Ý Thức Ảnh Hưởng
- ---------------------------------
- Tôi yêu cầu xem video giám sát.
Trong lòng Trương Khắc trầm xuống nói.
Mục Kiệt trầm ngâm một chút nói.
- Tới đi.
Trương Khắc, Lý Quân, Rudy, Hàn Đào bị mấy vị cảnh sát áp giải xuống phòng quan sát.
Múc Kiệt nhìn thoáng qua điều một cảnh sát đi lấy video.
- Tiểu Trương, chiếu video giám sát mới nhất lên.
- Vâng, Lão Đại.
Người cảnh sát kia nói sau đó gõ mấy cái, trên màn hình xuất hiện video trước đó.
Khác biệt là lần này cỗ nữ thi kia không có đứng dậy, tương phản với lúc Tiếu Lão Thực cùng Hứa Mạn Quân đang nói chuyện phiếm, cửa lớn kịch liệt vang lên.
Cẩn thận nghe lại có tiếng chém vào.
- Làm sao có thể?
Khuôn mặt Trương Khắc hiện lên vẻ không tưởng tượng nổi.
- Lúc này Hứa Mạn Quân đã sớm bị dọa ngất.
Lý Quân nói xong lại vội vàng nói tiếp.
- Đúng rồi, Hứa Mạn Quân, Hứa Mạn Quân khẳng định đã xem video giám sát.
Còn trước đó bọn người Vương Mông cũng nhìn thấy video giám sát.
- Cậu cảm thấy còn cần bọn họ sao?
Mục Kiệt nói đến đây rôiì chỉ video nói.
Đám người Rudy không biết ý nghĩa câu nói này, nhưng rất nhanh đã hiểu ra.
Trong video Rudy một quyền đánh ngất Hứa Mạn Quân, Trương Khắc, Lý Quân, Hàn Đào thì hướng về Tiếu Lão Thực xuất thủ, Tiếu Lão Thực không ngừng phản kháng những vẫn bị đánh bại, tay của Lý Quân bấm yết hầu của Tiếu Lão Thực rồi bẽ gãy nó.
- Cái nảy - - - đây không phải sự thật?
Sắc mặt Lý Quân trắng bệch thốt lên.
- Hiện tại các người còn có gì để nói?
Âm thanh Mục soái lạnh như băng.
- Đây không phải sự thật.
Trương Khắc nắm chặt nắm đấm nói.
- Bọn tôi không có bất lì lý do gì giết Tiếu Lão Thực cả.
Trong tay Trương Khắc còn mang bao tay màu trắng, đặc biệt là trên bao tay còn dính chút máu tươi.
- Nhưng bằng chứng rành rành thế này, các người còn nói gì nữa.
Mục Kiệt vung tay lên nói.
Giải bọn họ đi.
- Chận đã.
Đúng lúc này một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên, Diệp Hạo đẩy đoàn người ra tiến đến.
- Diệp Hạo.
Nhìn thấy Diệp Hạo, sắc mặt Mục Kiệt nghiêm lại.
Trừ khi không chú ý tới truyền thông, nếu không không ai không biết Diệp Hạo là Trung tướng.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Hạo bước tới gian phòng trầm giọng nói.
- Đám người này giết chết Tiếu Lão Thực.
Mục Kiệt trả lời.
Mục Kiệt rất rõ ràng thân phận của Diệp Hạo, cho nên hắn không dám lãnh đạm.
- Có chứng cứ không?
- Có video giám sát.
- Có thể hay không cho tôi xem một chút.
Diệp Hạo hỏi.
- Thuận tiện.
Mục Kiệt vội nói.
Trên thực tế điều này không hợp với quy cũ.
Bất quá lúc nào cũng có trường hợp đặc biệt tồn tại.
Diệp Hạo không thể nghi ngờ có đặc quyền giai cấp.
Diệp Hạo xem video xem qua một lần trong mắt hiện lên tràn ngập hàn quang.
- Thật nhọc lòng quá a.
- Diệp tướng quân, ý ngài là gì?
Mục Kiệt không hiểu ý của Diệp Hạo.
- Phát video giám sát lại một lần.
Diệp Hạo không trả lời Mục Kiệt mà nói.
Mục Kiệt khẽ giật mình.
Bất quá Diệp Hạo ra hiệu cho thuộc hạ phát video giám sát lại một lần.
Video giám sát phát tới một nửa, tất cả mọi người tròng cục Hình Cảnh bao gồn cả Mục Kiệt bắt đầu biến sắc.
Bởi vì bọn họ thấy rõ ngón tay của thi nữa kia động đậy, bọn họ còn nhìn thấy thi nữ kia chậm rãi ngồi dậy, sau đó sự việc phát sinh giống y như trước đó, nữ thi tàn nhẫn sát hại Tiếu Lão Thực còn lộ vẻ mỉm cười về phía video giám sát.
Mục Kiệt và toàn Hình Cảnh cục vì đó mà đấy lòng toát ra một trận khí lạnh.
Cái này - - - đây là chuyện gì?
Mục Kiệt hỏi ra câu hỏi này khi răng còn đang run lên cầm cập.
- Bởi vì con mắt các người bị che giấu, nên hình ảnh trước đó nhìn thấy đều là giả.
Diệp Hạo chậm rãi nói.
- Còn vụ này các người không nên tìm hiểu nữa.
- Nhưng đả chết một mạng người a.
Mục Kiệt cũng không muốn quản chuyện này,vấn đề là án kiện có mạng người, hắn không muốn quả cũng phải quản, nếu không cấp trên sẽ khiển trách.
- Ai nói cho cậu biết người trong video này chết?
Diệp Hạo nhìn Mục Kiệt nói.
- Tiếu Lão Thực...
Mục Kiệt nhỏ giọng nói ra.
- Tôi sẽ cứu Tiếu Lão Thực trở về.
- Tiếu Lão Thực đã chết.
Mục Kiệt cảm thấy bản thân phải có trách nhiệm nhắc nhở Diệp Hạo về chuyện này.
- Tôi nói có thể cứu thì có thể cứu.
Diệp Hạo bình tĩnh nói ra.
- Còn chuyện này xử lí thế nào, tôi nghĩ cậu sẽ biết.
- Cái này - -.
- Xảy ra chuyện gì cậu có thể đổ toàn bộ trách nhiệm cho tôi.
- Được rồi - -.
Nghe Diệp Hạo nói như vậy Mục Kiệt cũng không còn cảm thấy bao nhiêu áp lực.
Mục Kiệt vung tay ra hiệu co mấy cảnh sát mở còng cho đám người Trương Khắc.
- Diệp Hạo.
Trương Khắc đi đến trước mặt Diệp Hạo trầm giọng nói.
- Cậu có thể cứu sống Tiếu Lão Thực sao?
- Trương lão sư nếu không tin có thể đi theo tôi.
Diệp Hạo cười nói.
- Ừ.
Trương Khắc xác thực không tin.
Đã tuyên bố tử vong làm sao Tiếu Lão Thực có thể sống lại?
Cái này hoàn toàn phá vỡ nhận thức của lão.
Bất quá nghĩ tới Lệ Quỷ vừa mới nhìn thấy tín nhiệm trong lòng hắn bắt đầu dao động.
Bên trong phòng cấp cứu, một tầng lụa trắng che kín mặt Tiếu Lão Thực.
Diệp Hạo đưa tay bốc lụa trắng ra, lộ ra khuôn mặt trắng bệch của Tiếu Lão Thực.
- Lần này tôi liên lụy cậu.
Diệp Hạo khẽ thở dài.
- Tại sao nói do cậu liên lụy được?
Trương Khắc không nhịn dược hỏi.
- Trương lão sư cảm thấy một hồn phách phổ thông có năng lực ảnh hưởng đến cảm giác của nhiều người như vậy sao?
Diệp Hạo hỏi.
- Ý của cậu là chúng ta nhìn thấy video giả kia do ý thức người khác ảnh hưởng?
Trương Khắc trầm ngâm một chút nói.
- Không sai.
Diệp Hạo gật đầu nói
- Cỗ nữ thi kia sở dĩ biến dị là do ý thức từ một cao thủ dẫn đạo, tôi chú ý cỗ ý thức kia đến từ Địa Phủ.
- Địa phủ?
Sắc mặt Trương Khắc đại biến.
- Tôi từng chém giết một tên Âm Soa của địa phủ, tôi nghĩ hắn xuất thủ đối phó Tiếu Lão Thực vì muốn dẫn dụ tôi đi vào Địa Phủ.
Diệp Hạo thông tuệ cỡ nào, nhìn một chút đã có thể nhìn ra bản chất.
- Âm Soa? Địa Phủ? Diệp Hạo, cậu đang nói cái gì thế?
Trương Khắc không nhịn được hỏi.
Diệp Hạo cười cười tay đặt trên cổ Tiếu Lão Thực phất qua, vết thương trên cổ Tiếu lão Thực tức thì khôi phục.
- Tu hành đến nay tôi vẫn chưa có đi qua Địa Phủ, hiện tại rất muốn tiến về đó nhìn một chút.
Diệp Hạo nói đến đây cánh tay ấn một cái vào hư vô, tiếp theo đó, thần sắc Trương Khắc lộ vẻ chấn kinh vì có một thông đạo bỗng dưng xuất hiện, từ trong thông đạo này truyền ra khí âm vô cùng đáng sợ.
- Đây là - - -?
Trương Khắc nuốt nước miếng một cái, hỏi.
- Đây chính là thông đạo đến Địa Phủ.
Diệp Hạo nói đến đây rồi nói tiếp.
- Tôi đi Địa Phủ không qua bao lâu sẽ trở về, Trương lão sư, ngài ở chỗ này đợi tôi một hồi nhé!
Vừa nói xong Diệp Hạo tiến vào thông đạo rồi biến mất không thấy gì nữa.
Mà lúc Diệp Hạo sắp tiến vào Địa Phủ thông đạo sau lưng đã khép lại, cùng lúc đó hắn cảm thấy mấy cổ khí tức cường đại.
Diệp Hạo không khỏi híp mắt lại hỏi:
- Chư vị, đây là ý gì?