trần, tổng cộng hết thảy bao nhiêu?

Trong lòng Lão đã sớm kích động, tim đập bịch bịch.

Bởi vì Diệp Hạo lựa chọn đại bộ phận Ngọc Thạch có giá trị không nhỏ a.

- Câu xem, tổng cộng là 232 triệu.

Lão Trần tính một chút rồi nói.

- Số lẻ xóa đi, cậu đưa cho tôi 230 triệu là được rồi.

- Khoan đã, tôi nghe nói trong tiệm các người còn có một khối Nguyên Thạch lớn nhất.

- Đúng vậy, cậu có hứng thú sao?

- Có.

- Follow me.

Ba người Diệp Hạo xuyên qua hai cái cửa đen, sau đó, lão Trần lấy chỉ vào một khối nguyên thạch rất lớn nằm trước mặt.

- Khối này nặng gần một tấn.

- Cậu thật biết nhìn hàng.

- Khối Nguyên Thạch này, tôi muốn.

Diệp Hạo đảo qua một vòng xung quanh khối nguyên thạch rồi nói.

- Cái gì?

Lão Trần trợn tròn mắt kinh ngạc.

Hắn không ngờ con cá Diệp Hạo này lại chơi lớn như vậy?

Khối Nguyên Thạch này có giá trị đến 3 trăm triệu nha.

- Cậu xác định?

- Tôi muốn lấy Khối Nguyên Thạch này làm Trấn Điếm Chi Bảo.

Diệp Hạo vừa nói đến đây, điện thoại đã vang lên.

Hắn lấy ra xem thấy Lãnh Tuyết gọi mình.

- Lãnh lão sư, cô có chuyện gì sao?

- Diệp Hạo.

Lãnh Tuyết đầu dây bên kia cả kinh thốt lên.

- Phát sinh chuyện gì hả?

- Em đang ở đâu đấy?

- Em đang mua sắm Ngọc Thạch ở Myanmar nè!

- Ông trời của tôi ơi.

Lãnh Tuyết nghe được Diệp Hạo còn ở bên kia, cười khổ nói.

- Thế nào?

Lãnh Tuyết nói chuyện của Mitsuno sơ lược qua một lần.

- Cô nói mười hai giờ?

- Đúng vậy.

- Mười hai giờ trưa hẳn có thể về đến được.

Diệp Hạo tính thời gian một chút rồi đáp.

- Em không nói đùa chứ.

- Em ngồi quân cơ trở về mà.

- Cái này cũng có khả năng

- Tốt, em cúp máy đây.

Sau khi Diệp Hạo tắt điện thoại, hắn nhìn lão Trần nói.

- Hiện tại chuyển khoản a.

- A….tốt…tốt…tốt.

Lão Trần hưng phấn đến nổi nói lắp.

Khi lão nhận được 530 triệu, những khối Ngọc Thạch này đều thuộc về Diệp Hạo.

- Lăng tiểu thư, Tôi còn có việc lập tức phải rời đi, những Nguyên Thạch này nhờ cô vận chuyển đến Tập Đoàn Ngọc Thạch của cô chế biến nhé.

Diệp Hạo nói với Lăng Vi.
Bình Luận (0)
Comment