Chung Cực Truyền Thừa

Chương 124

Trương Diệc Vũ còn chưa mở miệng, thanh niên lạnh lùng bên cạnh hắn biến sắc nhìn Thư Mộng, quát lạnh:

- Lớn mật!

Trương Diệc Vũ phất tay, thanh niên lạnh lùng nhất thời ngậm miệng, nhưng mắt lạnh lùng nhìn Thư Mộng, mà Thư Mộng cũng lộ ra một tia lửa giận lạnh lùng nhìn hắn.

Trương Diệc Vũ thản nhiên nói:

- Nếu như ta có thể bay, không cần các ngươi nói, ta cũng sẽ đi làm, nhưng đáng tiếc ta không biết bay.

- Hừ.

Thư Mộng hừ lạnh một tiếng, Lâm Dịch nhẹ cầm tay nàng, Thư Mộng hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé bị Lâm Dịch nắm lấy, lập tức sắc mặt đỏ bừng, lời định nói lại nuốt vào miệng.

Lâm Dịch cười nói với Thư Mộng:

- Yên tâm đi, Diệc Vũ thúc nói đúng, căn bản không có nguy hiểm gì, ta nhất định sẽ đuổi theo các ngươi.

- Nhưng mà...

Thư Mộng còn định nói cái gì, nhưng Lâm Dịch đã ném cho nàng một ánh mắt yên tâm, Thư Mộng liền dừng lại, một lúc lâu sau, ánh mắt lộ ra quan tâm nhàn nhạt:

- Mặc kệ thế nào, ngươi nhất định phải cẩn thận, chúng ta sẽ một mực chờ ngươi ở bên kia.

Lâm Dịch trong lòng hơi ấm áp, nắm tay Thư Mộng không khỏi hơi nắm chặt lại, cho nàng một nụ cười an tâm.

Sau đó hít sâu một hơi nói:

- Được, chúng ta xuống dưới đi.

Lập Tức hắn thao túng lĩnh vực liền hạ xuống cách Thôn Phệ Thú chừng vài trăm mét.

Mọi người ổn định thân hình, lĩnh vực lam sắc quanh người hắn nhất thời thu nhỏ lại nhiều, ước chừng còn lại mười thước, khó khăn lắm mới bao phủ đủ mọi người.

Nơi này cách Thôn Phệ Thú chừng năm trăm mét, mà trung gian lại có một cái cây khô che chắn, có thể đoán Thôn Phệ Thú căn bản không nhìn thấy bên này, mà mọi người là cường giả thất cấp tự nhiên có phương pháp ấn giấu khí tức.

Ma thú bát cấp không phải chỉ dùng mắt để phát hiện địch nhân, mà là một loại trực giác huyền diệu khó giải thích,

Đương nhiên, loại nhận biết này khó lý giải trong mắt mọi người, nhưng mọi người đại đa số đều xuất thân từ gia đình không tầm thường, cường giả trong tộc rất nhiều tự nhiên cũng biết cách nhận biết con mồi của bát cấp ma thú. Người trong gia tộc tự nhiên phát minh ra một vài cách để ấn giấu khí tức, tuy rằng tịnh không cao thâm nhưng dưới tình huống mọi người bất động thì hiệu quả rất cao.

Các ngươi chờ ở đây, Thôn Phệ Thú đuổi theo ta, các ngươi lập tức lao qua, bằng tốc độ nhanh nhất tiến vào tầng sau hiểu chưa?

Lúc này mọi người đang ở trong lĩnh vực của Lâm Dịch, mà lĩnh vực chính là một cái lá chắn thiên nhiên, tự nhiên không lo Thôn Phệ Thú phát hiện ra họ.

Mọi người biểu tình nghiêm túc gật đầu...nhìn về phía Lâm Dịch, đại bộ phận đều mang theo ánh mắt cảm kích, Ngay cả Khắc Lý Tư có thành kiến với Lâm Dịch cũng do dự một cái, cuối cùng mở miệng:

- Lâm Dịch...cảm ơn ngươi.

Lâm Dịch chỉ cười, sau đó nhìn mọi người hít sâu một hơi chuyển thân rời đi.

- Lâm Dịch...

Thư Mộng đột nhiên kêu lên, Lâm Dịch không khỏi quay đầu nhìn về phía Thư Mộng.

Khuôn mặt xinh đẹp của Thư Mộng hiện ra biểu tình lo lắng, sau đó chỉ nhẹ nhàng nói một câu:

- Cẩn thận.

Lâm Dịch gật đầu với nàng, lập tức xoay người, lam sắc lĩnh vực nhất thời thu liễm, chỉ còn lại một tầng màng mỏng bao trùm trên người, chợt vù một tiếng, đâm thẳng lên bầu trời!

Thư Mộng có chút ngơ nhác nhìn lam sắc thân ảnh trên không trung, miệng hơi mở nhưng cuối cùng không gọi hắn lại, trong đôi mắt đẹp hiện ra vẻ quan tâm cùng khẩn trương, đôi tay nhỏ nắm chéo áo vô thức siết chặt lại.

Phải biết rằng, Lâm Dịch đối đầu chính là ma thú bát cấp a!

Thủy Linh Lung không biết từ lúc nào đến sau lưng Thư Mộng, vỗ nhẹ vai nàng, Thư Mộng quay đầu, Thủy Linh Lung lộ ra nụ cười dịu dàng với nàng nói:

- Yên tâm, tin tưởng hắn.

Thân thể Thư Mộng chấn động, chợt ánh mắt lộ vẻ kiên định, gật đầu...

Lâm Dịch rời khỏi nơi ẩn nấp trực tiếp bay tới hướng Thôn Phệ Thú, nhưng mà sau một lát đã tới khu vực gần với Thôn Phệ Thú.

Lúc này Thôn Phệ Thú vẫn nhắm mắt như cũ, thỉnh thoảng ánh mắt hơi mở ra nhìn cửa truyền tống phía xa, không thấy động tĩnh gì, lúc này lại nhắm lại...

Lam sắc lĩnh vực của Lâm Dịch lúc này chỉ còn một tầng mỏng bao quanh người hắn, nhưng bởi vì sử dụng lĩnh vực cho nên Lâm Dịch tự nhiên cũng có khả năng phi hành.

Chỉ thấy Lâm Dịch huyền phù trên đỉnh đầu Thôn Phệ Thú, nhưng nó căn bản không phát hiện trên đầu mình có một điểm hàn mang lóe lên.

Nếu muốn dụ Thôn Phệ Thú đuổi theo, phương pháp hay nhất tự nhiên là làm nó tức giận. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

Lập tức khóe miệng Lâm Dịch dâng lên một nụ cười ác ý, chỉ thấy tay phải hắn giơ lên, một trận lam mang đại thịnh, dần dần một quả cầu nước xuất hiện trên lòng bàn tay Lâm Dịch, hơi chuyển tay, lam sắc quang mang chợt lóe mà qua...

Nhìn một chút quả cầu trên tay, Lâm Dịch suy nghĩ một chút, sau đó thân thể quang mang chợt lần thứ hai đại thịnh!

Chỉ thấy quả cầu nước trong tay Lâm Dịch thể tích càng lớn, cuối cùng không ngờ biến thành một quả cầu nước đường kính chừng sáu mét.

Lúc này Thôn Phệ Thú đang nhắm mắt, Lâm Dịch liền bay lên cách đầu nó chừng hai trăm mét, lam sắc quang mang tuy rằng đại thịnh nhưng không có kinh động nó, lúc này sinh ra một trận hình ảnh trùng kích lớn với thị giác người xem, Lâm Dịch một thân thể thon dài cao chừng một mét tám, tay phải trước người nâng một quả bóng nước to gấp năm sáu lần thân thể!

Đây đã là cực hạn rồi...trong sa mạc thủy nguyên tố cực kỳ loãng, có thể trong thời gian ngắn như vậy ngưng tụ ra quả bóng nước lớn thế này đã không dễ dàng rồi.

Chỉ thấy khóe miệng Lâm Dịch lần nữa lộ vẻ ác ý, cực giống đứa trẻ chuẩn bị trò đùa dai, tay phải trước người nhất thời chợt thu lại mà quả bóng nước đường kính năm sáu thước rơi tự do lên đầu Thôn Phệ Thú.

Bộp...

Bọt nước bay tứ tán, chính diện đánh lên đầu Thôn Phệ Thú...chỉ thấy thân thể Thôn Phệ Thú rất nhân tính hóa chấn động một cái, chợt một tiếng rống lớn của nó bùng nổ từ miệng mà ra.

Mạnh mẽ gật đầu, ánh mắt màu nâu đỏ của nó lộ ra lửa giận hừng hực, dường như lửa cháy!

Lâm Dịch cười sáng lạn với Thôn Phệ Thú:

- Mát mẻ không?

- Rống!

Thôn Phệ Thú rống giận rung trời, chợt thân thể khổng lồ nhất thời đứng lên, hầu như trong chốc lát, liền nhảy lên không trung, dường như trong nháy mắt lợi trảo của hắn vọt tới trước mặt Lâm Dịch, dường như muốn xé nhân loại trước mặt thành mảnh nhỏ!

Nhưng mà Lâm Dịch cũng trong nháy mắt Thôn Phệ Thú đứng lên cũng xoay người đi rất xa bỏ chạy! Thôn Phệ Thú lần này tự nhiên bắt vào khoảng không! Lập tức ầm một tiếng rơi xuống đất...theo đó, một tiếng rống phẫn nộ của Thôn Phệ Thú vang lên.

Cách đó không xa mọi người nghe tiếng ầm một cái, nhất thời tinh thần rung lên!

- Nhanh!

Thủy Linh Lung quát một tiếng, mọi người nhất thời bằng tốc độ cực nhanh vọt tới cửa không gian truyền tống, chỉ có hơn mười giây đã tới cửa truyền tống!

Lúc này bụi khói nổi lên do Thôn Phệ Thú lúc trước nhảy lên còn chưa tan hết, vẫn như cũ tràn ngập không gian.

Để lâu sinh biến, tất cả mọi người đều hiểu đạo lý này, lập tức không quản bụi đất tràn ngập không gian, lập tức bay tới cửa truyền tống.

Người đầu tiên vọt tới là hai gã chiến sĩ Lý gia...những người này đều là người trong đại gia tộc, tự nhiên đã từng sử dụng không gian truyền tống, đương nhiên hiểu phương pháp sử dụng. Cửa không gian truyền tống, năm tinh thể vẫn sáng, quang mang xung quanh còn phát sáng, nhất thời hiểu ra chỉ cần tiến lên là được, lập tức có thể truyền tống tới không gian khác.

- A!

Nhưng một trận hoàng sắc năng lượng trong lúc tay hắn tiếp xúc liền vọt qua quang mạng hiện ra nhất thời đánh lên người hắn, một cỗ lực lượng lớn đánh thân thể hắn bắn ngược trở về, chiến sĩ nhịn không được hô ta một tiếng, cả người đầy máu.

- Chuyện gì thế?

Mọi người nhất thời hoảng hốt.

- Là đại địa thủ hộ.

Khải Hi nhất thời nhận ra hoàng sắc quang mang là thứ gì.

- Mau đi!

Trương Diệc Vũ biến sắc, nhất thời hô lên, lập tức theo đường cũ chạy đi, mọi người thấy vậy cũng phản ứng, chạy theo Trương Diệc Vũ.

Mục đích của Lâm Dịch là dẫn dắt Thôn Phệ Thú, tận lực kéo dài thời gian vì thế tốc độ của hắn cũng không nhanh, mà đầu tiên thoát khỏi phạm vi công kích của Thôn Phệ Thú sau đó duy trì khoảng cách.

Thổ hệ ma thú ghét nhất nước, Lâm Dịch nện cả quả cầu nước lên đầu nó, nó tức giận có thể nghĩ, lập tức đuổi theo truy kích không tha Lâm Dịch, chỉ trong nháy mắt một người một thú, một trên không một dưới đất đã bay ra vài km.

Đột nhiên! Thôn Phệ Thú từ không trung rơi xuống không vọt đuổi theo nữa! Lâm Dịch khó hiểu ngừng lại nhìn Thôn Phệ Thú cách mặt đất chừng vài trăm mét.

Chợt, Thôn Phệ Thú đột nhiên bộc phát ra một trận sát ý cường liệt, rống lớn một tiếng, xoay người nhằm hướng cũ chạy về.

Lâm Dịch ngẩn người, chợt phản ứng biết ngay là mọi người xảy ra vấn đề, lập tức ánh mắt ngưng trọng, chỉ thấy tay hắn kết một thủ ấn phức tạp, hét lớn một tiếng:

- Phá!

Tử sắc quang mang nhất thời từ lam sắc lĩnh vực bao phủ thân thể hắn bắn ra, một chữ Kinh thật lớn chợt lóe rồi biến mất trước mặt hắn, đúng hắn đã phá mở Kinh môn rồi!

Thân hình khẽ động, lúc này hắn dốc toàn lực triển khai tốc độ lao đi, chỉ thấy tốc độ hắn tăng gấp đôi có thừa, trong khoảng khắc đuổi tới phía sau Thôn Phệ Thú, mà Thôn Phệ Thú phía trước đang không ngừng phẫn nộ rít gào, trong tiếng hống mang theo sát ý kinh người.

Chỉ thấy Lâm Dịch vung tay phải lên, nhất thời tử sắc quang mang lóe lên, lập tức theo quán tính phi hành ầm ầm đánh tới đầu Thôn Phệ Thú.

Ầm!

Một quyền mang theo tử sắc năng lượng kinh thiên hung hăng đánh lên đỉnh đầu Thôn Phệ Thú, chỉ nghe 'rống! ' một tiếng kêu đau đớn vang lên, thân thể Thôn Phệ trên không trung không các nào ổn định, không ngờ bị cỗ lực lượng này từ mấy trăm mét đánh rơi xuống đất.

- Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, một quyền của Lâm Dịch đã đạt tới cực hạn, đồng thời mang theo quán tính phi hành, tốc độ kết hợp với năng lượng, một quyền này uy lực quả không nhỏ.

Thân thể Thôn Phệ Thú đúng là trực tiếp bị đánh rơi xuống đất, tiếng ầm ầm vang lên, bụi đất nổi lên, từ không trung nhìn xuống như vừa xảy ra một vụ nổ.

Nhưng mà lần này cũng khiến Lâm Dịch có chút thở dốc, không phải là do tiêu hao quá lớn mà đây là lần đầu hắn công kích ma thú bát cấp trong truyền thuyết! Trong lòng không khẩn trương là gạt người, một kích đánh trúng khiến tim hắn đập nhanh hơn, thế cho nên không khỏi vô ý thức thở dốc vài hơi, dường như thả lỏng tâm tình của mình.

- Rống!

Một tiếng rống giận rung trời vang lên, Lâm Dịch lập tức ngừng thở, ánh mắt ngưng trọng nhìn lại, chỉ thấy từ phiến bụi đất bộc phát ra kình khí cực mạnh, bụi đất tán đi, lộ ra Thôn Phệ Thú bên trong!

- Hình thái chiến đấu?

Nhìn bộ dạng Thôn Phệ Thú trước mặt, Lâm Dịch nhất thời trợn mắt, kinh hô...

Thân thể mười lăm mét đã lớn thêm một vòng, vốn trên thân thể có những cuộn thịt như hòn đá, lúc này đã hoàn toàn biến thành một phiến lân giáp cứng như đá, một tầng hoàng sắc quang mang từ trên người phát tán ra, chiếu rọi mặt đất phía dưới. Vốn cái miệng lớn như chậu máu bây giờ đã to gấp đôi, ba khối sừng thịt trước trán đã biến thành ba cái dùi nhọn hình tam giác, lúc này bộ mặt nó phẫn nộ mà uốn khúc đi, hoàng sắc quang mang bao phủ quanh người thành một quang hoàn lớn, lưu chuyển xung quanh người nó.
- Hình thái chiến đấu?

Lâm Dịch kinh hô...

Lục cấp ma thú cách thất cấp ma thú một khe lớn, sở dĩ thất cấp ma thú cường đại như vậy bởi vì ma thú ngoài thất cấp đã nắm giữ một loại kỹ năng mà ma thú dưới thất cấp không có, đó là biến hoá thành hình thái chiến đấu!

Ma thú ngoài thất cấp đều có hình thái chiến đấu riêng, mà khi biến thành dạng chiến đấu, vô luận lực lượng, tốc độ hay phòng ngự đều cao hơn mấy lần có thừa, như nhân loại chiến sĩ có chiến văn vậy, có công năng tăng thực lực bản thân cực mạnh!

Đương nhiên, thất cấp ma thú cũng có con không có hình thái chiến đấu, chính là tử kim quang mãng mà Lâm Dịch giết trong cấm kỵ sâm lâm, hình thái chiến đấu chỉ là biểu hiện thuộc tính chiến đấu lớn nhất ra ngoài, mà ma thú không có dị năng thì không có hình thái chiến đấu.

Bình Luận (0)
Comment