Quyên Tặng
- ---------------------------------
Diệp Chí Quốc trầm mặc không nói.
Quách Tú muốn ngăn cản nhưng trước mặt Đường Phiên Phiên cũng không tiện nói thêm.
Dù sao Quách Tú còn muốn quan tâm đến hình tượng mẹ vợ a.
Diệp Đống Chi đứng bên người Hàn Phong không ngừng rùng mình, Diệp Chí Quốc trầm mặc một hồi rồi thở dài một hơi.
- Vào đi.
Trên mặt Diệp Đống Chi lộ thần sắc kích động, chợt Diệp Chí Dân cùng Hứa Văn Mẫn đỡ ông đi đến trước mặt Diệp Chí Quốc.
Ba!
Diệp Chí Quốc giật mình.
Kì thật giờ khắc này người ngơ ngẩn đâu chỉ riêng Diệp Chí Quốc.
Ngay cả Diệp Hạo cũng không nghĩ rằng Diệp Đống Chi lại tự tát mình như vậy.
- Cái tát này là cha không làm tròn trách nhiệm của một người cha.
Diệp Đống Chi nói đến đây lại tát bản thân một cái nữa.
- Cái tát này là cha không làm tròn trách nhiệm của một người ông.
Ngay lúc Diệp Đống Chi chuẩn bị lại tát thêm một cái thì Diệp Chí Quốc ngăn cản.
- Chuyện quá khứ thì cứ để cho nó trôi qua đi.
- Chí Quốc…
Diệp Đống Chi hi vọng nhìn Diệp Chí Quốc nói.
- Con tha thứ cho cha sao?
- Tôi…
Diệp Chí Quốc há to miệng, hai từ tha thứ vẫn không thể nói ra lời.
- Tất cả đứng ngoài sân làm gì, vào đi, mọi người vào trong phòng ngồi đi.
Diệp Minh Nhạn đi lên giải phóng bầu không khí nặng nề, hòa nhã nói khẽ.
- Đi thôi.
Diệp Chí Quốc trầm trầm nói.
Sau khi đến phòng khách Diệp Chí Dân nhìn bốn phía một cái rồi kinh ngạc thốt lên.
- Chú hai, em sửa nhà chắc bỏ ra không ít tiền nhỉ.
- Hơn 100 vạn thôi.
Diệp Chí Quốc trả lời.
Trong mắt Hứa Văn Mẫn lộ ra tia ghen ghét.
Diệp Chí Dân là một lãnh đạo nhỏ của cục Công Thương, tăng thêm tiền thưởng cũng có 20~30 vạn, nhưng còn chưa đủ tư cách để mua biệt thự ở đây, càng không cần phải nói chỉ sửa sang cũng tốn hơn 100 vạn.
Lúc này hai mắt Diệp Chí Mậu như lửa nóng nhìn bốn người Thanh Thanh, Mặc Mặc, Đường Đường, Đường Phiên Phiên.
Diệp Chí Mậu học ở đại học Ma Đô.
Đại học Ma Đô, một trong các đại học trọng điểm.
Nhưng toàn bộ nữ sinh đại học Ma Đô cũng không có ai đẹp bằng bốn cô gái trước mắt.
Rất nhanh Diệp Chính Mậu đã nhận ra Đường Phiên Phiên.
Hoa hậu giảng đường đại học Trung Y – Đường Phiên Phiên, Chính Mậu hắn vẫn còn nhớ.
- Cô là Đường Phiên Phiên đúng không?
Diệp Chính Mậu nhìn Đường Phiên Phiên hỏi.
- Đúng vậy.
Đường Phiên Phiên đã sớm chú ý tới bầu không khí khác lạ này nên thái độ cô có hơi lãnh đạm.
- Cô tại sao lại ở đây?
- Phiên Phiên là bạn gái của tôi.
Lúc này Diệp Hạo trả lời.
Trong mắt Diệp Chính Mậu toát ra một tia tiếc hận, nhưng hắn lại chú ý tới ba người Thanh Thanh.
- Ba cô là…
- Họ đều là bạn của tôi.
Diệp Hạo tiếp tục nói.
- Cũng là học sinh của đại học Trung Y hả?
Diệp Chính Mậu nhìn ba người Thanh Thanh cười nói.
- Chào các cô, tôi tên Diệp Chính Mậu, cao tài sinh của đại học Ma Đô.
Khiến Diệp Chính Mâu xấu hổ chính là vô luận Thanh Thanh, Đường Đường hay Mặc Mặc đều không hề nhìn qua bản thân hắn một cái.
Ba cô xác định thân phận rất rõ ràng.
Về điểm ấy cho dù Đường Đường tinh nghịch cũng hiểu rõ.
Diệp Hạo rõ ràng không ưa Diệp Chính Mậu, mà hiện tại Diệp Chính Mậu đang ngấp nghé các cô, bởi vậy sắc mặt các cô làm sao có thể vui vẻ hòa nhã được.
Hứa Văn Mẫn thấy con trai của mình xấu hổ thì cười hài hòa nói.
- Chính Mâu là anh họ Diệp Hạo, tuổi của các cháu cũng không cách biệt lắm, rảnh rỗi thì giao lưu trò chuyện với nhau.
Kì thật Hứa Văn Mẫn vô cùng kinh ngạc.
Trước đó Hứa Văn Mẫn đã gặp Đường Phiên Phiên một lần.
Mà lần kia Hứa Văn Mẫn đã kinh động như gặp được Tiên nhân.
Điều bà không nghĩ tới là bên người Diệp Hạo lại xuất hiện thêm ba vị mĩ nữ nữa.
- Chúng tôi không nói chuyện với người lạ.
Thanh Thanh bình tĩnh nói ra lời.
Đây rõ ràng đang đánh thẳng mặt nha.
Hết lần này đến lần khác, Hứa Văn Mẫn cũng không còn cách nào khác.
- Diệp Hạo, ta đã xem tin tức cháu và Ko Mitsuru đáng cờ thắng được 1 tỷ mốt, điều này thật chứ?
Diệp Chí Dân lúc này lên tiếng hỏi.
- Thật.
Diệp Hạo gật đầu.
- Số tiền đấy cháu định xử lý thế nào?
Diệp Chí Dân tiếp tục hỏi.
- Quyên góp hết.
Câu trả lời của Diệp Hạo khiến một nhà Diệp Chí Dân ngẩn người.
- Cháu không phải đang nói đùa chứ?
Hứa Văn Mẫn vội vàng hỏi lại.
- Chuyện như vậy đâu thể nói đùa được?
Diệp Hạo lườm Hứa Văn Mẫn một cái nói.
- Tôi cũng đã liên lạc với hiệu trưởng Tam Trung, chuẩn bị hàng năm viện trợ tam trung 3000 vạn, trong đó 2000 vạn dùng để miễn giảm học phí cho học sinh, 1000 vạn phụ cấp tiền lương cho các giáo viên trường học…
- Cháu đang lãng phí tiền a.
Hứa Văn Mẫn vội vàng chen vào.
- Thật vậy sao?
Diệp Hạo cười ha hả hỏi lại.
- Nếu cháu có tiền, sao không giúp đỡ họ hàng thân thích mà đi giúp đỡ những học sinh kia chứ?
Hứa Văn Mẫn nghiêm túc nói.
- Tùng Phi không phải một ví dụ sao, hắn tài trợ cho hơn một trăm học sinh, thế nhưng đến lúc bệnh tình nguy kịch lại chả có một học sinh được hắn giúp đỡ đến thăm hắn cả.
- Cái này thì có liên quan gì với việc tôi giúp đỡ trường học?
Diệp Hạo cười ha hả nói.
- Năm đó nhà tôi nghèo rớt mồng tơi phải mắc nợ nhiều nơi, nhà mấy người hở miệng là nói nói duỗi tay viện trợ người thân thích, hừ, không phải bạn bè trong miệng của mấy người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi cho chúng tôi tiền đâu mà do hiệu trưởng Tam Trung đã cho nhà tôi 5 vạn đó.
Thần sắc Hứa Văn Mẫn trở nên lúng túng.
Đường Phiên Phiên mơ hồ đã hiểu ra.
- Còn nữa, tiền tôi tự kiếm được, tôi muốn dùng thế nào là quyền của tôi!
Thanh âm Diệp Hạo hơi lạnh xuống.
- Ta không có ý này.
Hứa Văn Mẫn thấy Diệp Hạo chĩa đầu ngọn giáo vào bản thân, vội nói.
Tình cảnh trở nên càng xấu hổ hổ.
Ngay lúc này, Diệp Hạo lại đột ngột đứng lên, rồi đi đẩy phòng khách ra.
Mọi người nghi ngờ nhưng cũng đi theo Diệp Hạo ra ngoài, lúc này đã thấy một đội xe xa hoa.
- Một chiếc Lincoln phiên bản dài, ba chiếc Huyễn ảnh xa hoa, bốn chiếc Rolls-Royce.
Thời điểm Diệp Chính Mậu nhìn thấy dàn xe này thì kinh ngạc trợn mắt há mồm.
Có thể nói, cho dù dân nhà giàu trong nước cũng không có dàn xe kiểu này.
Sau khi đội xe dừng lại, một cô gái cao gầy dưới sự bảo vệ của hai bảo tiêu mặc đồ đen đi xuống.
Cô gái này ăn mặc cực kì xa hoa.
Toàn thân đều lộ ra khí chất ưu nhã.
- Hai người mang lễ vật mà tôi chuẩn bị ra.
Nữ tử này nhìn hai bảo tiêu bên cạnh nói.
- Tiểu thư, nhiệm vụ của chúng tôi là bảo vệ người an toàn.
Một bảo tiêu trầm giọng nói.
- Có hắn ở đây thì ai có thể làm tổn thương được tôi?
Nữ tử nhẹ nhàng cười nói.
- Được rồi, cứ dựa vào những điều tôi nói mà làm.
Hai bảo tiêu liếc nhau rồi quyết định nghe theo mệnh lệnh.
Nữ tử giẫm lên chiếc giày cao gót tinh tế, giống như một thiên nga trắng ưu nhã, lúc cô nhìn thấy Diệp Hạo, trên khuôn mặt lộ ra ý cười ngọt ngào.
- Tôi không mời mà tới, cậu có trách tôi không?
- Đến thì cũng đã đến rồi, bây giờ lại nói như vậy có dối trá quá không?
Diệp Hạo nhìn thiếu nữ, cười nói.
- Nhưng thật sự, chúng ta cũng đã rất lâu không gặp mặt nhau rồi nhỉ?
- Cậu còn biết chúng ta đã lâu không gặp sao?
Thiếu nữ hừ lạnh nói.
- Lúc ăn tết cũng không gọi điện cho tôi mà.