Chung Cực Truyền Thừa

Chương 187

Lời này của Lạp Cổ Kỳ làm cho Lâm Dịch có chút dở khóc dở cười...hắn hiểu được ý tứ của Lạp Cổ Kỳ là muốn giảm bớt áp lực cho mình. Nhưng lời này vào tai Lâm Dịch lại cảm thấy không dễ chịu chút nào...Dù sao, Lâm Dịch vẫn là một thiếu niên. Tranh cường háo thắng, vốn là tính cách của tuổi trẻ.

Nhưng Lạp Cổ Kỳ có ý tốt, Lâm Dịch tự nhiên không thể nói ra những lời làm tổn thương hắn, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu nói:

- Đệ tử đã biết...

Lạp Cổ Kỳ nhẹ gật đầu, sau đó liền đứng lên, cười nói:

- Nếu đã như vậy, ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa.

Nói xong, quay đầu lại nhìn thoáng qua Thủy Linh Lung một mực thừ người kia, lại khẽ thở dài một tiếng, quay đầu nhìn chăm chú vào Lâm Dịch:

- Linh Lung...chỉ có thể nhờ vào ngươi rồi.

Lâm Dịch cũng thoáng nhìn qua Thủy Linh Lung đang ngẩn người, khẽ gật đầu. Sau đó, Lạp Cổ Kỳ liền rời khỏi gian phòng của Lâm Dịch...

Một ngày sau, trên Vô Song đảo.

Toàn bộ hòn đảo lâm vào sự náo nhiệt chưa từng có...Sắc trời còn chưa sáng, nhưng các thính phòng bao quanh sân thi đấu, sớm đã ngồi đầy người. Tiếng người huyên náo, rất là náo nhiệt.

Lâm Dịch cúi đầu nhìn thoáng qua tấm bảng gỗ hình tròn trong tay, phía trên có dán con số là 08975. Đây là thứ hôm qua những nhân viên kia đưa tới tận phòng hắn, nói đây là số hiệu của hắn. Thủy Linh Lung cũng nhận được một cái, là 09005. Lâm Dịch không biết những số hiệu này dựa vào cái gì để phân phối...Bất quá, có lẽ tất cả những người của các đại thế lực sẽ không bị phân vào cùng một nhóm tỷ thí a? Bằng không, đối với những cường giả sau lưng không có thế lực lớn chống đỡ, hoặc là thế lực nhỏ yếu mà nói, liền lộ ra có chút không công bằng rồi.

Lúc này Lâm Dịch đang đứng ở bên trong khu vực dành cho người dự thi...bởi vì tất cả mọi người đã được phân công số thứ tự, cho nên chỉ cần ở chỗ này chờ là được rồi. Đến lúc đó hô bao nhiêu số trận thứ mấy, trực tiếp đi lên là được rồi. Bằng không...đài thi đấu tuy rất lớn, nhưng đồng thời lại để cho nhiều người dự thi tiến trận như vậy, cũng thực có chút phiền toái.

Ngày hôm qua sau khi Lạp Cổ Kỳ đến nói cho hắn quy tắc thi đấu, nhân viên đưa số hiệu lại nói một lần nữa...Có điều nhân viên công tác nói rõ ràng hơn một chút...thí dụ như, tỷ thí là theo số thự tứ mà tiến hành, mỗi cuộc tranh tài là 100 người. Như vậy trận đấu thứ nhất là các tuyển thủ có số hiệu từ số 1 đến 100, trận thứ hai chính là các tuyển thủ có số hiệu từ 101 đến 200...cứ tiếp tục như vậy. Nếu như đến muộn hơn năm phút, thì bãi bỏ quyền dự thi.

Mà Lâm Dịch là 08975, nói cách khác, hắn sẽ đấu ở trận thứ 89. Không có gì bất ngờ xảy ra, thì trận đấu đầu tiên của Lâm Dịch, sẽ tiến hành vào hai tuần sau.

Đương nhiên, điều này cũng không có nghĩa là Lâm Dịch phải đợi ở gian phòng hai tuần lễ...Đi làm người xem cũng không tệ. Phải biết rằng, Vô Song hội, chính là đệ nhất thịnh hội trên đại lục. Các trận đấu như vậy, tất nhiên sẽ vô cùng đặc sắc. Là một tiêu chuẩn cuồng tu, Lâm Dịch cũng không hy vọng bỏ qua những trận đấu đặc sắc này.

Bây giờ đang là bài phát biểu của một lãnh đạo nào đó...Lâm Dịch đoán chừng, nếu đã là cuộc thi đấu do hoàng tộc đế quốc chủ sự, thì người thứ nhất phát biểu, khẳng định là một nhân vật có thân phận không nhỏ? Nghĩ đến, không khỏi có chút tò mò hướng đài phát biểu nhìn lại...Nhưng bởi vì người thật sự là quá nhiều. Căn bản là không thể nhìn xa được...Lâm Dịch không khỏi ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Chỉ thấy các nhà lầu cao tầng chung quanh đã chật ních người xem, không khỏi có chút hối hận, vì sao vừa rồi mình lại không chạy đến mấy nhà lầu đó chứ...

Phải rất nỗ lực, rốt cuộc Lâm Dịch cũng trông thấy được...nhưng mà vừa nhìn, lại làm cho Lâm Dịch mở to hai con mắt!

- Bạch Tiếu Thiên! Lại là hắn!

Lâm Dịch kinh ngạc. Chỉ thấy người trên đài cao kia, lúc này đang mỉm cười, lạnh nhạt giới thiệu lại lịch sử của Vô Song hội, đúng là người xuất hiện tại cuộc tranh tài danh ngạch tiến vào Ma Nguyên động quật - Bạch Tiếu Thiên.

Trên khuôn mặt anh tuấn của Bạch Tiếu Thiên mang theo nụ cười thản nhiên. Đối mặt với mấy vạn người nhưng trên mặt lại không có chút câu thúc nào. Chỉ với phần phong độ này, cũng đủ để Lâm Dịch phải thán phục không thôi...Lâm Dịch không khỏi ngẩng đầu nhìn lên đài cao nơi Bạch Tiếu Thiên đang đàm tiếu tự nhiên, cảm thấy kính ngưỡng.

- Đây mới là phong phạm của cường giả a...

Trên thực tế số cường giả Thánh cấp mà Lâm Dịch tiếp xúc cũng không nhiều. Bạch Tiếu Thiên, Lạp Cổ Kỳ, ngày đó tại Mạn Vân Phong gặp được một vị...còn có Khải Ni Cổ Lạp cũng tính là một vị. Chính thức tiếp xúc với Thánh cấp, cũng chỉ có bốn người này. Lúc trước cường giả Thánh Cấp trên Mạn Vân Phong tuy nhiều, nhưng cùng hắn nói chuyện, cũng chỉ có bốn người này. Mà giữa bốn người này, nếu bàn về kính ngưỡng, không thể nghi ngờ chính là Bạch Tiếu Thiên rồi...Đại khái, là vì đối phương cũng giống như mình, cũng là một lĩnh vực dị năng giả. Luôn có một mối liên hệ thân cận không cách nào hiểu được. Phải biết rằng, trên đại lục này, đoán chừng lĩnh vực dị năng giả, cũng chỉ có hai người bọn họ mà thôi...Ngày đó tại đỉnh Mạn Vân Phong, Bạch Tiếu Thiên mở miệng nói giúp cho mình, nguyên nhân chính, có lẽ bởi vì mình cũng là một lĩnh vực dị năng giả a?

Lâm Dịch cảm thấy rất rõ ràng. Ngoại trừ điểm này...chính mình thực không có đồ vật gì đáng giá lọt vào mắt Bạch Tiếu Thiên. Đối phương thành danh tại ba vạn năm trước! Dòng thời gian kia dài đến cỡ nào? Đã chứng kiến bao nhiêu nhân vật đỉnh phong! Mình chỉ là một tên mao đầu tiểu tử, trừ phi là một lĩnh vực dị năng giả như hắn, thật sự không nghĩ ra mình có giá trị gì để đối phương xem vừa mắt.

- Cuối cùng, chúc cho chư vị người dự thi có thể lấy được thành tích tốt.

Bạch Tiếu Thiên đã phát biểu xong, có chút nhẹ gật đầu đối với mọi người, thân thể có chút phiêu khởi, quay người bay đi...chiêu thức ấy, dẫn phát một hồi hoan hô thán phục của những người xem. Trong mắt Lâm Dịch, chính là kĩnh ngưỡng quá nặng, quả thực có chút bộ dáng sùng bái.

Trận đấu rốt cuộc đã bắt đầu.

Độ kịch liệt của trận đấu xa xa vượt khỏi sự tưởng tượng của Lâm Dịch. Mới vừa lên đài, chỉ thấy phía trên lập tức lập lòe hắc mang tử mang. Trăm người đồng thời phá môn. Nhất là khi phá vỡ Kinh Môn cùng Khai Môn, tình cảnh thật sự rất là đồ sộ...cái luận võ đài kia cũng cực kỳ lớn, dung nạp trăm người rất là nhẹ nhõm. Đoán chừng ban tổ chức cũng nghĩ đến điểm này. cho nên mới không có quy định cấm nhiều người đi lên. Trên thực tế, dùng cái nhìn của Lâm Dịch, sân bãi lớn như vậy, đi lên đồng thời 500 người cũng không là vấn đề.

Tử mang hắc mang vừa mới biến mất, chợt, lại có mấy đạo quang mang màu sắc khác nhau thay nhau hiện lên...mới bắt đầu, đã có người gia trì chiến văn!

Sau đó, có thể nói một cuộc hỗn chiến vô cùng thê thảm bắt đầu.

Các màu năng lượng không ngừng phát ra từ trên tay, trên chân, trên người...các tuyển thủ, công kích lung tung khắp mọi nơi. Rất hiển nhiên là chung quanh lôi đài, sớm đã được bố trí kết giới...chỉ thấy những nguồn năng lượng gào thét trong hư không kia sau khi vượt qua ngưỡng của lôi đài, đụng vào cái gì đó như gặp phải chướng ngại vật vậy, lập tức ầm ầm tan biến. Từ bên ngoài mà xem, thì thấy như là pháo hoa nổ trong không trung vậy...Chợt, một cái lồng bằng năng lượng trong suốt hơi mỏng liền lóe ra lưu quang.

Lâm Dịch có chút kinh ngạc nhìn trên cái lồng năng lượng này không ngừng xuất hiện năng lượng màu tím, màu đen hoặc là các loại năng lượng màu sắc khác...Phải biết là, những nguồn năng lượng này thấp nhất cũng là do thất cấp cường giả phát ra a...! Lực lượng kia to lớn đến cỡ nào? Ban đầu ở đỉnh Mạn Vân Phong Lâm Dịch từng có một lần tiếp được hơn bốn mươi cổ năng lượng của thất cấp, nên có thể nói là tràn ngập cảm xúc! Lúc cỗ lực lượng kia hoàn hảo là còn nội liễm đấy, cho nên Lâm Dịch hao hết lực lượng mới đem cổ năng lượng kia tiếp được. Nếu như lúc ấy Lâm Dịch lựa chọn dùng lĩnh vực cưỡng ép ngăn cản thì...chỉ sợ lĩnh vực của hắn trong khoảnh khắc đã bị cổ năng lượng kia oanh vỡ!

Nhưng mà vào lúc này, các nguồn năng lượng kia không dừng lại ở con số bốn mươi, hơn nữa phần lớn nguồn năng lượng trong số đó còn cường đại hơn thất cấp rất nhiều! Thế nhưngcái tầng kết giới nhìn mỏng manh này có thể nhẹ nhõm chống đỡ được...Lâm Dịch không khỏi sợ hãi thán phục...cái này cần bao nhiêu năng lượng a? Trong khi Lâm Dịch sợ hãi thán phục, trận đấu vẫn tiếp diễn. Xem ra những người này cũng không phải là đồ đần. Bọn hắn rất rõ ràng mục tiêu của mình chẳng qua là kiên trì đến khi trở thành mười người cuối cùng là được rồi. Cho nên, bọn hắn đều chuyên môn đi kiếm những người trông yếu nhược mà ra tay. Bọn hắn không có ngốc đi công kích mục tiêu có thực lực tương đương mình. Dù sao, nếu như muốn chiến, về sau còn có nhiều cơ hội. Nếu không, hai người có thực lực tương đương đi đánh với nhau, làm sao còn có tinh lực chiếu cố đến mặt khác? Nếu bị những người có thực lực yếu hơn thừa cơ đánh lén, thì đó mới chính là oan ức không có chỗ nào kể.

Dưới loại tình huống này, trận đấu tiến hành cực kì mau lẹ. Hầu như tất cả mọi người đều là vừa chạm vào liền phân ra. Cảm giác thực lực đối phương sàn sàn mình, liền lập tức đi tìm mục tiêu kế tiếp...Nếu như thực lực yếu hơn so với mình, thì cũng dễ nói, trực tiếp oanh xuống đài! Nếu như đối phương dù chết cũng không xuống đài, thì cũng không còn cách nào...Giết!

Vô Song hội không có quy định cấm giết người. Đương nhiên, loại quy tắc này, cũng phải xem tình huống...thí dụ như, hai người thực lực tương đương, cuối cùng thu tay lại không được, lỡ tay giết người. Cái kia tự nhiên là không việc gì...Dù sao thực lực tương đồng, hơi chút không để ý có lẽ sẽ quyết định kết cục của trận đấu. Dưới loại tình huống này, thất thủ giết người cũng có thể hiểu được...dù sao pháp tắc sinh tồn trên đại lục này chính là cường giả vi tôn.

Nhưng mà, nếu như là thực lực cách xa nhau. Giữa hai người căn bản là không có gì cân bằng...thí dụ như một thất cấp chiến sĩ cùng một bát cấp chiến sĩ. Hơn nữa bát cấp chiến sĩ còn có chiến văn...như vậy trong trận đấu, không thể tùy tiện loạn giết người. Bằng không mà nói, kẻ giết người rất có thể vì vậy mà bị thủy đi tư cách đấu thủ...đám người chủ trì Bạch Tiếu Thiên hồi nãy, đồng thời cũng chính là tổ trọng tài. Có một nhóm người Thánh cấp ngồi ở chỗ này, mỗi cử động của hai đấu thủ trên đài đều diễn ra trước mặt bọn họ. Họ sẽ đưa ra quyết định cuối cùng.

Nếu như nói thực lực của bên yếu hơn quá yếu. Nhưng hết lần này tới lần khác lại không chịu nhận thua, lại không chịu đầu hàng...thì hắn chính là muốn chết. Nếu là muốn chết, tự nhiên cũng sẽ không vì vậy mà trừng phạt kẻ giết người...làm người phải tự biết mình. Điểm này, là không có chuyện gì để nói.

Lúc này đây, khi trận hỗn chiến đầu tiên chấm dứt...lại có ba mươi hai người mất đi tính mạng. Mà mười người còn lại kia, cũng tự tản đi chiến văn của mình, đi xuống phía dưới...có thể nói, trong 100 người đối chiến, nếu như anh có được chiên văn...như vậy trên cơ bản, dang ngạch của anh đã được quyết định. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là thực lực của anh ít nhất cũng phải đạt tới thất cấp.

Trận chiến đầu đầu tiên lại có nhiều người chết đi như vậy...Vượt qua ngoài dự kiến của Lâm Dịch chính là, người xem trên thính phòng dường như đã tập mãi thành thói quen. Chẳng những không có xuất hiện tình cảnh yên lặng bi thương như trong suy nghĩ, tình cảnh thậm chí còn biến thành càng thêm náo nhiệt...thậm chí Lâm Dịch còn nghe được một người sau lưng cực kỳ hưng phấn nói một câu:

- Lần Vô Song hội này quả thực rất là kích thích...!

Đúng vậy a. Vô Song hội là sân khấu của cường giả! Kẻ yếu ở chỗ này là không có tư cách, cũng không có cơ hội lấy được cái gọi là đồng tình. Chính như tôn chỉ của thế giới này - cường giả vi tôn!

Lâm Dịch đột nhiên có một loại cảm ngộ như vậy. Trong nội tâm phần tín niệm kia càng trở nên mạnh mẽ, chỉ có cường giả mới có tiếng nói trên thế giới này.

Trận đấu tiếp tục tiến hành. Toàn bộ Vô Song đảo nóng nảy mà kịch liệt. m thanh kêu gào của người xem. Trên lôi đài tiếng năng lượng va chạm vào nhau vang lên ầm ầm, tràn ngập mỗi góc nhỏ trên Vô Song đảo này.

Từ trận đấu đầu tiên bắt đầu. Tỉ lệ tử vong của mỗi trận đấu đều vượt qua 30%! Nhưng mà điều làm cho Lâm Dịch thấy nghi hoặc chính là...mặc dù là dưới loại tình huống này, những người có thực lực hơi yếu kia, vẫn không có giác ngộ. Mỗi lần trận đấu diễn ra, vẫn như cũ là tràn đầy bạo ngược và đẫm máu.

Tình cảnh thực sự quá hỗn loạn, thế cho nên ý tưởng muốn nhìn có Thánh cấp hay không của Lâm Dịch thất bại...dưới loại tình huống này, hắn thậm chí ngay cả quá trình thi đấu đều không thể quan sát được rõ ràng. Thì không cần nói đến có tìm được Thánh cấp trong đám hỗn chiến này hay không...đối với thánh cấp mà nói, hỗn chiến như vậy hiển nhiên là không đủ để cho bọn họ xuất ra toàn lực. Lâm Dịch không khỏi nghĩ đến lời nói của Lạp Cổ Kỳ ngày đó...Thánh cấp, ít nhất là có ba người.

Lạp Cổ Kỳ nếu đã nói là có thánh cấp thì chắc chắn là sẽ có thánh cấp ở Vô Song hội này.

- Thánh cấp...ta thật mong chờ có thể được chiến đấu với các ngươi.

Trong lòng Lâm Dịch có chút hưng phần nghĩ đến.

Chín ngày thoáng cái đã qua. Mà trong thời gian chín ngày này, bầu không khí của toàn bộ Vô Song hội là cực kỳ kịch liệt. Mỗi ngày liên tục tỷ thí, nhưng không có làm cho người xem có cảm giác nhàm chán, trái lại càng làm cho bọn họ thêm hưng phấn. Con người luôn luôn có chung một loại cảm giác giống nhau. Khi ở trước mắt thấy có một đám đánh nhau gây nên thương vong, tử vong...thì sẽ có cảm giác tim đập nhanh liên hồi, hưng phấn không thôi. Có lẽ sau đó sẽ cảm giác được một tia đồng tình hay các tâm tình khác...nhưng trong khoảnh khắc đó, đại đa số người, tâm tình luôn kích động.

Có lẽ câu nói này mới là sự thật "nhân chi sơ, tính bổn ác.

Thử nghĩ, một người từ khi sinh ra, luôn tiếp thu giáo dục làm thế nào để sống tốt, trở thành một người có ích...Nhưng mà, vẫn có nhiều người chọn con đường tối tăm mà đi. Điều này không thể không làm cho người suy nghĩ sâu xa. Có lẽ trong gen của nhân loại, có cất dấu một nhân tố khát máu di truyền nào đó.

Chín ngày nhanh chóng trôi qua, hôm nay, rốt cuộc cũng đến phiên Lâm Dịch lên sân đấu.

Lâm Dịch hít sâu một hơi, liền nhảy lên lôi đài. Cùng nhảy lên lôi đài đồng thời với hắn, còn có hơn chín mươi người dự thi khác...Trải qua những ngày thi đấu này, tỉ lệ tử vong cao, hiển nhiên cũng làm cho một số người cảm giác được thực lực không đủ nên sinh ra sợ hãi. Bởi vậy nên có người lựa chọn từ bỏ.

Những người đứng ở trên lôi đài lúc này, đều có vẻ mặt trịnh trọng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chung quanh...Trong phạm vi này, không có người nào là bằng hữu. Có, chỉ là địch nhân!

Khi trọng tài vừa ra lệnh bắt đầu, đủ loại quang mang liền lập tức lóe lên. Mà bên ngoài thân Lâm Dịch, cũng lập lòe màu xanh da trời rực rỡ, lập tức phóng ra! Đem phạm vi 10m chung quanh hắn hoàn toàn bao trùm! Lúc này Lâm Dịch đã là bát cấp dị năng giả, phạm vi linh vực là 10m. Quang mang màu xanh lóe sáng rực rỡ kinh người...từ bên ngoài nhìn vào, tựa như một viên thủy tinh hình cầu trong suốt màu xanh vậy.

Lâm Dịch nghĩ cách cũng rất đơn giản...mục đích của hắn chẳng qua là trụ vững ở đây đến cuối cùng mà thôi. Hắn cũng không cần chủ động đi công kích kẻ nào...chỉ cần cam đoan mình vẫn còn đứng trên lôi đài đến cuối cùng là được rồi. Thả ra lĩnh vực, có thể làm cho hắn đơn giản đạt được mục đích này...có lẽ ngay từ đầu sẽ có một hai người không có mắt đến công kích mình. Nhưng chỉ cần mình đem bọn chúng ném ra khỏi lôi đài, thì phần lớn người còn lại sẽ bỏ qua chủ ý với mình...Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không có tên gia hỏa nào đạt được bát cấp, có trung đẳng chiến văn trở lên tiến đến.

Tiến công quả nhiên đã tới! Một gã bát cấp chiến sĩ vung tay đánh ra một quả cầu năng lượng màu đen. Chỉ thấy năng lượng màu đen kia khi tiến vào trong phạm vi quả cầu màu xanh da trời của Lâm Dịch, liền cứ như vậy lơ lửng trong không trung. Trong lòng Lâm Dịch khẽ động, chỉ thấy đạo năng lượng màu đen kia như là mũi tên bật khỏi dây cung vậy ầm ầm bắn ra ngoài, mà mục tiêu chính là tên bát cấp chiên sĩ kia.

Tên chiến sĩ kia sắc mặt liền biến hóa, hiển nhiên thật không ngờ đối phương có thể dễ dàng hóa giải công kích của mình như vậy, lại phản ngược đòn tấn công của mình, thân ảnh lập tức di động tránh thoát. Đạo năng lượng màu đen kia trực tiếp bắn ra ngoài, bị tầng kết giới ngăn trở, trên không trung liền xuất hiện một pháo hoa năng lượng màu đen...

- Hắn là ai? Thật là lợi hại!

Trong thính phòng có người phát giác ra năng lượng màu xanh, ở bên trong có người trông rất rảnh rỗi. Liền kinh ngạc hô lên,

- Không biết...hắn, là dị năng giả sao?

- Khó, chẳng lẽ là lĩnh vực dị năng giả trong truyền thuyết sao?

Một người có chút kiến thức sau khi nhíu mày suy nghĩ một chút, sắc mặt lập tức biến đổi, kinh sợ hô lên.

- Lĩnh vực dị năng giả? Giống như Bạch Tiếu Thiên đại nhân ư?

- Dị năng màu xanh da trời...hắn là thủy hệ dị năng giả.

- Thủy hệ, lĩnh vực dị năng giả!

Tất cả người xem đều kinh hãi! Phải biết rằng, lĩnh vực dị năng giả, thực sự là quá hiếm. Mà những người xem này cũng không phải là người bình thường. Trong gia tộc những người này hoặc ít hoặc nhiều đều có nghe qua lĩnh vực dị năng giả...năm đó Bạch Tiếu Thiên vừa mới trở thành Thánh cấp, liền tạo ra một thần thoại lấy một địch tám, thần thoại này không chỉ lưu truyền trong thành Thiên Diệp mà thôi! Bởi vậy có thể thấy được, lĩnh vực dị năng giả là một tồn tại cường hãn đến mức nào. Cũng khó trách mọi người phải kinh hãi.

Một người bên cạnh Bạch Tiếu Thiên đột nhiên mở miệng cười nói:

- Tiếu Thiên gia gia, hắn chính là thiếu niên mà trước kia người đề cập tới sao?

Trên khuôn mặt của Bạch Tiếu Thiên mang theo một nụ cười nhàn nhạt nhìn xem Lâm Dịch trên sân đấu, gật đầu cười nhẹ, không nói gì.

- Thực hâm mộ a, hắn lại có lĩnh vực dị năng giống như Tiếu Thiên gia gia...

Người nọ có chút cảm khái nói.

Bạch Tiếu Thiên nhưng là bật cười nói:

- Có cái gì phải hâm mộ chứ? Lĩnh vực dị năng giả thức tỉnh thực sự quá nguy hiểm...Dù là có Tinh Vị cường giả hộ pháp, vẫn là vô cùng nguy hiểm. Ta có thể thức tỉnh, cũng là may mắn mà thôi.

Người nọ nghe vậy vẫn là có chút kinh ngạc nói:

- Ý của Tiếu Thiên gia gia là...thân phận của thiếu niên kia không đơn giản?

Bạch Tiếu Thiên cười lắc đầu. Nhưng không có lên tiếng. Ánh mắt, nhìn về phía sân đấu.

Trận đấu của Lâm Dịch đã xong - từ đầu đến cuối, Lâm Dịch ngoại trừ thi triển lĩnh vực bảo hộ bên ngoài, thì không có bất kỳ động tác gì...thậm chí ngay cả bước chân hắn đều không di động chút nào. Liền dễ dàng chiếm được thắng lợi. Sự cường đại của lĩnh vực dị năng giả, lại lần nữa hiển lộ không bỏ sót chút nào.

Bởi vì thân phận lĩnh vực dị năng giả của Lâm Dịch, cái tên Lâm Dịch, cũng lần đầu được tất cả các thế lực lớn nhớ kỹ - mặc dù trước lúc hỗn chiến không có giới thiệu người dự thi, nhưng điều này đối với tất cả các thế lực lớn mà nói, cũng không phải vấn đề gì. Bọn hắn hoặc nhiều hoặc ít, ở chỗ này tổng đều là có một ít con đường đặc thù. Chính như mục đích thật sự của Vô Song hội - tuyển tú.

- Tiểu Vũ, đây chính là thiếu niên Lâm Dịch mà ngươi từng nhắc đến sao? Trên thính phòng, một lão giả nhìn xem Lâm Dịch, trên mặt mang theo một nụ cười nhàn nhạt.

Ở bên cạnh lão, là một gã ăn mặc hoa lệ, tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần thanh niên. Thanh niên mang trên mặt nụ cười lười nhác, khóe miệng tựa hồ lúc nào cũng đều treo một nụ cười, một bộ dạng không sao cả...Đúng là Trương gia Nam Á - Trương Diệc Vũ, thúc thúc của Trương Tạp.

Trương gia Nam Á chính là một siêu cấp thế lực, tự nhiên là có tư cách tham dự giải đấu này. Bất quá thân phận lần này của Trương Diệc Vũ chỉ là một người tham quan. Dù sao, hắn chẳng qua cũng chỉ là một thất cấp chiến sĩ. Tuy cũng có được chiến văn, nhưng hắn cũng biết dùng thực lực của mình rất khó có thể tạo danh tiếng tại Vô Song hội này. Hao phí công phu lớn để đi làm một sự tình mà biết chắc là không có kết quả gì, còn không bằng tới đây tham quan học hỏi một chút đi.

Huống hồ, hai cái danh ngạch của Trương gia Nam Á sớm đã có thí sinh. Dùng tính cách lười nhác của Trương Diệc Vũ. Nếu như không phải bất đắc dĩ. Hắn tuyệt đối sẽ không kiếm chuyện làm khó mình.

Nghe lão giả nói vậy, Trương Diệc Vũ cũng gật đầu cười nhẹ:

- Chính là hắn!

Lão giả khẽ gật đầu, có chút cảm khái thở dài:

- Thực lực của lĩnh vực dị năng giả quả nhiên mạnh mẽ...nghe nói hắn cùng Tạp Nhi là bạn tốt?

Trương Diệc Vũ nhìn xem bóng lưng đang đi xuống dưới đài kia, nhẹ gật đầu cười nói:

- Quan hệ cùng Tạp Nhi vô cùng tốt.

Lão giả nhẹ gật đầu:

- Nhân tài như vậy, không thể bỏ qua được...

Trương Diệc Vũ khẽ gật đầu một cái, khóe miệng mỉm cười, không nói gì. Tay phải, lại vỗ nhẹ lên bàn tay nhỏ bé của tuyệt sắc mỹ nữ bên cạnh...Trên dung nhan tuyệt sắc của Diệp Song vẫn treo một nụ cười ngọt ngào, đương nhiên, còn có nét u buồn làm cho người động lòng kia...

Cùng lúc đó, trên đỉnh đệ nhất tòa lầu ở khu người xem.

- Ha ha, hắn chính là Lâm Dịch...Bố Lan Đặc, xem ra đối thủ cạnh tranh của ngươi rất mạnh nha. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL

Một thanh niên tóc đỏ tuấn tú vô cùng đang rất hứng thú nhìn Lâm Dịch đã đi ra lôi đài. Trong miệng cười hắc hắc không ngừng với một thanh niên cũng tuấn tú bên cạnh.

Đứng ở bên cạnh hắn là một thanh niên nhìn qua rất tuấn tú. Nằm dưới đôi lông mày là một đôi đồng tử hẹp dài đang phát ra tinh mang. Dưới sống mũi cao thẳng, là một bờ môi mỏng hơi nhếch lên. Toàn thân toát ra một khí tức lạnh lùng mang theo một cổ ngạo khí bức nhân.

Bình Luận (0)
Comment