Uy Hiếp
- ---------------------------------
Một con cá nặng khoảng mấy trăm cân chậm rãi bơi về phía Đường Phiên Phiên.
- Ngư yêu.
Đường Phiên Phiên trầm giọng nói.
- Không ngờ Giang Nam lại xuất hiện Ngư yêu.
Diệp Hạo nói xong, thần niệm hóa đao đánh đến thức hải Ngư yêu này, nó lập tức kêu thảm lên một tiếng chết ngay tại chỗ. Nháy mắt khi ngư yêu vừa chết, hai cây rong nhanh chóng cuốn lấy ngư yêu xuống, mai táng dưới đáy sông.
- Chuyện này chỉ sợ che giấu không được bao lâu.
Đường Phiên Phiên nhìn Diệp Hạo nói.
- Loại chuyện này một khi giấu không được nữa sẽ toàn bộ hệ thống xã hội phát sinh thay đổi.
Diệp Hạo khẽ thở dài:
- Đến lúc đó không biết còn xảy ra chuyện lớn gì nữa đây?
- Đúng vậy.
Đường Phiên Phiên cũng lo lắng không kém.
- Cũng may anh và em cũng có năng lực đối phó được.
Hắn an ủi một câu.
Lấy tu vi của hắn bây giờ, cho dù trong Tu Đạo Giới cũng không phải kẻ yếu.
- Trong con sông này còn ngư yêu khác không?
Đường Phiên Phiên hỏi.
- Không có.
Diệp Hạo lắc đầu:
- Anh đã dùng thần niệm kiểm tra một vòng, sau này anh sẽ quay lại kiểm tra cẩn thận thêm lần nữa.
- Qua một thời gian nữa, em đã có thể chia sẽ công việc với anh rồi.
Đường Phiên Phiên nói.
- Ừm, đến lúc đó phân thân của em cũng có thể đóng giữ ở ba huyện.
Diệp Hạo dìu Đường Phiên Phiên đứng lên.
Không cần tuần tra một đô thị lớn như Ma Đô, chỉ cần một cái huyện thì vẫn được a.
- Vâng.
Đường Phiên Phiên nhẹ gật đầu.
Chuyện này xảy ra làm hai người không còn hứng thú ngắm cảnh nữa.
Hai người trở về nhà, thấy Diệp Chí Quốc đang hút thuốc trong phòng khách.
- Có chuyện gì vậy cha?
Diệp Hạo thấy Đường Chí Quốc nhăn mày, hỏi.
- Năm trước có không ít công trình đã ký kết với công ty nhưng bây giờ cha đến để hoàn thành hợp đồng thì những ông chủ kia lại lần lượt trở mặt.
Ông cười khổ nói.
- Tất cả đều trở mặt.
Diệp Hạo nghi ngờ hỏi.
- Ừm.
- Rõ ràng có người cố ý làm mà..
Diệp Hạo ý thức được chuyện này.
- Cha nghe nói trong thành phố xuất hiện một vị đạo lão, nhưng cha không biết đã đắc tội vị này lúc nào.
Diệp Chí Quốc bất đắc dĩ thở dài.
Nhưng không phải ông cái gì cũng không làm, ông đã thông qua quan hệ của mình cuối cùng cũng biết được một số tin tức.
- Con nhớ ba năm nữa Chính Phủ sẽ công khai đấu thầu Quản Trường Nhân Dân mà?
- Ừm, đúng vậy.
- Cha không đi chuẩn bị sao?
- Quảng Trường Nhân Dân có quy hoạch tài chính ít nhất một tỷ, công ty của cha con không có thực lực này.
Ông vẫn tữ hiểu lấy mình nói.
- Cha à. Hai ngày này người chuẩn bị sách thiết kế đi, còn về phần sau đó cứ giao cho con là được.
Diệp Hạo mỉm cười nói.
- Con có thể đoạt được công trình này hả?
Diệp Chỉ Quốc giật mình thốt lên.
- Con đã lúc nào nói đùa với cha chưa?
Diệp Hạo nói xong đi lên lầu hai.
Ông nhìn con trai rời đi, trong mắt lộ vẻ kích động.
Nếu có thể nắm được công trình này, công ty ông sẽ trở thành một tồn tại hết sức quan trọng tại Giang Nam, đến lúc đó có khi bản thân còn có thể đại biểu cho nhân dân toàn quốc nữa?
Nghĩ tới đây, Diệp Chí Quốc vội vàng lái xe đến công ty.
Trong nữa tháng, tu vi Diệp Hạo cũng đã tăng đến Thông Thiên Cảnh trung kỳ, hắn có thể tăng lên nhanh như vậy cũng do trước đo tích lũy đầy đủ, nhưng bây giờ muốn tăng lên Thông Thiên hậu kỳ cần một đoạn thời gian nữa.
Diệp Hạo cũng không nóng vội mà không ngừng thôi diễn Phân Thân Quyết.
Hắn không muốn khi mình đến Kim Đan Cảnh mà Phân Thân không tiến bộ chút nào.
Nhưng thôi diễn Phân Thân Quyết nào có dễ dàng như vậy?
Nếu không, Hắc Long Tộc đã sớm thôi diễn ra rồi.
Diệp Hạo trở lại phòng ngủ, sau đó nói với Đường Phiên Phiên:
- Bầy giờ anh muốn thôi diễn Phân Thân Quyết.
- Em hộ pháp giúp anh.
Cô nghiêm túc nói.
Diệp Hạo nhẹ gật đầu lấy Ngộ Đạo Nguyên Thạch ra, sau đó dùng thần niệm tiếp xúc với Nguyên Thạch, trong nháy mắt hắn đã thấy mình tiếp xúc với Đại Đạo.
Trong lúc hắn đang rong ruổi trong hải dương Đại Đạo, Diệp Hạo dần dần nắm được con đường tiếp theo của Phân Thân Quyết.
Đến khi hắn thôi diễn đến cảnh giới kế tiếp mới mở hai mắt ra.
Không phải Diệp Hạo không có khả năng thôi diễn một cảnh giới tiếp đến nữa mà nếu tiếp tục thôi diễn sẽ hao phí tài nguyên quá nhiều. Bản thân bây giờ cũng không cần đến cảnh giới kia, nên hắn quyết đinh đưa phần cơ duyên này cho chúng nữ Đường Phiên Phiên.
- Phiên Phiên, em tới đi.
Hắn đưa Ngộ Đạo Nguyên Thạch cho Đường Phiên Phiên.
Sau Đường Phiên Phiên, ba nữ Thanh Thanh, Mặc Mặc, Đường Đương cũng lần lượt ngộ đạo.
- Em cảm thấy chỉ mới một lát mà mình đã tiết kiệm được mười năm tu luyện.
Thanh Thanh trầm giọng nói.
- Em cũng cảm thấy vậy.
Đường Đường gật đầu đồng ý.
- Những thứ trước kia chưa hiểu bây giờ đã rõ ràng hết.
Gương mặt xinh đẹp của Mặc Mặc vui mừng nói.
- Ngộ Đạo Nguyên Thạch đúng là danh bất hư truyền.
Đường Phiên Phiên từ trong nội tâm nói ra.
…
Vương Dương Minh đang sắp xếp tài liệu thì điện thoại vang lên.
- Vương Tổ Trưởng.
Hắn nghe giọng nói âm trầm này, thần sắc trên mặt thay đổi.
- Có chuyện gì?
- Chúng tôi rất hoan nghênh cậu đến Giang Nam du lịch, nhưng nếu Vương Tổ Trưởng nghĩ làm đông làm tây thì không thể nói trước chúng tôi sẽ dùng những thủ đoạn đặc biệt đâu.
- Ông đang uy hiếp tôi?
- Vương Tổ Trưởng, cậu sai rồi, đây không phải uy hiếp, tôi chỉ nói sự thật thôi.
- Vậy tôi sẽ chờ xem.
Đối phương không ngờ Vương Dương Minh nhìn qua yếu ớt lại cường thế như vậy.
- Vương Tổ Trưởng, cậu xác định muốn cá chết lưới rách?
- Ông cứ đoán đi.
- Vương Tổ Trưởng, nếu đã như vậy, chúng tôi không thể không cho cậu một chút vui mừng.
Đối phương nói đến đây đã tắt máy.
Vương Dương Minh đặt di động xuống rồi lâm vào trầm tư.
Hắn biết rõ quan trường Giang Nam phức tạp nhưng không nghĩ đến phức tạp đến trình độ này. Thông qua những ngày này điều tra, hắn xác định quan trường ở đây cũng đã nát bét.
Trên dưới cùng một giuộc.
Xử án lần này càng khó hơn.
Cũng may, Vương Dương Minh vốn là một hảo thủ trong Ban kỷ luận Thanh tra, hắn cuối cùng cũng tìm được một cánh cửa.
Lý Phó Cục Trưởng, Cục Vệ Sinh!
Người này liên tục bị Cục Trưởng chèn ép.
Vương Dương Minh hiểu chỉ có Lý Phó Cục Trưởng mới có thể lấy ra chứng cứ tham ô của Chính cục trưởng giao cho hắn.
Hăn trái chờ không được, phải chờ không được.
Cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại cho Lý phó cục trưởng. Nhưng làm hắn kinh ngạc là đầu bên kia lại nghe được giọng nói lúc trước uy hiếp mình.
- Vương Tổ Trưởng, cậu tốt chứ?
Vương Dương Minh nghe thế, trong lòng trầm xuống:
- Ông dã làm gì Lý phó cục trưởng rồi?
- Nói đến chuyện này thì ông ta quả thật mạng lớn, một chiếc container đụng trúng cũng không chết được. Hiện tại, ông ta đã trở thành người thực vật, tôi nghĩ ông ta không thể làm chứng cho cậu được nữa rồi.
- Ông…
- Vương Tổ Trưởng, chúng tôi biết ra cậu do phía trên đến nên chúng tôi sẽ cho cậu mặt mũi.
Người kia thản nhiên nói tiếp:
- Nhưng nếu cậu vẫn chống đối, chúng tôi đành phải sử dụng những thủ đoạn đặt biệt đối với cậu thôi.