Chung Cực Truyền Thừa

Chương 165

- Bởi vì ngươi ba năm không tới, nên phòng ốc của ngươi đã bị học viện thu lại, đến chỗ ta mà ở.

Sau khi mấy người đi từ lầu dạy học xuống, La Á mở miệng nói, Lâm Dịch tự nhiên không có dị nghị gì, lập tức nhẹ gật đầu.

- Đi ăn nào, ta có chút đói bụng.

Đột nhiên Ám Tương mở miệng nói, lúc này mọi người mới nhớ cả ngày hôm nay đều chạy suốt, đều không có ăn cái gì, sau khi được Ám Tương nhắc nhở, lập tức cũng cảm giác được cái bụng của mình sôi lên ùng ục, mọi người liền lập tức đi về phía khu ăn uống.

Sau khi ăn cơm tối, ánh trăng mờ ảo cũng đã chiếu sáng cả bầu trời, vừa ra khỏi nhà hàng, mọi người liền tách ra hành động, Lý Văn và Ám Tương đều có ký túc xá của từng người, lúc này tự nhiên là trở lại để thu thập, mà Lâm Dịch tức thì đi theo La Á.

Xem ra chỗ ở của La Á lúc này cũng là ở khu tinh anh rồi, sân nhỏ của hắn so với sân nhỏ của Lâm Dịch trước kia còn rộng rãi hơn rất nhiều.

- Ta đi ra ngoài một chuyến, chút nữa trở về, ngươi cứ nghỉ ngơi trước.

Mới vừa mở cửa, Lâm Dịch đã nói.

La Á không khỏi ngẩn người, hiếu kỳ hỏi:

- Ngươi đi đâu vậy?

- Đến nhà Ngụy lão sư.

Đang lúc nói chuyện, Lâm Dịch đã quay người đi ra ngoài, La Á lại ngẩn người một lần nữa, bất quá cũng không có đuổi theo, thấy Lâm Dịch đã đi xa, liền khép hờ cánh cửa lại, quay người đi vào phòng.

Ký túc xá của Lão sư ở chính giữa khu ký túc xá bình thường và tinh anh, lúc này ánh trăng Trăng Thiên đã lên, nhưng tất cả ký túc xá lớn nhỏ trong sân vẫn lộ ra từng luồng ánh sáng, lúc thanh âm truyền vào trong rừng trúc, lộ ra cảm giác cực kỳ ý tứ.

Ngụy Kiếm dạy bảo Lâm Dịch suốt ba năm, Lâm Dịch tự nhiên là rất rõ ràng phòng ốc của hắn nằm ở địa phương nào, xuyên qua rừng trúc, lên trường học, ước chừng khoảng hơn mười phút đồng hồ, liền đi tới khu kiến trúc của lão sư.

Khu kiến trúc dành cho lão sư cũng thật lớn, suy nghĩ một chút, toàn bộ học phủ có gần mười tám vạn học sinh, ít nhất cũng cần phải có một hai ngàn lão sư mới có thể đủ để dạy, đây là địa phương ít nhất, chính thức tính toán toàn bộ, trừ đi những lớp đặc biệt, một lớp học bình thường ước chừng có khoảng trăm người, mà chương trình học lại phân thành từng khoa như thể thuật, địa lý, lễ nghi, ma thú,...Nói cách khác, mỗi một trăm tên đệ tử cũng cần ít nhất bốn đến năm gã lão sư, tính toán theo dạng này, khoảng chừng có hơn tám ngàn người, đây là một số liệu sau khi tính toán lão sư thầm kiêm thêm Scác lớp, dù sao, mặc dù là lão sư nhưng vẫn cần địa phương nghỉ ngơi.

Như vậy, có thể tưởng tượng đại khái một chút khu kiến trúc này lớn nhỏ như thế nào.

Đi khoảng ba mươi phút bên trong khu kiến trúc này, Lâm Dịch mới đến phòng Nguy Kiếm. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL

Với tư cách là một trong sáu gã đạo sư của lớp đặc biệt, tự nhiên đãi ngộ của Ngụy Kiếm là không thấp rồi, mặc dù sân nhỏ trước mặt so với ký túc xá La Á ở không tệ biệt lắm, nhưng tiêu chuẩn kiến trúc và trang trí bên trong đều cao hơn không ít, cửa sân cao to đều phủ một tầng dầu màu đỏ, cảm giác như có một cỗ đại khí rất xa hoa.

Tuy rằng vừa rồi đã quyết định muốn tới thăm Ngụy Kiếm, nhưng thời điểm chính thức đứng ở trước cửa nhà Ngụy Kiếm, Lâm Dịch vẫn có vài phần do dự, sau một hồi nhíu mày suy nghĩ, vẫn quyết định đi vào.

- Đông đông đông.

- Ai đấy?

Những tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, bên trong liền truyền ra thanh âm của Ngụy Kiếm, sau đó, một hồi tiếng bước chân đang tới gần vang lên.

Lâm Dịch hít sâu một hơi, nhưng lại không nói gì, sau một lát, đại môn mở ra, Ngụy Kiếm thân mặc một bộ quần áo đơn bạc màu trắng xuất hiện ở cửa.

- Lâm Dịch?

Khi thấy người đừng ngoài cửa chính là Lâm Dịch, Ngụy Kiếm không khỏi lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Lâm Dịch có chút cúi người chào, nói:

- Ngụy lão sư.

Sau kinh ngạc ngắn ngủi lúc đầu, Ngụy Kiếm nhẹ gật đầu, chuyển thân qua một bên, cười nói với Lâm Dịch:

- Vào trong đi.

Lâm Dịch nhẹ gật đầu, liền đi vào, Ngụy Kiếm đóng đại môn lại, dẫn Lâm Dịch tiến vào đại sảnh.

Đại sảnh cũng cực kỳ rộng rãi, trên chánh đường đặt hai cái ghế dựa, hai bây bày vài cái ghế cùng với bàn trà.

- Tùy tiện ngồi.

Ngụy Kiếm tùy ý nói, đi đến bàn trà bên cạnh ghế dựa, rót cho Lâm Dịch một chén trà nóng, Lâm Dịch tức thì có chút co quắp, lập tức đứng dậy tiếp nhận, Ngụy Kiếm kiếm một cái ghế tùy tiện ngồi xuống, liền cười nói với Lâm Dịch:

- Thật sự không ngờ ngươi lại có thể tới nơi này.

Lâm Dịch nghe vậy lộ ra nụ cười khổ, sau đó nói:

- Kỳ thật, ta tự chính mình cũng không nghĩ tới.

- Ha ha.

Ngụy Kiếm cười nhẹ, lại không nói gì thêm.

Tràng diện có chút xấu hổ, Ngụy Kiếm và Lâm Dịch cũng không phải là người nói nhiều, tính tình hai người đều có chút cá tính, hôm nay hai người này ngồi xuống cùng một chỗ, tràng diện tự nhiên lộ ra có chút áp lực.

Cuối cùng Ngụy Kiếm phá vỡ trầm mặc trước, tùy ý cười hỏi:

- Như thế nào lại rảnh rỗi trở về thế này? Nghe Diệp Khai nói, không phải ngươi đi đến hành tỉnh Lý Khắc với người của học viện Ngũ Hành rồi sao?

Thấy Ngụy Kiếm nói đến chủ đề này, Lâm Dịch lập tức trả lời:

- Hai tháng trước ta đã trở về, ân, chủ yếu là trở lại để thăm cha ta, đang định quay trở lại học viện Ngũ hành, thuận đường đến thăm ngài.

Ngụy Kiếm nhẹ gật đầu, sa đó cười nói:

- Còn có thể nghĩ đến ta, ngược lại là làm khó ngươi rồi.

Lâm Dịch nghe Ngụy Kiếm nói những lời này, đôi má lập tức ửng đỏ, không khỏi cúi đầu nói:

- Ngụy lão sư, ta...

Ngụy Kiếm có chút khoát tay áo, cười nói:

- Không nên hiểu lầm, ta nói lời này cũng không phải ép buộc ngươi, mà là sự thật, dù sau ngươi bây giờ cũng không phải là người của học viện Tông Phạm nữa, nhưng còn có thể nhớ rõ ta, quả thật khiến ta rất cảm kích.

Lâm Dịch nghe vậy trầm mặc lại, Ngụy Kiếm thấy hào khí có chút xấu hổ, cười cười, sau đó nói sang chuyện khác:

- Đừng nói những sự tình này nữa, dù sao quan hệ giữa Ngũ Hành và Tông Phạm cũng là bình thường, không phải đối địch, nói cho ta nghe một chút kinh nghiệm của ngươi trong khoảng thời gian vừa qua, ta rất ngạc nhiên đây này.

Kỳ thật ngày đó tại danh ngạch tranh đoạt chiến, bởi vì Bạch Tiếu Thiên hỏi thăm, hắn đã nói đại khái thoáng một chút với Ngụy Kiếm, bất quá cũng chỉ có hạn, hắn cũng chỉ là nói qua đại khái, không nói tình tiết cụ thể, Ngụy Kiếm tự nhiên không thể nào tinh tường, lúc này liền hỏi lại một lần.

Nghe Ngụy Kiếm hỏi thăm, Lâm Dịch liền một mực nói lại sự tình chính mình trải qua từ trước đến nay cho Ngụy Kiếm nghe, trước mặt Ngụy Kiếm, hắn không cố kỵ cái gì, lập tức nói toàn bộ.

Mà Ngụy Kiếm cũng thật không ngờ mấy năm nay Lâm Dịch đã trải qua nhiều chuyện như vây, sau khi nghe xong không khỏi có chút cảm khái, nói:

- Không nghĩ tới trong khoảng thời gian này ngươi đã trải qua nhiều chuyện như vậy.

Thật vất vả mới tìm được một người có thể thổ lộ thỏa thích ngoài phụ thân hắn ra, sau khi nghe vậy, Lâm Dịch chỉ cười cười, cũng không nói gì.

- Vậy bước tiếp theo, ngươi chuẩn bị làm gì?

Ngụy Kiếm cười hỏi.

Lâm Dịch trầm mặc thoáng một phát, chợt khẽ lắc đầu, nói:

- Ta cũng không rõ ràng lắm, đại khái là tiếp tục tu hành, tranh thủ để có thể sớm đạt tới trình độ thánh cấp.

- Tu hành tại học viện Ngũ hành sao?

- n.

Lâm Dịch nhẹ gật đầu.

Ngụy Kiếm cũng nhẹ gật đầu, sau đó mới cười nói:

- Vậy ngươi cần phải cố gắng a, thánh cấp cũng không phải dễ dàng đạt tới như vậy.

Ngụy Kiếm nói lời này đều là sự thật, toàn bộ người tại đại lục, có bao nhiêu người đạt đến trình độ thất cấp bát cấp chiến sĩ và dị năng giả? Chân chính đạt đến trình độ thánh cấp, ít càng thêm ít, xem như trong trăm vạn người có một, bởi vậy có thể tưởng tượng trở thành thánh cấp khó khăn như thế nào.

Lâm Dịch nhẹ gật đầu.

- n, tạ ơn lão sư.

Ngụy Kiếm cười nhẹ, nhưng không có lên tiếng.

Lần này Lâm Dịch đến đây, thực tế chính là đến thăm Ngụy Kiếm, tại danh ngạch troanh đoạt chiến ngày đó, hai người chỉ nói một câu, liền không có cơ hội tiếp xúc, cái này vẫn khiến Lâm Dịch vẫn canh cánh trong lòng, cảm giác chính mình có chút không phải với Ngụy Kiếm.

Kỳ thật, Lâm Dịch chính là một người cực kỳ trọng tình, đối với hắn mà nói, thân nhân và bằng hữu là trọng yếu nhất, điểm này, vô luận là "sự kiện mặt nạ da người" xảy ra sau khi 400 thợ mỏ vô tội bị hại chết, hay là chuyện nộ sát Bạch Lực trong Thiên Thượng Nhân Gian ở Thiên Diệp thành phố, đều là minh chứng tốt nhất, mà Ngụy Kiếm là một trong những lão sư hắn tôn kính, hắn tự nhiên cực kỳ coi trọng, cũng giống như Ngụy Kiếm cũng cực kỳ coi trọng hắn.

Hôm nay gặp Ngụy Kiếm, hai người nói chuyện với nhau, lập tức không khó chịu trong nội tâm như vừa rồi, sau một hồi trò chuyện, thời gian cũng đã quá nửa đêm.

Lâm Dịch ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, sau đó đứng lên nói:

- Thời gian không còn sớm, Ngụy lão sư người nghỉ ngơi, đệ tử xin cái lui.

Nói xong có chút nhẹ gật đầu với Ngụy Kiếm.

Ngụy Kiếm cũng không có lưu hắn lại, lập tức đứng lên nói:

- n, thời điểm nào rảnh cứ đến Tông Phạm, ý ngươi đã quyết, ta cũng không miễn cưỡng gì, chỉ cần về sau vẫn nhớ rõ có một lão sư như ta, như vậy là đủ rồi.

Lâm Dịch nghe vậy lập tức cảm thấy ấm áp, thầm nghĩ:

- Ngụy lão sư đối với mình quả thật tốt vô cùng.

Lại nghĩ đến ba năm trước chính mình hỏi thăm Ngụy Kiếm về phương diện tri thức thể thuật, Ngụy Kiếm đều giảng giải tỉ mỉ, nghĩ lại ngộ phục ngày ấy, chính mình bị con chuột khốn kiếp kia vây khốn, Ngụy Kiếm không nghĩ ngợi liền muốn quay lại cứu mình, cúi người thật sâu nói:

- Cám ơn người, lão sư.

Ngụy Kiếm tức thì nhìn Lâm Dịch, có chút nở nụ cười, cảm thụ cái khom người này thật sâu.

Lâm Dịch lại liếc nhìn Ngụy Kiếm một lần nữa, sau đó mới quay người rời đi.

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời sớm đã lên, ánh mặt trời tháng hai ôn hòa, toán bộ học viện đều bao bọc bên trong một mảnh kim quang.

Bởi vì phải dự khai giảng điển lễ, cho nên La Á sớm đã tỉnh dậy, rửa mặt hoàn tất, liền đi tới phòng Lâm Dịch, xem xét, lại không thấy thân ảnh Lâm Dịch hữu hiện, lập tức không khỏi hô lên:

- Lâm Dịch, Lâm Dịch.

Tìm trong phòng ngoài phòng một lần, đều không có tìm được Lâm Dịch, lập tức không khỏi có chút nghi hoặc.

- Chẳng lẽ, tiểu tử này nghỉ lại nhà Ngụy lão sư đêm qua?

Nhìn đồng hồ, thời điểm này đã gần lúc tổ chứ lễ khai giảng rồi, lập tức không hề nghĩ lại, liền ra cửa.

Mãi cho đến buổi chiều lễ khai giảng mới chấm dứt, Lý Văn và Ám Tương đều tới tìm La Á hỏi Lâm Dịch, mấy người tìm được Ngụy Kiếm, khi biết được đêm qua Lâm Dịch không quá nghỉ tại nhà Ngụy Kiếm, bọn người La Á lập tức ngẩn người, chợt trầm mặc lại.

Mà lúc ấy, Lâm Dịch đã ngồi trên Ước Ba Long, đi về hướng thành Thạch Nguyên rồi, Lâm Dịch là một người đa sầu đa cảm, thật sự không thích tư vị nỗi buồn ly biệt, sau khi trao đổi một phen với Ngụy Kiếm đêm qua, ra khỏi cửa nhà Ngụy Kiếm, cũng quyết định ly khai, giải khai được khúc mắc, tiếp tục lưu lại Tông Phạm thật sự không phải là một biện pháp.

Trên thực tế còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, hôm qua hắn cảm thấy linh quang hắn lóe lên mãnh liệt, lập tức mơ hồ đoán được người nào muốn lấy đi tính mạng mình.

- Bạch Diệp, hi vọng không phải là ngươi.

Trên Ước Ba Long, trong mắt Lâm Dịch lộ ra một vòng hàn ý, mặc dù hắn đa sầu đa cảm, nhưng đối với người uy hiếp đến tính mạng mình, hắn chưa bao giờ lưu tình, điểm này, có rất nhiều sự tình đã kiểm chứng qua.

Bình Luận (0)
Comment