Mọi người nghe Lâm Dịch nói cũng lập tức tán thành, nhìn bốn phía tuy rằng có đài cao đặt chân trong nham thạch nhưng khoảng cách lại cực kỳ xa xôi, huống hồ nơi này còn có viêm tiễn* không chút nhận báo trước liên tục xuất hiện...thử nghĩ một chút, viêm tiễn mới từ trong dung nham sinh ra, nhiệt độ cao thế nào? Chỉ sợ một khối sắt lớn cũng bị nấu chảy trong nháy mắt.
(* viêm tiễn: mũi tên lửa bằng dung nham)
Chiến sĩ thất cấp không thể phi hành, hơn nữa số dị năng giả có lĩnh vực lại cực hiếm...đường ngắn còn có thể bằng vào thể lực và vận khí để rời khỏi đây, nhưng nếu đường quá dài, sợ rằng không ai có thể thừa nhận được a? Phải biết rằng, không có lĩnh vực biến thái của Lâm Dịch loại bỏ vài thứ ô nhiễm toát ra từ trong dung nham, trong thời gian dài đi đường mọi người chỉ có cách chấp nhận cái chết.
- Hiện tại làm sao bây giờ?
Khải Hi quay đầu hỏi.
Trương Diệc Vũ cười nói:
- Lại phiền Lâm Dịch rồi.
Mọi người nghe vậy đều nhìn Lâm Dịch mang theo biểu tình áy náy, tầng thứ nhất cũng dựa vào Lâm Dịch, tầng thứ hai lại gọi Lâm Dịch.
Đương nhiên đây cũng không phải nói nếu không có Lâm Dịch mọi người không thể qua cửa...chỉ là nếu thiếu Lâm Dịch, không thể không nói số người đi tới tầng thứ hai thực sự không được bao nhiêu. Do đó mọi người có thể nhận ra dị năng giả có lĩnh vực biến thái cỡ nào.
Lâm Dịch cười ha ha nói:
- Ha ha...không cần khách khí như vậy.
Nói xong, Lâm Dịch liền điều khiển lĩnh vực bắt đầu bay lên.
Một tầng nước mỏng bao phủ xung quanh mọi người, trong lam sắc quang mang lưu chuyển, đám người Lâm Dịch đã bay lên.
Từ không trung nhìn xuống, mọi người mới chân chính hiểu rõ sự nguy hiểm của không gian này, khói đặc mù mịt, tia lửa bốn phía, mà trong đó mọi người không tự chủ được quan sát đường đi, đều tuyệt đại đa số là tử lộ. Bởi vì nhảy ra khỏi phạm vi mấy nghìn mét, trước mặt bọn họ chính là một tồn tại như cái lò lửa cực lớn. Ngoại trừ đường cũ mà đi, không còn biện pháp nào, nhưng mà đường cũ vận khí hơi kém sẽ bị viễm tiễn không chút quy luật bắn trúng.
Nếu như rơi xuống nham thạch nóng chảy, chỉ có thể chết không toàn thây.
Cũng may lĩnh vực của Lâm Dịch rất thần kỳ, trong lĩnh vực căn bản không có mùi khó ngửi cùng với khói độc, trong dung nham nóng chảy, đám người Lâm Dịch đều hướng vị trí trung tâm bay đi.
Ước chừng bay mười phút, một khối bình thai thật lớn xuất hiện trong mắt mọi người.
Vẫn quan sát phía trước, Trương Diệc Vũ hơi nhướng mày nói:
- Tới rồi.
Mọi người đều nhìn về phía bình thai to lớn kia.
Từ không trung nhìn xuống có thể nhìn rõ bình thai kia không sót chút gì.
Chỉnh thể bình thai là một khối tròn đường kính khoảng hai km, mà trung tâm bình thai chính là một cánh cửa màu đỏ.
- Đơn giản như vậy?
Khải Hi kinh ngạc nói.
Mọi người cũng nửa tin nửa ngờ...tầng thứ nhất nguy hiểm như vậy, tầng thứ hai chẳng lẽ lại đơn giản như thế, mọi người không khỏi chăm chú quan sát xung quanh.
Ngôi bình thai lớn do bị nham thạch bao phủ, sản sinh ra vết nứt lớn, mà trong vết nứt thỉnh thoảng lại có một đạo viêm tiễn bắn ra, rơi trên đài cao phát ra một tiếng xèo xèo, lưu lại một đoàn khói đen.
Ánh mắt của Trương Diệc Vũ chăm chú nhìn phía dưới, thản nhiên nói:
- Ta đoán mỗi tầng đều có ma thú trông coi, tầng một là Thôn Phệ thú, đây cũng chính là nguyên nhân người tiến vào động quật này cuối cùng đều trở thành thánh cấp, chỉ sợ bọn họ do chém giết ma thú, sau đó mỗi tầng đều kiếm được một thứ máu huyết của siêu giai cửu cấp ma thú để lại, vì thế tầng thứ hai nhất định cũng thế, mọi người cẩn thận một chút.
Kết hợp với kinh nghiệm tầng trước, Trương Diệc Vũ không ngừng một lần nữa chứng minh suy đoán của mình, mọi người lần này tự nhiên không ngoại lệ, ánh mắt chăm chú tìm tòi.
Dần dần, Khải Hi đột nhiên nhãn tĩnh sáng lên:
- Tìm được rồi!
Mọi người quay đầu nhìn, sau đó theo tay hắn chỉ xuống mặt đất chỉ thấy...
- Liệt Diễm điểu?
Khi thấy rõ con chim toàn thân lông cháy như lửa, đôi mắt màu đỏ như bảo thạch, mọi người có chút kinh ngạc.
Kinh ngạc không phải bởi vì nó cường đại...mà ngược lại bởi vì nó chỉ là ma thú thất cấp.
- Có phải suy đoán sai không?
Thư Mộng có chút không xác định nói. Dù sao tầng một đã là bát cấp ma thú trông coi, tầng hai biến thành thất cấp, thực sự khiến người khác hoài nghi.
Lâm Dịch nhíu mày nói:
- Mặc kệ đúng sai, mọi người cứ tiến lên bình thai tìm tòi trước rồi tính, nếu không có sinh vật khác thì khẳng định là nó.
Mọi người nghe thế gật đầu, tuy rằng phương pháp này rất thô, nhưng lại là phương pháp hữu hiệu nhất.
Lập tức, Lâm Dịch thao túng lĩnh vực tiếp tục đi xuống dưới.
Khoảng cách hai km, cũng chỉ tốn nửa giờ đã hoàn toàn tìm kiếm xong, rất hiển nhiên bọn họ không tìm thấy bất cứ sinh vật nào khác trừ con Liệt Diễm điểu kia.
- Hẳn là nó rồi.
Trương Diệc Vũ nói.
Thư Mộng còn có chút lo lắng:
- Hay là ma thú trông coi trốn trong dung nham? Như lần đầu chúng ta gặp Thôn Phệ thú vậy, nó cũng ở dưới đất mà? Dù sao Liệt Diễm điểu cũng chỉ là thất cấp ma thú, hẳn không có khả năng là thú coi cửa a?
Thư Mộng phân tích có đạo lý, hỏa ma thú cường đại có thể sinh sống trong dung nham nóng chảy, ma thú trông giữ ẩn mình trong dung nham không phải không có khả năng...mà đi vào Ma nguyên động quật, tiêu chuẩn thấp nhất cũng là thất cấp chiến sĩ hoặc dị năng giả, nếu như dùng ma thú thất cấp trông coi, thực sự có chút quá đơn giản.
Nhưng mà Trương Diệc Vũ lắc đầu nói:
- Không nhất định, nhưng ta đoán Liệt Diễm Điểu chính là thú trông coi rồi.
Thư Mộng không khỏi ngạc nhiên hỏi:
- Vì sao?
Trương Diệc Vũ nói:
- Ngươi phân tích nhìn qua có vẻ đúng, nhưng kỳ thực ngươi quên mất một vấn đề quan trọng nhất.
Thư Mộng nhất thời nghi hoặc nói:
- Vấn đề gì?
Trương Diệc Vũ nhẹ nhàng cười nói:
- Ngươi quên, mục đích tồn tại chính của Ma Nguyên động quật.
- Mục đích tồn tại?
Thư Mộng cùng mọi người không khỏi ngạc nhiên.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Trương Diệc Vũ gật đầu:
- Không sai, mục đích tồn tại, tuy rằng ta không biết ma nguyên động quật do ai sáng tạo ra, hay mục đích thực sự là gì, nhưng có thể khẳng định...hắn tuyệt đối không muốn mọi người tiến vào đây đều chết sạch. Bằng không với sự cường đại của chủ nhân nơi này, muốn giết chúng ta chỉ như bóp chết một con kiến, căn bản không cần tạo ra sự phức tạp thế này.