Chung Cực Truyền Thừa

Chương 217

Thư Mộng nghe vậy, trong mắt lập tức hiện lên một vòng tức giận, nhưng sau khi hít vài hơi thật sâu, đột nhiên lộ ra một nụ cười ngọt ngào, hỏi:

- Có phải vậy không? Như vậy là ai ước định với ngươi?

Bố Lan Đặc lộ ra tia cười đắc ý, nói:

- Chính là Thế thúc và gia phụ định ra, chẳng lẽ Mộng nhi không biết sao?

Sau khi Thư Mộng nghe vậy, sắc măt lập tức trầm xuống, mở trừng hai mắt:

- Nếu cha ta và phụ thân ngươi định ra, vậy ngươi đi tìm bọn họ là được, tới tìm ta làm gì?

Sắc mặt nàng biến đổi cực nhanh, khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên.

Bố Lan Đặc lập tức sững sờ, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng Thư Mộng đã cắt lời hắn, nói:

- Hiện giờ ta muốn đi ăn cơm, kính xin Bố Lan Đặc thế huynh nhường đường một chút, cám ơn.

Sắc mặt Bố Lan Đặc lập tức hiện lên một hồi xanh trắng, mà trung niên nhân đứng trước người Thư Mộng lại mang theo dáng tươi cười nhàn nhạt, tựa hồ như không nghe được hai người cãi nhau, không biểu lộ thái độ gì, Thư Mộng thấy đối phương không có phản ứng gì, trực tiếp kéo tay trung niên nhân, nói:

- Thái gia gia, chúng ta đi.

Nói xong, liền trực tiếp đi qua bên người Bố Lan Đặc.

Sau khi tất cả mọi người trên mái nhà đều rời đi, Bố Lan Đặc mới hừ lạnh một tiếng trùng trùng điệp điệp, nghiến răng nghiên lợi, trong đôi mắt hẹp dài hắn lóe lên từng đạo hàn mang khiếp người.

Mà lúc này, An Cách Tư mới đi tư, biểu lộ trên mặt như là muốn ăn đòn, chứng kiến biểu lộ trên mặt Bố Lan Đặc, An Cách Tư càng cười vui vẻ.

- Xem ra, chính là giống như chúng ta suy đoán, ngươi và Thư Mộng tầm đó thật sự có chút nguy hiểm a.

Bố Lan Đặc nghe vậy, lập tức hai mắt bắn ra hàn mang, mãnh liệt nhìn An Cách Tư, nhìn biểu lộ hắn, rõ ràng chỉ cần đối phương nói thêm một câu nữa, liền xé xác hắn.

Thế nhưng, trên mặt An Cách Tư vẫn lộ ra vài phần tươi cười.

- Thế nào? Muốn động thủ với ta?

Bố Lan Đặc cắn rang khanh khách, nhưng cuối cùng vẫn quay đầu đi.

Nụ cười An Cách Tư có vài phần chế nhạo, cảm khái nói:

- Ai, con vịt đến miệng rồi mà vẫn còn có thể bay, thật sự quá thất bại rồi.

Thân thể Bố Lan Đặc đang đưa lưng về phía An Cách Tư khẽ run rẩy thoáng một phát, chợt, hắn ngẩng đầu lên, hai mắt âm trầm nhìn không trung, thân ảnh Lâm Dịch không khỏi hiện ra trong đầu hắn, lúc này, tất cả nộ khí của hắn đều chuyển dời lên người Lâm Dịch.

- Lâm Dịch!

Trong đôi mắt hẹp dài của Bố Lan Đặc lại nổi lên sát ý, đương nhiên, lần này không biết là lần thứ mấy hắn nổi sát tâm với Lâm Dịch rồi.

Lâm Dịch và Trương Tạp đi xem một mực đến giữa trưa, tài trí hai người đều khai mở, lúctrở lại gian phòng, lại phát hiện Thủy Linh Lung nhập định đã tỉnh lại, thấy Lâm Dịch đi, Thủy Linh Lung có chút kỳ quái hỏi:

- Ngươi đi đâu vậy? Như thế nào lại về muộn như thế?

Lâm Dịch lập tức cười cười, nhân tiện nói:

- Hôm nay Trương Tạp tới Vô Song đảo, hai người chúng ta đã lâu không hảo hảo gặp mặt nhau, cho nên hàn huyên lâu một chút.

Thủy Linh Lung nghe vậy sững sờ, lúc này mới nhớ tới Trương Tạp trong miệng Lâm Dịch là ai, dù sao thì tại Ma Nguyên động quật cũng đã tiếp xúc gần nửa năm thời gian, cho nên cũng không lạ lẫm gì.

Có chút kinh ngạc nói:

- Trương Tạp cũng đã tới? Hắn tới đây làm gì?

Lâm Dịch cười nói:

- A, phụ thân của hắn an bài tới, nói là để hắn nhìn cao thủ quyết đấu, có thể có lợi cho việc tu hành của hắn.

Lúc này Thủy Linh Lung mới nhẹ gật đầu, quả thật, đối với một võ giả mà nói, quan sát cao thủ quyết đấu với nhau, đối với tăng trưởng tu vi của mình thật sự có lợi, kể cả kỹ xảo và lực lượng xảo diệu, quan sát cao thủ quyết đấu, đều có thể có nhận thức thắm thiết, thường thường, sau khi quan sát, về sau tu hành kỹ xảo hoặc thể thuật cùng loại, có hiệu quả làm chơi ăn thật, đây cũng là nguyên nhân vì sao Vô Song Hội lại hấp dẫn nhiều người xem như vậy.

- Lão sư, ngươi tu hành thế nào rồi?

Lâm Dịch đi tới giường của mình, ngồi xuống, thuận miệng hỏi. Những ngày này hai người một mực ở chung, mặc dù không có phát sinh sự tình gì khác, nhưng hai người đã quen sống cuộc sống như vậy, hôm nay Lâm Dịch cũng không quá câu thúc rồi.

Thủy Linh Lung nghe vậy lắc đầu, có chút cảm khái nói:

- Thánh Giai thật sự không phải địa phương tốt như vậy, đến bây giờ ta vẫn không có cảm giác gì.

Kỳ thật, đối với dị năng Thánh Giai, Lâm Dịch cũng có chút chờ mong, nhưng trước mắt vẫn không có cảm giác gì, hiện tại điểm tốt nhất của hắn chính là thể thuật Thánh Giai, cùng với dị năng Thánh Giai tầm đó, đến tột cùng có địa phương gì bất đồng? Lập tức cười an ủi:

- Đồng dạng với trước kia ngươi khuyên bảo ta, loại sự tình tu hành này, tiến hành theo chất lượng vẫn tốt hơn, không cần gấp gáp.

Thủy Linh Lung nghe vậy, cười ha ha, sau đó gật đầu nói:

- n, ta biết rồi.

Quan hệ hôm nay của hai người thật sự có chút vô cùng vi diệu, tuy rằng Lâm Dịch vẫn gọi Thủy Linh Lung là lão sư, nhưng tình cảm hai người tựa hồ không quá giống tình thầy trò rồi, dù sao thì hôm nay Lâm Dịch đã không cần Thủy Linh Lung dạy bảo nữa, thực lực của hắn so với Thủy Linh Lung còn mạnh hơn rất nhiều, đang lúc nói chuyện, cũng giống như là bằng hữu, cũng nói giỡn thoải mái, xưng hô lão sư, tựa hồ cũng chỉ là một thói quen của Lâm Dịch mà thôi.

- Tu hành một ngày, nghỉ ngơi thật tốt một chút đi.

Lâm Dịch cười, ngồi xếp bằng trên giường, Lâm dịch còn cần tu hành thoáng một phát.

Thủy Linh Lung nhẹ gật đầu, cười nói:

- n, ngủ ngon.

- Ngủ ngon.

Lâm Dịch nói xong, liền nhắm mắt lại, một lát sau, nhất thời chìm vào ý thức hải.

Mà sau khi Lâm Dịch nhập định, nụ cười trên gương mặt của Thủy Linh Lung dần thu liễm lại, trên gương mặt tuyệt sắc xinh đẹp lộ ra một vòng ảm đạm, hôm nay Lâm Dịch đã là cường giả Thánh Giai, nhưng mình vẫn chỉ là một bát cấp dị năng giả.

Thủy Linh Lung rất rõ ràng tư chất của mình, tuy rằng coi như là bất phàm, nhưng so với thiên tài chính thức, cũng chỉ có thể xem là bình thường, nàng thật sự rất lo lắng, nếu như mình không cách nào tiến vào Thánh Giai thì phải làm sao bây giờ?

Hôm nay Lâm Dịch là Thánh Giai, nói cách khác, hắn sắp có được tính mạng vĩnh sinh, mà nếu như mình không thể tiến vào Thánh Giai, hết thảy đều không cần nói thêm nữa rồi.

Hít sâu một hơi, Thủy Linh Lung vì mình mà nổi giận trong lòng, chợt, lại tiến vào trạng thái nhập định một lần nữa, một tầng lam quang mông lung hiển hiện chung quanh thân nàng.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Dịch liền đi ra cửa, hắn đã hẹn với Trương Tạp ở đây, hôm nay hắn cũng không có ý định chạy vòng quanh đảo, trên thực tế, thực lực trước mắt của hắn, tu hành như vậy thật sự không có tác dụng chút nào, chạy mỗi ngày cũng chỉ là thói quen mà thôi.

Nhưng khi chứng kiến nữ tử đang cười, an nhiên đứng thẳng sau lưng Trương Tạp, Lâm Dịch ngẩn người tại chỗ.

Trên mặt Thư Mộng kiệt lực bảo trì mỉm cười thản nhiên, nhưng vẻ kích động trong mắt nàng không thể lừa được người, một ngày không thấy như cách ba thu, huống chi, nàng đã xa Lâm Dịch trọn vẹn một năm rồi.

Trên thực tế, từ lúc còn rất nhỏ, Thư Mộng và Lâm Dịch đã có một loại cảm giác kỳ không nói rõ được, đương nhiên, khi đó chỉ là tiểu hài tử, có thể biết cái gì, lúc này, lúc đó, Lâm Dịch còn là ưa thích chơi với Trương Tạp, mà Thư Mộng với tư cách là một nữ hài nhi, tâm to nhỏ hết sức, so với Lâm Dịch lại thêm một tầng ngượng ngùng.

Sau khi rời khỏi, Thư Mộng tới nhà Lâm Dịch hai lần, tuy rằng không nói được mấy câu với Lâm Dịch, nhưng trên thực tế, mục đích trong tiềm thức của nàng cũng là vì liếc mắt nhìn Lâm Dịch mà thôi.

Sau khi về tới gia tộc, biết thân phận của mình, đồng thời cũng minh bạch mình và Lâm Dịch có lẽ có không thể đến với nhau, phần tình cảm tinh khiết trong nội tâm kia cũng bị nàng đè nén tận đáy òng, bắt đầu niêm phong cất vào kho.

Không nghĩ tới, sau khi phong vân nổi lên khắp nơi, lại tương kiến hắn.

Hơn mười năm không gặp, hắn càng cao lớn tuấn tú, trong mắt nàng, hắn vẫn luôn ưu tú.

Tương kiến lại lần nữa, cảm tình tinh khiết nàng chôn chặt vào đáy lòng năm xưa lập tức bạo phát ra, người ngoài xem như có vẻ đột ngột, nhưng đối với hai người trong cuộc Lâm Dịch và Thư Mộng mà nói, lại là sự tình nước chảy thành sông.

Sau khi từ biệt tại Mạn Vân sơn mạch được một năm, Thư Mộng biết rõ, chỉ có sau khi thực sự trở thành Thánh Giai mới có cơ hội đi tìm Lâm Dịch, phần lớn người trong đại gia tộc cũng là như vậy, người chủ sự chính thức, kỳ thật cũng chỉ là một hai Thánh Giai mà thôi, Thánh Giai còn lại, là tồn tại với tư cách chèo chống cả gia tộc, trừ phi gia tộc chính thức gặp nguy cơ lớn, bọn hắn mới ra mặt, thời gian còn lại, đa số Thánh Giai đều tự do, bọn hắn có thể lữ hành du ngoạn khắp nơi, làm hết thảy sự tình theo nguyện vọng của mình, chỉ cần lúc gia tộc gặp nạn, có thể về đến gia tộc là được rồi.

Cho nên, sau khi về đến gia tộc, Thư Mộng cố gắng tu hành, kỳ thật, nàng có huyết hạn truyền thừa, chỉ cần chờ đợi là được, bởi vì lực lượng của nàng sẽ không ngừng tăng lên, nhưng nàng vẫn cố gắng tu hành, mục đích tự nhiên là khiến tốc độ tiến bộ tăng nhanh một bước, do đó có thể tự do sớm một bước.

Mà lần này, lúc nhận được thông tri của Thất trưởng lão, khiến nàng đến Vô Song đảo, nàng còn có chút không hiểu thấu, nhưng trong lúc nghe vô tình nghe được đám trưởng bối trong gia tộc nói chuyện với nhau, nàng mới biết được nguyên lai là vì quan hệ với hắn.

Trong ấn tượng của Thư Mộng, chút ít các trưởng bối kia trong gia tộc, đều là tồn tại phi thường cao ngạo, lúc bình thường, vô luận là đối mặt với người nhà hay là người ngoài, đều bảo trì bộ dạng lạnh nhạt lạnh lùng, Thư Mộng căn bản không nghĩ đến, khi trưởng thành, bọn hắn đều hết sức coi trọng, có thể nghĩ nàng điềm mật, ngọt ngào và kinh hỉ như thế nào trong nội tâm.

- Mộng, Mộng nhi, ngươi như thế nào cũng tới?

Lâm Dịch có chút sững sờ.

Thư Mộng chứng kiến bộ dạng ngây ngốc của Lâm Dịch, lập tức bật cười, hai mắt trắng có chút tư thái tiểu nữ nhi, nói:

- Như thế nào? Ngươi không chào đón à?

- Ách, không có, không có.

Lâm Dịch có vài phần chật vật.

Thư Mộng cười vui vẻ, Trương Tạp một bên lại giải thích.

Nguyên lai là ngày hôm qua, sau khi Lâm Dịch vừa đi không lâu, Trương Tạp cũng trở lại tầng trệt của bọn hắn, ai biết trên đường, vừa vặn đụng phải bọn người Thư Mộng đang muốn đi dùng cơm, sau đó hai người đến cùng một chỗ, sau khi nói chuyện phiếm một hồi, Trương Tạp liền nói cho nàng một ít sự tình về Lâm Dịch, hai người liền hẹn hôm nay cùng đi đến đây đợi Lâm Dịch.

Lâm Dịch cũng bật cười vui vẻ, lúc này, từ đấu trường Vô Song Hội đột nhiên bộc phát lên một hồi thanh âm ủng hộ kịch liệt, nguyên lai là trận đấu hôm nay đã bắt đầu rồi.

Lâm Dịch nhìu mày thoáng nhìn qua đấu trường, chợt nói với hai người:

- Hôm nay không có trận đấu của ta, chúng ta đi bốn phía một chút a, các ngươi vừa tới, khẳng định còn không hảo hảo xem xét phong cảnh vô song đảo a, hôm nay ta làm hướng dẫn viên du lịch, mang bọn ngươi đi thăm thú.

Trương Tạp và Thư Mộng tự nhiên vui vẻ đáp ứng, vì vậy ba người liền đi về hướng bãi biển.

Không thể không nói, phong cảnh Vô Song đảo đích thật không tệ, gió từ biển thổi tới mang theo chút mát lạnh cùng với một ít vị mặn, cho người cảm giác rất thoải mái, bên cạnh bãi biển vàng nhạt, từng dãy rừng cây màu xanh lá lộ ra vẻ u tĩnh mà thanh nhã, hòa với thanh âm thủy do thủy triều vỗ từng đợt mang tới, thật sự là một địa phương phi thường xinh đẹp.

- Ai, các ngươi xem đảo này, có phải rất giống tầng thứ ba Ma nguyên động quật không? Chính là cái đảo nhỏ chúng ta ở lại một thời gian. Nguồn: http://truyenfull.vn

Sau một lúc du ngoạn, Trương Tạp đột nhiên mở miệng cười ha ha, nói.

Trên thực tế, những người chưa nhìn thấy biển và những người sinh hoạt trên hải đảo, đảo nhỏ trên biển cơ bản đều giống nhau, mà ba người Trương Tạp, Lâm Dịch và Thư Mộng hiển nhiên đều chưa từng đi qua bờ biển, càng chưa từng gặp qua bao nhiêu người trên hải đảo, Trương Tạp vừa nói như vây, Thư Mộng lập tức nhẹ gật đầu đồng ý.

- Thật sự rất giống, bất quá, lúc ở tầng thứ ba kia, ta còn tưởng rằng chúng ta sẽ chết.

Thư Mộng nói xong, có chút ngẩng đầu lên, nhìn về hướng Lâm Dịch.

Ngày đó nàng và Thủy Linh Lung đều bị sấm sét của Tử Lôi Hổ đánh trúng, mà lúc đó Lâm Dịch cũng hoàn toàn hôn mê, nếu không phải Trương Diệc Vũ xử trí đắc lực, không phải Lâm Dịch thanh tỉnh thoáng một chút tại lúc mâu chốt, nói không chừng Thư Mộng và Thủy Linh Lung đã chết rồi.

Đương nhiên, nàng và Lâm Dịch tầm đó, không cần nói lời cảm tạ.

Du ngoạn trên Vô Song đảo, ba người phảng phất hồi tưởng lại bộ dạng khi còn bé, năm đó, lúc ở Hi Mạn trấn, ba người đều là tiểu đồng bọn tốt nhất của nhau, mà những trò chơi ở Hi Mạn trấn, cũng chỉ có leo núi, tìm quả dại, nói thì thật sự rất đơn điệu, nhưng chính thức trải qua thì lại là một việc hoàn toàn khác, những khu vực tương đối an toàn trên ngọn núi nhỏ, đều ghi lại những kỷ niệm cười vui và nước mắt của bọn hắn lúc còn nhỏ.

Lâm Dịch tạm thời bở qua sự tình sẽ cân nhắc như thế nào tại trận đấu Vô song, toàn tâm vùi đầu vào du ngoạn, Lâm Dịch đã thật sự quen thuộc đảo này, nhưng hắn chưa lúc nào như hôm nay, chơi đùa thư thái như vậy trên đảo này.

Con người thật sự rất cần bằng hữu, loại bằng hữu chính thức này, chính là chia sẻ khoái hoạt, chia sẻ ưu sầu, chia sẻ hết thảy mọi thứ với nhau.

Tuy lúc này Lâm Dịch đã là Thánh Giai, nghiêm khắc mà nói đã không còn là người có cùng cấp độ với Thư Mộng và Trương Tạp, nhưng cảm tính của hắn cũng không vì địa vị thân phận mà biến hóa.

Ba người một mực du ngoạn từ sáng sớm đến khi màn đêm buông xuống mới trở về một tửu lâu tại khu người xem, sau một hồi ăn uống, ánh trăng đã lên giữa trời đêm rồi, sau đó ba người mới tách ra.

Ngày thứ hai, ngay từ sớm Lâm Dịch đã tỉnh dậy, lúc đến cửa ra vào khu tuyển thủ, đã thấy Trương Tạp và Thư Mộng đang chờ hắn rồi, hôm nay, trận đấu của hắn là trận đấu đầu tiên.

Bình Luận (0)
Comment