Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 412

Viện An Dưỡng Cẩm Tú

- ---------------------------------

- Bạch quản lý, Lâm gia chúng tôi đến đây nhận lỗi a.

Lâm Viễn Đồ đưa một tấm thẻ ngân hàng nói.

Bạch Tố Tố nhìn lướt qua tấm thẻ.

Cô chưa nhận lấy tấm thẻ này vì còn muốn biết số tiền trong thẻ có đủ số lượng mà bản thân mong muốn hay không.

- Bên trong tấm thẻ này có ba trăm triệu.

Lâm Viễn Đồ nhìn mặt Bạch Tố Tố nói.

Cô hơi trầm ngâm đưa tay ra nhận lấy tấm thẻ.

Lập tức, Lâm Viễn Đồ ý thức được con số bản thân đưa ra đã đạt đến mong muốn của Bạch Tố Tố, vì vậy, ông ta lại đưa một tấm thẻ khác cho cô:

- Bạch quản lý, đây là một chút tâm ý của tôi.

Bạch Tố Tố run lên.

Cho tiền trà à?

Suy nghĩ một chút rồi cô vẫn nhận lấy tấm thẻ này.

Thu lễ cũng là một môn học vấn.

Lâm Viễn Đồ đưa Bạch Tố Tố một tấm thẻ ngân hàng, nếu cô không nhận lấy thì chứng minh chưa đạt được hữu nghị của cô.

Lâm Viễn Đồ nhìn thấy cơ thể Bạch Tố Tố không còn căng cứng nữa mới thở dài một hơi:

- Bạch quản lý, tôi có một yêu cầu hơi quá đáng.

- Ông nói đi.

- Tôi có thể bái kiến ông chủ của cô một chút được không?

- Công tử bề bộn nhiều việc.

- Công tử?

Nghe được chữ này, trong mắt Lâm Viễn Đồ kinh ngạc.

Bạch Tố Tố từ chối đã nằm trong dự liệu của ông ta.

Nhưng làm ông không ngờ, ông chủ phía sau Bồng Lai Hội Sở lại là một thanh niên.

- Ông còn có chuyện gì nữa hả?

Nói như vậy có ý muốn đuổi khách, nếu người khác thì Lâm Viễn Đồ đã sớm nổi giận nhưng đối với Bạch Tố Tố cho ông ta thêm ngàn lá gan nữa cũng không dám.

- Quấy rầy Bạch quản lý rồi.

Lâm Viễn Đồ vừa nói vừa lui ra ngoài.

Sau khi Lâm Viễn Đồ rời đi, Tam Đóa Kim Hoa của Tử La Lan Hội Sở và Lâm Nhu Nhi đi tới phòng của cô.

Bạch Tố Tố nhìn Lâm Nhu Nhi, trong mắt lộ vẻ kinh dị.

Lâm Nhu Nhi không hổ là viên Minh Châu đẹp nhất Ma Đô, cho dù tướng mạo hay khí chất đều có thể nói thượng đẳng, Bạch Tố Tố cảm thấy chỉ có Minh Nguyệt mới có thể sánh vai.

Lúc này, Tam chủ nữ của Tử La Lan không dám khoa trương nữa, lúc trước, ba người mang theo Trưởng Lão của Tây Môn gia đến đây muốn tiêu diệt Bồng Lai Hội Sở..

Nhưng không ngờ rằng một thuộc hạ của Diệp Hạo ra mặt đã đánh bị thương toàn bộ cao thủ của Võ Đạo Thế Gia.

Lúc này, bọn họ ý thức được bản thân không thể nào rung chuyển Bồng Lai Hội Sở được.

Giống như Lâm Viễn Đồ, Tam Đóa Kim Hoa cũng lấy ra một thẻ ngân hàng có ba trăm triệu.

Bạch Tố Tố đương nhiên sẽ không từ chối.

Cô không chần chờ mà nhận lấy thẻ ngân hàng.

Sau đó, hai bên nói chuyện một chút thì Bạch Tố Tố hạ lệnh tiễn khách.



Đợi sau khi tất cả các thế lực lớn nhỏ của Ma Đô đều rời đi, Bạch Tố Tố khiếp sợ phát hiện bọn họ bồi tội đạt đến ba mươi sáu ức (3 tỷ sáu), mà tiền trà cho mình lên đến sáu ngàn vạn.

Sáu ngàn vạn a!

Nghĩ tới số tiền này, cô cảm thấy hoa mắt.

Từng có lúc, cô cảm thấy mười vạn đã là một con số trên trời, mà bây giờ trong tay mình lại có sáu ngàn vạn.

Bạch Tố Tố bình tĩnh trở lại rồi bẩm báo cặn kẽ chuyện này.

- Công tử, sáu ngàn vạn này…

Bạch Tố Tố nói được một nữa đã bị Diệp Hạo cắt ngang:

- Chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của Hội Sở, những chỗ tốt này cô nên lấy thì lấy, sáu ngàn vạn là của cô.

- Công Tử…

- Đây là quy tắc.

Diệp Hạo lại cắt ngang Bạch Tố Tố nói:

- Còn nữa, ba ngày sau, cô mời hội viên Bồng Lai Hội Sở đến Viện An Dưỡng Cẩm Tú đi.

- Viện An Dưỡng Cẩm Tú chuẩn bị khai trương sao?

- Ừm.



Viện An Dưỡng Cẩm Tú!

Minh Nguyệt dựa theo yêu cầu của Diệp Hạo biến Viện An Dưỡng Cẩm Tú thành một nơi thế ngoại đào nguyên, ban công tiểu tạ, đường đá rừng trúc, tiểu viện giếng cổ, cái gì cần có đều có.

Đi lại bên trong Viện An Dưỡng Cẩm Tú có cảm giác như lạt vào bên trong một thế giới cổ xưa, trần thế ồn ào, hỗn loạn, những chuyện đau đầu sẽ lập tức biến mất, bình tĩnh trở lại.

Cao tầng quyền quý Lâm Viễn Đồ đi theo một người dẫn đường nhìn thấy lần lượt từng cảnh trí.

- Không thể tưởng tượng được.

- Viện An Dưỡng Cẩm Tú chiếm diện tích hơn ba trăm mẫu, mười bước một cảnh, trăm bước mọt viên, dựa theo suy đoán của tôi muốn trong một năm xây dựng được như thế này phải cần ít nhất ba tỷ nha.

- Cái gì ba tỷ? Ba tỷ chỉ là vốn đầu tư ban đầu thôi, từ đầu đến cuối, nơi này bỏ ra gần mười tỷ rồi.

- Nơi này đúng là một tòa thế ngoại đào nguyên.

- Tôi rất muốn biết tại sao ông chủ của Viện An Dưỡng Cẩm Tú lại bỏ ra mười tỷ xây dựng một khu thế ngoại đào nguyên này?

- Tôi cũng muốn biết chuyện này.

Trong lúc những người này đang đàm luận, một cô gái mặc đồng phục đi đến nói:

- Viện An Dưỡng Cẩm Tú tốn nhiều tiền như vậy chỉ để kiếm tiền.

- Kiếm tiền?

Một trung niên khẽ giật mình nói:

- Tôi vừa nhìn qua trăm toà tiểu viện, chúng tôi nếu ở trong này thanh tĩnh thuê trước ba đến năm tháng thì các người cũng kiếm không được bao nhiêu tiền mà?

- Ba đến năm tháng?

Bạch Tố Tố cười nói:

- Ông chủ Tôn thật biết nói đùa.

- Chẳng lẽ tiền thuê ở đây rất đắt hả?

Ông chủ Tôn nghi ngờ nhìn Bạch Tố Tố.

- Tiền thuê ở đây một ngày tám mươi vạn.

Bạch Tố Tố quét mắt toàn trường nói:

- Hôm nay, Bồng Lai Hội Sở chúng tôi đã hạ vốn gốc a.

- Cái gì?

Những cao tần quyền quý ở đây bị con số này dọa sợ.

- Bạch quản lý, không phải cô đang nói đùa đấy chứ?

Trịnh Bá Đạt trầm giọng nói.

Minh Nguyệt khẽ mỉm cười:

- Tiền thuê tám mươi vạn một này chỉ vì nhân dịp khai trương giảm giá, sau ba ngày tiền thuê sẽ tăng lên một trăm vạn.

Minh Nguyệt dừng một chút lại nói:

- Tôi biết các ông chủ ở đây sẽ nghi ngờ tại sao Viện An Dưỡng Cẩm Tú của chúng ta lại có giá cao như thế, nhưng tôi tin tưởng qua một lát nữa các người sẽ cảm thấy cái giá một trăm vạn một ngày không cao chút nào.

Minh Nguyệt vừa nói vừa đi đến bên cạnh giếng cổ.

Cô nhìn một thị nữ đứng bên cạnh giếng.

Thị nữ này kéo lên một thúng nước rồi rót ra từng cái chén sứ men xanh.

- Nhìn bộ dáng ông chắc là Võ Giả hả?

Minh Nguyệt chỉ trung niên đứng bên cạnh Lâm Viễn Đồ nói.

Trung niên kia gật đầu:

- Có gì chỉ giáo?

Minh Nguyệt bưng một chén thanh thủy đưa cho trung niên đó, hắn nghi ngờ nhận lấy chén nước này.

Thanh thủy thanh tịnh, không có một chút tạp chất nào.

Âu Dương Hoài Viễn uống một hơi cạn sạch.

Nước vừa nuốt tới bụng, sắc mặt hắn lập tức biến đổi, bởi vì hắn phát hiện trong thanh tuyền này chứa những năng lượng rất tinh thuần, những năng lượng này nhanh chón dung nhập vào khí huyết hắn.

- Nước này có thể gia tăng Khí Huyết Chi Lực?

Âu Dương Hoài Viễn nghi ngờ nhìn Minh Nguyệt nói.

- Tại sao ông không nói trắng ra nước này có thể gia tăng tuổi thọ vậy?

Minh Nguyệt nhàn nhạt trả lời.

Toàn trường xôn xao.

Cái gì?

Có thể gia tăng tuổi thọ?

- Có thể cho tôi thử một chút hay không?

Lúc này, một võ giả của Bắc Minh thế gia nói.

- Có thể.

Minh Nguyệt đưa hắn một chén.

Võ giả này thưởng thức một chút rồi nói:

- Chén thanh thủy này gia tăng tuổi thọ cho chúng tôi không nhiều lắm, nhưng đối với người bình thường có thể tăng ba đến năm tháng.
Bình Luận (0)
Comment