Có Muốn Tái Chiến Không?
- ---------------------------------
Diệp Hạo thấy số dư còn lại hiển thị trên điện thoại bắt đầu biến động liền nhìn về phía Ko Mitsuru nói.
- Ông muốn làm thêm một ván nữa?
- Không sai.
Ko Mitsuru trả lời.
- Cũng được, bất quá lần này tiền cược là 10 ức (1 tỷ tệ).
Khóe miệng Diệp Hạo hơi nhếch lên, con mắt nheo lại thành 2 vầng trăng khuyết.
- Diệp Hạo, xem ra cậu chỉ là một thằng hèn? Cố ý đưa ra 1 tỷ này làm tiền đặt cược?
Ko Mitsuru biến sắc, lạnh lùng nói.
- Lần này tôi để ông Ngũ Tử.
Diệp Hạo cười lớn nói.
- Thế nào, có dám không?
Ván trước nhường Nhất Tử đã muốn nhục nhã lắm rồi, lần này nhưỡng Ngũ Tử chẳng khác nào vả thẳng vào mặt?
- Cậu mày dám làm nhục tôi?
Ánh mắt Ko Mitsuru đầy vẽ phẫn nộ nhìn Diệp Hạo.
Trong Cờ Vây Giới Tam Tử là một ngưỡng cửa.
Nếu vượt qua Tam Tử, cho dù Danh Thủ Quốc Gia cũng không dám đễ cho.
Trước kia ở Trung Quốc có một vị Danh Thủ Quốc Gia nhường Tứ Tử kết quả lại bị một tên nghiệp dư đánh bại.
Hiện tại Diệp Hạo muốn nhường Ko Mitsuru Ngũ Tử, chẳng khác nào hung hăng vả vào mặt hắn một cái?
- Những kẻ thất bại chỉ thích mượn lý do.
Diệp Hạo thương hại nhìn Ko Mitsuru.
- Nhưng mà ông cũng chỉ có thế thôi.
Câu nói này rất quen thuộc!
Ko Mitsuru rất nhanh hiểu được câu nói do bản thân hắn nói ra trước đó để làm nhục Khinh Y.
Diệp Hạo nay trả cho hắn nguyên văn câu hắn đã nói.
Sỉ nhục trần trụi.
Móng tay Ko Mitsuru lúc này đâm rách da thịt, nhìn Diệp Hạo đầy sát ý dữ tợn.
- Đừng ngu ngốc như thế, ánh mắt mãi mãi không thể nào giết người được đâu.
Trên màn hình TV, lời Diệp Hạo vừa nói xong làm mọi người đang theo dõi phải sửng sờ nhưng rất nhanh sau đó, tất cả kìm lòng không được mà cười lên ha hả.
Ai dám nghĩ đến Diệp Hạo trong tình huống nghiêm túc này lại nói ra một câu khôi hài đến thế.
- Diệp Hạo quá đáng yêu rồi.
- Lời nói sắc bén, quỷ biện, đa tài, Nhân Trung Chi Long.
- Nam nhân dạng này đã được chú định sẽ tỏa ra hào quang vạn trượng.
- Nếu có thể làm bạn gái anh ấy thì tốt biết mấy.
Ko Mitsuru như tỉnh lại từ trong mộng.
Hắn xuất thân từ một danh môn ở J Quốc.
Bởi vậy trong trường hợp này, hắn tuyệt đối không được nói ra lời thô lỗ.
Đối mặt với lời nhục mạ của Diệp Hạo, Ko Mitsuru nhất thời không biết phản bác lại như thế nào.
- Thế giờ chiến hay không chiến? Lằng nhằng nữa tôi về nhà à.
Diệp Hạo xoa xoa đôi bản tay nói.
- Đừng làm ảnh hưởng đến thời gian của tôi.
- Chiến! Tại sao không chứ?
Ko Mitsuru nhìn chằm chằm Diệp Hạo, nghiến răng nghiến lợi đáp lời.
- Cậu đã ngông như thế, hôm nay tôi sẽ chơi chết cậu, tôi sẽ cho cậu hiể rõ, ngông cuồng sẽ trả cái giá rất đắt.
- Trước khi vào ván, tôi thấy ông nên thỉnh giáo với ông già nhà ông một chút thì tốt hơn đấy.
Diệp Hạo nhếch miệng nhắc nhở.
- Nếu lỡ thua mà ông không có tiền, chẳng lẽ tôi phải qua J Quốc đòi nợ?
- Gia tộc Mitsuru lúc nào lại túng thiếu tới mức như vậy?
- Bớt nói nhảm dùm đi.
Ko Mitsuru còn định nói thêm cái gì thì điện thoại vang lên.
- Ko Mitsuru, lần này con chắc chắn không.
- Lần này con nắm chắc cho thằng đó chết.
Ko Mitsuru trầm giọng nói.
Hắn tin tưởng, lấy tài nghệ bản thân cũng không thể xử lý được tên nghiệp dư trong tình huống nhường Ngũ Tử, chẳng lẽ kỳ nghệ bản thân hắn và Diệp Hạo cách biệt cùng trời cuối đất như vậy sao?
- Nếu đã như vậy, để ta đi kiếm tài chính.
- Làm phiền phụ thân rồi.
- Ko Mitsuru, có mấy lời ta cần phải nói rõ, trận này mà con còn thua, gia tộc Ko Mitsuru chúng ta sẽ lập tức táng gia bại sản.
- Phụ thân yên tâm.
Ko Mitsuru lấy ngữ khí ngưng trọng đáp lời.
Cúp điện thoại, Ko Mitsuru nhìn Diệp Hạo.
- Phụ thân tôi đang kiếm đủ tài chính.
- Vậy chờ đến khi nhà ông kiếm đủ tiền đi rồi tính.
- Được thôi.
Ko Mitsuru nhẹ gật đầu.
Hắn lúc này cũng cần phải có thời gian để điều chỉnh lại tâm trạng mình.
Chiến bại ba trận liên tiếp đã để lại một bóng ma tâm lý trong lòng hắn, hiện tại Ko Mitsuru muốn đè ép bóng ma tâm lý xuống, nếu không sẽ có quá nhiều lo lắng khi đối đầu với Diệp Hạo.
Mà trong quá trình chờ đợi, Diệp Hạo tùy ý ngồi kế bên Khinh Y.
Khinh y vội vàng rót một chén trà nóng qua cho hắn.
Diệp Hạo nâng ly trà lên nhấp môi một chút, ánh mắt sáng lên.
- Trà ngon.
- Vân Nam Bách Niên Phổ Nhị mà không ngon sao được.
Khinh Y nói khẽ.
- Còn được nước suối chế biến á.
- Trà này rất ngon, uống vào mang lại cảm giác nhẹ nhàng khoan khái.
Diệp Hạo lại uống thêm một hớp nói.
- Nếu cậu thích, tôi sẽ đưa cho cậu một hộp.
Khinh Y nhìn Diệp Hạo nói.
- Tôi không đoạt đồ yêu thích của người khác.
Diệp Hạo cười cười lắc đầu.
- Những cái này rất trân quý đối với cô mà.
- Sao cậu biết được?
Khinh Y lộ vẻ kinh ngạc hỏi.
- Trình độ trà đạo của cô lô hỏa thuần thanh, nếu không phải một người yêu thích trà đạo và những giá trị nghệ thuật, làm sao có thể làm ra được một ly trà như vậy?
Diệp Hạo cười như không cười nhìn Khinh Y nói.
- Cậu cũng thích trà đạo sao?
Khinh Y nghe được lời Diệp Hạo liền nghĩ đến cái gì.
- Một chút thôi.
Diệp Hạo cười đáp.
- Có thể chỉ giáo một chút cho tôi được không?
Khinh Y vội vàng hỏi lại.
- Không được rồi.
Diệp Hạo lắc đầu cự tuyệt.
- Tại sao?
Khinh Y nghi ngờ hỏi lại.
- Pha trà cần phải có tán uất khí, khu thụy khí, dưỡng sinh khí, trừ bệnh khí, mới được gọi là pha trà.
Diệp Hạo chậm rãi cất tiếng nói.
- Mà muốn có được điều đó thì phải đốt hương trai giới ba ngày.
Khinh Y không khỏi trừng lớn hai mắt.
- Cái này cũng là thật hả?
- Thật chứ.
Diệp Hạo cười nói.
- Đây là truyền thuyết về Trà Đạo.
Bùi Hạo tựa hồ nghĩ tới cái gì.
- Bất quá những điều này đã sớm thất truyền, cậu cậu làm sao biết được?
Diệp Hạo mỉm cười không nói.
Phải biết phóng viên cả nước đang tập trung mọi sự chú ý lên người Diệp Hạo. Bởi vậy mỗi nhất cử nhất động của hắn đều được trực tiếp phát sóng ra ngoài.
- Trà Đạo sao?
- Thần kỳ như vậy à?
- Các người thấy Diệp Hạo nói đùa bao giờ chưa?
- Tôi chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi thôi.
- Nhường Ngũ Tữ, hành vi bực này các người đã từng thấy qua chưa?
- Cho dù Thiên Tài cờ vây cũng không dám nhường Ngũ Tử đâu a.
- Rất muốn kiến thức một chút.
- ĐCM chứ, ai có thể nói cho tôi biết trên đời này còn cái gì hắn không biết không?
- Võ thuật, y học, thể dục, tính nhẩm, cờ vậy, hiện tại còn thêm cả trà đạo? Còn chừa đường cho người khác sống không vậy.
Khinh Y nhìn Diệp Hạo, trong mắt tràn ngập tò mò.
- Không biết tôi có thể kiến thức một phen không?
- Nói sau di.
Đối mặt với thỉnh cầu của Khinh Y, Diệp Hạo cũng chỉ đáp ứng cho qua, điều này khiến cho rất nhiều nam sinh đấm ngực dậm chân.
- Tên Diệp Hạo này có phải ngu hay không?
- Khinh Y như thế nào cũng là một đại mỹ nữ a.
- Diệp Hạo cự tuyệt Khinh Y chứng tỏ cậu ta không phải dạng người tham sắc.
- Nam thần trong truyền thuyết đây sao?
- Khinh Y xinh đẹp như nữ thần mà Diệp Hạo còn không thèm ngó ngàng tới, chắc cả đời này của tôi không được anh ấy nhìn trúng rôig.
Ước chừng qua nửa khắc sau, điện thoại Ko Mitsuru vang lên, hắn giương điện thoại về phía Diệp Hạo.
- 1 tỷ đã được chuyển vào tài khoản.
- Vậy thì tới đi.
Diệp Hạo thờ ơ đi đến bàn cờ.
Ko Mitsuru ngồi đối diện với Diệp Hạo mà trái tim trong lòng hắn cũng đang phanh phanh nhảy lên.
Hắn biết bản thân bây giờ đang rất khẩn trương.
Đáng chết!
Trong lòng Ko Mitsuru thầm mắng bản thân một cái.
Giận mắng bản thân vô dụng.
Đối diện với Diệp Hạo mà bản thân chưa chiến đã sợ.
Bại ba lần liên tục ít nhiều gì cũng để lại một bóng ma tâm lý trong lòng hắn.