Về Nhà
- ---------------------------------
- Tôi mang theo Trương Lan có chút chuyện.
Diệp Hạo nói ngay vào điểm chính.
- Trương Lan?
Lúc này, trong đầu Trương Sơ xuất hiện thân ảnhTrương Lan
- Có cần tôi hỗ trợ gì không?
- Không cần.
Diệp Hạo nói tiếp
- Năm sau, nếu ông có thời gian hãy đến Giang Nam một chuyến.Tôi đã hoàn thiện công pháp rồi.
- Tôi lúc nào cũng rãnh cả.
Trương Sơ vội vàng nói ra.
Công Pháp quan hệ trực tiếp đến chiến lực, dù có chuyện gì xảy ra, Trương Sơ cũng phải lấy cho bằng được.
Nếu lấy không được thì vẫn được Diệp Hạo ban thưởng.
Cái này có thể bằng bản thân khổ tu 10 năm hoặc nhiều hơn thế đó nữa.
- Được, vậy đến lúc đó tôi sẽ liên hệ.
Diệp Hạo và Trương Sơ hàn huyên vài ba câu rồi cúp điện thoại.
Khi Trương Lan tới, ánh mắt cô nàng lộ ra vẻ nghi ngờ.
Bởi vì, Trương Lan nhìn thấy ba cô nàng xinh đẹp đang ngồi trong xe, nhất là cô nàng xinh đẹp ngồi kế bên ghé tài xế.
Mà ba cô nàng này, cô nào cũng đẹp gái kute hơn mình.
- Để tôi giới thiệu một chút, đây là bạn học của tôi, Trương Lan.
Diệp Hạo nhìn Thanh Thanh ba nữ, nói ra.
- Trương Lan, đây là bạn bè của tôi Thanh Thanh, Mặc Mặc, Đường Đường.
Diệp Hạo giới thiệu cho Trương Lan.
- Các cô thật xinh đẹp.
Trương Lan khen thật lòng.
- Cô cũng rất xinh đẹp mà.
Mặc Mặc thản nhiên, cười đáp.
Thanh Thanh cao ngạo, Đường Đường quỷ quái, Mặc Mặc thì biết giao tiếp, giả bộ làm người hiền lành.
- Đi.
Diệp Hạo nói rồi khởi động xe.
Trên xe, Thanh Thanh rất ít nói chuyện.
Chủ yếu là Trương Lan và Mặc Mặc, Đường Đường nói chuyện phiếm với nhau.
Trương Lan nói bóng nói gió cũng điều tra được ba nữ cũng không phải bạn bè của Diệp Hạo đơn giản như như bè ngoài.
Nhưng ba nữ có quan hệ với Diệp Hạo thế nào, Trương Lan lại không rõ ràng.
Kỳ thật, lấy tu vi Diệp Hạo hoàn toàn có thể ngự kiếm mà đi, nhưng hắn muốn hòa nhập vào cuộc sống hồng trần nhiều hơn, nên Ngự Kiếm Phi Hành còn có ý nghĩa gì.
- Trương Lan, nhà cô ở đâu?
Sau khi đến Giang Nam, Diệp Hạo lập tức hỏi.
- Nam Uyển Minh Châu.
Trương Lan đáp khẽ.
Diệp Hạo biết rõ Nam Uyển Minh Châu, tiểu khu này cũng xem như một khu vực tốt ở Giang Nam, nhưng so với khu Tử Vân Biệt Thự thì còn kém xa lắm.
Không qua bao lâu, Diệp Hạo đưa Trương Lan đến Nam Uyển Minh Châu.
Trương Lan rất muốn mở miệng mời Diệp Hạo vào nhà chơi, nhưng Diệp Hạo chỉ giúp cô xách hành lý xuống
- Tôi không vào đâu.
- Ừ.
Trương Lan gật đầu nói
- Ngày mai, tôi sẽ qua gặp cô chú.
- Sặcccc —— được ——.
Diệp Hạo nhẹ gật đầu.
Trương Lan thấy Diệp Hạo không từ chối, trên mặt lại lộ ra một nụ cười, trong miệng hát vài ba câu rồi nhí nhảnh xách hành lý vô nhà.
Diệp Hạo vừa trở lại trong xe, Thanh Thanh lại lườm hắn một cái, nói
- Nên ngừng không ngừng, tất thụ kỳ loạn(1).
(1): Nên ngừng không ngừng, chắc chắn sẽ gặp loạn.
Diệp Hạo yên lặng.
Giây lát sau, Diệp Hạo chạy xe về nhà.
Đường Đường trừng Thanh Thanh một cái, nói
- Thanh Thanh, chị nhiều chuyện quá đi.
- Em nói cái gì?
Thanh Thanh lông mi cong lên, hơi giận nói.
- Em nói chị nhiều chuyện chứ gì, hì hì.
Đường Đường ôm Mặc Mặc, nói
- Mặc Mặc, nếu Thanh Thanh động thủ, em có giúp chị không?
- Nếu hai ta liên thủ, cũng không phải đối thủ của Thanh Thanh.
Mặc Mặc bất đắc dĩ, nói ra.
- Cái này —— cái này ——.
Đường Đường nhìn Thanh Thanh, rồi lập tức tươi cười nói
- Chị cực kỳ xinh đẹp, tức giận sẽ rất xấu đó nha.
Thanh Thanh không nói nữa, nàng nhìn Đường Đường một chút rồi nhắm mắt dưỡng thần.
Diệp Hạo lái xe còn chưa đến nhà đã nghe được tiếng chó sủa. Sau đó, một đầu Thổ Cẩu lắc lắc cái đuôi chạy tới bên cạnh hắn.
Lúc này,Thanh Thanh mở hai mắt ra.
Khi nàng thấy rõ Thổ Cẩu kia, trên người hiện lên sát khí mạnh mẽ.
Nhị Cẩu Tử không khỏi rùng mình một chút, rồi nó trực tiếp quay đầu chạy đi.
- Nhị Cẩu Tử, mày chạy đi đâu?
Diệp Hạo thản nhiên nói.
Nhị Cẩu Tử nghe được tiếng Diệp Hạo mới dừng chân lại, nói
- Chủ Nhân, ba nữ nhân bên cạnh ngài đều là Yêu Quái.
- Mày nói ai là yêu quái?
Đường Đường mở cửa xe đuổi tới, Nhị Cẩu Tử vừa muốn chạy trốn đã bị Đường Đường kéo cái đuôi lại. Theo bản năng, nó táp tới cổ tay Đường Đường, nhưng Đường Đường sớm có chuẩn bị, bàn tay tinh tế cắt lỗ mũi nó.
Nhị Cẩu Tử kêu rên một tiếng rồi cắm mặt xuống đất ngất xỉu.
Diệp Hạo trừng Đường Đường một cái, nói
- Nhị Cẩu Tử là chó coi nhà đó.
- Thì ra là vậy.
Đường Đường bừng tỉnh đại ngộ, nói
- Lần sau, em sẽ nhẹ tay hơn.
Diệp Hạo lắc lắc đầu, nói
- Còn không mau lên xe.
Đường Đường chạy tới, rồi ngoan ngoãn ngồi vào trong xe.
- Nhị Cẩu Tử, nếu mày còn giả bộ nữa, có tin tối nay tao làm thịt chó mắm tôm không?
Diệp Hạo lái xe ngang qua Nhị Cẩu Tử, thản nhiên nói.
Nghe vậy, Nhị Cẩu Tử không khỏi run rẫy một cái.
Hiện tại, Nhị Cẩu Tử tốt xấu cũng có tu vi Luyện Hồn tầng một, một kích tiện tay của Đường Đường sao có thể đánh xỉu nó được?
- Quả nhiên, không có cái gì có thể qua mắt được chủ nhân.
Nhị Cẩu Tử vội vàng đứng lên, thí điên thí dại chạy theo chiếc xe.
Đến trước cổng biệt thự, Diệp Hạo đã thấy cha mẹ cùng bà cô đang chờ ở cửa ra vào.
Diệp Hạo đậu xe trước cửa rồi đi vào.
Quách Tú đang muốn nói gì với Diệp Hạo, ánh mắt bà ta lại nhìn về phía sau hắn thì thấy ba cô nàng từ trong xe đi ra.
Ba nữ thanh thuần xinh đẹp hơn các nữ thần trong phim ảnh mấy phần.
- Diệp Hạo ——.
- Mẹ, các nàng là bạn của con.
Diệp Hạo hăng hái giới thiệu Thanh Thanh, Mặc Mặc, Đường Đường ba nữ.
Trong tay ba nữ đều mang theo quà cáp lớn có nhỏ có.
- Chúng con chào dì.
Ba nữ cung kính hô.
Quách Tú nhìn ba mỹ nữ trước mắt, tay chân lại trở nên luống cuống.
Lúc này, Diệp Chí Quốc tiếp lời
- Bên ngoài gió lớn, vào nhà rồi nói sau.
Sau khi vào phòng khách, Quách Tú lại nói.
- Thanh Thanh các con ngồi đi, cứ tự nhiên như nhà mình, để dì đi pha trà cho các con.
- Dì ơi, để con làm cho.
Mặc Mặc đứng lên, nói.
- Không cần, không cần.
Quách Tú vội vàng nói ra.
Mặc Mặc lại khăng khăng theo Quách Tú xuống bếp.
Diệp Chí Quốc há mồm muốn hỏi chuyện Đường Phiên Phiên, nhưng khi nhìn thấy Đường Đường cùng Mặc Mặc, Diệp Chí Quốc lại nuốt lời chuẩn bị nói ra trở về.
Diệp Chí Quốc thấy rõ ràng.
Ánh mắt ba nữ nóng bỏng, khao khát nhìn Diệp Hạo, hận không thể trực tiếp bắt hắn làm tù binh
Bởi vậy, Diệp Chí Quốc không hề tin ‘’chúng con chỉ là bạn’’ trong miệng Diệp Hạo.
Gạt ai vậy?
Lúc này, Nhị Cẩu Tử lắc lắc đuôi chạy đến.
- Diệp Hạo, sao cha cảm thấy Nhị Cẩu Tử có thể hiểu tiếng người?
Diệp Chí Quốc chỉ Nhị Cẩu Tử nói.
- Nó vốn có thể hiểu tiếng người mà.
Diệp Hạo cười nói ra
- Nó không có gây phiền phức cho mọi người chứ?
- Không có, không có, cha chưa bao giờ gặp qua con chó thông minh như vậy.
Diệp Chí Quốc lắc lắc đầu.
- Ba ba, gian phòng dọn dẹp xong chưa?
- Đã sớm dọn dẹp rồi.
- Trong nhà có sáu cái phòng ngủ, vừa vặn ba người các cô mỗi người một phòng.
Diệp Hạo nhìn Thanh Thanh nói.