Cửu Âm Cung
- ---------------------------------
- Khu vực đóng giữ của Hoàng Âm Quân xuất hiện một ác ma, ác ma này thông qua bí pháp chưởng khống rất nhiều âm binh, song phương không ngừng giao thủ ở khu vực Hoàng Âm Quân, âm hồn phía dưới cũng đánh sâu vào cửa.
Ngọc Hành trầm giọng nói.
- Lấy thực lực Hoàng Âm Quân mà không đối phó được ác ma kia?
Diệp Hạo trầm ngâm một chút hỏi.
Địa phủ có tổng cộng mười đại âm quân.
Theo thứ tự là Nhật Âm Quân, Nguyệt Âm Quân, Vũ Âm Quân, Trụ Âm Quân, Hồng Âm Quân, Hoang Âm Quân, Thiên Âm Quân, Địa Âm Quân, Huyền Âm Quân, Hoàng Âm Quân.
Hoàng Âm Quân dù xếp hạng mười nhưng thực lực cũng không thể khinh thường nha.
Ác ma Địa phủ kia có tài năng gì mà có thể chống lại Hoàng Âm Quân?
- Ác ma đến vô ảnh đi vô tung, thực lực hiện tại cũng đã đến Trọng Kiếp cảnh, bởi vậy Hoàng Âm Quân không thể dùng đại quân vây quét được.
Ngọc Hành lo lắng nói.
- Tôi đi một chuyến xuống Địa phủ.
Diệp Hạo hơi trầm ngâm nói ra.
- Cậu một mình đi trước?
Ngọc Hành nghi ngờ hỏi.
- Đúng.
Diệp Hạo gật đầu.
- Vậy cậu cẩn thận một chút.
Ngọc Hành trầm giọng nhắc nhở.
Diệp Hạo nhẹ gật đầu, tiện tay xé rách không gian, sau một khắc ba người Diệp Hạo xuất hiện dưới Địa phủ.
Minh Nguyệt và Đường Phiên Phiên nhìn thấy Âm hồn đen nghịt đang liều mạng tấn công vào phong ấn.
- Chư vị nếu tiếp tục đánh vào thông đạo nhân gian giới cũng đừng trách tôi xuất thủ chém giết.
Tiếng Diệp Hạo như kinh lôi vang lên giữa không trung, trong lúc nhất thời Âm hồn toàn trường đều nhìn về Diệp Hạo.
- Khí huyết thật cường đại.
- Thôn phệ hắn, tu vi ta có thể tiến thêm một bước.
- Xé hắn.
Diệp Hạo đe dọa cũng không đưa đến tác dụng gì, ngược lại đưa tới đại bộ phận Âm hồn ngấm nghé.
- Ngu xuẩn bất linh.
Hai tay Diệp Hạo kết ấn, miệng tụng chân ngôn.
Ngay lúc Âm hồn vọt tới được nửa đường thấy trên người Diệp Hạo toát ra ba động đáng sợ.
Mà cỗ ba động này tràn ngập bốn phía, sau đó diễn ra một chuyện kì lạ.
Những Âm hồn giống như bọt biển từ từ tan biến.
Không dấu vết.
- Không Vô Ấn.
Đường Phiên Phiên kinh sợ nói.
Đường Phiên Phiên sớm biết rõ mỗi cổ ấn trong Lục đại cổ ấn đều cực kì đáng sợ, thế nhưng chân chính chứng kiến cô vẫn hãi hùng khiếp vía.
Triệt để hóa đối thủ thành hư vô a.
Mà vẻn vẹn qua vài lần hô hấp mấy trăm ngàn Âm hồn đều biến thành tro tàn.
Điều này cũng đã khiến mấy chục vạn Âm hồn ở xa bị dọa sợ.
Diệp Hạo tùy tiện đã giết chết một nhóm Âm hồn, như vậy cũng có thể dễ dàng giết được bọn họ.
- Không muốn chết thì đi về phía trước.
Diệp Hạo lạnh lùng nhìn nhóm Âm hồn một cái.
Nhóm Âm hồn chần chờ một lát sau đó xoay người chạy đi.
Bọn họ vừa mới thoát đi không bao lâu nơi xa xuất hiện mấy trăm Âm binh khoác khải giáp.
- Đa tạ tiền bối xuất thủ.
Âm binh cầm đầu cung kinh nói.
- Mấy người là thuộc hạ Hoàng Âm Quân sao?
- Vâng.
- Ác ma kia dưới Địa phủ còn chưa bắt được sao?
- Bởi vì thực lực Ác ma đó cũng đã đến Trọng Kiếp cảnh, trừ phi xuất động đỉnh tiêm cao thủ, nếu không căn bản không thể làm gì được.
Tướng sĩ kia trả lời.
- Hoàng Âm Quân điều động tất cả thuộc hạ tinh nhuệ, cũng đã dần thu nhỏ vòng vây đến vùng Ô Phong.
- Ta có thể đi nhìn một chút không?
Diệp Hạo nhìn tướng sĩ nói.
- Có thể cống hiến một phần sức mọn a.
- Tiền bối, đi theo tôi.
Tướng sĩ nghĩ một lát nói.
Phải biết toàn bộ cường giả bộ hạ Hoàng Âm Quân đều chạy tới Ô Phong.
Tướng sĩ này cũng không cảm thấy Diệp Hạo có thể góp sức được gì.
Còn nữa có Diệp Hạo hay không cũng không quan trọng.
Địa phủ đại loạn trực tiếp ảnh hưởng đến Dương gian.
Ô Phong!
Một sơn mạch nối dài liên tiếp.
Mà bên trong sơn mạch có một thân ảnh tinh tế, ánh mắt âm trầm nhìn tướng sĩ phương xa dần tụ đến.
Thiếu nữ có hai tròng mắt hẹp dài, ánh mắt băng lãnh thấu xương.
300 vạn sợi tóc bạc tùy ý rủ xuống, toàn thân tràn ngập khí tức khát máu.
Qua một đoạn thời gian khôi lỗi của cô dần dần bị chém giết, mà đối mặt với Âm tướng đang tới gần, sắc mặt cô cũng không mảy may biến hóa.
Tựa hồ cô căn bản không thèm để ý đến sinh tử của những khôi lỗi này.
- Nữ ma, hôm nay chính là ngày chết của ngươi.
Đúng lúc này, một trung niên mặc Đế vương bào cùng mấy vị thị vệ đồng hành chậm rãi đi đến, trên người trung niên tràn ngập khí tức kinh khủng khiến thiên địa đều phải kinh sợ.
- Ta muốn hỏi ngươi có biết vì sao ta lại dễ dàng bị ngươi vây chặt ở chỗ này không?
Nữ tử lườm trung niên một cái, trong mắt lộ tia ranh mãnh.
Hoàng Âm Quân biến sắc, nghi ngờ nhìn về bốn phía.
- Cố lộng huyền hư.
Giây lát sau Hoàng Âm Quan lạnh lùng nói.
- Thân là Âm Quân địa phủ, nhãn lực lại kém như vậy?
Nữ tử nói đến đây, hai tay khởi động một cổ ấn, khi cổ ấn dần được hình thành, cả tòa Ô Sơn đều chấn động, tiếp theo, một thần hồn Hắc Ô (Ô: con quạ) kinh người cùng với tiếng thét vang vọng tứ cực bát hoang.
Hắc Ô kêu lớn rồi xông vào thần hồn đám người, những tướng sĩ đang đánh khôi lỗi giống như sủi cảo rơi vào nồi nhao nhao rớt xuống.
Hoàng Âm Quân không biết đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng hắn vẫn nhận thức được việc cấp bách hiện giờ chính là phải bắt được nữ tử này.
Oanh!
Cự thủ Hoàng Âm Quân xuất ra đánh vào thân ảnh nữ tử.
Như màn trời bao la, như biển lớn dậy sóng.
Thần sắc nữ tử không mảy may dao động, chỉ lẳng lặng nhìn đòn tấn công của đối phương đánh vào bản thân mình.
Trong lòng Hoàng Âm Quân có một loại dự cảm không tốt.
Quả nhiên, ngay lúc bàn tay hắn đi được nửa đường, cả tòa Ô Sơn bỗng nhiên sụp đổ, sau đó, một đạo thân ảnh đen thui xuất hiện giữa không trung.
Ánh mắt như điện, thân như núi cao.
Xoát!
Thân ảnh vừa mới xuất hiện đã vọt tới Hoàng Âm Quân.
Vẻn vẹn một kích đã khiến Hoàng Âm Quân phun máu tươi lảo đảo lui lại.
Phốc!
Cái gì?
Toàn trường xôn xao.
Phải biết Hoàng Âm Quân cũng vô cùng nổi danh trong Địa Tiên.
Làm sao chỉ mới chịu một kích đã bị đánh hộc máu đây?
- Âm Nha.
Hoàng Âm Quân dừng bước nhìn hắc y thân ảnh trước mặt, kinh ngạc nói.
- Không ngờ ngươi còn nhớ ta.
Thân ảnh khổng lồ đập cánh, ánh mắt nhìn Hoàng Âm Quân đầy vẻ băng lãnh.
Âm Nha không phải sinh linh của giới này, không biết nó thông qua thông đạo nào mà có thể xông vào Địa Phủ.
Mười đại Âm Quân Địa Phủ cùng với vô số cường giả liên thủ khó khăn lắm mới chém chết được Âm Nha, mà trận chiến kia khiến mười đại Âm Quân Địa Phủ chết mất năm người, nếu không mà nói Hoàng Âm Quân cũng chả có tư cách bước lên vị trí này.
- Ngươi không phải đã chết rồi sao?
- Năm đó, một tia nguyên thần của ta trốn ra được.
Âm Nha nhẹ nhàng nói.
- Ta vốn định ôn dưỡng ngàn năm nữa lại xuất thế nhưng không ngờ các ngươi lại đưa tới cho ta nhiều huyết thực như vậy.
- Âm Nha, những huyết thực này do ta đưa cho ngươi.
Đúng lúc này nữ tử kia mở miệng nói.
Âm Nha nhìn chằm chằm cái này nữ tử một hồi nói.
- Hình như ngươi cũng không phải người giới này, nhỉ?
- Ta là đệ tử chân truyền Cửu Âm cung, Lý Thiên Thiên.
- Cửu Âm cung?
Nghe được cái tên này, mắt Âm Nha co rụt lại.
- Cô sao lại xuất hiện ở đây?